Trước
Sau

Mãn hạn, ra tù!

Trong các tiểu thuyết ngôn

tình, phần nhiều các đôi tình nhân sau khi hưởng thụ một đêm hạnh phúc bên nhau

sẽ đón một buổi sáng ánh nắng rực rỡ. Nữ chính tỉnh dậy, nghe tiếng nước chảy

róc rách trong phòng tắm, đang lúc nghĩ ngợi linh tinh thì nam chính quấn khăn

tắm ra khỏi, nhìn nữ chính bằng ánh mắt dịu dàng tình cảm như nước, yêu chiều

hỏi: “Còn đau không?”

Nữ chính gò má ửng hồng, cúi

đầu cụp mắt, tim đập thình thịch.

Tình cảnh đó khiến nam chính

không kìm được lại đẩy nữ chính ngã ra giường, tiện thể lộ ra nụ cười tà ác vạn

năm không đổi: “Em thơm quá, anh muốn nếm thử lần nữa…”

Tiếp theo đó là abc xyz!!!

Trong tiểu thuyết viết thế, Đỗ

Lôi Ty cũng nghĩ thế, thế là khi cô mở mắt ra, nhìn thấy ánh nắng rực rỡ chiếu

vào qua cửa sổ, nghe tiếng nước chảy bên ngoài vọng vào, cô bắt đầu sốt ruột.

Nhớ lại tối qua, cái đêm kinh

tâm động phách ấy, khí huyết như từ gót chân phóng vụt l*n đ*nh đầu, da dẻ Đỗ

Lôi Ty từ trên xuống dưới bắt đầu đỏ đến phát sốt.

Trước kia cô cứ nghĩ sếp tổng

đại nhân là nhà tư bản cay nghiệt, lạnh lùng, cố chấp, có thù tất báo, không

ngờ sau đêm qua cô mới phát hiện rằng, hóa ra cay nghiệt chẳng qua chỉ là

chuyện nhỏ, lạnh lùng nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là tiểu tiết, cố chấp

cũng trong phạm vi cô chấp nhận được, bản chất ác liệt nhất của sếp tổng hóa ra

là – lưu manh!

Sao anh có thể đẩy cô lên

giường mà chưa được sự đồng ý của cô? Đẩy ra thì thôi, lại còn bịt miệng cô

lại, bịt lại rồi còn l**m, l**m rồi còn cắn, cắn rồi còn…

Không được rồi, nếu nghĩ nữa

thì cô lại chảy máu mũi mất.

Thực ra đó cũng không phải là

chuyện Đỗ Lôi Ty buồn bực nhất, mà cô tức là, cô lại để mặc cho sếp tổng ăn

mình sạch sẽ, còn bản thân cô ngay cả một tí vụn đậu hủ cũng không ăn được, và

rồi cả vể bớt hình dâu trong truyền thuyết kia cũng không thấy được!

Ôi đau buồn quá! Ôi đau buồn

quá đi!

Đang đau khổ thì có một giọng

nói đang gào trong lòng: Một việc thê thảm như thế, tuyệt đối không thể để xảy

ra lần nữa!

Thế là Đỗ Lôi Ty quyết định:

trước khi sếp tổng tắm xong, mau chóng chuồn đi!

Cô quấn chăn, nhanh chóng trèo

xuống giường, mắt đảo lia lịa, nhìn thấy quần áo ngổn ngang khắp nơi bên

giường, cúc áo rơi đầy đất. Mặt thoắt cái đỏ bừng…

Sếp tổng mua quần áo chất

lượng kém cho cô, rõ ràng là để tiện lộ

Còn nói không phải lưu manh?

Đúng là một con quỷ d*m t*c!

-(>_

Do quần áo hôm qua không thể

mặc được nữa, nên Đỗ Lôi Ty đành quấn chăn nhảy lò cò đi lấy quần áo khác, đúng

lúc đó, tiếng nước bên ngoài ngừng hẳn, sếp tổng đã tắm xong!

Đỗ Lôi Ty cuống lên, cũng mặc

kệ quần áo của mình, tiện tay vớ lấy áo sơ mi trắng đầu giường, mặc vào với tốc

độ nhanh nhất trong đời, mới mặc vào đã choáng váng!

Cái này hình như là … áo của

sếp tổng -_- lll

Bị người ta ăn cả buổi tối,

sáng dậy còn mặc áo của người ta, rõ ràng là đang mời chào: Anh

đến ăn em lần nữa đi!

Đỗ Lôi Ty, sao mày ngốc thế hả

mày!

