Trước
Sau

Kẻ thứ ba

Vấn

đề đó đã giày vò Đỗ Lôi Ty suốt hai tuần. May thay, hai tuần sau, xương yếu ớt

trên chân cô cuối cùng đã lành hẳn trong sự chăm sóc của thím Ngô ngày nào cũng

nấu canh giò heo, cháo giò heo, gân bò hầm…

Lúc

đi bệnh viện tháo bột là thím Ngô cùng đi, sếp tổng do quá bận nên chỉ gọi điện

cho cô, bảo cô đi đường cẩn thận.

ràng là anh đưa cô đi bó bột, lúc tháo bột lại nói việc quá bận không đến được,

Đỗ Lôi Ty rất rối ren nhưng lại không nói ra,giữ trong lòng.

bác sĩ già lần trước thấy cô lại đến thì đùa một cách đầy thiện ý, giơ hai ngón

tay ra vạch vạch: “Cô thấy cô có khỏi nhanh không? Tôi đã nói chỉ có một tí

xíu, xương nứt tí xíu thế này mà?”

nói đùa, nhưng Đỗ Lôi Ty vẫn nhíu chặt mày, như thể có một trái khổ qua treo

lủng lẳng trên mặt.

Bác

sĩ nhìn ra điều gì đó, thăm dò: “Cô bé, có phải cô và chồng lại giận dỗi nhau

không?”

Ủa!

Ngay cả bác sĩ cũng nhận ra sao? Đỗ Lôi Ty nhìn bác sĩ, chớp mắt, không nói.

Bác

sĩ quả nhiên là bác sĩ, chữa xong xương, bắt đầu chữa bệnh tâm lý.

“Thực

ra hai người thỉnh thoảng cãi nhau cũng chẳng sao, tục ngữ nói đầu giường cãi

nhau cuối giường làm hòa, hai vợ chồng ở bên nhau có tranh cãi là đủ để thúc

đẩy tình cảm phát triển.” Bà nói xong, quan sát Đỗ Lôi Ty, hình như thế vẫn

chưa ăn thua, lại lập tức bổ sung: “Cho dù cãi nhau to cũng có cách giải quyết!

Nhớ năm nào tôi và chồng tôi…”

Sau

đó, bác si bắt đầu thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm của mình, nói mãi cũng

chẳng thấy đúng trọng điểm, Đỗ Lôi Ty vẫn cau mày.

Lần

này bác sĩ rất bực mình.

Lãng

phí bao nhiêu nước bọt, ngay cả tiền thăm bệnh cũng không thu của cô, làm sao

mà lại không chịu phối hợp? Chí ít cũng phải gật gù biểu thị tán đồng chứ?

Bác

sĩ tức tối, giọng điệu có vẻ không hòa bình lắm: “Cã cái gì! Có gì mà phải cãi!

Chỉ cần không lạnh nhạt t*nh d*c là không tới mức ly hôn.”

Vừa

nói xong, mặt Đỗ Lôi Ty đã chảy xệ.

Bác

sĩ à! Chính là lạnh nhạt t*nh d*c đó!

Lời

bác sĩ đánh thức Đỗ Lôi Ty, về đến nhà, cô vội vàng lên mạng tra tìm. Hỏi về

cụm từ “lạnh nhạt t*nh d*c”. “ly hôn” trên baidu, có thể tìm ra 1.480.000 kết

quả, tròn 75 trang.

Lần

này Đỗ Lôi Ty giật mình khiếp hãi!

Nói

thực là, tuy cô kết hôn với suy nghĩ sẽ có ngày ly hôn, nhưng lâu dài rồi lại

có phần không đành lòng. Cơm thím Ngô nấu rất ngon, không biết ly hôn rồi có

thể ăn được nữa không? Nụ cười lão Dư rất thân thiện, ly hôn rồi chắc không

thấy được nữa? Giường sếp tổng mềm như thế, ly hồn rồi chắc chắn không nằm ngủ

được…

Nghĩ

thế, Đỗ Lôi Ty bỗng nhận ra, thì ra cô đã bị chủ nghĩa tư bản đồng hóa trong vô

thức! Bất giác cảm thấy hoang mang trong bi ai.

Tối

đó Liêm Tuấn lại suốt đêm không về, điện thoại do quản gia Dư nghe. Quản gia Dư

nghe máy xong nói với Đỗ Lôi Ty rằng sếp tổng bây giờ đang ở tỉnh khác, phải

sáng mai mới về được, sau khi về sẽ đến thẳng công ty, bảo họ không cần đợi anh

ăn sáng.

Tình

huống bất ngờ đó càng khẳng định suy nghĩ cả Đỗ Lôi Ty, xem ra sếp tổng lần này

quả nhiên đã quyết chí ly hôn rồi!

Sau

khi bị chuyện này giày vò gần nửa tháng, Đỗ Lôi Ty dằn vặt cả đêm, ngủ không

ngon, sáng hôm sau mắt gấu trúc đi xuống lầ

Thím

Ngô là người đầu tiên nhận ra vẻ kỳ lạ của cô.

