Trước
Sau

Florence

“Tình yêu, ngươi mãi mãi là một ngôi sao sáng trên

đỉnh đầu ta; nếu bất hạnh mà chết đi, ta sẽ trở thành một con đom đóm trong khu

vườn, len lỏi qua những sợi cỏ, lập lòe bay, từ lúc hoàng hôn cho đến nửa đêm,

rồi đến khi trời sáng, chỉ mong bầu trời không có mây, ta sẽ có thể thấy ngôi

sao lớn mãi không thay đổi trên bầu trời, đó là nàng, mong rằng nàng sẽ tỏa

sáng hơn vì ta, cách màn đêm, cách mặt trời, dẫn ta đến sự cộng hưởng của tình

yêu…”


Phi

Lãnh Thúy trong thơ của Từ Chí Ma chính là Florence, một thành phố đầy chất

thơ, rạng rỡ, tràn ngập hơi hướm cổ điển. Đây là nơi khởi nguồn của trào lưu

Phục Hưng, khắp nơi có thể thấy những kiến trúc màu sắc tươi mới dưới trời xanh

mây trắng, những cửa chớp màu xanh lục đậm phối hợp với trần nhà màu đỏ tươi.

Khi dạo bước ở đây, du khách sẽ có cảm giác như đang ở một viện bảo tàng nghệ

thuật cực lớn vậy, Leonardo da Vinci, Dante, Michael Angelo… những cái tên nổi

tiếng được nghe cả triệu lần, bỗng có một ngày trở nên gần gũi trong gang tấc,

điều đó khiến Đỗ Lôi Ty rất bất ngờ.

Trạm

này vốn bình lặng hơn hành trình đến Venice nhiều, không bị rơi xuống nước cũng

chẳng bị cảm lạnh, nhưng vào đêm chuẩn bị rời Florence để đến Rome thì bỗng

phát sinh một chuyện.

Đêm

ấy trong khách sạn, Đỗ Lôi Ty rảnh rỗi bèn ngồi trên giường xem mấy tấm hình

chụp chung trong chuyến đi, vừa xem vừa nhớ lại, không bao giờ cạn hứng.

Bỗng

nhiên máy ảnh hết pin, thế là cô bỏ xuống giường bắt đầu tìm đồ sạc, từ túi của

cô đến túi của sếp tổng, lục tìm mãi cũng không thấy đâu, mà lại tìm thấy một

chiếc hộp nhung màu đỏ.

Lạ

thật, chiếc hộp này sao mà quen thế? Đỗ Lôi Ty tò mò mở ra xem, đần mặt!

Đây…

đây chẳng phải chiếc nhẫn kim cương trị giá hai triệu tệ đó sao?

Lúc

Liêm Tuấn tắm xong ra ngoài, phát hiện vẻ mặt Đỗ Lôi Ty hơi quái lạ, lại nhìn

nhẫn kim cương trong tay cô, tích tắc đã hiểu ngay có chuyện gì xảy ra.

Chiếc

nhẫn này vốn định nhân lúc đi du lịch, tìm cơ hội thích hợp tặng cho cô, ai ngờ

lại để tự cô tìm thấy, xem ra lại sp rắc rối đây.

Quả

nhiên, vừa thấy anh ra, Đỗ Lôi Ty tức tối đưa chiếc nhẫn ra trước mặt anh:

“Đây… đây là gì?”

Liêm

Tuấn bình tĩnh đáp: “Nhẫn.”

Thái

độ gì thế? Đỗ Lôi Ty nổi giận, hét: “Đó không phải là nhẫn!”

“Thế

đó là gì?”

“Là

chiếc nhẫn trị giá hai triệu tệ!”

“Thế

còn không phải là nhẫn sao?”

“…”

Đỗ

Lôi Ty thẹn quá hóa giận: “Em mặc kệ, anh nói rõ cho em, tại sao chiếc nhẫn lại

ở chỗ anh? Không phải đã mất hay sao?” Lúc đầu nếu không phải do cô tưởng đã

đánh mất nhẫn, thì cô có thể dễ dàng bán mình không chứ? Sếp tổng làm thế đúng

là hành vi lừa hôn lộ liễu còn gì? Đáng ghét!!!

Nhưng

cái tên đầu sỏ lừa hôn kia lại tỏ vẻ mặt sao – cũng – được, nhún vai nói: “Mất

rồi, nhưng anh lại tìm thấy.”

