Trước
Sau

Chương 19

Trong đầu ta phán đoán —— Hoàng đế cũng không hẳn đã

tín nhiệm Ninh Hằng như mọi người nói, lúc này Ninh Hằng cũng không biết oa nhi

trong bụng ta là giả, mỗi khi ta uống thuốc dưỡng thai, hắn sắc mặt phức tạp có

lẽ là vì lo nghĩ mình là phụ thân.

Hoàng đế nhi tử của ta tâm cơ sâu lắng đúng là làm

lòng người lạnh ngắt. Ta càng nghĩ càng chẳng nghĩ ra được duyên cớ, nhưng sự

tức giận trong lòng là thật. Cứ nghĩ đến mấy ngày nay ta lo lắng hãi hùng thế

nào, lúc nào cũng từng khắc từng khắc lo lắng chẳng biết lúc nào lại nhảy ra

một người nhận là phụ thân oa nhi trong bụng ta. Ta Tô Cán tự nhận là một nữ

nhân hẹp hòi, Hoàng đế làm thế với ta, ta tất nhiên sẽ không để hắn toại

nguyện.

Hoàng đế có thể sai Thái y nói dối về hỉ mạch của ta,

ta cũng có thể trình diễn một màn Thái hậu đẻ non. Từ xưa đến nay, phi tần hậu

cung đẻ non là chuyện bình thường, mà biện pháp để đẻ non thì lại rất nhiều. Ta

suy nghĩ ký càng, liền chọn địa điểm định là ở mấy bậc đá triều thần thường đi

qua, thời gian là sau khi hạ triều.

Đoạn bậc đá kia cũng không dài, chỉ có tám bậc. Nghĩ

đến nếu bị ngã cũng không chết người, cùng lắm cũng chỉ trầy xước da. Thái hậu

đẻ non tất nhiên là phải đẻ non oanh oanh liệt liệt kinh thiên động địa, văn võ

bá quan đều là nhân chứng của ta, đến lúc đó Hoàng đế muốn để Thái y bịa chuyện

cũng không được.

Hôm sau, mây đen cuồn cuộn, mưa dầm kéo dài, đúng là

một ngày lành để đẻ non. Ta mặc một bộ áo váy màu xanh thêu sen tay áo thẳng

tắp, áo khoác ngoài màu trắng chấm đất, cùng Như Ca Như Họa Như Thi Như Vũ

thoải mái bước đến chỗ định trước.

Ta tính toán thời gian, tính toán địa điểm, tính toán

nhân chứng, chỉ tính sót Ninh Hằng.

Chân ta vừa trượt, lúc đang chuẩn bị lăn xuống đất,

thì Ninh Hằng chẳng biết từ chỗ nào bay đến, đưa tay ôm lấy ta, mặt ta đụng

phải ngực Ninh Hằng.

Trong đầu ta trống rỗng, sau đó ta nghe được xung

quanh có tiếng kêu.

Ninh Hằng buông lỏng thắt lưng ta, ta nhìn lướt qua

các triều thần xung quanh, Thẩm Khinh Ngôn ánh mắt tĩnh lặng nhìn ta. Hắn vẫn

như trước tao nhã nho nhã, diện mạo vẫn như lúc trước, vẫn là giấc mộng không

thể chạm đến của các cô nương vương triều Đại Vinh, nhưng ta lại phát giác lúc

này lòng ta lại không thấy nhộn nhạo.

Ta dời ánh mắt đi, thản nhiên nói: "Ai gia không

sao, Như Ca, đỡ ai gia hồi cung."

Mọi người đều khom người nghênh tiễn, Như Ca đỡ ta,

Ninh Hằng đứng bên trái, lúc ta bước qua, Thẩm Khinh Ngôn ngẩng đầu nhìn ta

liếc mắt một cái, cái liếc mắt kia sâu không lường được.

Chân ta run run, Ninh Hằng phút chốc hai tay đỡ lấy

tay phải ta, nhẹ giọng nói: "Thái hậu, đường trơn."

