Trước
Sau

Chương 20

Vừa cá

độ xong một trận với Mãnh An Dương, bên cạnh đột nhiên có người dáng vẻ như nô

bộc tiến đến, cười hì hì: "Cô nương, cô nương."

Tôi

nhìn sang, anh ta vội thi lễ, nói: "Lạc thiếu hiệp thấy cô nương cùng Mãnh

tiểu gia chơi vui vẻ cũng muốn tham gia cùng.", nói rồi hay tay bưng một

cái hộp vải không to lắm lên.

Tôi đón

lấy, mở ra xem, "cạch" một tiếng rồi vội vã đóng lại, nhìn xung quanh

vẻ phòng bị. Thượng Đế ơi, chẳng trách

năm ch*ch, đầy ắp một hộp vàng.

"Anh

ta muốn tham gia kiểu gì

"Lạc

thiếu hiệp nói cùng cô nương cá độ là được. Thiếu hiệp cá cô nương thắng."

Tôi

nhìn về phía khán đài. Tên Thừa Đức vừa hay cũng nhìn về phía tôi, cười một

cách ôn hòa cứ như thể nghe thấy tiếng nói chuyện chỗ tôi, lại còn gật gật đầu

nữa. Hứ! Đúng là biết cách giả làm quân tử.

Tôi

nhìn tên ngốc Mãnh Anh Dương có tính cân đem bán cũng chẳng được cái giá này

thì bảo cậu ta lấy gì cá độ? Bỗng nhiên tôi hí hửng, Phùng Trần Sở Dương tôi có

nguyên tắc từ khi nào chứ? Với tên đấy thì cần đến chữ tín không? Tôi cứ gặp

vận đen, thua hết cả hộp vàng của anh ta đấy. Anh ta làm gì được?

"Được

rồi. Ngươi quay về nói ta đồng ý cá độ giúp."

Người

đó nghe xong vội đi bẩm lại với Thừa Đức. Tôi giật giật tay áo Mãnh An Dương,

hạ giọng nói: "Vụ buôn bán lớn đến rồi..."

Chờ đến

gần tối, tôi và Mãnh An Dương hò hét khàn cả tiếng. Tôi không những trận nào

cũng thua, mà còn thua một cách sung sướng. Từ sớm đã giao ước với Mãnh An

Dương, chỗ vàng đó cậu ta ba tôi bảy.

Tôi cầm

hộp vải lên ra hiệu với Thừa Đức. Lúc anh ta nhìn tôi còn nhún vai tỏ vẻ không

có cách nào, úp ngược cái hộp lại cho anh ta xem, nói rằng thua hết rồi.

Không

ngờ Thừa Đức cười như ánh mặt trời rực rỡ, nghiêng người nói với thủ hạ ở bên

cạnh mấy câu. Người đó gật gật đầu rồi chạy về phía tôi.

"Sở

cô nương, Lạc thiếu hiệp nói thua cũng không sao, chúng ta không thiếu

tiền.", nói rồi lại đưa một hộp vàng nữa.

Tôi

bỗng thấy mình như đang bị lừa. Tên Thừa Đức này chơi mình? Chỗ vàng này đối

với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, hóa ra anh ta bỏ tiền xem khỉ mua vui. Còn con

khỉ tôi đây lại diễn trò không ngơi nghỉ, hét khản cả tiếng

Tôi lại

quay đầu về phía Thừa Đức, thấy nụ cười trên gương mặt ấysao mà đểu thế!

Tôi lập

tức giật lấy hộp vàng trên tay gia nhân, giằn từng tiếng một: "Nói với anh

ta, lại hết rồi. Còn bao nhiêu đem hết đến đây!"

Tên gia

nhân này tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn chạy lại chỗ Thừa Đức, thì thầm vào tai anh

ta mấy câu, chỉ thấy Thừa Đức lại nhìn về phía tôi. Tôi nghiến răng nghiến lợi

nhìn lại, còn anh ta chỉ cười, khẽ lắc đầu.

Cho tới

bữa tối, Nam Cung Việt vẫn chưa quay lại. Mãnh An Dương sắp kiềm chế không được

nữa. Thật ra tôi cũng rất hoang mang lắm nhưng biết mình lúc này tuyệt đối

không được rối loạn, dù sao trong ba người mình cũng là lớn nhất.

Tôi ra

sức an ủi bản thân: người đẹp trai như Nam Cung Việt cho dù xuất hiện trong

tiểu thuyết kiếp hiệp hay tình cảm tuyệt đối chỉ có thể làm nhân vật chính,

không có đoạn tình cảm kinh thiên động địa, quỷ thần rơi lệ với nữ nhân vật

chính thì đúng là có lỗi với bạn đọc, có lỗi với tác giả, càng có lỗi với cái

họ Nam Cung. Hoặc cùng lắm thì cũng phải có một cảnh nóng với nữ chính chứ.