“Phu

nhân, gần đây cô trông tinh thần không được tốt?”

“Vâng…”

Đỗ Lôi Ty lờ đờ như cá chết.

“Phu

nhân, cô có muốn ra ngoài chơi?”

chết lặng lẽ lắc đầu.

“Thực

ra hôm nay trời rất đẹp! Hay tôi đi mua sắm với cô?”

chết lười lắc đầu, mở to đôi mắt vô hồn khiến người ta trông thấy phải phát

hoảng.

Thím

Ngô rất băn khoăn, phu nhân và thiếu gia gần đây sao vậy? Chẳng lẽ cãi nhau?

Không giống, rõ ràng thiếu gia đặc biệt dặn mình ngày nào cũng hầm giò heo cho

phu nhân, có vẻ rất quan tâm phu nhân mà.

Thím

Ngô day dứt một lúc, bỗng mắt sáng rực.

“Phu

nhân, thời tiết đẹp thế này, hay là phu nhân đến công ty thiếu gia đi?”

chết chớp mắt, mà lại sống dậy một nửa: “Đi… đến công ty anh ấy?”

“Đúng

thế! Cô gả cho thiếu gia lâu rồi vẫn chưa đến văn phòng thiếu gia phải không?

Chi bằng nhân cơ hội đến đó cho biết?” Thím Ngô kiến nghị

Ý

kiến đó nghe có vẻ không tồi, Đỗ Lôi Ty cũng hơi động lòng, nhưng một lúc sau

lại thấy không thỏa đáng: “Hay là thôi vậy, anh ấy rất bận…” Lần trước ngay cả

gọi điện mà sếp tổng cũng có vẻ không vui rồi, lần này nếu cô thản nhiên đến

đó, sếp tổng há chẳng phải càng bực mình hơn?

“Có

bận mấy thì cũng phải ăn cơm chứ? Cô cứ xem như mang cơm trưa đến cho thiếu

gia, thiếu gia cả ngày không về nhà, đồ ăn uống bên ngoài chắc chăn không ngon

và không dinh dưỡng bằng ở nhà, nếu cô mang cơm cho thiếu gia, thiếu gia chắc

chắn sẽ rất vui!”

Con

cá nửa sống nửa chết cuối cùng đã sống lại hoàn toàn.

Đúng rồi. (⊙o⊙)

Mang

cơm trưa!

Tay

cầm theo cơm trưa thím Ngô nấu, ngồi trên xe lão Phương, Đỗ Lôi Ty đã bồng bột

chạy đến tổng bộ công ty Liêm Thị. Xuống xe rồi, cô ngước lên nhìn tòa nhà văn

phòng cao ngất, sếp tổng đang ở trong một căn phòng nào đó, ngẩng lên nhìn thế

này khiến lần đầu cô cảm nhận chân thực rằng sếp tổng cao xa đến vậy.

“Phu

nhân, tôi đưa cô lên lầu nhé?” Lão Phương nói.

“Không

cần đâu, ông đi làm việc đi.” Trong lòng cô đã có dự định, lần đầu đến công ty

sếp tổng cũng không báo trước, lỡ như sếp tổng không vui, giận lây cả lão

Phương thì mệt lắm.

Còn

về con cá chết là cô đây, có chết thêm lần nữa cũng vẫn là cá chết.

Đỗ

Lôi Ty cầm hộp cơm đi vào thang máy, bấm số tầng, cửa thang máy vừa chậm chạp

khép lại thì bỗng một bàn tay chen vào: “Đợi một chút! Đợi một chút!”, rồi theo

giọng nói cuống quýt ấy, một bóng người xông vào.

Thấy

người ấy, Đỗ Lôi Ty như bị sét đánh.

Người

ấy gầy gò nhỏ bé nhưng lại mặc một chiếc áo sơ mi hồng lớn hơn đến mấy số, sơ

mi nhét vào trong quần khiến chiếc quần tây đen ấy chật cứng, dưới gấu quần tây

đen là một đôi giày da màu trắng sáng bóng, mà còn là mũi nhọn nữa! Mà kh*ng b*

nhất là, trên chiếc áo sơ mi hồng đó lại còn có một chiếc cà vạt hoa, vẽ chi

chit mèo máy Doraemon, mèo Garfield, cậu bé hồ lô, thậm chí còn có búp bê phúc

nữa!

Người

ấy chen vào thang máy rồi thì toét miệng với Đỗ Lôi Ty, hai cái răng cửa trắng

bóc và cặp kính gọng vàng lấp lóe đan vào nhau khiến Đỗ Lôi Ty bất giác nảy

sinh ra cảm giác hỗn loạn.

Do

hiệu quả ăn mặc của người ấy quá mạnh mẽ, Đỗ Lôi Ty cứ vô thức liếc nhìn, đến

khi thang máy đến nơi, cô muốn ra ngoài thì không ngờ ông anh kia đã hơn cô một

bước, lao ra trước.

