Trước
Sau

Điện thoại di động

Buổi sáng, Đỗ Lôi Ty đã đến cửa hàng từ sớm, sau khi

đến rồi mà cô vẫn rất thẫn thờ.

Đến khi Giai Vô Song nhận ra sự kỳ lạ ấy, thế là quan

tâm hỏi thăm: “Tiểu Đỗ, trông cậu có vẻ không ổn lắm, có phải tối qua ngủ không

ngon?”

Câu hỏi đó lại nhắc Đỗ Lôi Ty nhớ lại ký ức kinh khủng

tối qua.

Tối qua, sau khi cô bồng bột cưỡng hôn sếp tổng, phát

sinh ra một loạt những chuyện không thể hiểu nổi, đầu tiên là sự phấn kích mạnh

mẽ của sếp tổng đại nhân, sau đó là sự kiện chảy máu mũi thần kỳ, sau đó do cô

chảy máu mãi, sếp tổng đành để cô nằm trên gường, mang đến một tấm khăn bông

nhúng nước lạnh để giúp cô cầm máu. Mãi rồi cô cảm

thấy gường sếp tổng thật mềm mại, khăn lông trên trán mát lạnh cũng thật mềm

mại, ánh đèn trong phòng thì dìu dịu, ngay cả ánh mắt sếp tổng hình như cũng

dịu dàng như muốn tan chảy…

Thế là, trong hoàn cảnh mềm mại dịu dàng đó, Đỗ Lôi Ty

lại ngủ thiếp đi mất.

Mãi đến sáng nay, khi cô mở mắt, phát hiện ra mình đã

ngủ cả đêm trong phòng sếp tổng, mà điều cô kinh ngạc hơn là, sếp tổng lại trần

nửa thân trên ngủ ngay cạnh cô!

Cảm giác ấy giống như ngủ một đêm trong hang cọp, lúc

tỉnh dậy phát hiện ra trong hang cọp vẫn đang ngủ, khỏi phải nói là khiếp đảm

đến nhường nào!

Thế là Đỗ Lôi Ty vừa lăn vừa bò trong hang cọp… Không!

Phải là bỏ chạy ra khỏi phòng sếp tổng, vội vã thay quần áo, điểm tâm cũng

không kịp ăn mà đi làm ng

Thực sự cô không thể tưởng tượng, nếu sếp tổng đại

nhân biết cô mặt dày nằm lỳ ra trên gường anh cả buổi tối, thì sẽ có biểu cảm

kinh khủng gì, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô không lạnh mà run người.

Đã đến nước này, cô có nên đến nhà Chu Dao Phi tá túc

một buổi không?

Đang nghĩ ngợi thì Chu Đại Phú

bỗng cười khà khà xuất hiện, thấy Đỗ Lôi Ty là nụ cười càng rạng rỡ hơn.

“Tiểu Đỗ! Chào buổi sáng!”

Đỗ Lôi Ty giật bắn mình, đành miễn cưỡng nở nụ cười:

“Giám đốc, chào buổi sáng…”

Chu Đại Phú vỗ vai cô: “Tiểu

Đỗ à, thật vất vả cho cháu quá!”

“Vất vả gì ạ?” Đỗ Lôi Ty hoang mang.

Chu Đại Phú chồm lại gần, ra

vẻ bí ẩn: “Lúc nãy Tổng giám đốc Liêm gọi điện đến, báo rằng cảm tưởng dùng thử

cháu viết rất tốt, ngài rất hài lòng.”

Sếp tổng đại nhân?

Mặt Đỗ Lôi Ty đỏ bừng bừng, vội vàng giải thích: “Giám

đốc tối qua cháu không…”

“Tiểu Đỗ, đừng xấu hổ!” Chu Đại Phú

cắt ngang. “Tinh thần vì công ty của cháu là rất vĩ đại, Tổng giám đốc Liêm rất

vui, tiền thưởng năm nay của chúng ta được bảo đảm rồi, đều nhờ cháu cả đấy!”

Ông càng nói càng hăng. Giọng ông đầy hồ hởi khiến cho những nhân viên khác đều

vây xung quanh.

Thấy nhân viên xúm lại, Chu Đại Phú

càng hăng hái, ngoác miệng ra hét: “Các bạn nhân viên, đồng chí Tiểu Đỗ tuy là

người mới nhưng tinh thần hiến thân vì công việc là vô cùng đáng cho mọi người

học tập! Chúng ta hãy vỗ tay vì cô ấy!”