Sau khi thầm mắng mình, Đỗ Lôi

Ty lại bắt đầu cởi ra, dù sao đi nữa cũng không thể hỗ trợ cho tên lưu manh kia

được!

Tiếc là, đã quá trễ!

Khi cúc áo mới cởi một nửa,

cửa phòng bỗng mở ra, Liêm Tuấn mặc một chiếc áo khoác tắm xuất hiện, bóng dáng

cao to che khuất ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, đôi mắt dài nhìn cô chằm

chằm.

Đỗ Lôi Ty hóa đá.

Thấy cô, anh không nói gì, chỉ

chậm rãi đi vào, đến khi tới trước mặt cô, bóng dáng cao lớn trùm lên người cô,

ánh mắt nóng bỏng như khiến cô tan chảy, nét cười ẩn hiện bên khóe mắt khiến cô

nín thở.

Nhìn đi! Y hệt tiểu thuyết

nói, lại bị ăn nữa chứ gì? Bị ăn một lần là sự cố, bị ăn lần nữa thì cả đời này

mày đừng mơ thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của sếp tổng!

Đỗ Lôi Ty ơi là Đỗ Lôi Ty, mày

xem bao nhiêu truyện ngôn tình, lãng phí vô dụng quá!

Đúng lúc Đỗ Lôi Ty tuyệt vọng

thì Liêm Tuấn bỗng đưa tay lên, ngón tay thon dài giữ lấy bàn tay cô lúc nãy vì

quá sợ hãi nên chưa kịp rời khỏi cúc áo.

Một cúc, hai cúc, ba cúc

…">Ủa!

Sếp tổng sao không cởi cúc áo

cô?

Anh không những không cởi mà

ngược lại còn giúp cô cài lại những cúc áo mà cô vừa cởi ra, cài xong còn chỉnh

lại cổ áo, che đậy hết những vết đo đỏ còn lưu lại trên cổ cô từ tối qua.

Đối diện với tình tiết không

giống tiểu thuyết nói này, Đỗ Lôi Ty có phần lóng ngóng.

Chẳng lẽ vì tối qua sếp tổng

do tối trời nên mờ mắt không nhìn rõ, sáng này nhìn rồi mới phát hiện ra thứ mà

anh đã ăn không phải đậu hủ non mà là đậu hủ thối, nên anh hối hận?

Nghĩ thế, Đỗ Lôi Ty bỗng thẹn

quá hóa giận.

Khỉ thật! Đậu hủ thối cũng là

đậu hủ mà! Trên thị trường thì đậu hủ thối còn đắt hơn đậu hủ non gấp mấy lần!

Anh muốn không gánh trách nhiệm? Đừng mơ!

Gió đang gào, ngựa đang hí, Đỗ

Lôi Ty đang gầm!

Đang định nổi cơn thì bỗng

nhiên, một giọng nói còn phẫn nộ hơn cô bỗng vang lên.

“Sao chị lại ở đây?”

Đỗ Lôi Ty giật mình, cơn giận

mới được nhen nhóm bỗng bị dập tắt, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngoài cửa,

miệng cô bỗng biến thành hình chữ O.

Hác công chúa!

Đôi mắt hình quả hạnh trợn

trừng, long lanh như nước đang tóe lửa, mặc một bộ áo xường xám nhỏ màu hồng

phấn, Hác công chúa đứng ở cửa, con thỏ trong tay bị cô bé ôm chặt đến độ biến

dạng.

Phía sau, lão Dư cười khà khà:

“Thiếu gia, phu nhân, chúng tôi đến đón hai người về.”

Chẳng trách sếp tổng lúc nãy

muốn giúp cô mặc quần áo vào, thì ra là lão Dư đến đọn họ “ra tù”. Nhưng đón

thì đón đi, tại sao còn dẫn cô nhóc kia đến? Vừa nhìn thấy Hác công chúa là Đỗ

Lôi Ty đã thấy đầu to hẳn ra, lờ mờ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên Hác công chúa ném

con thỏ trong tay, lao đến chỉ vào Đỗ Lôi Ty, hét lên: “Sao chị lại ở trong

phòng anh họ tôi? Chị… ch mặc cái gì trên người thế kia?”

Đỗ Lôi Ty khiếp đảm, không kìm

được trốn ra sau lưng Liêm Tuấn.

Cảm nhận thấy cô gái sau lưng

đang cần sự che chở của mình, Liêm Tuấn bỗng thấy tâm trạng rất tươi tỉnh.

“Công chúa? Giọng nói trầm

trầm nhưng mạnh mẽ, thoắt chốc đã trấn áp cô bé.

