Trước
Sau

Chương 32

Hà Thích sực tỉnh, vội cười nói: “Sao dì đến mà không

báo trước một tiếng ạ? Bọn con sẽ đến đón.” Vừa nói vừa đưa tay ra đỡ lấy hành

lý của bà Viên. Bà tránh tay của anh, tự xách đồ đạc vào trong. Tay Hà Thích

cứng đờ trong không trung, lại cười đưa ra đón hành lý của Viên Thanh Trác.

Thanh Trác vội vàng đưa túi xách cho Hà Thích, bước vào trong nhà hai bước, rồi

kéo lấy Bộ Hoài Vũ ra và gào với bà Viên: “Mẹ, mẹ, đây chính là Bộ Hoài Vũ mà

con nhắc với mẹ, anh ấy rất tốt, còn mua thức ăn ngon cho con nữa.”

Bộ Hoài Vũ gật đầu, cười với bà Viên: “Chào dì.”

Sắc mặt bà tỏ ra dịu dàng hơn, hơi gật đầu rồi lại

nhìn Viên Hỷ.

Bì Hối thấy Viên Hỷ không phản ứng gì thì vội vàng

cười nói: “Bác gái, bác đến rồi.” Tay cô gắng

sức kéo kéo Viên Hỷ đang đờ đẫn. Viên Hỷ cúi gằm đầu tiến đến đón lấy hành lý

trong tay mẹ, ấp úng do dự một lúc mới khó nhọc lên tiếng: “Mẹ, sao mọi người

đến đây? Đã ăn cơm chưa?”

“Đúng rồi đúng rồi, đến đây ăn cùng bọn cháu đi, cũng

vừa mới ăn thôi ạ.” Bì Hối vội vàng nói.

“Chưa ăn, đói chết đây này!” Thanh Trác réo lên, vừa

nói vừa ngồi xuống bàn, bà Viên vội trừng mắt với anh một cái rồi hạ giọng gọi:

“Đứng dậy, để Tiểu Hồng ngồi trước.” Rồi vừa kéo cô gái tên Tiểu Hồng vào

trong, vừa đi vừa nói, “Đừng ngại, đây là nhà của em gái cháu, cũng giống như

nhà cháu thôi. Viên Hỷ, mau thay bát đũa cho Tiểu Hồng.”

Viên Hỷ đờ đẫn, đứng bất động ở đó, Bì Hối trợn mắt

một cái rồi vội vào nhà bếp lấy, Trương Hằng lén lén trề môi, rồi kéo Bộ Hoài

Vũ lui xuống mấy bước.

Khi mọi người còn đang thắc mắc cô nàng Tiểu Hồng kia

là ai, thì nghe thấy bà Viên giới thiệu: “Viên Hỷ, đây là Tiểu Hồng, vợ sắp

cưới của anh con…”

Bì Hối trượt chân, suýt nữa ném luôn bát đũa trong tay

đi. Viên Hỷ chầm chậm nhắm mắt lại, cảm nhận được cảm giác sức lực bị rút ra

khỏi cơ thể từng chút từng chút một. Mẹ ơi là mẹ, mỗi khi cô nhìn thấy chút ánh

sáng của tương lai, thì bóng mẹ lại xuất hiện trước mặt cô. Viên Hỷ bất lực lắc

đầu, không nói gì nổi, chỉ có thể cười khổ sở. Ai cũng nói con cái là tội nợ

kiếp trước của cha mẹ , nhưng tại sao đến cô thì ngược lại thế này?

Bộ Hoài Vũ đã nhìn ra vẻ kỳ quái của Viên Hỷ, đang

định tiến đến thì thấy Hà Thích đứng sau lưng đặt tay lên vai cô, đôi chân anh

đang định tiến lên bèn khựng lại, rồi lùi ra phía sau một bước, khẽ dựa vào

vách tường lạnh lùng quan sát mọi thứ đang xảy ra trong phòng.

Mẹ Viên Hỷ và cô đang chiến tranh lạnh gần năm năm

rồi, câu đầu tiên nói với con gái không phải hỏi thăm, không phải quan tâm,

thậm chí không phải trách mắng, mà là giới thiệu đối tượng kết hôn của anh cô

một cách rất nhiệt tình.

Bì Hối thấy khó chịu, bốc đồng lên muốn nói thay Viên

Hỷ, vừa mở miệng ra thì Tiêu Mặc Đình vội kéo cánh tay cô, Bì Hối quay lại,

Tiêu Mặc Đình khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng đây không phải chuyện để cô ra mặt. Bì Hối

đành cố nín nhịn, xoay mặt đi chửi rủa bằng khẩu hình miệng “đồ điên”.

