Trước
Sau

Chương 45

Viên Hỷ cười cười vẻ ngượng ngập,

không biết phải nói gì.

Bà Hà chậm rãi nhấp một ngụm cà

phê rồi đặt cốc xuống, dịu dàng nhìn Viên Hỷ: “Thực ra Hà Thích muốn cưới ai,

bác cũng không quan tâm lắm, người con trai yêu thì hai bác cũng sẽ thích. Bác

chỉ có một thằng con nên chỉ mong nó được hạnh phúc. Bác và bố nó ở Mỹ đã làm

lụng vất vả bao nhiêu năm, chỉ hy vọng có thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp. Hà

hà, có lẽ nói những lời này cháu sẽ không tán đồng, nhưng đến khi các cháu già

bằng này tuổi như hai bác thì sẽ biết, con người sống cả đời nhiều khi cũng chỉ

nói những câu sáo rỗng, đến nửa đời sau chỉ sống vì con cháu, tranh đấu cho

chúng thôi.”

“Bác gái,” Viên Hỷ khẽ ngắt lời bà, “Lý do bác không chấp nhận cháu là gì? Là

gia đình cháu sao?”

Bà Hà cười nhẹ, nói: “Cháu đúng

là một cô bé thông minh.”

Viên Hỷ cười giễu: “Từ nhỏ thầy

cô giáo đã dạy bọn cháu nói năng phải khéo léo, cho dù phê bình người khác cũng

phải khen ưu điểm người ta trước, bác đã nói đến ưu điểm của cháu rồi thì sau

đó chắc sẽ là khuyết điểm của cháu thôi. Hơn nữa bác đã đến gặp cháu sớm thế

này thì ắt hẳn phải có lời gì đó không thể nói trước mặt Hà Thích. Bác cứ nói,

là vì gia đình cháu, đúng không?”

Bà Hà ngắm nhìn Viên Hỷ vẻ tán

thưởng, rồi khẽ lắc đầu: “Không phải vì gia đình cháu, hai bác không chê bai gì

cả. Hai bác tuy không giàu có gì nhưng cũng đủ để con trai ăn no mặc ấm suốt

đời, hai bác không cần dùng hôn nhân của con trai để đối lấy lợi ích gì.”

“Thế thì vì điều gì?” Viên Hỷ

hỏi.

Bà Hà khẽ thở dài, đáp: “Bác biết

bác đến đây là để đóng vai kẻ ác, tuy bác không muốn làm thế, nhưng không còn

lựa chọn nào khác.” Bà lấy một túi tài liệu ra đưa cho Viên Hỷ, “Cháu xem cái

này đi.”

Viên Hỷ không đón lấy, chỉ trầm

mặc nhìn bà Hà, hỏi: “Là cái gì thế ạ?”

Bà Hà cười vẻ bất lực: “Không phải

tiền cũng chẳng phải chi phiếu, cháu là cô bé tốt, bác không muốn sỉ nhục cháu,

cũng không muốn sỉ nhục chính mình, tự cháu mở ra xem thì sẽ biết.”

Trái tim Viên Hỷ ngừng đập một

nhịp, không biết vì sao mà bỗng thấy rất hoảng loạn, cô đờ đẫn đón lấy túi tài

liệu, cố gắng điều khiển ngón tay mình rút mấy tờ giấy ra, đó là một bản báo

cáo xét nghiệm, họ tên trong đó là anh trai cô – Viên Thanh Trác. Thuật ngữ quá

chuyên ngành, quá nhiều tiếng Anh, những thứ ấy đều khiến Viên Hỷ phải rất mất

công để đọc, nhưng đại khái vẫn có thể hiểu được, đó là bản xét nghiệm tổng

quát của anh trai, không phải về ca mổ viêm ruột thừa mà là chứng bệnh về não.