Kỳ

quặc, người kỳ quặc như vậy lẽ nào cũng đến tìm sếp tổng? Đỗ Lôi Ty đoán không

sai, người đó đúng là đến tìm Liêm Tuấn!

Chỉ

thấy bước chân anh ta lướt đi như bay, đến phòng khách, nói với cô thư ký đang

ngồi: “Cô à, xin hỏi Tổng giám đốc Liêm có đây không? Tôi muốn bàn với ngài ấy

về vấn đề nghiệp vụ.”

thư ký đáng thương đang cúi đầu xem tài liệu, ngẩng lên thấy hai cái răng cửa

khủng hoảng như vậy thì mặt đần ra. Cũng may nghiệp vụ bao năm nay được đào tạo

đã khiến cô nàng lập tức hồi phục lại nụ cười: “Chào anh, xin hỏi anh có hẹn

trước không ạ?”

Mắt

Kính lắc đầu.

“Xin

lỗi! Nếu anh không hẹn trước thì không thể gặp Tổng giám đốc!”

Mắt

kính không cam tâm: “Cô à, thông báo cho ngài ấy đi! Tôi thật sự có việc rất

quan trọng, vô cùng quan trọng! Quan trọng hơn cả mạng sống!”

“Cái

này…” Cô thư ký có vẻ khó xử, “Không hẹn trước thì Tổng giám đốc thực sự không

thể gặp… Hay là thế này! Anh ngồi đợi trong phòng nghỉ một lúc, lát nữa Tổng

giám đốc ra, anh có thể nói vài câu với ngài ấy.”

Đỗ

Lôi Ty nghe hai người họ nói thì trong lòng bỗng thấy hối hận. Trong ti vi

chẳng đã diễn thế sao, gặp nhân vật lớn đều phải hẹn trước, sắp đặt lịch rồi

mới được gặp. Chứ tự dưng đến như cô, sếp tổng nhất định sẽ không có thời gian

gặp, chi bằng cũng đợi anh ra rồi đưa cho anh là được.

Nghĩ

thế nên Đỗ Lôi Ty ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa để đợi.

Mới

ngồi được một lúc thì Mắt Kính lúc nãy vẻ mặt ủ rũ bước đến,

“Haizzz!

Thời thế bây giờ, những nhân vật nhỏ như chúng ta muốn gặp Tổng giám đốc cũng

khó!” Anh ta thở dài, bỗng nhìn thấy Đỗ Lôi Ty, hỏi: “Cô cũng đến gặp Tổng giám

đốc Liêm à?”

Đỗ

Lôi Ty cười ngại ngùng, không nói.

Nhưng

Mắt Kính thì khác, anh ta cứ ngỡ gặp được chiến hữu, lập tức rất nhiệt tình trò

chuyện với cô: “Có phải cô cũng đến xin tài trợ?”

Xin

tài trợ?

“Không

phải à…” Đôi mắt sau cặp kính liếc nhìn, nhìn thấy hộp cơm trong lòng cô, như

ngộ ra gì đó: “Tôi biết rồi! Cô cũng là một nhà phát minh chứ gì?”

Nhà

phát minh? Đỗ Lôi Ty choáng!

Không

đợi cô nói gì, Mắt Kính đã sáp lại với vẻ thần bí: “Tôi lén cho cô hay nhé,

thực ra tôi đến lần này là để thuyết phục Tổng giám đốc Liêm đầu tư cho hộp đen

điện thoại tôi vừa phát minh!”

Hộp

đen điện thoại?

Đỗ

Lôi Ty ngẩn người: “Có tác dụng gì không?”

“Đương

nhiên là có! Tôi đảm bảo với cô, khóa hộp đen di động mà tôi phát minh chắc

chắn sẽ trở thành một trong những phát minh vĩ đại nhất thế kỉ 21!” Mắt Kính

hùng hồn tuyên bố, thấy Đỗ Lôi Ty vẫn vẻ mặt băn khoăn thì rút ngay ra một

chiếc túi màu đen, lấy ra một thứ đen xì xì, lắc lắc trước mặt Đỗ Lôi Ty.

“Cô

nhìn này! Đây là hộp đen di động mà tôi đã mất năm năm mới sáng chế ra! Chỉ cần

thông qua một lỗ cắm nhỏ thì nó có thể liên kết với bất kì di động nào khác,

sau khi liên kết có thể copy toàn bộ thông tin trong điện thoại của cô. Nếu di

động của cô bị trộm mất thì cô chỉ cần nối hộp đen này với một chiếc di động

khác, chiếc di động đó sẽ cung cấp lại toàn bộ những thông tin trong hộp đen

này, vô cùng tiện lợi!” Mắt Kính nói xong nhìn Đỗ Lôi Ty vẻ mong chờ: “Thế nào?

Cô có thấy rằng phát minh này của tôi rất lợi hại không?”

Đỗ

Lôi Ty hoang mang nhìn anh ta, một lúc sau thì rụt rè: “Nếu người ra trộm cả

hộp đen này đi thì phải làm sao?”