Bà Viên nhường Tiểu Hồng ngồi trước, quay lại thấy mọi

người đứng rải rác xung quanh, lại thấy Viên Hỷ chỉ cúi đầu, không thể hiện

chút nhiệt tình nào của chủ nhân thì trong lòng càng bất mãn, nhưng không tiện

tỏ ra mặt trước mọi người, chỉ hỏi Viên Hỷ: “Những người này là bạn con à? Con

đang mời khách?”

Viên Hỷ cuối cùng cũng hoàn hồn, có bao nhiêu người

ngoài thế này, dù thế nào thì cô cũng bắt buộc phải gắng gượng, thế nên cố gắng

đè nén sự khó chịu trong lòng, cô gượng cười, gật gật đầu, “Vâng, mọi người

đang tụ tập với nhau. Anh, anh ngồi đi, còn Bì Hối và mọi người nữa, cùng ngồi

xuống đi.”

Mọi người vội cười rồi ngồi xuống quanh bàn, phát hiện

ra không đủ ghế mới vào phòng ngủ bê thêm ghế ra, lục đục một lúc mới tạm ngồi

đủ. Trương Hằng và mọi người đều rõ tình trạng sức khỏe của anh Viên Hỷ, thấy

nhà còn có ý định cho anh ta kết hôn thì trong lòng thấy rất quái lạ, bất giác

đưa mắt nhìn trộm “đối tượng” của anh. Đó là một cô gái rất trẻ, gương mặt hơi

xạm đen, luôn cúi đầu lặng lẽ ăn, những ngón tay cầm đũa rất thô và to, giống

như một cô gái ở nông thôn quen làm nghề nông.

Cả bữa cơm không khí rất ngượng ngập, mọi người không

ai nói gì, đến Trương Hằng mồm mép nhất cũng giống như bị rút mất lưỡi. Viên Hỷ

gần như không ăn uống gì, những món Hà Thích gắp cho cô vẫn chất đống trong

bát. Chỉ có bà Viên là luôn mồm khuyên Tiểu Hồng ăn nhiều thêm, gắp cho cô ta

rất nhiều, rất có vẻ của chủ nhân, như thể đây mới chính là nhà của bà.

Khó khăn lắm mới đến lúc kết thúc bữa cơm, mọi người

đều viện cớ để ra về, Thanh Trác không muốn Bộ Hoài Vũ và Trương Hằng đi, cứ

bĩu môi rồi bám lấy Bộ Hoài Vũ, đòi anh đưa đến công viên chơi nữa, rồi đi ăn

những món vặt ngon lành. Bộ Hoài Vũ cười cười, dỗ dành Thanh Trác nghỉ ngơi

sớm, khi khỏe rồi thì sẽ đưa đi chơi. Thanh Trác vốn không hài lòng lắm, nhưng

thấy sắc mặt của mẹ mình thì vẫn thấy sờ sợ, đành buông tay ra với vẻ miễn

cưỡng.

Trước khi đi Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, mấp máy môi định

nói gì rồi lại thôi, Viên Hỷ đưa anh và Trương Hằng ra cửa, đến đó, Bộ Hoài Vũ

do dự một lúc rồi vẫn hạ giọng nói: “Có việc gì thì từ từ xử lý, đừng lo, không

được thì gọi điện cho anh… cho bọn anh…”

Viên Hỷ bỗng thấy tròng mắt mình nóng hực, sợ bị anh

nhìn ra nên không dám ngẩng đầu lên, chỉ thì thầm “vâng” một tiếng.

Vào phòng, bà Viên Hỷ đang cười lúng túng giải thích

với Tiểu Hồng: “Thanh Trác ham chơi lắm, sau này chín chắn rồi sẽ không thế

nữa.”

Tiểu Hồng sa sầm mặt không nói gì, chỉ cúi đầu vân vê

vạt áo.

Hà Thích có vẻ chưa phản ứng kịp, lúc này cứ thẫn thờ

nhìn Thanh Trác làm nũng với Bộ Hoài Vũ, vẻ mặt kinh ngạc khó nói nên lời, tuy

anh đã nghe chuyện anh Viên Hỷ có vấn đề về trí tuệ từ chính miệng cô, nhưng

nghe là một chuyện, còn nhìn thấy lại là chuyện khác. Nên lúc anh nhìn thấy một

người đàn ông xấp xỉ ba mươi tuổi lại kéo tay người đàn ông khác và làm nũng

như trẻ con, anh bàng hoàng đến độ mắt trợn tròn cả lên.