Như Ca cùng Ninh Hằng đúng thật là ăn ý, hắn vừa đỡ,

nàng ta liền lập tức rút tay về, yên lặng lùi về phía sau. Lòng bàn tay Ninh

Hằng ấm áp xuyên thấu qua quần áo lụa mỏng manh, ta trầm mặc, nhanh chóng nhấc

chân lên rời đi.

Khi trở lại Phúc Cung, ta từ đống đồ tư trang lấy ra

túi hương Như Ý Thẩm Khinh Ngôn tặng, ta nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt, mùi thơm

vẫn như trước, tiếng chuông vang lên vẫn như trước, nhưng lúc này tư tình lại

phai nhạt. Ta cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, chắc là mấy ngày nay, ta cùng

Ninh Hằng ở chung lâu ngày, bất tri bất giác tâm tư đối với Thẩm Khinh Ngôn

phai nhạt ít nhiều.

Ta quơ quơ túi hương như ý trong tay, lúc đang nhìn

túi hương tới xuất thần, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm nặng nề của

Ninh Hằng đang cúi đầu.

"Thái hậu."

Ta phục hồi lại tinh thần, nhanh thu lại túi hương như

ý, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì?"

"Hôm nay Thái hậu trượt chân, có thể ảnh hưởng

tới gân cốt. Không bằng tuyên Thái y đến xem."

Ta nói: "Cũng không đau, không cần thêm

chuyện."

Ninh Hằng tiến lên mấy bước, nói: "Lúc này không

chữa trị, ngộ nhỡ sau này thành bệnh."

Ta híp mắt, đứng lên, thong thả bước đến trước mặt

Ninh Hằng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ta nói: "Trí Viễn, ngươi quan

tâm ai gia như thế, hay là đối với ai gia tình cảm sâu nặng là thật?"

Hắn sửng sốt, mắt cũng không dám nhìn thẳng ta nữa,

hơi hơi cúi mắt, nói: "Trí Viễn ngày đó từng câu, từng chữ đều là

thật."

"Ừm? Câu nào?"

Hắn hai má hồng lên, "Trí Viễn đối với Thái hậu

nhất kiến chung tình."

"Nhất kiến chung tình đúng là một từ hay."

Ta dừng một chút, nói: "Vậy nếu một ngày, ai gia cùng bệ hạ đều rớt xuống

sông, ngươi sẽ cứu ai?"

Ninh Hằng giật mình thất thần, hắn nâng mắt nhìn ta.

Qua một hồi lâu, hắn nói: "Cứu Thái hậu."

"Ồ?" Ta nhíu mày, "Tại sao?"

Hắn đáp: "Bệ hạ biết bơi."

Ta cứng đờ người.

Ninh Hằng lúc này vẫn cố chấp nói: "Thái hậu vẫn

nên tuyên Thái y đến xem đi."

Ta bất đắc dĩ, đành nói: "Theo ý ngươi vậy."

Ta đúng là không hiểu Ninh Hằng, lúc đầu là nghĩ hắn

làm thế vì Hoàng đế phái tâm phúc tới giám thị nhất cử nhất động của ta ta,

nhưng mấy ngày nay ở chung, Ninh Hằng đối với ta có thể nói ngàn y trăm thuận (chuyện

gì cũng theo, muốn gì được nấy), mọi chuyện đều quan tâm,

rất cẩn thận. Ninh Hằng tướng mạo tuy là không bằng Thẩm Khinh Ngôn, cũng không

tao nhã nho nhã như Thẩm Khinh Ngôn, nhưng so với Thẩm Khinh Ngôn, Ninh Hằng

lại là một tuấn lang quân.

Thường Trữ từng nói với ta, nàng sở dĩ đối với Phò mã

tình cảm sâu nặng, cũng là vì lúc Phò mã không biết thân phận công chúa của

nàng, nhưng vẫn chiếu cố nàng tận tình suốt hơn một tháng. Nàng cảm động, cho

nên nàng có làm liều cũng muốn Phò mã này.