Đột

nhiên, mặt Mắt Kính như xuất hiện mấy vạch đen (biểu cảm thường thấy của các nhân vật trong

truyện tranh, ý chỉ bó tay, không biết phải nói gì), vẻ mặt như thể bị táo bón cả tuần rồi. “Những thứ kỹ

thuật cao thế này, người ngoài ngành như cô không hiểu đâu! Để tôi giảng cho cô

nghe nguyên lý nhé! Tức là…” Và thế là anh ta ba hoa, anh ta giảng giải nếu cả

hộp đen cũng bị trộm mất thì phải làm sao khiến Đỗ Lôi Ty cảm thấy hoa mắt

chóng mặt.

Trong

khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty bỗng hiểu ra vì sao sếp tổng lại bận như vậy, thì ra

chính vì mỗi ngày đều phải chịu đựng những quả bom người kh*ng b* như thế này!

Mắt

Kính vẫn đang “cưa bom” thao thao bất tuyệt, đầu óc Đỗ Lôi Ty đã sắp đặc sệt

lại, trong vô thức mà đã đi qua hai giờ đồng hồ.

Đồng

hồ điện tử cực lớn trên tường hiển thị sắp một giờ trưa, thế nhưng chưa thấy

sếp tổng ra ngoài. Chắc anh không nhịn cơm trưa chứ? Đỗ Lôi Ty bỗng thấy lo

lắng.

*

* *

Thế

gian này có rất nhiều người đẹp, người có khuôn mặt rất đẹp, người có khí chất

phi phàm, người biết ăn vận, trang điểm… Tóm lại là rất nhiều dạng khác nhau.

Nhưng người đẹp này đây lại khiến Đỗ Lôi Ty thầm cảm thán, dáng người bốc lửa,

gương mặt đẹp thì không nói làm gì, quan trọng hơn là khi cô nàng bước vào sẽ

khiến người ta không kìm được phải nhìn cô nàng mãi.

Người

đẹp đến trước quầy thư ký, hỏi với khí thế hừng hực: “Tồng giám đốc Liêm

có ở đây không?”

“Là

Hạ tiểu thư phải không ạ! Tổng giám đốc Liêm đã chờ cô trong văn phòng rất lâu,

mời vào, mời vào!”

thế là, người đẹp nhanh chóng được đưa vào văn phòng Tổng giám đốc.

Cửa

văn phòng mở ra rồi lại đóng, Đỗ Lôi Ty thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng

quen thuộc đứng quay lung với cô trước của sổ, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.

“Haizzz!

Thời buổi này người đẹp luôn được ưu ái!” Mắt Kính ngồi cạnh than thở.

“Anh…

anh nói gì?” Không hiểu sao, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy hơi buồn bực.

“Cô

không nhìn à?” Mắt Kính nhìn cô vẻ kỳ thị, “Cô gái kia trang điểm rất đẹp, dáng

người lại ‘hot’ như thế, mới nhìn đã biết có quan hệ đặc biệt với Tổng giám

đốc! Nếu không với thái độ huênh hoang của cô ta thì thư ký sao cho vào trong

được!” Anh ta nói xong, thở dài một hơi thườn thượt, “Anh hùng khó qua ải mỹ

nhân! Chưa biết chừng người vợ kết tóc của Tổng giám đốc đang đợi anh ta về nhà

ăn cơm, còn anh ta lại làm trò bậy bạ trong kia! Đáng buồn quá đáng buồn… Ủa ủa

ủa! Cô đi đâu vậy?”

Đỗ

Lô Ty phớt lờ Mắt Kính, cầm hộp cơm đi ra thang máy như bóng ma.

Đến

cửa thang máy, vừa hay nó mở ra.

“Phu

nhân?” Jason ngạc nhiên, “Sao cô lại ở đây?”

Đỗ

Lôi Ty hoàn hồn, ánh mắt long lanh, “Tôi… tôi đến đưa cơm…”

“Cô

đến từ bao giờ?” Jason nhìn hộp cơm Đỗ Lôi Ty cầm, “Chắc không phải là cô chưa

vào đấy chứ? Nào nào nào, tôi đưa cô vào…”

“Không

cần!” Đỗ Lôi Ty cắt ngang, “Tôi còn có việc, về… về trước! Cái này, cái này anh

cầm lấy, lát nữa giúp tôi đưa anh ấy…” Cô vội vàng nhét hộp cơm vào tay Jason,

sau đó lao vào thang máy, đầu không quay lại.

Jason

đờ đẫn cầm hộp cơm, vẻ mặt đầy hoang mang.

15,

14, 13… 9, 8, 7…

Những

con số cứ sáng lên rồi vụt tắt, cũng như tâm trạng lúc này của Đỗ Lôi Ty, rất ư

là phiền muộn.

Bóng

sếp tổng đang đứng trong văn phòng và bóng dáng người đẹp lúc nãy cứ xuất hiện

mãi trước mắt cô, cuối cùng hai bóng ấy nhập làm một, khiến lồng ngực cô thắt

lại.

