Trước
Sau

Bó hoa bí ẩn

“Á!”

Một tiếng hét vang lên ở quầy tiếp tân, Đỗ Lôi Ty nấp sau quầy, vẻ mặt hoảng

sợ: “Mau lấy ra, mau lấy ra!”

Đã

ba lần rồi, anh chàng tiệm hoa chưa kịp làm xong nhiệm vụ trao hoa cho Đỗ Lôi

Ty đều bị cô gái có cái tên rất “thoáng” này “đãi ngộ” như vậy

Thực

ra cũng không thể trách Đỗ Lôi Ty hoàn toàn, nếu trách thì trách cái người bí

ẩn cứ thích tặng hoa hồng cho cô.

Lần

trước nếu không phải vì đóa hoa hồng đó hại cô dị ứng phấn hoa, cô lại vô duyên

vô cớ chạy đến phòng thay đồ hay sao? Mà nếu không phải

vì đến đó thì cô có bị sếp tổng theo đuổi không? Nếu không phải sếp tổng, cô có

bị chặn lại bên cửa phòng thay đồ rồi bị hôn đến đầu óc quay cuồng thậm chí

còn…

Nghĩ

đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.

Dâm

tà, quá dâm tà!

Thấy

mặt Đỗ Lôi Ty thoắt tái thoắt xanh thoắt đỏ, anh chàng đưa hoa choáng: “Cô à,

nếu cô không nhận thì tôi rất khó nói với ông chủ!” Kiếm miếng cơm không phải

dễ, em gái làm công hà cớ gì phải làm khó dễ anh chàng làm công này?

“Đừng,

đừng đến đây!” Đỗ Lôi Ty cuống lên, chỉ tay về phía Long Tiểu Hoa,

“Tặng cô ấy, tặng cho cô ấy!”

“Lôi

Ty, như thế không ổn lắm đâu?” Long Tiểu Hoa được tặng không ba lần rồi cũng

thấy ngại ngùng, “Nói thế nào thì cũng là hoa tặng cậu, người ta cũng là có

lòng thành, cậu…”

“Không

cần!” Đỗ Lôi Ty hét lên như mổ heo, “Tiểu Hoa, cậu thương cho người bị bệnh dị

ứng phấn hoa như tớ đi! Kiếp sau tớ sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, xin cậu mang

nó đi đi!”

đã nói thế rồi, Long Tiểu Hoa thở dài rồi nhận bó hoa trong tay anh chàng đưa

hoa. Haizzz, thế gian này thật kỳ quặc, người được tặng hoa thì không thèm, còn

người muốn có hoa như cô lại chẳng ai chịu tặng! Bi kịch

Long

Tiểu Hoa vừa cảm thán vừa ôm hoa đến văn phòng, bất cẩn đâm sầm vào một người

đang mặt mũi đau khổ.

“Xin

lỗi Jason, tôi không để ý!” Long Tiểu Hoa vội vàng xin lỗi.

“Không

sao.” Jason vừa nói, mắt bỗng nhìn thấy hoa trên tay cô, “Ủa, bạn trai tặng à?”

“Làm

gì có chuyện đó!” Long Tiểu Hoa đau lòng, “Là do người ta không cần nên mới cho

tôi đấy chứ!”

“Ngay

cả hoa hồng cũng không cần?”

“Đúng

thế! Chính là cô em họ Đỗ Lôi Ty của anh đó! Nói gì mà bị bệnh dị ứng phấn hoa,

cứ nằng nặc đòi tặng hoa lại cho tôi, tôi đã nhận hoa ba ngày liên tiếp rồi!

Bla bla bla…”

Tiếp

đó Long Tiểu Hoa nói gì, Jason không nghe vào nữa, mấy ngày nay đầu óc anh cảm

thấy căng thẳng, phiền muộn quá.

Từ

sau lần trước bị Đỗ Lôi Ty uy h**p, thay cô đưa danh sách khách hàng đến cho

sếp, sếp cứ mang mối hận với anh ta trong lòng, lúc nào cũng vọt ra câu “anh họ

vợ” để làm anh ta sợ chết khiếp, anh ta sắp bốn mươi tuổi đến nơi rồi, cứ thế

này thì sẽ càng già hơn mất! Vì nghĩ cho sức khỏe của mình, Jason quyết định

làm người xấu một lần.