Cô nhìn bà Hà vẻ không hiểu. Bà

Hà lại nhìn cô vẻ tiếc thương, khẽ đáp: “Anh trai cháu ngây ngô như vậy trước

tiên là do bẩm sinh, nói đơn giản là về vấn đề di truyền, tỷ lệ phát bệnh của

căn bệnh này rất cao, gần như sẽ có một nửa thế hệ con cái bộc phát ra ngoài,

mà cho dù bình thường thì cũng sẽ di truyền cho thế hệ sau.” Bà Hà ngừng lại,

như không nhẫn tâm nói tiếp: “Viên Hỷ, hai bác có thể chấp nhận việc cháu có

một anh trai ngốc nghếch, nhưng không thể chấp nhận việc có cháu nội bị ngốc

nghếch, có thể cũng sẽ bình thường, nhưng sự lo lắng thấp thỏm này quá mệt mỏi,

hai bác không chịu được…”

Đầu Viên Hỷ thoắt chốc như nổ

tung, những gì còn lại chỉ là một màu trắng xóa, cô hoang mang nhìn bà Hà mấp

máy môi không ngừng. Thì ra người mang gene ngốc nghếch không chỉ có mình anh

cô, mà cả trên người cô cũng có. Con cái của cô, rồi con của con cô, sẽ mãi mãi

mang gene đó, mãi mãi không thể biết được khi nào lại sinh ra một đứa con ngốc

nghếch.

“Viên Hỷ, cháu có thể hiểu cho

tâm trạng bác không?”

Viên Hỷ gật đầu như cái máy, hiểu

chứ, tại sao cô lại không hiểu, một anh trai đần độn đã khiến cô gánh trách

nhiệm quá nhiều, nếu lại thêm một đứa con đần độn nữa… Cô không dám nghĩ tiếp,

thật sự không dám.

“Hà Thích yêu cháu, thật sự yêu

cháu, bác nghĩ cho dù nó biết chuyện này cũng sẽ vì tình yêu mà ở bên cháu, hai

bác không ngăn cản được. Nhưng Viên Hỷ, nếu cháu cũng yêu nó thật sự thì hãy

nghĩ cho nó, nó vì cháu mà bỏ cha mẹ bỏ cả gia đình, vì cháu mà từ bỏ sự nghiệp

ở Mỹ, còn cháu có thể cho nó những gì? Ngay cả một gia đình bình thường mà cháu

cũng không thể cho nó. Lúc trẻ có lẽ tình yêu là lớn nhất, nhưng khi đến tuổi

hai bác đây, cháu sẽ biết mọi người chỉ sống vì con cái, mà nếu không có con

cái thì sẽ lỗ hổng không thể bù đắp trong hôn nhân.” Bà Hà đặt tay mình lên tay

Viên Hỷ, nói với vẻ đau khổ, “Viên Hỷ, nếu hai đứa cứ nằng nặc ở bên nhau thì

bác không còn gì để nói, ngày mai cháu cứ đến sân bay đón hai bác với Hà Thích,

bác sẽ xem như hôm nay chưa từng gặp cháu. Nhưng là một người mẹ, bác vẫn muốn

cầu xin cháu hãy suy nghĩ kỹ, nếu cháu thật sự yêu Hà Thích thì hãy lo nghĩ cho

nó. Có lẽ hai đứa chia tay sẽ đau khổ, nhưng nỗi đau ấy so với nỗi đau cả đời

này sẽ ít hơn rất nhiều.”

“Đừng nói nữa!” Viên Hỷ nói, bàn

tay đặt trên bàn co lại rồi buông ra. Sau đó lại nắm lại, rồi lại buông, mấy

lần như thế, rồi cô nghe thấy giọng nói khô rát đến lạc điệu của mình: “Cháu

hiểu.”

“Cháu còn phải làm việc, xin phép

bác.” Cô vội vàng đứng lên, suýt va vào bàn, cà phê trong cốc sóng sánh b*n r*

ngoài, dây ra chiếc bàn trắng toát, nổi bật kỳ dị. Đến lúc ra cửa đi ngang bàn

Ella ngồi, cô ta cũng đứng dậy, lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt toát ra vẻ tiếc

thương.

