Trước
Sau

Chương 47

Edit: Nhã Vy

Nói chuyện một lát, càng nói càng thấy khẩn

trương, Thanh Vi không cẩn thận nên không nói chuyện qua với Thập Tam,

đương nhiên cũng không dám nói lung tung, bằng không trăm ngàn chỗ hở sẽ bị phát hiện, càng khiến ba mẹ nổi giận. Không bằng cứ nói sự thật, tận lực tranh thủ tình cảm của họ.

Vì thế ngoại trừ chuyện Thập Tam

là Ảnh vệ xuyên qua, Thanh Vi cơ bản đều nói hết. Nói Thập Tam đi làm

công bị lừa, bị thương gặp cô, về sau mọi chuyện đều nói thật. Ngay cả

chuyện xử lý hộ tịch của Thập Tam cũng nói thật, ba Yến nhất định sẽ tra việc này, nên không thể giấu diếm nổi, không bằng sớm khai để hưởng

khoan hồng.

Chuyện nghe là như thế, nhưng cũng không dễ dàng chấp

nhận. Con gái vì một tên ở quê, làm nhiều chuyện như thế, chăm sóc nuối

sống hắn, thậm chí còn cho hắn ở trong nhà. Nếu người khác biết sẽ nghĩ

thế nào?

Ba Yến nghĩ, chuyện này nếu

để cho người khác biết, ai sẽ nghĩ là Thanh Vi thiện lương? Sẽ ảnh hưởng gì đến Thanh Vi? Nếu đây là tên lừa gạt thì sao?

Mẹ Yến nghĩ, con gái sao lại l* m*ng như vậy? Sao lại đối với một tên không rõ lai lịch

tốt như thế? Vốn chuẩn bị để Thanh Vi đi xem mắt, bây giờ cò có thể tiếp tục sao?

Cơm chiên trứng không may mắn không được để ý tới, bây

giờ đã nguội lạnh, đặt giữa bàn trà. Kết quả lấy cơm chiên trứng làm

trung tâm, ba người nhà họ Yến an vị thành hình tam giác, bên trái cơm

chiên là sắc mặt nặng nề của ba Yến, bên phải là vẻ mặt lo lắng của mẹ

Yến, đối diện là sắc mặt trầm mặc của Thanh Vi/

Thập Tam thì sao?

Hắn tự giác đứng cách xa Thanh Vi nửa mét, cho dù ba Yến dùng giọng đàm

phán yêu cầu hắn ngồi xuống, Thập Tam cũng chỉ lắc đầu.

Ba mẹ

Thanh Vi tức giận, hắn nào dám ngồi? Nhìn mặt ba Yến trầm như nước, chân mày mẹ Yến nhăn chặt, Thập Tam cũng phát hoảng. Hắn suy bụng ta ra bụng người, đặt mình vào trường hợp hai vị phụ huynh, tự nhiên không biết

đâu hiện ra một người xa lạ, chẳng những không thể tin, người này lại

còn dựa hơi Thanh Vi nuôi.

Hiểu biết càng nhiều, Thập Tam đã hiểu

được địa vị xã hội quan trọng. Không giống như thế giới kia giai cấp rõ

ràng, ở đây tuy rằng đã xóa đi chế độ giai cấp, nhưng cũng có phân chia

cao thấp. Cái gọi là mọi người bình đẳng, đều là trên sách vở mà thôi.

Tuổi hắn không đến trường được nữa, không có văn bằng rất khó tìm việc, không có việc làm sao có thu nhập?

Thập Tam biết rõ, hắn hoàn toàn là được Thanh Vi nuôi. Hắn hiểu ở xã hội

này, đàn ông dựa vào phụ nữ nuôi, mặc kệ là quan hệ thế nào, cũng không

phải loại chuyện tốt. Cho dù trước kia ở Yến Quốc, cũng có thể làm người hầu phụng dưỡng chủ nhân, nhưng hắn dựa vào gì mà muốn Thanh Vi chịu

toàn bộ chi phí cuộc sống?

Hắn đã bắt đầu muốn tự đi con đường của mình, muốn tìm công việc. Nhưng Thanh Vi lại muốn hắn đi học, ít nhất

chờ một thời gian, tối thiểu năm sau lại nói, sau đó bắt đầu chọn việc.

Bây giờ nên nói gì với Thanh Vi?

Cho nên Thập Tam do dự không dám

quyết, không mở miệng. Hắn càng nghĩ càng xấu hổ, còn chưa nghe thấy ai

trách cứ, trước tiên đã tự mắng mình xối xả.