“Vậy

tại sao anh không nói sớm?”

“Em

không hỏi!”

“Anh!”

Đỗ Lôi Ty tức đến ngứa răng, mà lại không nói được gì, rõ ràng là sếp tổng có

bản chất làm người ta tức mà không đền mạng!

Nói

không lại anh, vậy đành im lặng thôi, Đỗ Lôi Ty nghiến răng, dậm chân, quyết

tâm: “Em không thèm quan tâm anh nữa!”

thế là, chuyện chiếc nhẫn bỗng thăng cấp thành chiến tranh lạnh, đến khi hai

người lên tàu hỏa đi Roma, Đỗ Lôi Ty vẫn ức chế không nói gì với anh.

không chịu nói, Liêm Tuấn cũng không cuống, dáng vẻ bình thản như muốn xem xem

cô có thể chịu đựng đến bao giờ, dù sao đây cũng là Ý, ngoài anh ra, không ai

có thể nói chuyện với cô.

Cho

cô nàng này bức bối chết luôn?

Nhưng

lần này, sếp tổng đã xem thường uy lực mạnh mẽ của toàn cầu hóa kinh tế, Trung

Quốc là đất nước có đến ba tỷ người, muốn gặp người Trung Quốc ở nước ngoài, có

khó khăn gì đâu?

Lần

này, Đỗ Lôi Ty đã gặp được.

“Hai

người đến từ Trung Quốc?”

Vừa

nghe tiếng mẹ đẻ quen thuộc, lâu quá không nói chuyện nên hai mắt Đỗ Lôi Ty lấp

lóe sáng hệt mắt chuột.

“Cô

cũng là người Trung Quốc sao?” Cô cười hi hi, hỏi.

“Chào

chị, em là Vương Lộ, lưu học sinh ở đây?” Cô bé tên Vương Lộ rất nhiệt tình,

“Hai người đến đây du lịch ư? Anh ấy là bạn trai chị à?”

Đỗ

Lôi Ty lườm ậm hực: “Không phải.” Dù sao cô cũng nói đúng, không phải bạn trai

mà là chồng cơ.

Liêm

Tuấn nhìn cô, không nói gì.

“Thế

à, em cứ tưởng hai người là người yêu chứ.” Vương Lộ vừa nói vừa trộm nhìn anh,

trong lòng như đang toan tính gì đó.

“Em

ngồi cùng anh chị được không?”

Xem

như có người để nói chuyện rồi, Đỗ Lôi Ty mừng như bắt được vàng: “Mời ngồi,

mời ngồi.”

Tàu

hỏa mà họ đang ngồi là “Ngôi sao châu Âu” khá nổi tiếng ở Ý, sạch sẽ, chạy

nhanh, thái độ phục vụ cũng khá tốt. Tuy ngồi chung với nhau nhưng do bây giờ

không phải mùa du lịch, không đông người, đương nhiên trong toa tàu cũng trống

nhiều chỗ.

Lúc

lên tàu, do ấm ức nên Đỗ Lôi Ty cố ý không ngồi cạnh Liêm Tuấn mà chọn vị trí

đối diện, vốn định như thế thì hai người sẽ cách xa nhau một tí, ngờ đâu thất

sách, cô vừa ngẩng lên đã có thể nhìn thấy gương mặt bình thản quá đáng của

anh, đúng là càng nhìn càng tức.

Nhưng

cũng may, ngoài gặp Vương Lộ ra còn có một anh chàng Ý đẹp trai tóc vàng mắt

xanh.

Hai

người ngồi gần, Vương Lộ ngồi cạnh Liêm Tuấn còn anh chàng người Ý đẹp trai

ngồi cạnh Đỗ Lôi Ty.

“Đây

là Mikhal bạn học của em.” Vương Lộ giới thiệu.

“Chào

cô, tôi là Mikhal, tên Trung Quốc là Lai Phú

Tuy

vẫn bập bẹ tiếng Hoa nhưng Đỗ Lôi Ty vẫn hiểu, còn sặc nữa! Woa! Người nước

ngoài lấy tên Trung Quốc đúng là cá tính chết được, sao không lấy tên là Vượng

Tài luôn đi?

“Anh

biết nói tiếng Trung à?”

Lai

Phúc cười sảng khoái: “Tôi biết một chút, cô tên là gì?”

“Tôi

là Đỗ Lôi Lôi.”

Lại

khai tên giả, khóe môi Liêm Tuấn thoáng nụ cười.