Nếu

để sếp tổng biết vợ mình bị tên khác theo đuổi, nhất định sẽ chuyển toàn bộ sự

chú ý vào việc đó, vậy anh ta không cần ngày nào cũng thấp thỏm lo âu nữa rồi!

Ha

ha, sáng kiến này quá tuyệt

Thế

là Jason chạy ngay đến văn phòng sếp tổng, bla bla mật báo cho Liêm Tuấn, nhìn

Liêm Tuấn với vẻ vô cùng mong đợi: Bùng nổ đi! Sếp tổng đại nhân!

Hồi

lâu sau Liêm Tuấn chậm rãi ngẩng lên, bình tĩnh nói: “Biết rồi, anh họ vợ!”

Jason

gục đầu ủ rũ rời khỏi văn phòng, vốn muốn chuyển hướng chú ý của sếp tổng, ai

ngờ sếp tổng lại có tự tin với sức hấp dẫn của mình đến thế, chẳng thèm hỏi lấy

một câu, xem ra “ông anh họ vợ” là anh phải đảm đương nhiệm vụ một thời gian

dài rồi đây.

Jason

đi rồi, Liêm Tuấn gấp tập tài liệu lại và gọi điện thoại.

“Tổng…

tổng giám đốc?”

Sau

một tiếng kêu, cả quầy tiếp tân đều rơi vào im lặng, ai nấy dỏng tai lên nghe

Tiểu Vương tiếp điện thoại.

“Tổng

giám đốc… chào… chào anh! Có chuyện gì tôi có thể giúp cho anh ạ?” Tiểu Vương

tỏ ra sung sướng, bàn tay cầm điện thoại run run.

“Anh

ấy sao vậy?” Đỗ Lôi Ty hỏi Long Tiểu Hoa.

“Cậu

không biết hả? Tổng giám đốc Liêm là thần tượng của Tiểu Vương, nghe nói màn

hình vi tính của anh ta đều là hình của sếp tổng đó.”

Tiểu

Vương? Liêm Tuấn? Đỗ Lôi Ty bất giác rùng mình lạnh lẽo.

“Kỳ

l, Tổng giám đốc Liêm gần đây hình như rất quan tâm đến bộ phận tiếp tân của

chúng ta.” Long Tiểu Hoa lẩm bẩm.

“Có

à?” Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy có phần lúng túng.

“Ừ,

sếp công việc bận bịu lắm, tớ nghe nói bình thường cả

thời gian về nhà còn không có…”

Đỗ

Lôi Ty choáng, rõ ràng ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ để hành hạ cô mà!!!

“Chắc không ghê gớm thế chứ…” Cô lẩm bẩm.

“Sao

ghê gớm? Tớ nói cậu nghe, bây giờ những thiên tài giới kinh doanh đa phần đều

cuồng công việc, ba – bốn mươi tuổi còn chưa có vợ, còn là “kim cương Vương Lão

Ngũ” (1) nữa. Thực ra toàn bộ đều lừa các cô gái chúng ta, đối

với bọn họ công việc là tất cả, ai gả cho họ sẽ rất xui xẻo! Lôi Ty, cậu sao

thế?”

“Không

có gì!” Đỗ Lôi Ty vuốt mồ hôi lạnh, “Tớ chỉ cảm thấy có cảm giác sắp xui xẻo.”

Vừa

nói xong, Tiểu Vương bỗng lao đến.

“Tiểu

Đỗ, điện… điện thoại.” Vẻ mặt Tiểu Vương ngoài vui mừng ra còn có chút hưng

phấn, trong hưng phấn lại có lẫn chút hoảng hốt, khiến Đỗ Lôi Ty nhìn mà khiếp

hãi.

“Ai

vậy?” Cô hỏi.

“Tổng…

tổng giám đốc!”

Tim

Đỗ Lôi Ty hẫng

Lúc

nghe máy, cô có thể cảm nhận được ánh mắt bốn phía chiếu đến, ngay cả Tô Mã Lệ

vừa đi ngang qua cũng đứng lại, chăm chú quan sát.

“Alo…”

Cô yếu ớt nói.

