Trước
Sau

Chương 40

Viên Hỷ lại nghĩ không phải anh

mình giả vờ ốm, nên quỳ xuống bên giường kiên nhẫn hỏi Thanh Trác thấy đau ở

đâu. Bà Viên mang một cốc nước nóng đến, hỏi Viên Hỷ: “Ở đây có thuốc không?

Cho anh con uống một ít là được. Nếu không thì đưa vào bệnh viện tiêm.”

Thanh Trác tính khí trẻ con, vốn sợ uống và tiêm thuốc, bà Viên chỉ cần dọa thế

là đủ. Viên Hỷ cau mày, thầm nghĩ thuốc đâu thể uống bậy, cô phớt lờ mẹ mình,

chỉ hỏi Thanh Trác đau ở đâu, thấy đau khi nào. Hỏi rồi gọi anh dậy để đưa đến

bệnh viện.

Thanh Trác vừa nghe bảo đến bệnh

viện là co rúm người, kêu thét: “Anh không đi bệnh viện, anh không đi bệnh

viện.” Bà Viên thấy cũng không đáng thế, vì ai mà chả đau bụng đau đầu vài lần,

đau bụng thì chắc là cảm lạnh hoặc ăn bậy ăn bạ thôi, đi bệnh viện làm gì!

Viên Hỷ không thuyết phục được

hai người nên đành ngồi xuống mép giường, bảo đợi thêm một lúc rồi tính, nếu

vẫn còn đau thì phải đi bệnh viện. Thanh Trác vừa nghe đã vội vàng bảo bớt đau

nhiều rồi, nằm một lúc là hết. Bà Viên thấy thế càng chắc chắn con trai đang

giả bệnh, nên bỏ vào phòng đối diện thăm Tiểu Hồng, chỉ còn lại mình Viên Hỷ

ngồi cùng anh trai.

Một lúc sau, Viên Hỷ hỏi Thanh

Trác đã đỡ hơn chưa, Thanh Trác trùm chăn kín đầu ậm ừ nói: “Đỡ hơn rồi.” Viên

Hỷ nghe thấy giọng anh rất lạ nên vội kéo chăn ra xem, giật thót mình vì thấy

trán Thanh Trác đã ướt đẫm mồ hôi, đang ôm chặt bụng rúm ró cả người. Anh vừa

thấy Viên Hỷ thì không nhịn nổi nữa, khóc “òa” một tiếng, vừa khóc vừa gào:

“Tiểu Hỷ, anh đau bụng quá, đau quá…”

Bà Viên và Tiểu Hồng nghe thấy

tiếng khóc của Thanh Trác thì chạy đến, thấy anh đang ôm bụng lăn lộn gào khóc,

vừa kêu la đau bụng vừa hét không chịu đi bệnh viện. Bà Viên hoảng hồn, vội

vàng kéo cánh tay Viên Hỷ, hỏi: “Anh con sao vậy? Làm sao bây giờ?”

Viên Hỷ gạt tay mẹ ra rồi nhét

quần áo vào tay bà: “Phải đi bệnh viện, mẹ mặc quần áo cho anh, con xuống dưới

gọi xe!”

Cũng may ngoài cổng tiểu khu có

xe taxi, Viên Hỷ gọi đến rồi chạy lên lầu đón anh mình. Thanh Trác đã đau đến

nỗi chỉ biết kêu khóc, ôm bụng nằm trên giường, nói thế nào cũng không chịu

dậy. Bà Viên nước mắt lưng tròng vì xót con trai, chỉ biết khóc cùng anh, đến

áo khoác cũng chưa mặc vào cho anh. Viên Hỷ vừa tức vừa cuống, không thèm nói

gì với mẹ mà chỉ kéo bà sang bên, sau đó lôi Thanh Trác xuống giường, vừa lôi

kéo vừa dịu giọng dỗ ngọt: “Không sao, đến bệnh viện không tiêm đâu, cho bác sĩ

xem là hết ấy mà.”

Thanh Trác vừa khóc vừa xuống

giường, đau không đứng vững nổi, cơ hồ đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người

Viên Hỷ. Anh vốn đã to lớn nên mình Viên Hỷ không đỡ nổi, suýt nữa bị đè ngã

xuống đất, cô cuống lên hét to: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Còn không đến giúp con đỡ

anh!”

Bà Viên vội vội vàng vàng đến dìu

Thanh Trác, cùng Viên Hỷ đưa Thanh Trác ra ngoài. Viên Hỷ thấy Tiểu Hồng đứng

đờ đẫn thì tức giận quát: “Cô đừng theo ra, ở đó trông nhà! Nhớ đừng mở cửa cho

người lạ!”