Cô ta lại thương tiếc mình cơ

đấy! Viên Hỷ dừng lại, nói: “Tôi thật sự rất khâm phục cô, thật sự! Bản báo cáo

này chắc cô sắp xếp khi anh tôi còn nằm viện đúng không?” Cô cười lạnh, lại

hỏi: “Cô nói xem nếu Hà Thích biết những việc này, anh ấy còn nghĩ cô lương

thiện trong sáng ngây thơ hay không?”

Sắc mặt Ella trắng bệch, mắt mở

to nhìn Viên Hỷ.

Viên Hỷ bỗng cười phá lên, nhìn

Ella với vẻ ác độc, khẽ nói: “Cô yên tâm, tôi không nói đâu, mãi mãi cũng không

nói, trong lòng anh ấy cô luôn lương thiện ngây thơ, anh ấy luôn thấy hổ thẹn

với cô, cảm thấy có lỗi với cô, tiếc là, anh ấy sẽ không yêu cô, cho dù hai

người ở bên nhau thì người trong trái tim anh ấy cũng chỉ có tôi.”

Cô nhìn sắc máu trên mặt Ella mất

dần, thấy môi cô ta mím lại tái mét, thấy sự tiếc thương trong mắt cô ta biến

thành vẻ oán hận. Viên Hỷ cười, cô không cần Ella thương hại, không cần! Cô ưỡn

thẳng sống lưng, hất cằm lên đi ra khỏi quán café, cho dù sau lưng mình có ánh

mắt của ai, cô cũng không thể gục ngã.

Nhưng đến khi qua ngã rẽ, thoát

khỏi tầm mắt của Ella, Viên Hỷ bỗng chạy như điên. Bất chấp ánh mắt kỳ dị của

mọi người, cũng không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi không nhấc nổi chân

nữa, Viên Hỷ mới ngừng lại, khom lưng, đưa tay bấu chặt ngực áo để thở.

Cô đã dự đoán tất cả những khó

khăn có thể xảy ra, nhưng không ngờ đến kết quả này. Sự xuất hiện của bà Hà

không chỉ kết thúc tương lai của cô và Hà Thích, mà càng phá tan tương lai của

cô, anh cô là thằng đần, con cái của cô cũng có thể là đồ đần độn. Thì ra, cuộc

đời cô chỉ để gánh vác anh trai, cô sẽ không có được cuộc sống cho riêng mình,

không bao giờ, sẽ không có gia đình, con cái, chỉ có anh trai, chỉ có thằng

đần, thằng đần, thằng đần…

Viên Hỷ ôm chặt vai mình, cô muốn

khóc, nhưng đau đớn phát hiện ra rằng mình không khóc nổi. Cô không còn sức lực

đâu để đi làm nữa, cô phải về, tìm một nơi có thể nghỉ ngơi để ngủ một giấc.

Thế giới này nam nữ độc thân còn quá nhiều, cô cũng có thể là người độc thân

mà, cô nghĩ, hơn nữa, dù cho kết hôn cũng có thể tìm một người đàn ông không

cần con cái, kết hôn chẳng phải chỉ để tìm một người bạn đời hay sao? Với ai

thì cũng có quan hệ gì đâu?

“Viên Hỷ,” Cô thì thầm gọi tên

mình, “Không sao, mày không thể gục ngã, có gì ghê gớm đâu, mày còn cha mẹ, anh

trai, mày còn gia đình, có gì mà không qua được. Thật sự là không có gì ghê gớm

cả.”

Về đến nhà, mẹ cô đang gọi điện

thoại, thấy cô đột ngột trở về thì vội vội vàng vàng cúp máy, nhìn Viên Hỷ với

vẻ lúng túng. Cô cười mệt mỏi, nói: “Mẹ, nhà mình mà, gọi thì cứ gọi đi, không

sao.” Nói rồi lê bước vào trong, cô muốn ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi thì không

còn việc gì nữa.

Bà Viên lại lẽo đẽo theo sau cô,

nhắc cô cởi áo khoác rồi đón lấy hộ cô với vẻ mặt nịnh nọt, như muốn nói gì đó

rồi lại thôi.

“Mẹ, có chuyện gì thế? Anh con

đâu, sao không thấy?” Viên Hỷ cố nhếch nhếch môi, dịu giọng hỏi.

