Trước
Sau

Chẩn bệnh

Đêm vào cuối mùa hè,

gió lạnh hiu hiu thổi, Lê Tử Hà ngồi nghiêng ở cạnh hành lang. Mặt trời

lặn mặt trăng lên, bầu trời chi chít đầy sao, nếu như nói mấy ngày trước bởi vì cơn ác mộng không ngừng đeo bám mà không cách nào ngủ được, vậy

đêm nay thì sao? Là đang lo lắng cho Thẩm Ngân Ngân sao?

Từ lúc

vào hoàng cung, đủ loại cảm xúc dồn nén chôn giấu ở đáy lòng mấy năm qua đang bắt đầu khởi động cuồn cuộn sôi trào, mỗi lần như thế đều phải cực lực áp chế mới có thể làm cho mình giữ vững bình tĩnh. Nhưng tâm trạng

ác liệt đó cứ đến ban đêm là bắt đầu tập kích ngược lại, hoặc là hoàn

toàn không thể nào đi vào giấc ngủ, hoặc có khi mệt đến cực hạn nhưng

ngủ cũng không được hơn nửa canh giờ liền giật mình thức tỉnh. Bầu không khí cũng cùng nhịp thở giống như ngày trước, nhìn cảnh trí 6 năm qua

chưa từng biến đổi, nghĩ đến người kia đang ở cách đó không xa hằng đêm

hoan ca bình yên say giấc nồng, đáy lòng như có một nắm lửa lớn đang

thiêu đốt, lo sợ không yên, đau đớn từng cơn, còn có. . . . .Nỗi thống

hận chưa bao giờ thuyên giảm. . . . .

Lê Tử Hà đột nhiên đứng lên quay trở lại căn phòng nhỏ, thổi tắt ánh nến nằm lên giường ép mình

không được suy nghĩ nhiều nữa. Thời gian còn dài, chỉ mới vào cung có

mấy ngày thôi, thời cơ chưa tới không thể xung động! Thế nhưng vẫn trằn

trọc trở mình không yên, trong đầu vẫn hoàn toàn thanh tĩnh. Ngoài cửa

sổ bỗng dưng bay tới một hồi tiếng tiêu du dương, réo rắt linh hoạt kỳ

ảo, âm điệu cực kỳ bình thường nhưng phảng phất như len lỏi lẫn vào mùi

thơm của hương hoa ở trong viện. Từng chập đứt quãng quanh quẩn ở xung

quanh, hòa cùng không khí khẽ lưu chuyển, nhè nhẹ len lỏi vào tận đáy

lòng vượt qua cả thời gian. Ngón tay người thổi tiêu như đang gảy lên

gảy xuống, lướt qua thời gian xóa tan yêu hận, Lê Tử Hà nhắm mắt lại,

tinh thần như hoàn tan vào trong tiếng tiêu dần dần trôi xa, lòng bình

tĩnh như mặt hồ trước nay chưa từng có, dần dần chìm vào giấc ngủ say.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Tông Anh biến mất suốt mấy ngày qua bỗng nhiên

chủ động tới tìm Lê Tử Hà, Lê Tử Hà vừa mới thu dọn xong đang chuẩn bị

đến thư viện Thái y viện để tìm một số sách để xem, Phùng Tông Anh không có ở đây, cũng không sai người sang gọi nàng, vừa mở cửa ra liền thấy

ông đứng ở trước cửa phòng mình.

"È hèm." Phùng Tông Anh dường

như có chút lúng túng, húng hắng giọng liếc mắt nhìn Lê Tử Hà, có chút

bất mãn lầu bầu nói: "Sau này, ta sẽ dạy cho ngươi viết chữ."

Tử Hà thoáng giật mình, nhưng sau khi hiểu ra thì tiếng lòng khẽ động,

ngần ấy năm qua đi người vẫn luôn còn nhớ tới mình, e rằng chỉ có ông

lão tuổi gần 60 ở trước mắt này mà thôi, vì vậy không hề có chút do dự

gật đầu.

Phùng Tông Anh che giấu cảm xúc của mình bằng cách trừng mắt nhìn nàng, ngay sau đó chắp hai tay ra sau lưng bỏ đi.

Sóng mắt Lê Tử Hà ẩn hiện ý cười, chậm rãi bước đi theo phía sau ông, không

cần người biết ta là ai, chỉ cần ta biết người là ai, như vậy đã đủ rồi.

"Đi theo ta cũng không có chuyện gì để làm, sau này nếu như Lý ngự y ra

ngoài chẩn bệnh, ngươi cứ đi theo ông ấy là được." Phùng Tông Anh đi ở

đằng trước lỡ đễnh nói.