Viên Hỷ và bà Viên dìu Thanh Trác

loạng choạng xuống lầu, lái xe taxi thấy thế vội bước ra đón, vừa giúp mở cửa,

phụ đưa Thanh Trác vào trong vừa hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Anh tôi bị đau bụng, bác ơi,

phiền bác lái nhanh hộ.” Viên Hỷ quýnh quáng nói.

Bác lái xe đáp “Được thôi” rồi

lái xe đưa họ đến bệnh viện. Trên đường đi Thanh Trác ngồi trên ghế ôm bụng la

khóc, bác tài nghe thế càng cuống, thầm nghĩ đàn ông đàn ang gì mà khóc kinh

thế, chắc phải đau lắm! Bác ta quay lại thấy Viên Hỷ cũng cuống lên khóc theo

thì cắn răng nói: “Mọi người ngồi vững vào!” rồi đạp chân ga thật mạnh.

Chiếc xe lái đến trước cổng bệnh

viện mới ngừng, Viên Hỷ vốn định dìu anh ra nhưng Thanh Trác đã đau đến độ

không nhúc nhích nổi, bác tài lên tiếng nhắc: “Mau gọi bác sĩ ra khiêng vào!”,

cô mới sực tỉnh, chạy như bay vào trong gọi bác sĩ.

Thanh Trác quả nhiên đã bị viêm

ruột thừa cấp tính, bác sĩ đưa ngay anh vào phòng mổ. Viên Hỷ chạy lên chạy

xuống như coi thoi, mệt đến muốn đứt hơi. Bà Viên ngồi bên khóc hu hu, Viên Hỷ

nghe thế càng mệt, chỉ an ủi: “Mẹ, đừng khóc nữa, có phải bệnh gì nguy hiểm

đâu, phẫu thuật nhỏ thôi mà, không sao.”

Bà Viên lườm cô một cái, khóc

nói: “Động vào dao mổ rồi còn bảo phẫu thuật nhỏ cái gì, con không biết thương

anh con à.”

Câu này của bà khiến tim Viên Hỷ

nhói đau, cô không hiểu tại sao mẹ mình lại nghĩ cô không biết thương anh, đó

là anh cô, làm sao không thương được, nhưng bây giờ khóc thì có tác dụng gì?

Ca mổ rất suôn sẻ, Thanh Trác

nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng mổ về phòng bệnh. Bà Viên thấy con trai được

đẩy ra thì tập trung toàn bộ tinh lực cho con trai, nhất thời không còn làu bàu

trách móc Viên Hỷ nữa. Thấy anh mình tạm thời không có vấn đề gì, Viên Hỷ mới

thở phào nhẹ nhõm, để mẹ ở lại chăm anh trước, cô về nhà thu dọn ít đồ dùng để

mang đến.

Trên đường về cô mới phát hiện ra

nơi cánh tay hơi đau, xắn tay áo lên thấy đã bầm xanh tự lúc nào, chắc là do

khi cô dìu anh xuống lầu, cô không nén được cười khổ, đúng là càng sợ gì thì nó

càng đến, anh cô đang khỏe mạnh thì lại bị viêm ruột thừa. Lại nghĩ nên gọi cho

Hà Thích, nhưng khi bên kia bắt máy thì cô bắt đầu hối hận, nên khi Hà Thích

hỏi: “Viên Hỷ, sao thế?” thì cô lại do dự rồi đáp: “Không sao, vì hơi nhớ anh

thôi, hôm nay anh vẫn bận à?”

Hà Thích nghe Viên Hỷ nói nhớ

mình thì cười, đáp: “Buổi sáng anh không dứt ra được, buổi chiều nhé, chiều đến

thăm em, được không?”

Viên Hỷ thấy anh bảo không dứt

công việc ra được thì càng thấy không nên nói việc anh mình đã nhập viện, chỉ

đáp “được”, hình như Hà Thích cũng bận thật, nói chưa vài câu đã vội dập máy.

Viên Hỷ thu dọn ít đồ đạc đơn giản trong nhà rồi dặn Tiểu Hồng vài câu, sau đó

vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.

Viên Hỷ đã gặp Hà Thích và Ella ở

cổng bệnh viện, cô đã nhìn thấy họ từ phía xa rồi, thấy Ella kéo tay áo Hà

Thích không biết nói gì mà vẻ mặt anh bất lực rồi ôm eo cô bế bổng lên, Ella

cười, dáng vẻ rất đắc ý cũng rất ngọt ngào.

Viên Hỷ thoáng chốc đờ người, cô

chưa bao giờ nghĩ chuyện này lại xảy ra với mình, đó là tình tiết trong phim,

thậm chí biên kịch cũng rất nhảm nhí, đến nỗi không muốn viết nữa, nhưng cảnh

này lại diễn ra ngay trước mặt cô, quả nhiên còn sống động và kịch hơn cả kịch.