“Anh con nằm ngủ trong phòng.” Bà Viên vội đáp rồi do

dự nói: “Viên Hỷ, mẹ muốn bàn với con chuyện này được không?” Bà liếc nhìn Viên

Hỷ một cái thật nhanh, rồi lại nhìn sang nơi khác, “Lúc nãy gọi cho nhà Tiểu

Hồng, gia đình nó rất hài lòng, những cái khác đều ổn, nói chỉ thiếu một chiếc

nhẫn, bảo… bảo Tiểu Hổng rất thích chiếc nhẫn con đeo… muốn…”

“Mẹ!” Viên Hỷ khàn giọng hét, nhìn mẹ mình với vẻ

không tin nổi. Cô run lẩy bẩy, lập cập tháo nhẫn ra khỏi tay, đưa lên trước mặt

mẹ mình, trừng mắt nhìn bà rồi run giọng: “Mẹ có biết đây là nhẫn đính hôn của

con không?”

Bà Viên không ngờ con gái lại phản ứng kích động đến

thế, mấp máy môi rồi bĩu môi làu bàu: “Chẳng phải hai đứa sắp cưới nhau à? Còn

cần thứ này làm gì, không ăn được không mặc được, hơn nữa mẹ cũng muốn tiết

kiệm tiền cho con, mua cái mới cũng phải dùng tiền của con…”

“Mẹ, con là con ruột của mẹ à?”

Cô hỏi, ánh mắt gần như tuyệt vọng.

Bà Viên đờ người, thẫn thờ nhìn

cô.

Viên Hỷ nhắm nghiền mắt chỉ tay

ra cửa, run giọng: “Cút! Cút!”

Sắc mặt bà Viên tái mét, tức tối

chỉ Viên Hỷ, mắng: “Tao là mẹ mày! Mày bảo tao cút à?”

Viên Hỷ bỗng cười lớn, cười như

một kẻ điên. Ý thức của cô đã r*t r* kh** c* th*, đang lờ đờ trôi trong không

trung nhìn mình đang cười điên dại, thấy mình vừa cười vừa nhét chiếc nhẫn vào

người mẹ, nghe thấy mình cười nói: “Sao tôi có thể quên bà là mẹ tôi chứ? Được,

được, bà là mẹ tôi, tôi không thể bảo bà cút, vậy tôi cút, tôi cút là xong.”

Viên Hỷ nghĩ cô nhất định là điên

loạn thật rồi, nếu không thì tại sao ý thức cô lại có thể lạnh lùng nhìn mọi

hành vi của cô gái bên dưới kia? Thấy cô ta lao ra khỏi cửa trong ánh mắt sững

sờ của mẹ, loạng choạng chạy xuống lầu, sau đó lờ đờ phiêu dạt trên đường,

xuyên qua đám đông, xuyên qua dòng xe cộ. Cô bỗng thấy rất kỳ lạ, tại sao nhiều

xe thế mà không đâm chết cô gái kia? Đâm chết rồi thì mọi việc cũng sẽ kết

thúc!

Cô không mặc áo khoác, chân chỉ

mang đôi dép lê đi trong nhà, rất nhiều người đều nhìn cô với vẻ quái dị, nhưng

cô lại chẳng quan tâm tí nào, cô nghĩ cô thật sự điên mất rồi. Tại sao cô không

có cái mai nào? Nếu có mai thì cô sẽ chui vào đó là xong. Nhưng tại sao cô lại

không có? Thành phố này lớn thật, nhưng vì sao cô lại không tìm thấy nơi cô có

thể đi?

Trương Hằng nhận được điện thoại

của bảo vệ tiểu khu, vội vàng chạy xuống lầu, đến cổng tìm một lúc lâu mới thấy

Viên Hỷ ngồi co ro trong bóng tối. Thấy cô thê thảm như vậy, Trương Hằng giật

mình kinh sợ, vội vàng vỗ vỗ vai cô, hỏi: “Sao thế? Viên Hỷ? Có chuyện gì?”