Cảm

giác ấy, đúng là tệ hại quá! Nhưng lại rất nhanh, tâm trang cô còn tệ hơn.

khi Đỗ Lôi Ty lảo đảo ra khỏi thang máy, cúi gằm đầu chuẩn bị ra khỏi cổng công

ty, một bóng người đã cản đường cô.

Giọng

nói uể oải xen lẫn đùa cợt vang lên: “Cục cưng, đừng vội đi!”

Nghe

giọng nói ấy, Đỗ Lôi Ty ngẩng đầu lên, sau đó cô nhìn thấy một đôi mắt hoa đào

quen thuộc.

Tiêu Doãn?!

Vừa

nhìn thấy anh ta, lửa giận của Đỗ Lôi Ty đã bốc lên, nếu không vì tên này thì

cô có gãy xương thảm thế không? Còn hại cô bó bột lâu như thế, khiến sếp tổng

hiểu lầm

Nghĩ

thế nên lửa giận nén trong bụng cô bấy lâu đã bộc phát, cô trừng mắt với Tiêu

Doãn, hét: “Cút đi!”

Thỏ

trắng tức giận cũng biết cắn người khiến Tiêu Doãn không ngờ đến. Nụ cười trên

mặt anh ta cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng phục hồi lại vẻ thản nhiên: “Cục

cưng, em giận dữ thế để làm gì?” Vừa nói vừa cản đường cô lại.

Đỗ

Lôi Ty mặc kệ, vẫn tiếp tục đi, hai người cứ “tôi đi, anh cản” như chim ưng bắt

gà con, được một lúc sau thì cô nổi giận.

“Nếu

anh còn cản đường tôi, tôi sẽ hét là có kẻ quấy rối t*nh d*c đấy!”

“Cục

cưng, hôm nay em giận dữ ghê thật!” Nói thế nhưng Tiêu Doãn cũng biết đang ở

trốn công cộng, nếu xảy ra chuyện to thì khó xử lý, thế là ngoan ngoãn nhường

đường.

Đường

thì đã nhường, nhưng cái tên Tiêu Doãn ấy không hề có ý tha Đỗ Lôi Ty, cô đi

đằng trước, anh ta thong thả theo sau đến khi ra khỏi công ty.

Đỗ

Lôi Ty quay lại, nghiến rang ken két: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có theo tôi nữa!”

“Anh

có theo em đâu? Chẳng qua là tiện đường thôi!” Tiêu Doãn chìa tay ra, tiếp đó

ánh mắt mờ ám, “Cục cưng nói thế lẽ nào đang ra hiệu cho anh?” Vừa nói vừa đưa

tay nâng cằm cô.

“Cút! Tôi không có tâm trạng

đùa với anh!” Đỗ Lôi Ty không do dự đập tay anh ta, bây giờ cô ghét nhất những

tên đàn ông khùng điên, tự cao tự đại, đùa giỡn tình cảm!

“Đừng

đi mà!” Tiêu Doãn giơ cánh tay ra chặn đường cô, “Em yêu, nếu tâm trạng em

không vui thì anh sẽ đi uống cùng em một ly, giải sầu nhé?”

“Muốn

uống anh tự đi mà uống!” Đỗ Lôi Ty lườm anh ta không hề khách sáo, vòng qua

cánh tay chặn đường mình, bỏ đi.

bé này hôm nay xem ra đã ăn phải thuốc nổ rồi, Tiêu Doãn hơi sững sờ nhưng cảm

thấy hứng thú hơn, nhanh nhẹn phóng đến chặn đường cô: “Em yêu, em thế này

không cho anh chút sĩ diện nào cả nhỉ?” Vừa nói vừa tỏ ra bị tổn thương.

Lúc

này lửa giận trong lòng Đỗ Lôi Ty đã đạt đến mức sắp phun trào, cô sầm mặt,

lạnh lùng: “Tôi đếm đến ba, nếu anh còn cản đường, đừng trách tôi không khách

sáo! Một, hai…”

“Này,

anh đang làm gì vậy?”

Một

giọng nói bất ngờ vang lên khiến hai người đang giằng co cùng quay đầu lại, Đỗ

Lôi Ty bàng hoàng.

Đây…

đây chẳng phải là người đẹp cô nhìn thấy trước cửa văn phòng sếp tổng hay sao?

“Tiêu

Doãn, anh lại trêu chọc con gái nhà lành hả?” Người đẹp bực tức lườm Tiêu Doãn

một cái.

“Làm

gì có, anh chỉ muốn mời Liêm phu nhân uống ly rượu thôi mà.” Tiêu Doãn vẻ mặt

vô tội.

“Liêm

phu nhân?” Người đẹp sững người, dời ánh mắt sang Đỗ Lôi Ty đang trong trạng

thái thất thần.