Cô bỗng thấy rất tức cười, những lời ngọt ngào đêm qua vốn đều là trò đùa,

nhưng cô lại lắng nghe rất chân thành, mà cũng xem là thật nữa.

Cảnh tượng ấy đã đâm nhói mắt

Viên Hỷ, cô không dám nhìn nữa, chỉ sợ dù chỉ thêm một phút sẽ điên lên mất.

Chuyện của anh và mẹ đã khiến cô quá mệt mỏi rồi, cô rất rõ thần kinh mình hiện

giờ đã căng đến cực hạn, mấy hôm nay luôn gắng gượng bằng cách nghĩ đến tương lai

của mình với Hà Thích, càng rõ bản thân hiện nay tuyệt đối không thể bị đánh

bại, anh trai đang nằm trong bệnh viện, dù thế nào đi nữa cô cũng phải cố lên,

dù cho Hà Thích hoàn toàn bội phản thì cô cũng không thể chọn đúng lúc này để

gục ngã.

Sau khi hiểu rõ mọi thứ, Viên Hỷ

lảo đảo quay người bỏ đi, chưa được mấy bước đã nghe thấy một giọng nói trong

trẻo vang lên đầy kinh ngạc: “Viên Hỷ?”

Cô biết cuối cùng cũng không

tránh được, nên đành mím chặt môi, hít một hơi sâu rồi quay lại cười với Ella:

“Trùng hợp quá, lại gặp nhau ở đây.”

Cũng đúng vào lúc Ella thốt lên

tiếng “Viên Hỷ”, Hà Thích cũng cứng người, nhất thời quên mất phải buông Ella

xuống. Đến khi anh nhìn rõ nụ cười của Viên Hỷ thì bỗng thấy hoảng lên, vội vội

vàng vàng đặt Ella xuống đất, bất chấp cô nàng “Ối da” một tiếng, anh bước đến

cạnh Viên Hỷ nói nhanh: “Viên Hỷ, em nghe anh giải thích.”

Viên Hỷ tránh tay anh, cười cười:

“Không cần giải thích gì, chân Ella chắc bị thương nhỉ, anh mau dìu cô ấy vào

đi, không phải em đến đây tìm anh đâu.”

Ella nghe thế thì vội khoát tay:

“Tôi không sao, không sao, không cần dìu, hôm qua bị bỏng nhưng hôm nay đỡ hơn

rồi.”

Viên Hỷ thấy đau nhói trong tim,

hôm qua à, thì ra hôm qua anh đã lừa dối cô. Nụ cười cô càng đậm, cô hỏi Hà

Thích: “Hai người định đi khám à? Vào mau đi, em còn có chút chuyện, lên trước

đây.” Nói xong cô phớt lờ Hà Thích, vòng qua họ để bước nhanh đến phòng bệnh.

Hà Thích vội đuổi theo sau hỏi gấp: “Viên Hỷ, sao thế? Em đến đây làm gì? Em

không khỏe ở chỗ nào?”

Viên Hỷ hất tay anh ra mấy lần,

cũng không trả lời, chỉ cắm cúi đi, Hà Thích thấy thế thì nhảy ra chặn trước

mặt cô, bướng bỉnh nói: “Em nghe anh giải thích được không?”

Viên Hỷ cười lạnh, cơn giận trong

lòng thoắt chốc bùng nổ: “Nghe anh giải thích tại sao phải nói dối à? Hà Thích,

anh thật không hiểu em, em giận không phải vì anh đưa cô ấy đến bệnh viện, thậm

chí em có thể hiểu cô ấy ở đây không một ai thân thích, chỉ có mình anh chăm

sóc. Em biết anh có mặc cảm tội lỗi, nên em chưa bao giờ truy vấn chuyện hai

người ở cùng nhau, em luôn luôn tin tưởng anh, nhưng niềm tin của em chỉ để đổi

lấy sự lừa dối của anh thôi sao?”

Cô rất ít khi nổi giận như thế,

trước nay luôn là người dịu dàng nhu mì, chuyện gì cũng chỉ để trong lòng, hiếm

khi nói ra. Nhưng áp lực mấy hôm nay đã bức cô đến đường cùng, sự viếng thăm

bất ngờ của mẹ, hôn sự của anh trai… tâm trạng cô cố dồn nén bấy lâu nay đã bị

bộc phát bởi chuyện của Hà Thích.

Người

thực thà chẳng phải không nổi nóng, mà là không chịu nổi nóng. Họ thường quen

im lặng, nhưng im lặng mãi cũng không phải cách hay. Có vĩ nhân đã nói một câu

nổi tiếng thế này: Không phải chết đi trong im lặng, mà là bộc phát trong im

lặng…