Những tiếng vỗ tay vang lên, lần này không chỉ ChuĐại

Phú mà cả những đồng nghiệp cũng biết tối qua cô “vất vả” rồi.

Đỗ Lôi Ty lúc này mới cảm nhận chân thực rằng, thủ

đoạn trả thù mượn dao giết người của sếp tổng đại nhân là lạnh lùng vô tình

biết bao, thực sự có thể nói là giết người không toàn thây!

“Tiểu Đỗ, vì cống hiến kiệt xuất của cháu với công ty,

chú quyết định tặng thưởng!”

Lúc đó, Đỗ Lôi Ty đáng thương đã không còn ôm ấp chút

hoang tưởng nào về sự trong sáng của bản thân, buồn bã hỏi: “Giám đốc, chắc chú

không phát coupon mua hàng nữa đấy chứ?”

“Yên tâm, lần này là phần thưởng vật chất!”

Thưởng vật chất! Đỗ Lôi Ty thấy phấn chấn, dù sao có

chút quà cũng được! Mất dưa hấu thì ăn rau muống cũng được.

Chu Đại Phú lấy ra một chiếc

túi cửa hàng đựng đầy ắp, đưa cho Đỗ Lôi Ty.

Đỗ Lôi Ty hân hoan cúi nhìn, lập tức, mặt cô tối sầm

Một đống bao cao su, khác kiểu, khác mùi, khác màu,

xếp ngay ngắn thẳng hàng trong túi.

“Giám đốc, đây là…”

Chu Đại Phú khoát tay vẻ hào

sảng: “Cháu cứ đem về dùng thử, muốn bao nhiêu dùng bấy nhiêu, đừng bao giờ

khách sáo với chú! Nếu không đủ thì đến đây lấy!”

“Rắc rắc”, Đỗ Lôi Ty vỡ tan nát!

Giám đốc Chu,

chú thật sáng tạo!

Đỗ Lôi Ty làm việc bao nhiêu năm, lần đầu xách một túi

đầy bao cao su về nhà.

Lúc về đến cổng, lão Từ đã ra đón, thấy túi trong tay

Đỗ Lôi Ty thì vội nhiệt tình cầm giúp.

“Không cần đâu!” Đỗ Lôi Ty cuống quýt giấu ra sau

lung, lảng tránh, “Quản gia Dư, sếp tổng… về chưa?”

“Báo cáo phu nhân, Tổng giám đốc chưa về!”

Đỗ Lôi Ty thở phào, cũng may sếp tổng đại nhân chưa

về, nếu không mà để anh thấy túi bao cao su này thì không biết chuyện kinh

khủng gì sẽ xảy ra.

Lão Dư như sực nhớ ra gì đó, “Nhưng Tổng giám đốc giao

cho tôi đưa cái này cho phu nhân.”

“Cho tôi à?” Đỗ Lôi Ty hơi sếp tổng cho cô gì thế? Lẽ

nào bom hẹn giờ…

Đỗ Lôi Ty thực sự không cần căng thẳng, vì thứ sếp

tổng tặng cô là một chiếc điện thoại di động.

Lúc mở hộp, đầu tiên đập vào mắt Đỗ Lôi Ty là thân máy

dạng gương màu tím, cô lấy ra xem, thì ra là một chiếc điện thoại kiểu Nhật bật

nắp. Màn hình to hơn cái cô bị cướp ít nhất là ba, bốn lần, nút bấm cũng sáng

bóng, trên máy còn móc một dây đeo pha lê tím lấp lánh rất đẹp.

Nhưng nhìn móc treo điện thoại ấy, Đỗ Lôi Ty ú ớ.

Sếp tổng à, anh đâu cần cái gì cũng phải mua hình chó

quan mao chứ! >_

Lần đầu dùng điện thoại cao cấp, Đỗ Lôi Ty thấy rất

mới lạ, cầm sách hướng dẫn nghiên cứu mãi. Quả nhiên là hàng xịn, chỉ mỗi sách

hướng dẫn mà cũng dày hơn hẳn cái điện thoại cũ của cô, đến tận mấy quyển, Đỗ

Lôi Ty đọc đến chóng mặt hoa mắt, cuối cùng vẫn chỉ biết được cách gọi và nhắn

tin. -_-|||

Thôi, cứ thử dùng đi đã.

Thế là Đỗ Lôi Ty cầm điện thoại lên, goi một cú cho

Chu Dao Phi.