Bì Hối về phòng ngủ của cô sắp xếp giường đệm một lúc

rồi gọi Viên Hỷ vào, cắn môi một lúc lâu, muốn khuyên Viên Hỷ mà không biết

phải nói gì, nên đành nhìn bạn mình với vẻ đồng cảm. Viên Hỷ cố nhếch môi cười

với cô, rồi khẽ lắc đầu.

Bì Hối càng thấy khó chịu hơn, khẽ liếc nhìn bà Viên

ngoài phòng khách, thì thầm: “Được rồi, cậu đừng cười nữa, thà khóc còn hơn, tớ

nhìn mà thấy còn khó chịu hơn. Buổi tối cậu ngủ giường tớ đi, tớ về nhà. Đừng

nhịn mãi trong lòng, cứ cãi nhau với mẹ đi, bà ấy làm gì được cậu, cậu hiền

quá, nên bà ấy mới được thể làm tới, chả nói năng gì mà đã đưa người đến đây.

Tớ bảo cậu biết nhé Viên Hỷ, nếu cậu không muốn nuôi cả nhà họ thì tìm cách

đuổi bà chị dâu kia đi. Vả lại cậu thấy cô Tiểu Hồng đó, cậu cảm thấy cô ta có

tự nguyện không? Hay là do mẹ cậu mua được? Phạm pháp đấy!”

“Bì Hối!” Tiêu Mặc Đình cắt ngang lời cô, “Em nói ít

thôi, tự Viên Hỷ biết rõ mà.”

Bì Hối lườm Tiêu Mặc Đình một cái, phớt lờ anh.

Ra phòng khách, chỉ có Hà Thích đang ngồi trên salon

xem phim hoạt hình với Thanh Trác, mà không thấy bóng bà Viên và Tiểu Hồng đâu,

Hà Thích dè đạy chỉ vào phòng ngủ của Viên Hỷ, ra hiệu bà Viên và Tiểu Hồng đã

vào trong nghỉ ngơi rồi. Bì Hối càng điên hơn, thầm nghĩ cái chuyện quái quỷ gì

thế này, bà ta chẳng biết khách sáo chút nào, không hề nói với Viên Hỷ một

tiếng đã đưa thẳng người khác vào phòng Viên Hỷ rồi.

“Viên Hỷ, tớ thấy cậu cũng không cần quá khách sáo với

họ làm gì!” Bì Hối giận dữ nén giọng, “Hay cứ để tớ ra mặt, đuổi họ về là được!

Bà ta tưởng đây là đâu? Có phải nhà bà ta đâu chứ!” Tiêu Mặc Đình cuống quýt

bịt mồm Bì Hối lại, thì thào: “Bà cô của tôi ơi, em làm ơn làm phước kìm nén

lại, em tưởng làm thế thì Viên Hỷ dễ chịu hơn à?”

Bì Hối thấy sắc mặt Viên Hỷ quả nhiên đã tệ hại đến

cực điểm, nghĩ lại thì dù thế nào bà ta cũng là mẹ của bạn mình, không thể nói

gì được, nên cô đành hậm hực giậm chân, kéo Tiêu Mặc Đình đi.

Viên Hỷ bỗng nói: “Hà Thích, anh đi cùng với hai người

họ đi.”

Hà Thích ngẩn người, “Anh không sao, đợi lát nữa rồi

đi.” Anh không muốn đi, cũng thấy không nên đi, dù sao anh cũng là bạn trai

Viên Hỷ, theo lý thì phải nói gì đó với mẹ Viên Hỷ rồi mới đi được.

“Đi đi, hai người ấy không có xe, anh đưa họ về hộ

em.”

Hà Thích vẫn chần chừ, Viên Hỷ lại cười với anh, khẽ

nói: “Đi đi, em không sao đâu.”

Không hiểu vì sao, nhìn thấy nụ cười ấy của Viên Hỷ,

Hà Thích càng thấy lòng bất an hơn, Viên Hỷ như thế không phải là Viên Hỷ anh

quen.

Thanh Trác ngồi cạnh bỗng hét lớn, chỉ vào phim hoạt

hình và gào lên với Viên Hỷ: “Tiểu Hỷ, nhìn này, nhìn này, phim hoạt hình này

hay quá!”

Mọi

người đều sững sờ, thần sắc kỳ dị nhìn Thanh Trác đang ngồi ngay giữa phòng.