Trước
Sau

Chương 6

Nhận điện thoại là một cô gái trẻ, vừa nghe Tô Liễu

nói rõ lý do gọi điện, cô ta cười hí hí nói: “Vấn đề này, mình phải tìm anh

chàng nghiên cứu phát triển thị trường đến để trả lời cho bạn. Ah, ha ha,

trưởng phòng bên đó đúng lúc cũng vừa đến, bạn đợi chút nhé, anh ấy sẽ đích

thân giải thích cho bạn.”

Kế đó là một giọng nam trầm khẽ khàng: “Xin chào cô

Tô, tôi họ Hứa, trưởng phòng nghiên cứu thị trường. Về vấn đề của cô, là thế

này…

Khi mới tung sản phẩm Anh hùng ra thị trường, sợ người

chơi còn chưa quen với thiết kế của game, chiến quốc liên miên sẽ khiến người

chơi dễ bỏ cuộc. Vì vậy, mặc dù đã xây dựng Kiến Quốc lệnh, nhưng vẫn chưa dám

tung vào game. Mấy năm gần đây, bốn nước ban đầu đã phát triển ổn định, cần

thành lập thêm quốc gia mới, phá vỡ thế cân bằng, tạo hưng phấn cho người chơi,

vì vậy, đầu tháng Sáu khi update phiên bản mới cho game, chúng tôi đã chính

thức đưa Kiến Quốc lệnh vào Anh hùng.”

Còn về cách thức người chơi tiếp cận Kiến Quốc lệnh, ý

kiến trong công ty chia làm hai phe. Phe sáng tạo cho rằng chủ nhân Kiến Quốc

lệnh phải là một game thủ có khí phách anh hùng, vượt qua mọi thử thách, đón

nhận nhiệm vụ và được ban lệnh bài. BOSS Hạ Pháp Nhĩ đầu người mình rắn theo

tương truyền chính là con cháu của Nữ Oa. Người chơi nào thông minh nghĩ tới

thần thoại Nữ Oa mở mang bờ cõi năm xưa dám đấu với Hạ Pháp Nhĩ hơn nửa tiếng

đồng hồ, người đó sẽ nhận được nhiệm vụ duy nhất. Hai lệnh bài còn lại sẽ được

kích hoạt để xuất hiện một cách ngẫu nhiên.

Phe bảo thủ không đồng ý, với lí do sẽ phải đợi rất

lâu, vì họ cho rằng sẽ không có người chơi nào hành động như thế. Họ đề nghị cứ

để cho các BOSS từ cấp 100 trở lên tuỳ cơ xử lý cả ba lệnh bài. Hai bên lời qua

tiếng lại, không bên nào chịu nhượng bộ, sau cùng giám đốc dự án đập bàn quyết

định đồng ý với phương án của phe bảo thủ.

Nào ngờ, người đứng đầu phe sáng tạo lại là trưởng

nhóm thiết kế, vốn có quan hệ thân thiết với trưởng nhóm lập trình. Hai người

cùng đi uống rượu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ma xui quỷ khiến thế nào rủ nhau

đổi COD lập trình về phương án một. Cho rằng phương án này có thể phát huy tính

chủ động của người chơi và thu hút khách hàng, họ hoàn toàn quên mất giá trị

của Kiến Quốc lệnh, nếu để người chơi phát hiện ra phương pháp, họ sẽ dùng nó

để kiếm tiền…

Đến khi Tô Liễu nhận được nhiệm vụ, sự việc trên mới

bị phát giác. Lo sợ thế giới sẽ dậy sóng, công ty cho người mở các nick phụ và

đăng nhập vào các server khác nhau nhận nhiệm vụ. Vì cần thêm chút thời gian để

khắc phục vấn đề kỹ thuật, họ quyết định tìm cách liên lạc với Tô Liễu và đề

nghị cô giữ im lặng cho tới khi phiên bản mới ra đời.