Thường Trữ trước khi lấy chồng, còn cười dài nói với

ta: "Quán Quán nha, nữ nhân một khi đã cảm động, sẽ yêu luôn nam nhân

đó."

Ta nâng mắt lên đụng phải ánh mắt ôn nhu của Ninh

Hằng, trong đầu lại nhớ lại lời Thường Trữ nói, sắc mặt lập tức biến đổi, lạnh

giọng nói với Ninh Hằng: "Ngươi đi ra ngoài."

Ninh Hằng hơi sửng sốt.

Ta xoay người, âm thanh lạnh lùng nói: "Ai gia

bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi có nghe hay không?"

Ninh Hằng lúc này mới đáp lời "Dạ" .

Ta buông tiếng thở dài, sau khi Ninh Hằng rời đi, tâm

tư của ta rối loạn. Vừa rồi cũng chẳng biết ta mắc bệnh gì, sắc mặt đang êm đẹp

lại biến đổi. Cũng may Ninh Hằng là một quả hồng mềm, ta có làm gì hắn cũng sẽ

không tức giận.

Ta xoa xoa thái dương, cảm thấy ta đúng là nên sớm đẻ

non, sau đó danh chính ngôn thuận đem Ninh Hằng đuổi đi. Còn tiếp tục thế này

nữa, ta cũng chẳng biết biến thành cái dạng gì.

Qua mấy ngày nay, ta bỗng nhiên phát hiện bụng của ta

đã xẹp như cũ, bước chân cũng rất thoải mái, có vẻ toàn bộ bệnh trạng có hỉ

mạch đã hoàn toàn biến mất. Có vẻ nguyên nhân là ta ngừng uống "thuốc

dưỡng thai" kia. Cũng may lúc trước bụng lộ ra cũng không rõ, hơn nữa ngày

thường ta đều thích mặc váy dài tay áo rộng, rộng thùng thình, không tới gần

sát nhìn thì cũng khóc phát giác được.

Mấy ngày nay nghĩ biện pháp, vừa vặn đúng lúc tới

Trung thu, cứ theo quy định trong cung, hôm đó sẽ có Trung thu yến (tiệc

Trung thu). Ta triệu tới Lễ bộ thượng thư, đem địa điểm tổ chức

Trung thu yến từ Ngự hoa viên chuyển tới hồ Hàm Quang.

Lần trước ngã bậc thang không thành, nên lần này ta

nhảy hồ. Lúc này thời tiết se lạnh, cũng không lạnh lắm, ngâm người trong hồ

nước, cùng lắm cũng chỉ cảm mạo mấy ngày. Nhưng cái thai giả này nếu còn giữ

lâu ngày, nhất định sẽ làm Hoàng đế nghi ngờ. Trước lúc đó, ta ra tay trước vẫn

tốt hơn.

Hôm Trung thu yến, các quan lại triều thần từ ngũ phẩm

trở lên đều tới tham dự, Thường Trữ cũng cùng Phò mã của nàng đến, Thường Trữ

bụng đã là lộ ra rất rõ ràng, có thêm Phò mã trước sau che chở, hai người mặc

quần áo cùng màu, khuôn mặt Thường Trữ lộ ý cười trong suốt.

Trong lòng ta thấy vui mừng.

Bên hồ Hàm Quang có hai chiếc thuyền, một thuyền là để

Hoàng đế cùng các triều thần ngắm hồ, một chiếc thuyền khác là để nữ quyến(người

trong nhà quan lại) đi. Ta với Thường Trữ

cùng nữ quyến lên thuyền, trên thuyền có bàn ăn rất dài, trên bàn đều là những

món ngon Trung thu.

Sau khi ta đụng đũa, những người khác mới bắt đầu cầm

đũa. Ta không dám ăn nhiều, lướt qua một lượt rồi ngừng, tới lúc nhảy hồ, ăn

nhiều lúc đó lại nôn ra hết thôi.

Ta dừng ăn, những người khác cũng không dám ăn tiếp.