"Tử Hà đã hiểu." Lê Tử Hà gật đầu, nghe

được câu này trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngày xưa, hằng ngày Phùng

Tông Anh đều chẩn mạch định kỳ cho Đế - Hậu, kể cả thuốc bổ của Đế - Hậu cũng đều do ông phụ trách, vốn tưởng rằng không lâu nữa sẽ có cơ hội

gặp lại Vân Tấn Ngôn, nhưng Phùng Tông Anh nói như vậy cũng có nghĩa là

sẽ dẫn theo nàng đi đến đó rồi, vấn đề trước tiên là vẫn chưa có thăm dò được tình huống trong cung, hay là không nên gặp cho thỏa đáng.

Phùng Tông Anh thấy bộ dáng nàng thành thật nghe lời như thế, hài lòng gật

gật đầu nói: "Ngươi đến tìm Lý ngự y đi, ta đi về ngủ một giấc đã."

Lê Tử Hà nhịn cười, gật đầu thưa vâng.

Vốn đã đi theo Phùng Tông Anh đến tiền sảnh, Phùng Tông Anh vừa khuất bóng

thì những dược đồng khác liền nhốn nháo nhìn tới nàng, châu đầu ghé tai

nói gì đó, có vài người còn thẳng thắn thét to lên: "Ơ, Tử Hà huynh, vỗ

mông ngựa xong rồi hả?"

Lê Tử Hà coi không nghe thấy, đi tới dãy phòng ở phía sau.

"Tử Hà huynh, muội thích huynh!" Một giọng nói châm biếm vang to lên ở sau lưng, ngay tức khắc cả đại sảnh cười ầm lên.

Lê Tử Hà dừng chân, quay đầu lại cười lạnh nói: "Đừng quên, miệng là dùng để ăn cơm!"

Mọi người nhất thời im bặt, không chỉ bởi vì Phùng Tông Anh đã từng có nói

qua những lời này, mà là bởi vì thái độ của Lê Tử Hà lúc này, dù rằng

vẫn là vẻ mặt không hề có chút biểu cảm như thường ngày, nhưng lại có

một loại kiên quyết khó tả, vô hình tạo cho người ta một thứ như là áp

lực, làm cho người ta không dám lên tiếng phản bác lại.

Cho đến khi bóng dáng của Lê Tử Hà biến mất khỏi phạm vi tầm mắt, tiếng nghị luận của đám y đồng mới lại tiếp tục vang lên.

"Xì, không phải dựa hơi vào sự ưu ái của Phùng viện sử ư, lúc mới vào viện

không phải Phùng viện sử vẫn còn thấy chướng mắt với hắn sao, thật không hiểu hắn đã dùng cách gì, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã vỗ được mông

ngựa đến vang ầm ầm à."

"Ài, ai bảo cách thức của người ta có

hiệu quả làm chi, chỉ dựa vào danh tiếng của Thẩm y sư thôi, ngự y ở

trong viện này cung không dám thất lễ."

"Thẩm Mặc? Nghe đồn hắn

không màng danh lợi, không tranh quyền thế, còn dám cự tuyệt chức viện

sử triều đình ban cho, nhưng lại có thể dạy dỗ ra cái hạng đồ đệ a dua

nịnh hót thế lực vô lý, ngươi nói thử xem, Thẩm Mặc kia là người như thế nào hả?"

"Thì là Thần Tiên sống chứ sao, sang năm ta tròn 18 tuổi rồi, mà y thuật vẫn chưa được lợi hại như thế à."

"Nói nhảm! Nếu ngươi có thể lợi hại giống như hắn thì ta đã sớm thành Y Tiên rồi."

***

Hai mặt tiền sảnh của Thái y viện đều có riêng bốn gian phòng, thường ngày

dùng để cho ngự y tham khảo y thuật nghỉ ngơi, trong đó có một gian

chuyên dùng để chứa các loại y thư. Tuy rằng 3 năm ở núi Vân Liễm Lê Tử

Hà đã xem qua không ít, nhưng y thư ở Thái y viện vừa tỉ mỉ lại đầy đủ,

Lê Tử Hà suy nghĩ với kinh nghiệm bắt mạch chưa đủ của mình, cần nên đọc thêm nhiều sách một chút, làm vậy để bù vào những phương diện khác.

"Này? Lê Tử Hà!"