Nhưng điện thoại không gọi được, người chơi lại không

online, hơn nữa Tô Liễu cũng không kể về chuyện nhận được nhiệm vụ trên, phiên

bản mới cũng sắp được tung ra, nên công ty trò chơi cũng không quá để tâm đến

chuyện này nữa. Trưởng phòng Hứa lịch sự giải thích về BUG và tha thiết xin lỗi

Tô Liễu vì đã khiến cô mừng hụt. Lại còn cười an ủi cô: “Kiến Quốc lệnh thực ra

cũng chỉ là cho phép người chơi tham gia nhiệm vụ kiến quốc, cũng chẳng có lợi

ích thực tế gì, do người chơi hiểu nhầm thôi…”. Nói được một nửa, anh ta đột

nhiên dừng lại, “À, xin lỗi, cô đợi cho một chút, các thành viên dự án đang có

ý kiến về việc xử lý BUG.”

“Vâng ạ.” Tô Liễu buồn buồn trả lời, đầu dây đừng kia

vẳng lại những tiếng ồn ào.

Phải đến hai phút sau, trưởng phòng Hứa mới quay lại,

cười rất vui vẻ: “Thông thường chúng tôi có hai cách xử lý với BUG. Một là

“thuận theo ý trời”, tặng luôn người chơi vật phẩm mà họ tình cờ có được. Còn

trường hợp người chơi không báo lại với công ty, ngang nhiên trục lợi, chúng tôi

sẽ tịch thu.”

Sau đó thì sao? Tô Liễu hồi hộp, tim đập thình thịch.

“Vừa rồi chúng tôi đã trao đổi, trường hợp của cô tuy

có toan tính đầu cơ mở nick ảo, nhưng không đến nỗi đem đi rao bán khắp nơi,

nên cũng không đáng trách. Sự cố lần này âu cũng là cơ duyên của cô với nhiệm

vụ kiến quốc. Nên sau khi cập nhật phiên bản mới, chúng tôi sẽ trực tiếp chuyển

Tần lệnh vào thượng khố của cô!”

Hả?! Chúa ơi, vậy là cuối cùng Chúa cũng đã rủ lòng

thương xót con. Tô Liễu sung sướng cười quên cả trời đất.

“Các anh đều là người tốt. Chúng tôi sẽ báo đáp bằng

cách nỗ lực bỏ tiền để được chơi nhé nhé nhé nhé! Xin cảm ơn ơn ơn ơn!” Tô Liễu

vừa khoa chân múa tay bắt chước kiểu nói của các MC vừa nhìn lên màn hình.

Đêm sa mạc hoang vu, muôn vì sao nhấp nháy, bóng trăng

chênh chếch trên đỉnh ngọn đồi cát sừng sững. Màn nhung đen, bầu trời gắn kim

cương, sao sáng phủ khắp nơi, cuốn trọn con người vào lòng vũ trụ.

Thiếu nữ áo trắng toạ trên mỏm núi đá xám. Đằng sau

nàng, chiến binh giáp đen đứng yên phăng phắc tựa đá tảng. Phía xa xa, một

thiếu nữ mặc toả giáp đang múa đao chém giết bầy sói sa mạc.

Sau khi gác máy, Tô Liễu lập tức quay ra gõ bàn phím

liên hồi

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: phát tài rồi, ha ha…

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Đau bụng à? Ra toilet!

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Tiểu đệ, im miệng.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Không được gọi ta là tiểu đệ!!!! Tô

Tô.

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Tiểu Đệ là nick trước

kia của Doanh Vũ, trong Nguỵ Tấn Phong Lưu, còn nick của muội là Tô Tô. Bọn

muội quen nhau trong game đó.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Nick của ta là Đế Thích Thiên,

không phải tiểu đệ.

[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Uhm.

[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Xử lý xong cả rồi sao?

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Vâng, sự việc rất ly kỳ.

Từ từ nghe muội kể, chuyện là…

Hai bàn tay của Tô Liễu lướt như bay trên bàn phím,

thoăn thoắt kể lại đầu đuôi sự việc.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Vậy là tất cả đều ổn? May mắn quá…

Công ty hào phóng thế… Đời người chẳng biết thế nào… Thế mà lão gia chẳng gặp

được là sao?

[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Giờ mới biết thế nào gọi

là may mắn!

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Huynh cùng bọn muội kiến

quốc nhé? Vừa rồi nghe người của công ty nói nhiệm vụ kiến quốc này rất thú vị

những người chơi có đẳng cấp cao cống hiến lớn còn được lưu danh sử sách nữa

đấy.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Lại giả bộ đáng yêu.