“Lôi

Lôi, cô rất xinh đẹp.”

Không

ngờ anh người Ý lại nịnh nọt thẳng thắn đến thế, Đỗ Lôi Ty cười ngại ngùng:

“Đâu có, đâu có.”

“Ở

đâu à? Ở đâu cũng đẹp, tóc, mũi, mắt, tai… tất cả đều đẹp.”¹ ^_^

Đỗ

Lôi Ty ú ớ, tiếng Trung của anh chàng này đúng là không chỉ giỏi bình thường!

“Mikhal

mới học tiếng Trung, một số câu anh ta không hiểu lắm.”

Vương

Lộ giải thích xong lại xì xào tiếng Ý với anh chàng kia, anh chàng đó vỡ lẽ,

cười ngượng ngùng với Đỗ Lôi Ty: “Xin lỗi,

Đỗ

Lôi Ty vội khoát tay: “Không sao.”

cứ thế, trong hành trình ngồi tàu gần hai giờ đồng hồ, ba người cười cười nói

nói, rất náo nhiệt. Chỉ mỗi sếp tổng cứ lạnh lùng nhìn, thỉnh thoảng Vương Lộ

muốn bắt chuyện với anh, anh cũng chỉ ậm ừ hai ba chữ cho qua, khiến người đẹp

rất ngại ngùng.

Đến

khi xuống tàu, Roma đã xuất hiện, thấy sắp chia tay mà vẫn chưa trò chuyện được

với trai đẹp, Vương Lộ rất không cam tâm. Thì thầm với Mikhal vài câu rồi nói:

“Hai người nếu đã đến du lịch thì chi bằng chúng tôi làm hướng dẫn viên cho hai

người, dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi.”

Liêm

Tuấn cau mày, muốn từ chối nhưng Đỗ Lôi Ty đã đáp ngay: “Được thôi, được thôi!”

Có người nói chuyện với cô, cho sếp tổng tức chết, tốt quá!

Thế

là, đoàn hai người biến thành bốn người, hơn nữa bốn người này đều mang những

tâm trạng khác nhau.

Đoàn

bốn người lúc ra khỏi ga tàu, phía trước không hiểu tại sao lại xuất hiện một

vũng nước.

Vũng

nước ấy không to, người chân dài một tý thì rất dễ bước qua, nên Vương Lộ và

Mikhal đi phía trước vượt qua rất nhẹ nhàng, đến lượt Đỗ Lôi Ty thì cô rất băn

khoăn.

Rốt

cuộc là bước qua hay hơn hay là đi vòng qua nhỉ? (-_- | | | Đỗ Đỗ, tại sao đầu

cô suốt ngày từ sáng đến tối toàn băn khoăn những chuyện đâu đâu ấy nhỉ?)

Đúng

lúc cô do dự thì cơ thể bỗng nhẹ bẫng, sau đó cô đã bay qua – nói chính xác hơn

là sếp tổng đã bế cô đi

Lần

này, đừng nói là Đỗ Lôi Ty, mà ngay cả Vương Lộ và Mikhal bên cạnh cũng đần mặt

ra, chuyện gì thế này?

Liêm

Tuấn sau khi bế Đỗ Lôi Ty qua thì nói: “Đưa tay ra.”

“Làm...

gì thế?”

“Đưa

ra.” Anh lặp lại.

Đỗ

Lôi Ty bất giác đưa tay ra.

“Tay

phải.”

Thế

là cô lại đưa tay phải ra, sau tích tắc, Đỗ Lôi Ty cảm thấy ngón tay vô danh

khít chặt, lúc rút lại, trên ngón tay đã có thêm một chiếc nhẫn.

Nói

chính xác hơn là có thêm một chiếc nhẫn kim cương trị giá hai triệu tệ!

“Được

rồi, đi thôi.” Liêm Tuấn nói xong, rất tự nhiên choàng vai cô, tiến lên phía

trước.

“Khoan

đã, còn Vương Lộ…”

Đỗ

Lôi Ty vội nhìn xung quanh, làm gì có Vương Lộ và Lai Phúc? Ngay cả Vượng Tài

cũng chẳng thấy mống nào!

Lần

này, sếp tổng đại nhân toàn thắng!

___________________________

¹ Vì từ khách sáo “đâu có” của Trung Quốc cũng là câu

hỏi “ở đâu” nên anh người Ý hiểu lầm.