“Công

việc quen chưa?”

“Cũng

ổn…”

“Ăn

cơm chưa?”

“Vừa

ăn xong…”

“Buổi

tối cùng về.”

“Vâng…”

“Cúp

đây…”

“Ưm…”

Sau

đó đầu dây bên kia vẳng đến tín hiệu bận “tút tút”, còn Đỗ Lôi Ty đang cầm ống

nghe thì đã biến thành một bức tượng đá.

Sếp

tổng rõ ràng là cố ý gọi đến để làm cô đứng hình mà, chuyện nhỏ này gửi tin

nhắn là được, gọi di động cũng được, thậm chí về nhà cũng được. Nhưng anh lại

cứ chọn điện thoại quầy tiếp tân, khiến tất cả mọi người không hiểu chân tướng

đều vây quanh cô, đó quả là một sự - mượn dao giết người lộ liễu!!!

Quả

nhiên chỉ một lúc, các đồng nghiệp, đặc biệt là Tiểu Vương vẻ mặt rất gấp gáp:

“Tiểu Đỗ, sếp nói gì với cô thế?”

“Đúng

rồi? Nói gì thế? Nói nhanh nói nhanh!” Người xung quanh cũng lần lượt phụ hoa.

Đỗ

Lôi Ty choáng, chẳng lẽ phải nói là sếp tổng gọi đến hỏi cô ăn cơm chưa hay

sao?

“Tổng

giám đốc Liêm gọi… để tìm hiểu tình hình công việc của nhân viên mới!”

“Không

thể nào!” Mọi người lần lượt ồ lên, “Tại sao lúc tôi vào công ty, sếp không hề

gọi điện tìm hiểu?”

“Đúng

thế, kỳ quặc quá đi mất! Tiểu Đỗ, chắc cậu không phải đã quen sếp tổng trước đó

rồi chứ?”

“Sao

có thể!” Đỗ Lôi Ty cuống lên, “Các cậu đừng… đoán linh tinh! Sếp tổng thực ra…

thực ra là… chọn đại một nhân viên để tiến hành điều tra thôi!” Cô đã tìm ra

cái cớ, bắt đầu thêm mắm dặm muối để nói tiếp, từ trùng hợp đến tỷ lệ, từ tỷ lệ

đến vận may, cuối cùng kết luận một cách kiên định lạ thường – Tổng giám đốc

Liêm chọn tôi để tìm hiểu tình hình hoàn toàn là vì tên tôi khá đặc biệt, anh

ấy đã chú ý từ cái nhìn đầu tiên!

“Tôi

hiểu rồi!” Tiểu Vương vỗ đầu, “Nếu tôi tên Vương Bát(2),

cú điện thoại ấy của sếp sẽ gọi cho tôi!”

Tiểu

Vương, cuối cùng cậu đã nói ra chân tướng! Đỗ Lôi Ty kích động đến mức suýt

khóc.

Màn

kịch bất ngờ này cuối cùng vì một thoáng nhanh nhạy của Đỗ Lôi Ty mà không thể

khơi dậy sóng to gió cả, chỉ có điều hôm ấy về nhà, cô rất ư là buồn bực

cảm nhận sâu sắc rằng cứ lén lén lút lút thế này, sớm muộn gì cô cũng bị thần

kinh phân liệt.

“Ngày

mai anh không cần đợi em nữa, em tự ngồi xe bus về nhà.” Cô nói.

“Sao?”

Liêm Tuấn bình tĩnh hỏi.

“Còn

không phải do cú điện thoại hôm ấy của anh hả?” Nghĩ lại là Đỗ Lôi Ty phát cáu,

giọng điệu cũng nặng nề, “Anh có gì thì gọi di động cho em, tại sao gọi điện

thoại quầy tiếp tân? Anh có biết hôm đó suýt nữa em bị bại lộ thân phận không?”

Lỡ lại khiến người ta phát hiện cô ngày nào cũng ngồi xe sếp tổng về nhà, cho

dù cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.

“Em

không muốn người khác biết quan hệ chúng ta đến thế à?” Liêm Tuấn bỗng trở nên

nghiêm túc.