[Tổ Đội] Bỗng dưng muốn chết: Ghen à? Sang Thái Lan họ

phẫu thuật chuyển giới cho! Sát Sát, có được không ạ? Trong game này, muội chỉ

quen một mình huynh, muội thật lòng muốn cùng bạn bè xây dựng một quốc gia của

riêng mình.

Tô Liễu hồi hộp gửi lời nhắn rồi căng mắt nhìn màn

hình không chớp, nín thở chờ đợi câu trả lời. Vô Liêu Sát Sát Yêu không thích

chơi game, cô cảm nhận được điều này từ lúc anh ta nói muốn nhường lại nick,

nhưng mà… Cô rất, hết sức, vô cùng mong muốn anh ta sẽ ở lại.

Một hồi lâu sau, kênh Tổ Đội mới hiện ra hai hàng chữ.

[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Được. Nhưng ta thỉnh

thoảng mới online thôi.

Tô Liễu nở nụ cười tươi tắn.

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Không sao, chỉ cần có

huynh xuất hiện là được.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Đúng đó, huynh là niềm động viên

tinh thần của cả đội mà.

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Tránh ra, Thần Phụ Sát

Sát là… của mình, ngưỡng mộ.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Ba năm không gặp, cậu chẳng những

biết chửi bậy mà còn học được cách đong trai nữa kia đấy!

[Tổ Đội] Bỗng Dưng Muốn Chết: Chết đi! Đồ Nhân Yêu!

[Tổ Đội] Vô Liêu Sát Sát Yêu: Tuổi trẻ thật tuyệt!

Phiên bản mới sẽ được cập nhật trong khoảng hai mươi

ba giờ đến một giờ sáng ngày thứ Ba tuần sau. Tranh thủ vài ngày còn lại, Tô

Liễu và Doanh Vũ đi khắp các bản đồ, mua lệnh Quyển Trục các nơi để tiện thực

hiện nhiệm vụ kiến quốc sau này. Đích thân Lão Đại mà hai người quen trong trò

Nguỵ Tấn Phong Lưu đứng ra cắt đặt chuỗi công việc gian nan này.

Hôm trước, sau khi Tô Liễu liên lạc với họ, việc đầu

tiên là bị nghe một trận mắng mỏ vì tội bỏ đi mất tăm mất tích. Nghe cô kể sự

tình, đám sư huynh sư muội đó bắt đầu tự cảnh tỉnh bản thân, Minh Yểm tỉ tỉ

liền đứng ra quyết định, để giám sát nhị vị “đại thần trụ cột” tương lại không

bị chìm đắm trong game, cả nhóm sẽ đổi server.

Thêm một lí do nữa, đó là lão Đại rất hứng thú với

nhiệm vụ kiến quốc đã được mô tả sơ qua trên diễn đàn chính thức. Họ mới chơi

trò này, cũng chưa bỏ nhiều công sức trong server hiện tại, đổi cũng không sao.

Rất tình cờ, trong server Thanh Long của Tô Liễu có một người bạn ngoài đời của

lão Đại.

Gia tộc khi trước của Tô Liễu tham gia cũng chỉ có hai

mươi mấy người, nếu kéo sang hết cũng không phải là con số nhỏ. Thế là, cả nhóm

tân nhân này lại ngày ngày cùng nhau luyện cấp.

Tô Liễu không kể việc mình bị bắt nạt cho lão Đại và

Minh Yểm tỉ tỉ nghe, cũng không cho phép Doanh Vũ nói. Đây chẳng qua là ân oán

riêng, cô không muốn bạn bè vừa chân ướt chân ráo tham gia đã bị cuốn vào vòng

luẩn quẩn đó.

Việc quan trọng trước mắt là kiến quốc. Tiếp đó, tiêu

diệt Tề quốc. Sau cùng… bắt đích danh Yêu Tinh Áo Choàng tới làm nô lệ. Ha ha

ha…

Trên màn hình, nữ chiến binh mặc khôi giáp một tay

chống nạnh, một tay che miệng cười lúng liếng.

[Tổ Đội] Doanh Vũ: Làm ơn thôi đi, trang phục với điệu

bộ chẳng ăn nhập gì cả!