Ta cười nhẹ, "Không cần nệ lễ nghi, mọi người cứ tiếp tục dùng đi."

Ta đứng lên, nháy mắt với Nhạn Nhi, Nhạn Nhi liền tới

đỡ lấy ta, "Bên ngoài cảnh rất đẹp, ai gia ra ngoài ngắm trăng."

Thường Trữ liếc mắt nhìn ta, có vẻ cũng chuẩn bị đứng dậy, ta vội vàng nói:

"Thường Trữ ngươi đang có thai trong người đừng để trúng gió, Phò mã nhà

ngươi vừa rồi còn khẩn cầu ai gia không để ngươi ra ngoài hứng gió xong."

Phò mã chính là tử huyệt của Thường Trữ, nói xong

Thường Trữ không dám động đậy nữa.

Ta cuối cùng mới thở phào, nếu Thường Trữ không nghe

theo, ta có muốn nhảy hồ cũng không được. Bốn người Như Ca các nàng có vẻ cũng

định theo, ta thanh âm ôn nhu nói: "Các ngươi không cần theo, có Nhạn Nhi

một người là đủ rồi. Hôm nay lâu lâu mới tới ngày hội, các ngươi cứ nghỉ ngơi

thoải mái đi."

Ta cùng Nhạn Nhi ra khỏi khoang thuyền, đứng trên sàn

thuyền, hồ Hàm Quang trong đêm, gió lạnh thổi đến, giữa hồ trăng tròn phản

chiếu, nước gợn lăn tăn, đẹp không sao tả xiết. Chỉ tiếc, ta đang muốn nhảy

xuống hồ.

Nhạn Nhi cũng biết ý định của ta, nàng lo lắng nói:

"Thái hậu, biện pháp này cũng làm sao? Nếu không cẩn thận..." Nàng

dừng lại.

Ta nói: "Không sao. Lúc nữa ngươi hô to một chút

là được."

Kỳ thật, ta cũng sợ chết. Nhưng mà nếu lúc này không

mượn nhảy hồ để đẻ non, sớm hay muộn Hoàng đế cũng sẽ chỉnh chết ta. Chỉ là

đằng nào cũng chết thì chết trước đi, ta đây là sớm làm thì sớm giải thoát.

Cứ theo dự tính của ta, đợi ta nhảy xuống, Nhạn Nhi sẽ

hô to. Thuyền ta đi với thuyền Hoàng đế đi cách nhau cũng không xa lắm, chỉ

cách có một trượng (1 trượng = 10 thước).Nhất

định sẽ có người nhảy xuống cứu ta lên, nếu thật sự không có người nào, Nhạn

Nhi cũng sẽ cứu ta lên. Nói tóm lại, bất kể thế nào, mạng này của ta cũng không

mất được.

Ta hít sâu một hơi, lấy tư thế tráng sĩ đoạn(chặt) cổ tay

nhảy xuống.

Tùm một tiếng, nước hồ thoáng chốc đã ngập trong miệng

trong mũi ta, ta loáng thoáng nghe được tiếng Nhạn Nhi kêu —— "Người đâu,

người đâu, Thái hậu rơi xuống nước! Thái hậu rơi xuống nước!"

Bản năng muốn sống làm ta không ngừng giãy giụa trong

nước, chẳng qua trong kế hoạch mà ta cho là chu toàn ấy, lại giống như lần

trước tính nhầm mất một bước. Lần trước là Ninh Hằng, lúc này là ta đánh giá

quá cao thể lực chính mình.

Ta chỉ biết qua vài lần ngụp lặn, cả người bị trầm

xuống nước. Nước hồ lạnh như băng từ bốn phương tám hướng tiến vào cơ thể ta, ý

thức dần dần trở nên mơ hồ.

Đột

nhiên, ta cảm thấy một chút ấm áp phủ trên môi, một bàn tay cực nóng gắt gao

dán sát vào eo ta, ta gian nan mở mắt, kỳ thật ta thật sự không nghĩ rằng,

người cứu ta sẽ là Ninh Hằng.