Viên Hỷ đờ đẫn ngước lên, đờ đẫn

nhìn Trương Hằng hồi lâu như thể không nhận ra, đôi mắt lập tức phủ một màn

sương mỏng, ôm lấy vai chầm chậm đứng dậy.

Trương Hằng giật thót mình trước

phản ứng của cô, anh chưa bao giờ thấy một Viên Hỷ kiên cường mạnh mẽ lại bộc lộ

mặt thê thảm như thế, hoảng hốt cởi áo ngoài khoác lên người cô, hỏi: “Viên Hỷ,

em đừng khóc, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nước mắt lưng tròng, nhưng mãi

không thể rơi ra, Viên Hỷ trợn trừng mắt, nhướn môi cố ép một nụ cười.

“Thôi, đừng cười nữa, thà em khóc

còn hơn!” Trương Hằng nói rồi kéo Viên Hỷ vào trong, “Bên ngoài lạnh lắm, vào

nhà rồi hẵng hay.”

Đi ngang phòng bảo vệ, Trương

Hằng dặn dò: “Đây là em gái tôi, sau này cô ấy đến cứ cho vào trong.”

Bảo vệ cười vẻ hối lỗi, “Vâng,

Trương tiên sinh.”

Trương Hằng gật gù rồi đưa Viên

Hỷ lên lầu. Nhà anh có vẻ bừa bộn, nhiều thứ vất chỏng chơ trên đất. Trương

Hằng cười nói: “Anh đang thu dọn đồ đạc, hơi bừa bãi, em tự tìm chỗ ngồi nhé.”

Nói xong vào bếp rót cốc nước ấm cho cô, rồi mới ngồi xuống bên cạnh, khẽ hỏi:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cầm chiếc cốc thủy tinh nóng ấm,

Viên Hỷ mới cảm thấy sinh khí dần dần trở về với mình, nghe anh hỏi vậy lại

thấy mắt nóng lên, nhưng không muốn khóc trước mặt người khác nên đành nhẫn

nhịn, gắng sức mím chặt môi, đợi bình tĩnh lại mới nói gọn, “Không sao, cãi

nhau với mẹ thôi, em ra ngoài đi dạo, đến chỗ anh lại thấy mệt nên muốn nghỉ ở

đây một chút.”

Trương Hằng tất nhiên là không

tin, quan sát cách ăn mặc của Viên Hỷ rồi lại nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô, nói:

“Muốn khóc cứ khóc đi, đừng nhịn, hiện giờ đàn ông khóc cũng không phải tội,

đừng nói là phụ nữ, một cô bé nhóc con như em làm sao lại gồng mình nhiều thế?

Khóc rồi sẽ không sao nữa.”

Viên Hỷ nắm chặt chiếc cốc trong

tay, lắc đầu. Cô không biết mình đã đi bao lâu, đến khi tỉnh ra thì trời đã tối

mịt, đèn đường đã bật sáng. Cô vẫn chưa điên! Tự cười giễu mình, thầm nghĩ mình

đúng thật kiên cường. Nếu đã không thể điên thì vẫn phải sống, nhưng cô không

mặc áo khoác, tiền không di động cũng không, cô chẳng biết mình phải đi đâu,

nghĩ nơi đó gần nhà Trương Hằng nhất, thế là cô đến.

Trương Hằng bỗng cười ra vẻ thông

hiểu, chỉ vào thư phòng: “Nếu không tiện khóc trước mặt anh thì vào trong, đóng

cửa lại, phòng anh cách âm rất tốt, em muốn khóc thế nào cũng được, yên tâm,

không ai nghe thấy đâu.”

Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi đứng dậy,

đi được mấy bước lại quay nhìn Trương Hằng, anh cười khích lệ, hất cằm lên: “Đi

đi, đừng ngượng, anh đã nhốt mình trong đó khóc rồi.”

Viên Hỷ nhướn môi cố cười với anh

rồi quay đi bước nhanh vào phòng, trong tích tắc khi cửa đóng lại sau lưng,

Viên Hỷ mới thấy sức lực của mình như bị rút cạn, không còn sức để đến bàn giấy

nữa, chỉ tựa vào cánh cửa từ từ khuỵu xuống, chỉ trong khoảnh khắc ấy, nước mắt

đã rơi đầy.