Lệnh truy sát có thưởng vẫn đang hiệu lực, nhưng Tô

Liễu và Doanh Vũ quyết định phớt lờ.

“Đạp địa đồ” nghĩa là người chơi phải đi khắp các hang

cùng ngõ hẻm trong trò chơi và hệ thống sẽ căn cứ vào dấu chân của họ để hoàn

thiện “địa đồ”. Vì cứ phải chạy qua chạy lại, nên đương nhiên hai người đã bị

rơi vào tầm ngắm. Và tại một thị trấn nhỏ thuộc nước Sở, họ đã bị ba tay chơi

ẩn đẳng cấp chặn lại.

Mấy ngày nay Tô Liễu rất vui, nên cô tỏ ra thản nhiên

trước cái chết.

Duyên khởi duyên diệt, cô bình thản tự an ủi mình.

Kết quả là khởi duyên – gặp ngay sát thủ và diệt duyên

– ba kẻ thù ác sau khi g**t ch*t cô xong không chịu đi, lại còn có những hành

động bỉ ổi đối với thân xác của hai người.

Doanh Vũ tức điên, chửi bới ầm ĩ: “Tổ sư bố chúng

mày!!!!!!!”

Gã có nick là Tạc Dạ Tinh Thần vừa đạp hai các xác

dưới đất vừa dằn giọng: “Đừng có nằm mà sủa như chó thế, có giỏi thì đứng dậy

xem nào!”

[Thế giới] Tạc Dạ Tinh Thần: Yêu Yêu, vị trí 34, 67,

hai tên Nhân Yêu b**n th** bắt nạt nàng đã bị ta tìm thấy, mai lại đây báo thù.

Anh em nào có hứng thì cùng đến luôn.

[Thế giới] Thiên Hành Kiện: Nhân Yêu ta chẳng thèm.

Tô Liễu tức run người. Sau khi hồi sinh tại chỗ, cô

lập tức chọn “khiêu chiến” với hy vọng cấp bậc thấp thì sẽ được đưa đến không

gian bí mật. Nào ngờ trên màn hình hiện lên dòng chữ mày vàng: Hệ thống không

cho phép tự sát.

Sao thế nhỉ, lẽ nào trường hợp đẳng cấp quá chênh thì

chuyển tới không gian bí mật đấu tay đôi là một BUG và đã bị huỷ bỏ? Chưa kịp

hiểu rõ sự tình, Tô Liễu đã lại bị giết một lần nữa.

Doanh Vũ vung đại đao xông tới, miệng không ngừng chửi

rủa, những cũng chẳng được mấy hơi.

“Tô Tô, về điểm hồi sinh ở thành chủ.” Doanh Vũ gửi

lời nhắn trên kênh tổ đội. “Sát Sát khong có ở đây, cậu level quá thấp, mình

cũng chẳng đấu lại với ba đứa bọn chúng. Thôi, coi như chẳng may giẫm phải đống

phân thối!”

“Vô ích, trừ khi chúng ta log out.” Tô Liễu bình tĩnh

đáp, “Vì chắc chắn điểm hồi sinh cũng đã bị mai phục. Ba kẻ này là bạn của bà

cô già Yêu Tinh. Chúng đến để báo thù chứ không phải vì tiền thưởng.”

“Vậy chúng ta out thôi.” Doanh Vũ đáp.

“Nhưng nếu chúng cứ ém mãi thì sao? Bọn thần kinh hay

cố chấp lắm.” Tô Liễu nghĩ cách, “Tiểu Thích, mình sẽ dụ bọn chúng ra xa, cậu

hồi sinh xong phải lập tức chạy ngay. Hẹn gặp lại ở Mai Lạc Phong.”

“Không được, mình dụ bọn chúng cho cậu chạy.” Doanh Vũ

bướng bỉnh đáp.

“Đừng ngốc thế, mục tiêu của Yêu Tinh nhằm vào mình

kia.” Đột nhiên, Tô Liễu thấy sôi máu. Cô gắng cười nói với Doanh Vũ: “Nhớ đừng

nói gì với các anh chị em đấy nhé. Bọn mình chưa có cơ sở, giờ mà sự việc ầm ĩ

lên thì đừng nói đến chuyện kiến quốc, mà có lẽ không thể tiếp tục chơi game

này được nữa.”