Đúng lúc Lý ngự y bước ra khỏi cửa phòng, thấy Lê Tử Hà dự định bước vào thư phòng, vội vàng gọi lại, hôm qua Phùng Tông Anh và ông đã thương lượng

tính toán, sau này ông đi chẩn bệnh thì dẫn theo Lê Tử Hà. Mặc dù không

biết tại sao viện sử đại nhân đột nhiên lại thay đổi hẳn thái độ đối với Lê Tử Hà, nhưng ông vốn cũng muốn thu nhận Lê Tử Hà, nếu nay Phùng Tông Anh đã nói như vậy, ông đương nhiên rất vui vẻ đồng ý.

Lê Tử Hà khom lưng gật đầu bày tỏ tôn kính nói: "Lý ngự y tìm ta có việc sao?"

"Có lẽ viện sử đại nhân đã nói qua với ngươi, sau này ngươi đi theo ta ra ngoài chẩn bệnh?"

"Sáng nay ông ấy vừa mới nói với ta rồi."

"À, vậy thì tốt, vậy bây giờ ngươi cùng ta đi một chuyến." Lý ngự y nghiêng người qua, lộ ra hòm thuốc ở sau lưng, lúc nói chuyện còn dùng tay vỗ

vỗ.

Lê Tử Hà gật đầu, bước theo Lý ngự y ra khỏi Thái y viện.

Lý ngự y bước nhanh đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem Lê Tử Hà, thấy nàng cúi đầu theo sát ở phía sau, hài lòng gật gật đầu, là

người kín kẽ, chăm chỉ ít lời, ẩn nhẫn biết lễ, thích hợp sinh tồn ở

trong hoàng cung này.

"Diêu phi nương nương ngày hôm đó ngươi

cũng đã gặp qua, tính tình có lẽ ngươi cũng đoán được vài phần, một lát

nữa đến Đào Yểu điện, mọi việc phải cẩn thận một chút." Nghĩ đến chuyện

phát sinh vào ngày đầu tiên tiến cung, Lý ngự y vẫn có chút không yên

lòng, cẩn thận dặn dò Lê Tử Hà.

"Tử Hà đã hiểu." Lê Tử Hà trầm

giọng trả lời, nhờ vậy mới biết thì ra là phải đi chẩn bệnh cho Diêu

phi, khó trách sau khi rời khỏi Thái y viện liền đi thẳng một đường tới

Hồng Loan điện, chẳng lẽ là Hồng Loan đổi lại thành Đào Yểu?

Không lâu sau, đã đến nơi cần đến, Lê Tử Hà lặng lẽ nhìn tới cung điện ở

trước mắt, ngói đồng vẫn như thế, cửa nhà cũng vẫn như thế, chỉ có chủ

nhân là người khác, ngay cả tên cũng thay đổi. Hì, sự thay thế này, thật đúng là triệt để, Hồng Loan Hồng Loan, hóa ra ngay từ khi vừa bắt đầu

mình chính là Loan chứ không phải là Phượng.

"Thần Lý Kiền tham kiến Diêu phi nương nương."

"Nô tài Lê Tử Hà tham kiến Diêu phi nương nương."

Sau khi được thái giám thông báo, hai người cùng nhau vào điện, quỳ xuống phía ngoài trước tấm bình phong.

Diêu phi đang nằm nghiêng trên giường, màn che màu hồng nhạt phủ từ trên cao xuống che kín cả toàn bộ chiếc giường hẹp, tấm mền tơ trơn mịn tùy ý

bay lất phất ở trên người, nàng lười biếng lên tiếng nói: "Vào đi."

Lời vừa dứt, cung nữ bên cạnh liền đem màn che buông xuống, Lê Tử Hà đi vào bên trong chỉ kịp nhìn thấy được một khúc cánh tay trắng noãn của Diêu

phi đưa ra cùng bóng dáng mơ hồ phía sau màn che.

Lý ngự y ra dấu bảo Lê Tử Hà cầm cái hòm thuốc, tự mình bước lên phía trước, ngồi xuống băng ghế cung nữ đã chuẩn bị, nhận lấy sợi tơ cung nữ đưa tới bắt đầu

dò tuyến mạch. Lê Tử Hà đứng ở một bên, thấy đầu chân mày ông ta nhíu

chặt rồi lại giãn ra, rồi lại nhíu chặt, một hồi lâu mới buông ra sợi

tơ, nhưng lại đứng dậy khỏi ghế đang ngồi quỳ xuống đất, thấy vậy nàng

cũng vội vàng quỳ xuống theo.

"Chúc mừng nương nương, nương nương là có hỉ mạch. . . . . ."

"Ngươi nói cái gì?"

Không chờ Lý ngự y nói cho hết lời, Diêu phi liền ngồi bật dậy, bất chợt hất

ra màn che, để lộ ra vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc mặt cùng gấm váy đỏ

thẫm đang mặc ở trên người.