Nếu bốn năm trước khi Hà Thích bỏ

đi, cô vẫn còn tương lai, vẫn có thể kiên cường, cô tự nhủ mình có thể thẳng

lưng gắng gượng, nhưng giờ đây thì sao? Lần này đến cả quyền được hạnh phúc

cũng mất rồi, phía trước không thấy hy vọng, phía sau cũng chẳng tìm thấy đường

cũ đã đi qua, cô phải làm thế nào?

Gương mặt Trương Hằng đã không

còn nụ cười, ngồi trên salon lặng lẽ hút thuốc. Ban đầu từ thư phòng thấp

thoáng vẳng đến tiếng nấc nghẹn cố kìm nén của Viên Hỷ, về sau dần dần biến

thành tiếng khóc nức nở, và cuối cùng là gào khóc.

Trương Hằng thấy tim mình thắt

lại, đôi vai gầy yếu của Viên Hỷ đã phải gánh vác bao nhiêu áp lực nặng nề? Một

cô bé Viên Hỷ gia đình nghèo khó, một cô bé Viên Hỷ có một ông anh khờ khạo,

một cô bé Viên Hỷ từ khi thời đại học đã vừa học vừa làm, một cô bé Viên Hỷ cô

độc phấn đấu suốt bốn năm, một cô bé Viên Hỷ luôn mỉm cười lãnh đạm, một cô bé

Viên Hỷ lúc nào cũng thẳng lưng đối diện cuộc đời…

Chuyện gì mới làm cho một Viên Hỷ

mạnh mẽ phải tìm một nơi để khóc cho thỏa lòng? Chẳng phải cô sắp kết hôn với

Hà Thích hay sao? Tại sao lại ra nông nỗi này, lẽ nào đã xảy ra vấn đề gì với

Hà Thích? Nhưng cô không phải là cô gái sống chết vì tình yêu, rốt cuộc là

chuyện gì mà khiến cô gần như suy sụp thế này?

Thuốc dần tàn làm bỏng ngón tay,

Trương Hằng mới sực tỉnh, ném đầu lọc xuống sàn nhà, lo lắng liếc nhìn phía thư

phòng rồi cầm điện thoại lặng lẽ ra ngoài.

Viên Hỷ đã lâu rồi không khóc như

thế, lần trước khóc thỏa thuê như vậy là khi nào nhỉ? Cô không nhớ. Khóc đến

cuối cùng cũng chẳng vì bi thương mà chỉ để giải tỏa, một dạng xả stress, một

tiếng kêu gào đau khổ, là sự tuyệt vọng với cuộc đời, là không cam tâm với số

phận… Thế là đã khóc to, khóc khóc mãi. Đến phút cuối nước mắt đã cạn, chỉ còn

gào thét, đến khi cổ họng khàn đặc không nói nổi, đến khi sức lực để khóc cũng

chẳng còn, sau đó đã dựa vào cánh cửa, đờ đẫn nhìn về phía trước, ánh mắt không

tiêu điểm, trong đầu chỉ một màu trắng xóa.

Cô từng hỏi Bộ Hoài Vũ rằng con

người tại sao phải sống, khi ấy anh nói cô không nên hỏi thế, mà nên hỏi phải

sống tốt như thế nào. Bây giờ cô rất muốn hỏi lại anh, để anh nói cô biết phải

làm sao mới sống được, mới sống tốt được. Bây giờ không nhà không mẹ, tương lai

lại không con không cái, cô bây giờ làm sao mới sống tốt được đây?

Khi

thấy nước mắt đã khô, cô bò dậy, đưa tay lên khóe môi cố hít sâu vài lần rồi mở

cửa phòng ra ngoài. Trong phòng khách ngập đầy mùi khói thuốc nồng nặc, người

ngồi trên salon đang ngậm điếu thuốc, quay đầu lại, nhìn cô qua làn khói vương

vít lan tỏa.