Thù mới và hận cũ, cô nhất định sẽ trả. Nhưng không

phải là bây giờ, khi bản thân còn đang bị truy sát. Cô nhất định phải báo thù,

cho dù con đường phía trước lầy lội và gian nan.

Không có ai sinh ra để cho kẻ khác chà đạp, dù trong

cuộc sống thực hay là thế giới ảo cũng vậy.

Hồi sinh, khai thuẫn, gia tốc, uống máu, chạy thẳng về

phía trước, thao tác nhịp nhàng đợi cho hết một loạt động tác, lại tiếp tục

uống máu, gia tốc.

“Mẹ, con chó cái này chạy nhanh thật!” Tạc Dạ Tinh

Thần cùng hai người chơi khác vừa gọi thú cưỡi đến vừa chửi bới ầm ĩ.

Nữ chiến binh đứng nguyên tại chỗ trong trạng thái

“linh hồn”, thấy chấm đen phía trước đã dần mất hút, cô lại tiếp tục bò dậy.

Mẹ kiếp! Cố Phi nhìn màn hình mà muốn tức điên, cậu

đấm mạnh liên hồi xuống bàn.

“Tiểu Phi à…” Có tiếng người gõ cửa, “Bạn của bố vừa

mang biếu vải thiều con thích ăn này, con nếm thử đi!”

“Không ăn.” Tiểu Phi bực dọc đáp.

Im lặng một hồi, giọng nói ân cần pha chút hối lỗi lại

tiếp tục vang lên ngoài cửa: “Sao thế con trai, có chuyện gì không vui thì kể

bố nghe nào?”

Kể? Kể chuyện năm xưa ông đã mắng tôi không ra gì và

đòi bỏ mẹ tôi sao? Hay chuyện ông đánh tôi ngay trước mặt mụ vợ bé? Cố Phi cười

gằn rồi lạnh lùng nói vọng qua cánh cửa: “Dạo này việc học rất bận, con không

muốn ngày nào cũng chạy đi chạy lại. Nếu có tiện, cho con mượn một ít để thuê

nhà.”

Lại im lặng một hồi, giọng nói đàn ông có phần mệt

mỏi: “Tiểu Phu, tấm thẻ phụ bố đưa cho con có rất nhiều tiền trong đó. Con cần

bao nhiêu cứ lấy, con đừng nói từ… mượn.” Chữ “mượn” sau cùng nói rất nhỏ, nghe

chừng nghèn nghẹn.

Rồi giọng nói im hẳn, tiếng bước chân cũng xa dần.

[Nói Thầm] Kiêu Dương Tự Hoả; Doanh Vũ, bảo Tiểu Ngược

out đi đã. Việc còn lại để ta xử lí, bảo đảm sẽ không còn ai ém hai người

nữa…??? Có ở đó không? Tin ta đi, mặc dù ta rất muốn giết ngươi – kẻ mạo ảnh

người khác hòng đùa cợt ta. Nhưng ta không muốn hại Tiểu Ngược, ta luôn coi

nàng là bạn, dù giờ đây nàng xa lánh ta, ha ha… Trả lời đi!

Cố Phi thản nhiên nhìn chuỗi tin nhắn rồi cười híp mí.

“Có.” Cậu dằn bàn phím.

[Nói Thầm] Kiêu Dương Tự Hoả: Thôi, ta đang trên đường

tới đó!

Cố Phi lơ đãng nhìn nữ chiến binh áo đen lại một lần

nữa bị đốn ngã, hai tay cậu lướt trên bàn phím.

[Nói Thầm] với Kiêu Dương Tự Hoả: Ngươi đừng ở đó mà

giả nhân giả nghĩa! Mấy ngày trước chính ngươi đã trục xuất Tiểu Ngược. Nói đi,

có phải giờ ngươi đã biết tấm ảnh ta post trên diễn đàn chính là cô ấy, nên mới

làm ra vẻ ân cần. Tiểu Ngược là một mỹ nữ, đại đại mỹ nữ, nhưng không đến lượt

ngươi đâu, Ta cảnh cáo ngươi, mau cút ra xa. Tiểu Ngược của ta, ta sẽ tự bảo

vệ.