“Đúng

thế, cô ấy chính là phu nhân của Tổng giám đốc Liêm Thị - Alice!” Tiêu Doãn

nói, cũng nhìn Đỗ Lôi Ty, tỏ vẻ tiếc nuối, “Tiếc là Liêm phu nhân không chịu n

chẳng qua là cùng uống một ly rượu, vun đắp tình cảm thôi mà… Hạ Hạ, em nói có

phải không?”

“Đừng

có giở trò v* v*n nữa!” Người đẹp trừng mắt với Tiêu Doãn rồi phóng khoáng đưa

tay ra cho Đỗ Lôi Ty, nói: “Chào chị, em là Tiêu Hạ, là em gái tên khốn này

đây!”

Thì

ra cô nàng là em gái Tiêu Doãn, Đỗ Lôi Ty do dự rồi cũng đưa tay ra, bắt tay cô

ta: “Chào em.”

“Tiêu

Doãn nói chị là phu nhân của Liêm Tuấn?” Cô gái tỏ ra tự nhiên, vừa nói vừa

quan sát Đỗ Lôi Ty mà không chút ngại ngùng.

Nói

thực ra, kẻ thứ ba gặp nhiều rồi, nhưng chưa thấy người nào là kẻ thứ ba mà khí

chất lại mạnh đến thế. Nhất thời Đỗ Lôi Ty đã nghi ngờ có phải mình đã nhìn

nhầm người không, đành ngượng ngùng gật đầu. Căn cứ vào tình hình này thì chắc

cô vẫn được xem là vợ của sếp tổng đại nhân nhỉ?

Thấy

Đỗ Lôi Ty gật đầu, Tiêu Hạ cũng không khách sáo: “Lần đầu gặp nhau, em mời chị

uống ly rượu, xem như quà gặp mặt nhé?”

Đỗ

Lôi Ty nhìn người đẹp đó, bỗng cảm giác như gặp phải “tiệc Hồng Môn”1,

đang định từ chối từ trong đầu lại thoáng hiện cảnh trước cửa văn phòng Liêm

Tuấn ban nãy, trái tim như hẫng xuống.

Ngẩng

lên, nhìn thẳng Tiêu Hạ: “Được, vậy chị cũng không khách sáo!”

*

* *

Tiêu

Doãn lái xe, ba người đến khu vui chơi nổi tiếng nhất thành phố A, bao hẳn một

phòng

Trong

lúc ấy Liêm Tuấn gọi điện cho Đỗ Lôi Ty, cô cầm điện thoại do dự một lúc, khóe

mắt liếc thấy Tiêu Hạ đang ngồi ở ghế phụ, quyết tâm không nghe điện thoại.

Bắt

bà đây chờ suốt hai tiếng đồng hồ, nghe điện thoại của anh mới điên!

Đến

phòng bao rồi, Tiêu Hạ chọn rượu vang, ngoài ra còn hai chai rượu trắng. Đỗ Lôi

Ty cố ý liếc qua giá cả trên thực đơn, khi thấy một dãy số xong, cô tức giận!

Cô mặt dày bán bao cao su trong khu thương mại mà tiền kiếm được ngay cả nửa

chai rượu cũng không mua nổi, nhưng làm kẻ thứ ba lại tung tiền của chồng mình

ngay trước mặt “chính thất” cô đây, đúng là ức h**p người quá đáng!

Hậu

quả Đỗ Lôi Ty tức giận là, cô quyết định uống cho đáng tiền rượu.

Một

lát sau, rượu đã lên.

“Rượu

vang hay rượu trắng?” Tiêu Hạ hỏi.

“Trắng!”

Đỗ Lôi Ty vô cùng hào sảng, vì trên thực đơn, rượu trắng rõ ràng đắt hơn rượu

vang nhiều.

Tiêu

Hạ ngẩn người, tiếp đó nói với giọng khen ngợi: “Rất ít phụ nữ dám uống rượu

trắng đầu tiên!”

Đó

là họ chưa gặp kẻ thứ ba cao siêu như cô! Đỗ Lôi Ty nói thầm.

“Đó

là do Alice khác người mà!” Tiêu Doãn bỗng xen vào, sau đó động tác tao nhã rót

cho mình một ly, mờ ám: ‘Nào, cục cưng! Anh uống rượu trắng

Nghe

giọng nói đó, dạ dày bỗng có cảm giác nghiêng sông đổ biển.

“Chị

mặc kệ anh ấy, anh ấy bị thần kinh!” Tiêu Hạ lườm Tiêu Doãn rồi nói với Đỗ Lôi

Ty, “Nào, em kính chị một ly! Lần đầu gặp nhau, sau này phải nhờ chị quan tâm

chăm sóc nhiều!”

Tạo

phản rồi! Kẻ thứ ba lại quang minh chính đại nhờ “chính phòng” quan tâm chăm

sóc, thế gian trở nên thế này từ bao giờ?

Đỗ

Lôi Ty nhìn Tiêu Hạ hồi lâu bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, cuối

cùng không kìm được: “Em và Liêm Tuấn quen nhau từ bao giờ?’