“Alo?” Bên kia nhanh chóng vẳng đến giọng cô nàng, vừa

rõ ràng vừa chân thực.

Thì ra ngay cả tiền cũng được nạp sẵn, sếp tổng quả là

suy nghĩ chu đáo! Đỗ Lôi Ty vừa thầm sung sướng, vừa nhái giọng, hỏi: “Đoán xem

ta là ai?”

“Đỗ Lôi Ty, cậu đần hay sao thế? Mấy tuổi rồi còn chơi

trò con nít này?

Lời trách mắng của Chu Dao Phi khiến Đỗ Lôi Ty rất

buồn bực: “Sao cậu biết là tớ?”

“Vớ vẩn, không phải số của cậu thì chẳng lẽ là của heo

của cún à?”

Tuy bị Chu Dao Phi mắng te tát nhưng cứ nghĩ đến sếp

tổng lại chu đáo tới mức lo cả số điện thoại, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy lòng rất

ấm áp…

Con người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Đỗ

Lôi Ty quyết định nhân lúc gọi điện sẽ giải quyết luôn túi bao cao su: “Phi

Phi, cậu có cần bao cao su không?”

“Cái gì? Bao cao su?”

“Ừ, tớ nghĩ cậu và Hạ Khôn chưa kết hôn, chắc dùng

được…”

“Cậu điên hả?” Chưa nói xong, đầu bên kia Chu Dao Phi

đã gầm lên, “Mẹ kiếp đứa nào dám bảo tớ tránh thai, tớ tránh cả nhà nó!”

Đỗ Lôi Ty hoảng hốt toát mồ hôi lạnh, vội vàng bấm tắt

điện thoại.

Tính cách như thế mà sinh con ra chắc sẽ thành

Ultraman chăng?

Sau khi cúp máy, Đỗ Lôi Ty tiếp tục gọi điện cho mẹ:

“Alo? Mẹ! Con là Đỗ Lôi Ty!”

“Con gái à! Sao lại gọi điện cho mẹ vào lúc này? Có

phải con có rồi

“… Con gọi nhầm!” Đỗ Lôi Ty hoảng hồn cúp máy.

Sếp tổng khó hầu hạ, ngay cả điện thoại của sếp tổng

mà gọi đi cũng bất bình thường, sau mấy cuộc điện thoại, Đỗ Lôi Ty hoàn toàn

mất hẳn hào hứng muốn gọi điện.

Haizzz, thôi cứ ăn cơm vậy.

Đúng lúc cô định đứng dậy thì di động sáng lên, sau đó

tiếng chuông réo rắt đổ dồn.

Lúc nãy gọi nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên có

người gọi, Đỗ Lôi Ty vội cầm lên xem, màn hình hiện lên một số điện thoại lạ.

Là ai nhỉ? Đỗ Lôi Ty bấm nút nghe, “Alo?” một tiếng.

“Alo.” Bên kia, giọng nói bình thản của sếp tổng vẳng

đến, khiến Đỗ Lôi Ty giật bắn mình.

Điện thoại của sếp tổng lại có cả giọng nói của sếp

tổng, đúng là… khiếp… khiếp quá!

Không đợi cô phản ứng, giọng Liêm Tuấn đã vang lên:

“Nhận di động rồi à?”

“Dạ…” Đỗ Lôi Ty máy móc trả lời.

“Biết đúng không?”

-_-||| Sếp tổng à, anh hỏi thế liệu có quá bộc trực

không

Do cú điện thoại này của sếp tổng quá đột ngột nên

cuộc đối thoại sau đó đã diễn biến thành một hỏi một đáp vô cùng cứng nhắc.

Liêm Tuấn: “Đã khỏe hơn chưa?”

Đỗ Lôi Ty: “Khỏe hơn rồi ạ…”

Liêm Tuấn: “Ăn cơm chưa?”

Đỗ Lôi Ty: “Chưa…”

Liêm Tuấn: “Anh bảo chị Ngô hầm táo tàu cho em, nhớ

ăn.”

Đỗ Lôi Ty: “Dạ…”

Liêm Tuấn: “Mai là cuối tuần, nhớ đến bệnh viện thăm

bà nội.”

Đỗ Lôi Ty: “Ồ…”

Liêm Tuấn: “Vậy anh cúp đây.”

“Khoan!” Đỗ Lôi Ty bỗng choàng tỉnh, “Bây giờ anh đang

ở đâu?”

Bên kia, giọng nói bình thản của sếp tổng đại nhân

văng vẳng, “Los Angeles.”