Gửi tin nhắn liền một hơi kín cả màn hình, Cố Phi hắc

hắc cười nhạt.

Cố Phi đoánh biết Kiêu Dương Tự Hoả chắc vì mê tấm ảnh

của Tô Tô nên đã chọn nick Doanh Vũ trong số hàng chục mĩ nữ để nạp phi, đồng

thời cũng thích tích cách của Tiểu Ngược nên vẫn âm thầm đi theo bảo vệ cô ấy.

Nay cậu sẽ nói cho Kiêu Dương Tự Hoả biết, Tô Tô và

Tiểu Ngược là cùng một người. Để xem hắn ta xử lý ra sao.

Chẳng phải bà cô già Yêu Tinh thần kinh kia muốn đuổi

Tiểu Ngược ra khỏi trò chơi sao? Cậu sẽ khiến anh em họ huynh muội tương tàn.

Cố Phi mỉm cười một cách khó hiểu khi trông thấy kênh

chat riêng bặt âm tín. Cậu chọn hồi sinh tại chỗ, dùng lệnh gia tốc nhằm thẳng

hướng Tô Liễu vừa mất tích.

Không biết sau bao lần chết đi sống lại, Tô Liễu nghe

thấy tiếng vó ngựa mỗi lúc một dồn dập. Cô dùng khả năng quan sát yếu ớt của

trạng thái linh hồn để ngó nghiêng xung quang và thoáng bần thần.

Một kị sĩ đao vàng kiếm bạc, cưỡi ngựa lao tới trong

ánh hào quang, Tô Liễu nhìn không rõ khuôn mặt chàng, song bốn chữ “Thịnh Thế

Hoan Đằng” lấp lánh kia thì không lẫn vào đâu được.

“Trời ạ! Mình có hoa mắt không nhỉ, thần tượng của

mình kìa!”

Kênh chat hiện thời lao xao như ong vỡ tổ.

“Chu choa, mưa rơi chớp giật rồi, đại thần giáng trần

rồi…”

“Ai đó nhéo thử cái, mình có nằm mơ không nhỉ?”

“Là thật đấy, đại thần và mĩ nữ Yêu Yêu là người chung

một nước, hẳn chàng tới để giúp nàng đó!”

“Ôi, cảm động quá đi…”

Tô Liễu khẽ nheo đôi mắt biếc, lặng lẽ quan sát cảnh

tượng trước mặt.

Một con gió thổi tới cuốn những chiếc lá phong lên

cao, để lại con đường nhỏ lát đá đen sạch tinh tươm. Chàng kị kĩ ghìm cương

khiến tuấn mã ngẩng cao đầu hý vang. Rồi chàng lanh lẹ xuống ngựa, động tác rất

dứt khoát.

Gần như cùng lúc, một con phượng hoàng ngũ sắc xuất

hiện phía chân trời và rẽ mây bay tới.

“Thịnh Hoan…” Yêu Tinh Áo Choàng chân chưa chạm đất mà

đã kịp tuôn một tràng những lời lẽ khó hiểu trên kênh chat hiện thời, “Sao

huynh không nói gì với muội mà lại âm thần xuất hiện ở đây?”

Tình cảm quá! Mùi mẫn quá!

Trên đầu mọi người lập tức xuất hiện biểu tượng trái

tim.

Mĩ nữ Yêu Yêu và chàng phò mã đại thần trong truyền

thuyết.

Thực tế chứng minh mối quan hệ tay ba này là thế chân

kiềng bền vững!

Một người đi với một người, la la…

“Không cần báo thù giúp muội đâu, để muội tự…” Yêu

Tinh Áo Choàng lúc này đã hạ cánh, đang đứng uốn éo bên cạnh điểm phục sinh.

“Được” Thịnh Thế Hoan Đằng bấy giờ mới lên tiếng kể từ

khi xuống ngựa.

Tâm trạng của Tô Liễu lúc này thật khó tả, cảm giác

như bị ai đó đập cho một búa, đau khủng khiếp và tê dại cả người.

Anh Thịnh Hoan cũng đến để giết cô sao? Cô nhắm mắt

lại rồi mở thật to hai mắt, chuẩn bị log out khỏi game.