“Anh ơi…” Ác quỷ nhỏ thoắt

chốc hóa thân thành công chúa nhỏ, đôi mắt to trong veo lấp lánh, giọng nói

ngọt ngào nũng nịu như vắt ra nước được, khỏi phải nói là đáng yêu biết nhường

nào.

Nếu không vì đã cảm nhận sâu

sắc bản chất kinh khủng của cô nhóc kia, Đỗ Lôi Ty nghĩ rằng lúc nãy cô đã nhìn

nhầm mà thôi.

“Anh ơi, tại sao chị ta lại ở

trong phòng anh?” Hác công chúa thỏ thẻ hỏi.

Liêm Tuấn cười dịu dàng, giọng

nói cũng dịu lại: “Vì cô ấy là chị dâu họ của em.”

Nghe giọng nói dịu dàng ấy, Đỗ

Lôi Ty thất thần.

Chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười

hòa nhã đến thế của sếp tổng, chứ đừng nói là giọng nói dịu dàng kia, lúc nãy

còn nghĩ đã hiểu hết bản chất của anh, sao chỉ trong chớp mắt mà lại thấy anh

lạ thế?

Trong lòng bỗng có cảm giác

cay đắng.

“Chị ta không phải! Hai người

rõ ràng là sắp ly hôn rồi!” Hác công chúa hầm hừ.

“Ai nói với em là bọn anh sắp

ly hôn?” Giọng Liêm Tuấn thoắt chốc lạnh hẳn.

Hác công chủa chỉ tay vào Đỗ

Lôi Ty: “Chính là chị ta!”

“Không phải em, không phải

em…” Đỗ Lôi Ty vội huơ tay! Toi rồi, sếp tổng nếu biết cô đã thề câu ác độc

rằng nếu không ky hôn sẽ sinh con không có mông trước mặt cô nhóc kia, không

biết liệu có giận đến dộ thổ huyết không.

“Chị lừa gạt!” Hác công chúa

hét lên, “Rõ ràng hôm đó chị đã nhận lời tôi! Chị nói nếu không ly hôn thì …

ối…” Miệng cô bé đã bị Đỗ Lôi Ty bịt lại.">“Em chỉ nói đùa thôi, anh

đừng nghe nó! He he… he he he…” Cô lúng túng cười, bất thần bị cô nhóc cắn cho

một phát, “ui da” một tiếng buông lỏng tay ra.

“Anh họ, chị ta đã nói sẽ ly

hôn với anh trước mặt em! Em không gạt anh đâu!”

Hác công chúa nói xong, tức

tối nhìn Đỗ Lôi Ty: “Chị là đồ xấu xa, cả trẻ con cũng lừa! Không xứng làm chị

dâu tôi! Đồ xấu xa, đồ xấu xa, đồ xấu xa!”

“…”

Đỗ Lôi Ty nghẹn lời.

“Đừng nói nữa.” Liêm Tuấn bỗng

cắt đứt lời chỉ trích của Hác công chúa, giọng nói lạnh đến đáng sợ.

“Anh họ…” Hác công chúa ngân

ngấn nước mắt, vẻ mặt ấm ức.

“Em…” Đỗ Lôi Ty mở miệng.

“Sao mỗi chuyện bé tí này đã

khóc rồi?” Liêm Tuấn cúi xuống, tay véo má cô nhóc, giọng nói cũng dịu lại, “Về

nhà với anh họ nhé?”

“Chuyện đó… thực ra em…” Đỗ

Lôi Ty tiếp tục chen vào.

“Vâng!” Cô nhóc cười vui vẻ,

đôi mắt cong cong vẫn còn ngấn nước mắt.

Đỗ Lôi Ty: “Thực ra…”

“Lão Dư, chúng ta đi thôi.”

Liêm Tuấn nhìn lão Dư.

“Vâng, thiếu gia!”

Hác công chúa kéo tay Liêm

Tuấn, nhảy nhót ra ngoài: “Oh yeah, về nhà thôi!”

Đỗ Lôi Ty: “…”

Và thế là, Đỗ Lôi Ty sai lời

hứa của chúng ta cuối cùng đã bị sếp tổng phớt lờ hoàn toàn.

Đang có một màn tình cảm quấn

quýt quyến luyến bên nhau, bỗng diễn biến thành một bộ phim mì ăn liền nhảm nhí

cướp đoạt tình yêu ông anh của cô em họ, nữ chính nghẹn lời không nói được gì,

chỉ có thể nói là sân khấu của cuộc đời thực sự quá rộng lớn!