“Bọn

em?” Tiêu Hạ ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu tình từ lần gặp đầu

tiên thì chắc là hồi tiểu học, có phải không anh?” Cô hỏi Tiêu Doãn ngồi cạnh.

Không

hiểu vì sao, Tiêu Doãn bỗng vụt tắt nụ cười, hờ hững ừ một tiếng.

Thì

ra không phải là kẻ thứ ba, mà là “thanh mai trúc mã”! Đỗ Lôi Ty khó khăn lắm

mới hừng hực ý chí chiến đấu, phút chốc tắt ngóm.

“Lúc

đó bố thường dẫn bọn em đến gặp anh ấy, trẻ con không hiểu chuyện, gặp vài lần

là thân, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.” Tiêu Hạ lẩm bẩm, sau đó cười

giễu mình, nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Thì

ra không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn được đính hôn từ nhỏ!

Đỗ

Lôi Ty mất hết ý chí chiến đấu, ban đầu cô cứ ngỡ người ta là kẻ thứ ba, nhưng

tính ra thì hình như cô mới là người thứ ba phá hoại thanh mai trúc mã người

ta, hại hai người họ đến nay chỉ có thể lén lút vụng trộm! Đỗ Lôi Ty ơi Đỗ Lôi

Ty, sao mày lại ngốc đến thế? Người đàn ông vừa đẹp trai, lại giàu có như sếp

tổng đây, trước khi kết hôn làm sao không có hồng nhan tri kỷ cho được?

Tâm

trạng vô cùng hụt hẫng, Đỗ Lôi Ty nâng ly rượu, uống liền hai ngụm.

“Thực

ra em cũng không ngờ anh ấy lại kết hôn, trước kia lúc bọn em ở cạnh nhau, anh

ấy lúc nào cũng nói sẽ không kết hôn.” Tiêu Hạ nói.

Lúc

ở cạnh nhau… quả nhiên có quá khứ! Vì thế, tâm trạng của cô càng tệ hại, lại

uống hại ngụm nữa, không lâu sau ly rượu trắng đã xuống bụng hết.

“Tiểu

lượng của chị khá quá!” Tiêu Hạ nhìn ly rỗng, “Em rất thích những người phụ nữ

biết uống rượu, đặc biệt là người sinh ra trong hoàn cảnh như em, luôn mang cái

mác thục nữ, ngay cả những việc muốn làm cũng không thể làm, chẳng thú vị gì

cả! Nào, em kính chị một ly!”

nói thế là, muốn làm chính phòng chứ gì? Đỗ Lôi Ty cố nén lại, uống thêm một ly

rượu trắng nữa.

Hai

người cứ cô một ly, tôi một ly, rất nhanh, Tiêu Hạ không gượng nổi nữa: “Xin

lỗi, em đi nhà vệ sinh tí.” Nói xong, lảo đảo đi ra ngoài.

*

* *

Tiêu

Hạ vừa đi, cơ hội của Tiêu Doãn cũng đến.

“Em

yêu, nó không uống với em, thì anh uống với em!”

Lúc

ấy Đỗ Lôi Ty đã uống đến mấy ly, thấy rượu giơ đến thì đón lấy, uống tiếp

Thấy

ly rượu bị uống hết, khóe môi Tiêu Doãn thoáng nhếch lên. Thực ra anh vốn muốn

chuốc say cho cô, đến lúc đó cá chết biến thành cá mặn, tự nhiên không thoát

khỏi lòng bàn tay anh ta. Ai ngờ thói quen uống rượu của Đỗ Lôi Ty khác người,

càng uống càng tỉnh, uống đến mức này, cá chết đã hóa thành cá mập trong vô

thức, chỉ đợi cái tên xui xẻo kia đến để cắn cho một phát.

tên khốn xui xẻo đó không ai khác, chính là Tiêu Doãn.

Thấy

cô uống nhiều, lại không nói gì, anh ta ngỡ Đỗ Lôi Ty đã say, cố ý dựa vào

người cô, dịu giọng nói: “Cục cưng à, hôm nay em có gì không vui thì cứ nói anh

nghe đi?” Vừa nói vừa đưa tay định ôm lấy vai cô.

Đỗ

Lôi Ty đang uống say sưa, làm gì có thời gian quan tâm anh ta, né người sang

một bên, Tiêu Doãn hụt vào không khí.

Nói

ra thì Tiêu Doãn cũng khá đen đủi, từ thời còn là cậu bạn cùng bàn trong sáng

thời tiểu học, đến một cán bộ mẫn cán và tinh ranh, tài giỏi như bây giờ, có cô

gái nào không thoát khỏi móng vuốt mà quỷ của anh ta? Mà cứ đụng đến Đỗ Lôi Ty

bất thường kia, đến tận bây giờ, người ta cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái,

làm sao công tử đào hoa chịu đựng được?

phần bực bội, anh ta thẳng thắn nói: “Em giận dữ như vậy, chắc không vì ghen

với em gái anh và Liêm Tuấn đấy chứ?” Thực ra anh ta đã nhận ra từ lâu, khi Đỗ

Lôi Ty thất thần ra khỏi thang máy, đến vẻ mặt kỳ quặc sau khi nhìn thấy Tiêu

Hạ, thậm chí không hề do dự mà nhận lời mời của Tiêu Hạ, rõ ràng là đã nhìn

thấy Tiêu Hạ đến tìm Liêm Tuấn, đồng thời đã hiểu lầm gì đó.