Lý ngự y lặp lại: "Chúc mừng nương nương, nương nương đã hoài thai long chủng, thai nhi cũng được hai tháng rồi."

"Ngươi chắc chứ?" Trên mặt Diêu phi nở nụ cười quỷ dị, nhíu mày hỏi.

Toàn thân Lý ngự y rỉ đầy mồ hôi lạnh, liên tục thưa phải, Diêu phi đảo nhẹ

mắt liếc nhìn hắn, thấy Lê Tử Hà quỳ ở phía sau chỉ nàng nói: "Ngươi!

Tới đây bắt mạch lại cho bổn cung thêm một lần nữa."

"Nô tài tuân lệnh." Lê Tử Hà bình tĩnh đứng dậy, do dự nhìn nhìn cánh tay Diêu phi,

lại nhìn sang sợi tơ bị nàng hất ra, cuối cùng nhìn về phía Lý ngự y.

Lý ngự y bắt gặp ánh mắt của “hắn”, vội nói: "Nương nương, việc này, không hợp lễ nghĩa. . . . . ."

"Bổn cung bảo như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, phàm là nô tài như các

ngươi quản được sao!" Khi nói chuyện, Diêu phi nhấc lên chiếc gối gỗ ở

trên giường, không chút do dự nện một cái “bộp” lên đầu Lý ngự y, Lý ngự y nào dám né tránh vẫn quỳ vững tại chỗ cúi đầu đón nhận.

Lê Tử

Hà không muốn tranh cãi thêm nữa, Diêu phi không sợ, nàng còn sợ gì chứ? Tiến lên giữ lấy cổ tay Diêu phi, để chính xác mạch đập dò xem mạch,

mạch lưu thông ổn định, hơn nữa Thái y viện có ghi chép lại nguyệt sự

của tần phi, Lê Tử Hà nhíu chặt lại hai hàng lông mày, đứng lên quỳ

xuống đất nói: "Nương nương, xác thực là hỉ mạch."

"Ha ha, ha ha. . . . .Rất tốt, thưởng! Toàn bộ đều được ban thưởng!" Diêu phi đột

nhiên cười ha hả, hai mắt lóe sáng, cực kỳ hưng phấn nhìn tới mọi người.

Lê Tử Hà cúi đầu xem như không nhìn thấy gì, thật sự là không nghe thấy gì sao? Có phải là Diêu nhi hay không? Là nàng bị cái hậu cung ăn thịt

người này bức đến mức đã hoàn toàn thay đổi, hay là chính mình vốn chưa

bao giờ thấu hiểu nàng ta?

"Duyệt nhi, mau đi gọi Hoàng thượng

tới, bổn cung muốn đích thân nói cho hắn biết cái tin tức tốt này!" Diêu phi đột nhiên bình tĩnh lại, trầm giọng nói.

Cung nữ lập tức quỳ gối lĩnh mệnh, nhanh chân bước lui ra ngoài.

"Các ngươi có thể đi rồi."

Diêu phi vung tay lên, Lý ngự y liền vội vàng đứng dậy nháy mắt với Lê Tử Hà, ý bảo nàng đi theo.

Ra khỏi Đào Yểu điện, Lê Tử Hà cúi đầu cười khẽ, hỉ mạch, mình đã từng

mong mỏi hai năm, cuối cùng cũng được mang thai, bằng mọi cách cẩn thận

hết sức che chở, nhưng chỉ một chén thuốc đã bị đưa tiễn xuống Hoàng

Tuyền, Vân Tấn Ngôn, tại sao ngươi phải nhẫn tâm đến vậy?

Vào lúc cúi đầu, Lê Tử Hà chỉ nhìn lấy được bước chân của Lý ngự y, duy trì tốc độ cứ đi theo là được, nhưng thấy hắn bỗng nhiên dừng lại, người lập

tức bị thấp xuống hơn phân nữa.

"Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"

Vang lên bên tai là tiếng quát to của Lý ngự y, rõ ràng rất gần lại giống

như từ một nơi rất xa truyền vào trong tai Lê Tử Hà, chỉ cần một cái

ngước mắt là có thể được nhìn thấy một vùng sáng rực dưới ánh mặt trời

vô cùng chói mắt ở phía trước. Long liễn chậm rãi lái tới gần, thoáng

bừng tỉnh như một giấc mộng, có lẽ là do bị ánh mặt trời châm chích vào

đau nhói, Lê Tử Hà chớp chớp hai mắt để làm giảm bớt đi sự khô rát, cúi

đầu rồi khụy xuống một bên đầu gối, chân còn lại cũng ngay sau đó quỳ

xuống theo, tiếp lời Lý ngự y hô lên: "Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn

Vạn Tuế. . . . . ."