Hai giây trôi qua, thời gian hồi sinh bắt buộc đã tới,

hình bóng Tiểu Ngược trên màn hình từ từ đứng thẳng dậy.

Mây đen lập tức ùn ùn kéo tới, sấm chớp đùng đoàng,

một luồng Thanh Quang xé toang bầu trời chực lao thẳng xuống đầu cô. Theo phản

xạ, Tô Liễu điều khiển Tiểu Ngược nhanh chóng ẩn nấp, nhưng dù động tác cô

nhanh thế nào cũng không sao tránh nổi và cột máu mỗi lúc một giảm dần. Cô đang

định dùng nốt bình máu cuối cùng, bỗng vạch sinh mạng thoắt cái đầy ăm ắp.

Từ trên người chàng kị sĩ sương y toả ra một luồng kim

quang, chiếu thẳng xuống đầu cô. Sau giây lát kinh ngạc, cô lập tức di chuyển

Tiểu Ngược tới bên Yêu Tinh, nhân lúc cô ta đang sững sờ, bổ thẳng xuống một

đòn chí mạng.

Đáng tiếc là Yêu Tinh không mặc hoa phục, nên cấp độ

sát thương chỉ đạt 10+, 20+. Nhưng không sao, mười ngón tay thon tiếp tục điều

khiển nữ chiến binh xinh đẹp xoay người, hai lưỡi đao nhọn vung lên loang

loáng. Cột máu của Yêu Tinh mỗi lúc một vơi, mà động tác của nữ chiến binh cấp

43 vẫn thư thái uyển chuyển. Toàn thân được bao phủ bởi lớp kim quang, cô lạnh

lùng ra đòn không thương tiếc.

“Thịnh Hoan, huynh chọn nhầm đối tượng ư?” Khâu Kiều

Nhân ngừng tấn công, giận dữ gõ bàn phím.

“Vậy sao?” Câu phản vấn thật phũ phàng.

“Thịnh Hoan huynh có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả.”

“Sao huynh lại tiếp máu cho cô ta?”

“Ta thích thế.”

Khâu Kiều Nhan tức điên người, đang định gọi điện cho

Khâu Kiêu Dương thì hệ thống hiện thị cảnh báo: Người chơi Yêu Tinh Áo Choàng

đã chết. Xin hỏi: lựa chọn hồi sinh tại chỗ hay quay về điểm hồi sinh.

“Tinh Thần, sao không tiếp máu cho ta?” Cô ta giận quá

hoá cuồng, trút giận lên đầu Tạc Dạ Tinh Thần.

Từ kênh chat riêng bật ra hai lời nhắn.

[Nói Thầm] Tạc Dạ Tinh Thần: Có tiếp một ít, nhưng bị

Thịnh Thế Hoan Đằng xoá mất. Hắn ra chẳng phải cùng trong hành hội với nàng

sao? Sao lại giúp người khác?

Khâu Kiều Nhân nghiến răng đáp lời: “Chắc bị thần

kinh, quên chưa uống thuốc.”

[Nói Thầm] Tạc Dạ Tinh Thần: Hoá ra là có vấn đề,

chẳng trách. Yêu Yêu đừng giận, ta sẽ tìm vài huynh đệ tới để giúp nàng báo

thù. Hừm, đại thần thì đã sao nào? Ta không tin hắn có thể một chọi năm.

Khâu Kiều Nhan lặng thing không đáp. Can ngăn thì

không đành lòng, mà không can ngăn lỡ anh trai Khâu Kiêu Dương biết được cô ta

chắc chắn bị quở trách. Nhưng khó hiểu nhất là Thịnh Thế Hoan Đằng lại ra tay

giúp Tiểu Ngược, dù cho hai người chẳng mấy khi mở miệng với nhau. Lẽ nào sau

lưng Khâu Kiêu Dương, con hồ li tinh đã giở trò cả với Tiểu Triệt lẫn Thịnh

Hoan…

Đồ tiện nhân! Khâu Kiều Nhan tức đến nỗi u mê cả đầu

óc.

Vẫn trong phạm vi nước Sở, Tạc Dạ Tinh Thần gọi thêm

bốn người chơi có level khá cao nữa, cộng thêm ba nhân vật lúc đầu, tổng cộng

bảy người rầm rầm khéo tới vây lấy Thịnh Thế Hoan Đằng.