Quả

nhiên, nghe Tiêu Doãn nói thế, tay cầm ly rượu của Đỗ Lôi Ty khựng lại.

Ghen?

Bây giờ cô đang ghen ư? Sao có thể, bọn họ rõ ràng sắp ly hôn rồi, từ hôm kết

hôn cô đã dự đoán trước. Nhưng tại sao trong lòng lại có cảm giác khó chịu thế

này?

Vẻ

thất thần của Đỗ Lôi Ty càng đúng ý của Tiêu Doãn, anh ta sáp lại gần cô, mục

tiêu đương nhiên là đôi môi đỏ và căng mọng khác thường do uống rượu của cô.

Nụ

hôn sắp xuất hiện.

Đỗ

Lôi Ty hoàn hồn, nhìn chằm chằm gương mặt đang áp sát lại, dưới tác dụng cảu

cồn, gương mặt ấy hóa thành Liêm Tuấn.

Ý

nghĩ vụt lóe lên trong đầu là: Chân đạp hai thuyền, mà còn dám hôn tôi?

Đứng

phắt dậy, lạnh lùng đạp một cú vào chỗ hạ bộ của “Liêm Tuấn”.

đá ấy phải gọi là kinh thiên địa, khấp quỷ thần, hạ thủ không nhẹ! Tiêu Doãn

“á” một tiếng, hai tay ôm chỗ bị đá, cứ rên hừ hừ.

“Hừ!

Dám đùa giỡn tình cảm của phụ nữ há! Đi chết đi!” Đỗ Lôi Ty chửi rủa rồi đi ra

cửa, đưa tay mở cửa, lao ra ngoài.

“Rầm”

một tiếng, đâm vào “tường”.

Xoa

trán ngẩng lên nhìn, cô choáng.

Sao

ở đây… có một sếp tổng nữa?

***

Liêm

Tuấn sa sầm mặt, thấy cô, sắc mặt càng tệ hơn.

Khí

chất của sếp tổng này so với người lúc nãy đúng là một trời một vực, Đỗ Lôi Ty

hơi lúng túng, nhưng chất cồn vẫn không ngừng k*ch th*ch thần kinh đại não và

sự to gan trong cô: “Tránh ra!” Cô lạnh lùng nói.

Người

chặn đường cô không có ý nhường: chỉ có đôi mắt sắc nhọn như mắt chim ưng vẫn

nhìn cô chằm chằm.

“Em

uống rượu à?” Một câu hỏi không chút cảm xúc.

“Uống

đấy, anh làm gì nhau?”

“Tại

sao lại uống rượu?”

Tại

sao à? Đỗ Lôi Ty cau mày nghĩ ngợi, bỗng nhớ ra lời Tiêu Doãn, cô nói: “Vì tôi

ghen!”

Thẳng

thắn như thế, quả nhiên là say lắm rồi.

Gương

mặt đang sa sầm phút chốc dịu lại, bầu không khí vẫn không nhẹ bớt nhưng ánh

mắt lại dịu đi nhiều: “Em say rồi, đến bên này ngủ một lát, tí nữa anh đưa em

về.” Liêm Tuấn vừa nói vừa chỉ sofa bên cạnh.

“Tôi

không thèm về với anh!” Cô đập tay anh, “Tôi nói anh biết, cả đời này tôi không

về với anh nữa! Tôi muốn ly hôn với anh!”

Ly

hôn, ly hôn, ly hôn…

Khi

giọng nói n vang lên, dường như mọi thứ đều tĩnh lặng.

Một

lúc sau, đôi môi đã nói ra câu đó bị bịt kín.

Anh

hôn cô.

Đó

là một nụ hôn đầy tính xâm lược, ngỗ ngược, mạnh mẽ, dường như muốn tuyên bố

quyền sở hữu nào đó. Nụ hôn ngang ngược, ngay cả hơi thở cũng bị cướp mất,

khiến người ta không phòng bị kịp, cũng chẳng thể phản kháng.

Nụ

hôn chiến thắng.

Đỗ

Lôi Ty… Ừm! Xin lỗi, đã ngất rồi.

________________________________

1.

Chỉ một bữa tiệc được cử hành tại Hồng Môn, ngoại ô Hàm Dương, nơi đóng đô của

triều Tần. Bữa tiệc đó có sức ảnh hưởng rất quan trọng đến chiến tranh nông dân

cuối đời Tần và chiến tranh Sở - Hán. Người đời sau thường dùng “tiệc Hồng Môn”

để chỉ những buổi tiệc không có mục đích tốt đẹp.