Nếu như là trước đây, Thập Tam còn chưa hiểu gì thì không nói, bây giờ hắn đã cảm nhận được

tình cảm, cũng chầm chậm không ức chế tình cảm nữa. Bây giờ vô cùng xấu

hổ thống hận mình, nên trong mắt hắn đột nhiên ảo não.

Cuối cùng,

hai vị nhà họ Yến còn chưa nghĩ ra biện pháp gì, Thập Tam đã đột nhiên

làm ra chuyện khiến người khác kinh người. Hắn thẳng tắp quỳ xuống trước hai người, quy củ dập đầu mà nói: “Thực xin lỗi, xin đừng tức giận, đều là lỗi của cháu.” Hắn nói xong đã nghẹn ngào: “Xin bác đừng trách cứ

Thanh Bi, cháu sẽ nhanh chóng tìm được việc, sẽ chuyển đi.”

Hai vị phụ huynh giật mình. Xã hôi hiện đại, quỳ lạy rất ít, càng đừng nói người trẻ tuổi vì muốn trưởng bối thông cảm mà quỳ.

Thập Tam một bên quỳ một bên cầu trời, mong được tha thứ, dù là chỉ bớt giận thôi cũng tốt. Có thể hai ông bà cảm nhận được thành ý của hắn, cũng

quả thực kinh hãi.

Thanh Vi kéo Thập Tam đứng dậy… Thập Tam lắc

đầu, chỉ liên tục xin tha thứ, có thể lập tức chuyển đi. Thanh Vi chưa

từng thấy hắn thất thố như thê,s hiểu rõ Thập Tam đây là vì sợ bị tách

ra khỏi mình là đau khổ, dù sao đối với hắn, quan niệm cha mẹ là trời

vẫn tồn tại.

Nhìn Thập Tam như thế, Thanh Vi cũng không nhịn được

mà khổ sở. Nàng cố hết sức kéo hắn, ra lệnh: “A Ngự, đứng lên đi, từ từ

nói chuyện.” Thập Tam rốt cục cũng đứng lên, cắn chặt môi cố nhịn nước

mắt, nhưng vẫn chảy ra, hắn dùng tốc độ nhanh nhất dùng tay lau đi.

Hai vị phụ huynh dù sao cũng là tính cách thương người, nuôi con gái cũng

thường rất diuị dàng, nhìn bộ dạng của Thập Tam, trong lòng cũng không

nhịn được thở dài. Không trách được con gái không hiểu chuyện, không có

nguyên tắc, đối mặt với người đàn ông như vậy, nói không mềm lòng là rất khó.

Cũng đã đến buổi chiều. Mẹ Yến trong sự đấu tranh tư tưởng, cảm nhận được dấu hiệu rõ ràng— bà đói bụng.

Thức ăn trên máy bay không ngon chút nào. Vốn định chuẩn bị nấu bữa cơm trưa nóng hổi, nhưng lại bị chuyện này kích động, mẹ Yến chỉ thấy bụng réo

ầm ỹ, còn chưa đợi bà nói, bụng của ba Yến cũng ọt ọt kêu hai tiếng.

Thật ra Thanh Vi cũng đói bụng, đã làm cả buổi sáng, vừa mệt vừa đói, nhưng

lúc nãy làm gì có tâm tư ăn cơm. Phòng bếp đã dọn xong, nên ăn nhà hay

ra ngoài? Nhưng ra ngoài Thập Tam có thể đi theo không?

Ba Yến vì

bụng réo nên hơi xấu hổ, dứt khoát gõ bàn trà: “Thấy ba đến, mà ngay cả

chén nước cũng không cho ba sao?” Thanh Vi nghe được ông cố tình ra vẻ

không vui, nhưng lại cảm nhận được chuyển hướng rõ ràng, trong lòng

thoáng nhẹ nhõm, đứng lên đi tìm ấm trà.

Thập Tam lại nhanh hơn cô một bước, nói: “Là tôi sơ sẩy.” Hắn thuần thục pha trà, bê ba chén nhỏ

tới, châm trà cho mỗi người, sau đó lại hỏi: “Bác trai bác gái muốn ăn

gì để con làm. Nếu hai người đói tội của cháu lại càng nặng.”

Mẹ

Yến nghe thế kinh ngạc. Hắn biết nấu cơm? Không ngờ tiểu tử này không

cho mình là người ngoài, lại cũng biết nấu cơm pha trà, sao lại hiền

lành như thế? Đây là đàn ông sao?