Đám người xem hiếu kỳ mỗi lúc một động, song đều khôn

ngoan toạ quan hổ đấu.

Gió lốc đen kéo tới, sương tuyết rơi trắng xoá. Chớp

giật phía chân trời, lửa thiêu trụi mặt đất. Đao quang, kiếm ảnh, lãnh kích,

thiết y, chàng kị sĩ di chuyển tựa như con thoi với pháp thuật điệu nghệ. Lưỡi

dao loang loáng, máu xối xả tuôn, nhuộm đỏ ráng chiều, nhuộm đỏ cả những chiếc

lá phong.

“Mẹ kiếp, Thịnh Thế Hoan Đằng giở trò gì thế không

biết!” Tạc Dạ Tinh Thần đã ngã chết dưới đất vẫn không ngớt chửi rủa.

Kênh chat hiện thời lập tức bùng nổ.

“Mày mới đúng là đồ chó cắn càn!”

“Tổ sư bố nó chứ!”

“Thần linh thổ địa ơi, không lẽ ta đã gặp được… cực

phẩm nam tính trong truyền thuyết?”

“Cực phẩm thần kinh thì có!”

Tô Liễu mỉm cười, điều kiển cho Tiểu Ngược chạy lại,

ra sức đá vào đầu của Tạc Dạ Tinh Thần. Vừa đá vừa ném trả gã những lời chửi

rủa: “Đừng có mà nằm sủa như có thể, có giỏi thì dậy đi?”

“Dậy đi, đồ chó!!!” Cô paste một loạt lên kênh chat

hiện thời.

Gió thổi nhè nhẹ, lá xào xạc bay.

Phía sau thiếu nữ, chàng kị sĩ yên lặng đứng nhìn, mắt

dõi về phía xa xăm. Vóc dáng tráng kiện, lại thêm tấm khôi giáp lấp lánh ánh

bạc, nhìn chàng hệt một pho tượng vững trãi.

Tạc Dạ Tinh Thần tức nổ đom đóm mắt, tức tối gửi tin

nhắn lên kênh thế giới.

[Thế Giới] Tạc Dạ Tinh Thần: Vị trí 34, 67, ai giết

được Thịnh Thế Hoan Đằng trong khoảng thời gian 20 tới 21 giờ, thưởng 1000

Nguyên Bảo mỗi người một lượt.

Trò Anh hùng quả là đốt tiền, bố cáo toàn thế giới –

tiền; hồi sinh tại chỗ - tiền; mua lệnh Quyển Trục – tiền; tiếp máu – tiền… Tóm

lại, mọi thao tác đều có thể giải quyết bằng Nguyên Bảo, mà một Nguyên Bảo thì

tương đương với một Nhân dân tệ.

Tạc Dạ Tinh Thần vốn chỉ là dân văn phòng có tí dư dả

nên bốc đồng xong thấy ân hận ngay. 1000 tệ, mình là trò ngốc gì thế? Bởi vậy,

khi nhìn thấy những dòng tin nhắn trên kênh thế giới, cậu ta nghẹn ngào và sững

sờ.

[Thế Giới] Thính Phong Tựu Thị Vũ: Kể từ hôm nay

thưởng ngay lập tức 100 Nguyên Bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào

giết được Tạc Dạ Tinh Thần. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.

[Thế Giới] Bào Khí Giang Hồ: Kể từ hôm nay thưởng ngay

lập tức 100 Nguyên Bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được

Tạc Dạ Tinh Thần. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.

[Thế Giới] Phiêu Tại Giang Hồ: Kể từ hôm nay thưởng

ngay lập tức 100 Nguyên Bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết

được Tạc Dạ Tinh Thần. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.

[Thế Giới] Tiểu Bố: Kể từ hôm nay thưởng ngay lập tức

100 Nguyên Bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được Tạc Dạ

Tinh Thần. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.

[Thế

giới] Kiêu Dương Tự Hoả: Kể từ hôm nay thưởng ngay lập tức 10000 Nguyên Bảo,

cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được Tạc Dạ Tinh Thần. Tin

nhắn này có giá trị vô thời hạn.