Đỗ

Lôi Ty đang than vãn bỗng sững người, ý thức ra thái độ mình lúc nãy có phần

quá đáng, vội dịu giọng giải thích, “Ý em là, thực ra quan hệ của chúng ta,

chúng ta biết là được, không nhất thiết phải cho toàn công ty biết… Anh nói có

đúng không?” Cô vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Liêm Tuấn.

Anh

lái xe, không đáp lại.

Quả

nhiên, sếp tổng vẫn giận!

Hôm

ấy về nhà rồi, cả buổi tối Liêm Tuấn phớt lờ Đỗ Lôi Ty, ngay lúc cô ngủ, anh

cũng vẫn ở thư phòng xem tại liệu, điều đó khiến cô rất ấm ức.

Thực

ra lần này cô không làm sai gì, chỉ có điều không muốn trở thành đề tài bàn tán

cho cả công ty thôi, chút yêu cầu này chẳng lẽ là quá đáng hay sao? Hơn nữa, dù

thái độ cô có tệ một chút, nhưng về sau cũng đã nhanh chóng xin lỗi rồi, sếp

tổng sao cả chuyện bé xíu này cũng so đo với cô?

Đỗ

Lôi Ty càng nghĩ càng thấy sếp tổng lần này quá đáng, từ khi kết hôn đến nay,

chuyện lớn chuyện nhỏ đều do anh nói là xong, cô lúc nào cũng chỉ còn nước tuân

lệnh. Bây giờ nghĩ lại, đúng là chủ nghĩa gia trưởng mà! Nước Trung Quốc mới đã

thành lập sáu mươi năm rồi, phụ nữ đã được giải phóng nửa thế kỷ rồi, cô là một

cô gái Trung Quốc hiện đại độc lập, sao có thể nhịn nhục, chịu đựng tàn tích ác

ôn còn lưu lại của xã hội cũ chứ?

Tuyệt

đối không thể thỏa hiệp!

Đỗ

Lôi Ty co chặt nắm đấm, ngước lên nhìn trời bốn mươi lăm độ, thề sẽ đối kháng

đến cùng với lực lượng tàn ác!

Ngày

hôm sau trời vừa sáng, Đỗ Lôi Ty đã dậy từ sớm, không ăn sáng mà đã lên xe bus

đi làm. Do dậy quá sớm, thậm chí không gặp phải nạn tắc đường giờ cao điểm, lúc

đến công ty thì cả tòa nhà văn phòng vẫn còn đóng cửa.

Đỗ

Lôi Ty choáng, ngẩn ngơ nhìn cánh cổng khép chặt, một lúc sau cô đã thấy đói

bụng.

Haizzz!

Biết sớm thế này đã ăn chút gì đó rồi đi, ăn no xong mới có sức chiến đấu với

sếp tổng chứ!

Đỗ

Lôi Ty hối hận sờ bụng, bắt đầu suy nghĩ xem xung quanh có gì ăn sáng được

không, đúng lúc ánh mắt cô đang đảo quanh tìm kiếm thì bỗng một chiếc túi đựng

đồ ăn sáng đưa đến trước mặt cô.

Nếu

là sếp tổng thì cô sẽ tha thứ cho anh, Đỗ Lôi Ty ng

Thế nhưng

khi cô nhìn theo cánh tay cầm túi, thì trong lòng bỗng thấy thất vọng.

“Là

anh à?” Cô cay đắng nhếch môi.

Tiêu

Doãn sững người: “Bao cao su, tâm trạng cô không tốt à?”

“Không

phải.” Cô lắc đầu. “Tôi chỉ hơi buồn ngủ… Đúng rồi, sao anh lại ở đây?” Đỗ Lôi

Ty ngờ vực quan sát Tiêu Doãn, bây giờ là hơn sáu giờ sáng, anh ta bỗng xuất

hiện ở đây, trên tay lại còn cầm điểm tâm, cũng kỳ quặc quá đi chứ!

“Đừng

nhìn nữa.” Tiêu Doãn cười, “Đúng thế, tôi theo cô đến đây.”

“Cái

gì?” Đỗ Lôi Ty kinh ngạc nhìn anh ta. “Anh theo dõi tôi?”

“Cô

đừng nói khó nghe thế chứ! Tôi chỉ ra ngoài chạy bộ, tiện đường đi ngang nhà

cô, thấy cô mới sáng sớm đã ra ngoài một mình, sợ cô xảy ra chuyện gì nên mới

đi theo.”

“Chạy

bộ?” Đỗ Lôi Ty quan sát Tiêu Doãn, quả nhiên anh ta vẫn mặc đồ thể thao, “Không

ngờ dạng công tử đào hoa như anh mà thói quen sinh hoạt cũng lành mạnh đấy

chứ?”

Tiêu

Doãn cười: “Bao cao su, chắc cô không cho rằng tôi là loại suốt ngày chỉ biết

vùi mình trong quán bar, lăng nhăng khắp nơi, ngày đêm làm loạn kẻ khác đấy

chứ?”

Đỗ

Lôi Ty ú ớ gật đầu.

Tiêu

Doãn sặc: “Tốt thôi, tôi thừa nhận có lúc tôi cũng khá là ph*ng đ*ng, nhưng…” Anh

ta chớp mắt với cô, “Tôi đã cấm dục lâu lắm rồi.”

Phụt!

Đỗ Lôi Ty phun ra.

“Tiêu

đại công tử, chắc anh không định xuất gia chứ?” Không hiểu vì sao, Đỗ Lôi Ty

bỗng thấy xuất hiện một Vi Tiểu Bảo phiên bản Trần Tiểu Xuân, mặc áo cà sa,

đang chọc giỡn Song Nhi, sau đó cô cười phá lên, không ngại ngùng tí nào.

“Bao

cao su, cô muốn đùa bỡn tôi cũng đâu cần tỏ ra như thế?” Tiêu Doãn cau mày.

Đỗ Lôi Ty cười hụt hơi, ôm

bụng nói đứt quãng: “Xin… xin lỗi! Tôi chỉ cảm thấy rất… rất buồn cười! Ha ha

ha…”

Tiêu

Doãn bó tay.

Một

lúc sau khi cô đã cười dứt, cảm giác rã rời toàn thân, thế là rất không khách

sạo mà giật lấy hamburger trong tay Tiêu Doãn, cắn một miếng to.

“Ưm…

ngon… ngon quá…” Cô ngậm bánh, lúng búng nói.

“Bao

cao su, bộ dạng cô bây giờ rất không thực nữ.” Tiêu Doãn nói.

Đỗ

Lôi Ty vừa nuốt miếng bánh vào, nhìn Tiêu Doãn như nhìn người ngoài hành tinh,

“Anh lạc hậu quá vậy! Tôi nói anh biết, thời đại này không cần thục nữ nữa, con

gái vô đối, mới là tài, hiểu không?”

Tiêu

Doãn lại sặc.

“Bao

cao su, cô thật đặc biệt, không hổ là cô gái mà tôi thích.

Lần

này đến lượt Đỗ Lôi Ty sặc, cô che miệng, cứ ho suốt.

Đại

ca à, tôi đang ăn sáng! Anh đừng hù dọa tôi được không? Cô không nói ra, đành

dùng ánh mắt oán hận lặng lẽ trách móc Tiêu Doãn.

“Bao

cao su, tôi nói thật đấy!” Vẻ mặt Tiêu Doãn bỗng trở nên nghiêm túc, “Tôi thích

em.”

“Anh!

Khụ khụ… khụ khụ khụ…”

Đỗ

Lôi Ty lại sặc, sặc đến nỗi nước mắt rơi ra, cô đành vừa ho vừa chùi nước mắt,

“Anh đừng nói là mấy bó hoa đó là anh tặng tôi đấy nhé?”

Tiêu

Doãn gật đầu.

Lần

này Đỗ Lôi Ty hoàn toàn im lặng.

Chắc

anh ta không nghiêm túc đấy chứ? Thích cô? Oh my God! Không thể hiểu nỗi.

Lúc

trước cô luôn xem vẻ đùa cợt của Tiêu Doãn với cô là thói quen của một công tử

đào hoa, không ngờ bây giờ anh ta lại nghiêm túc nói rằng thích cô, thực sự rất

khó để chấp nhận!

Hơn

nữa cô đã là gái có chồng, tuy trong nhà sếp tổng với chủ nghĩa gia trưởng kia

có hơi ngang ngược một tí, ích kỷ một tí, cũng hẹp hòi một tí… nhưng… Cô vẫn

đúng là người cuồng “ngược”, yêu anh đến muốn chết.

Nghĩ

đến đó, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy buồn bã.

“Bao

cao su?” Giọng Tiêu Doãn cắt đứt suy nghĩ của cô, “Em có đang nghe anh nói

Hừm…

Đỗ

Lôi Ty ú ớ, chỉ toàn nghỉ về sếp tổng và không chú ý Tiêu Doãn nói gì sau đó,

lỡ để anh ta biết được cô lơ đãng thì nhất định sẽ đau lòng, Đỗ Lôi Ty nghĩ

ngợi, vẫn quyết định lừa anh, “He he, nghe thấy rồi! Sao lại không nghe được?

He he he…” Giọng cười có phần lúng túng.

Sắc

mặc Tiêu Doãn u ám: “Vậy em nghĩ thế nào?”

“Tôi

à…” Đỗ Lôi Ty nhăn mày, Tiêu Doãn lúc nãy đã nói gì với cô vậy? Có lẽ là tỏ

tình chăng, thôi bỏ đi! Mặc kệ anh ta nói gì, cứ khéo léo từ chối là được!

Thế

là cô tỏ ra khó xử: “Thực ra… tôi không có gì đáng để anh thích cả! Tôi… con

người tôi rất ngốc, làm việc lúc nào cũng quên cái này bỏ cái kia, ngay cả đi

đường cũng không phân biệt rõ đông tây nam bắc… bla bla bla…” Đỗ Lôi Ty vắt

kiệt não ra để kể lể một đống khuyết điểm, rồi mới nói: “Thế nên tôi nghe anh

cứ nên suy nghĩ cho kỹ…”

“Tôi

chỉ cần em.” Tiêu Doãn cắt ngang, giọng vô cùng kiên định.

Khóe

môi Đỗ Lôi Ty giật giật: Anh đẹp trai à, tôi nói nhiều thế mà sao anh không

hiểu? Cô quyết tâm, nhắm tịt mắt, cúi đầu nói:

“Xin lỗi, tôi không thể đón nhận anh.”

Bốn

bề bỗng tĩnh lặng, đôi mắt Tiêu Doãn tối lại, một lúc lâu sau, anh ta bỗng cười

khổ: “Thực ra, tôi đã dự đoán sớm…” Chưa nói dứt, bỗng nghiêng mình ôm chặt lấy

cô.

Đỗ

Lôi Ty ngớ người, anh ta… tại sao lại ôm cô? Vẫn còn chưa hết sững sờ thì một

nụ hôn ấm áp đã đậu xuống trán c

“Cám

ơn em, chí ít đã cho tôi một cơ hội hôn em.” Tiêu Doãn buông cô ra, lùi một

bước, “Nhưng…” Anh ta chớp mắt, “Nếu ngày nào đó em bỗng thấy thích tôi, tôi sẽ

về ngay cạnh em.”

Anh

ta nói xong quay người bỏ đi, để lại Đỗ Lôi Ty đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Cái

gì là cho tôi một cơ hội hôn em? Ôi mẹ ơi, ai nói cho cô biết, Tiêu Doãn lúc nãy

rốt cuộc đã nói gì? T_T

Đúng

lúc cô đang vắt óc suy nghĩ, thì không xa chỗ cô đứng, một chiếc xe Land Rover

đang từ từ chạy đi, biến mất ở một góc phố vào buổi sớm tinh mơ.

Một

cơn gió lạnh ào đến, Đỗ Lôi Ty rùng mình ớn lạnh.

_______________________________________________

(1) Kim cương vương lão ngũ ý chỉ những người đàn

ông hội tụ những tiêu chuẩn: Đẹp trai, giàu có, giỏi giang, học thức cao, khiêm

tốn

(2)Vương bát trong “vương bát đản – từ dùng để mắng người

trong nhân gian, thực ra xuất phát từ từ đồng âm là “vong bát đoan”, bát đoan

thời cổ gồm: hiếu, dễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ; ý chỉ tám điều cần có

để làm người. Quên đi tám điều đó cũng như quên đi cách làm người, về sau gọi

chệch thành “vương bát đản”.