Đằng này tôi mới sờ được hai miếng đậu phụ mà anh ta đi đời nhà ma thì có công

bằng cho tôi không? Hơn nữa tên này lúc sáng mới khen đểu tôi là cẩu bì cao

dược, bây giờ mà biến mất thật thì càng không công vằng.

Đương

nhiên những suy nghĩ trên chỉ thiết lập theo giả thuyết "Phùng Trần Sở

Dương là nhân vật nữ chính", vấn đề bây giờ ở chỗ tôi có phải nữ chính

không? Nếu phải thì có thể loại nữ chính ngốc nghếch thế này không?

Đinh

tiểu tiên chết tiệt, đối xử không công bằng!

Bên đó

chưa có tin tức gì của Nam Cung Việt thì bên này lại có chuyện: Diệp Phàm biến

mất rồi.

Mãnh An

Dương, Diệp Phàm, tôi, tổng cộng ba người mà cả nửa ngày sau mới phát hiện ra

thiếu mất một ngườị Tất cả là tại tên Mãnh An Dương nói không có phút nào

ngừng. Cậu chàng đúng là bỏ nhà ra đi? Không khéo làđuổi ra khỏi nhà thì đúng

hơn?

Lúc nào

cũng là Mãnh An Dương mở miệng, còn Diệp Phàm chỉ ngồi im lặng nên không gây

chú ý lắm, cho nên đến tận lúc Mãnh An Dương ngừng nói do khô cổ thì tôi mới

phát hiện ra Diệp Phàm đã biến mất.

Diệp

Phàm tuy còn nhỏ nhưng không phải là đứa trẻ không biết cái gì quan trọng cái

gì không nên việc cô bé biến mất chắc chắn không phải ham chơi giống những đứa

trẻ khác.

"Không

thấy con dao con trong túi đồ của tôi nữa.", Mãnh An Dương hốt hoảng, nói

cho cùng vẫn còn là đứa trẻ, không che đậy được cảm xúc trên khuôn mặt non nớt.

Đứa bé

chết tiệt này, đi cũng chẳng thèm nói câu nào. Không biết chạy đâu nữa? Tôi hơi

lo, mắt cô bé lúc sáng còn ngân ngấn nước, rồi khi nói tới Giang An Bang, mặt

không giấu được vẻ hận thù, rõ ràng mối quan hệ giữa cô bé và Giang An Bang

không hề đơn giản.

Một đứa

trẻ sống ở miếu hoang, chưa đầy mười tuổi nhưng lúc nào cũng trầm ngâm tư lự.

Sao tôi lại có thể quên tìm hiểu xuất thân của cô bé? Không hiểu tôi bận làm

những gì nữa? Ở cái thế giới này, cả ngày tôi nghĩ những gì?

Đột

nhiên thấy rất hối hận.

Tôi đi

đi lại lại không ngừng, nghĩ bây giờ không biết nên làm sao? Nam Cung Việt vẫn

chưa về, Diệp Phàm lại biến mất, mọi việc sao cứ đến dồn dập thế này?

"Tôi

đi tìm cô ta!" Mãnh An Dương nhảy từ trên ghế xuống định chạy ra ngoài.

Tôi vội kéo lại, nói: "Cậu đi đâu tìm? Cái nhà lớn thế này, người đông như

thế, cậu định tìm kiểu gì?"

"Diệp

nha đầu lấy dao của tôi. Cô ta đến tôi cũng không đánh lại được, cầm dao rồi

càng nguy hiểm. Nếu cô ta định làm chuyện ngốc nghếch thì sao?". Mãnh An

Dương mắt đỏ ngầu, hét đến khản cả giọng.

"Nếu

làm thì đã làm rồi, cậu khóc thì có tác dụng gì chứ."

Tôi

nghiêm giọng mắng, ghét nhất là phải nhìn người khác khóc. Khóc có tác dụng gì

đâu.

Mãnh An

Dương lườm tôi, bực bội ngồi xuống.

Tôi

ngày càng bất an, Diệp Phàm mất tích chắc chắn liên quan tới nhà họ Giang.

"Chúng

ta đi tìm Lâm Y Y." Tôi trầm giọng mà nói, "Nhưng không được hỏi về

Diệp Phàm. Cứ coi như không hề có chuyện gì xảy ra. Chúng ta chỉ đi tán dóc với

cô ta."

Chỗ Lâm

Y Y là nơi duy nhất có thể ra tay mà tôi nghĩ ra được.

Chúng

tôi chờ ở phòng của Lâm Y Y rất lâu sau mới thấy cô nàng lạnh băng đi ra, vừa

nhìn thấy đã hỏi hai người tìm đến có việc gì. Xong, tôi đắc tội với bà trẻ này

khi nào chứ, hôm trước cô nàng gặp Nam Cung Việt mặt vẫn tươi như hoa mà.

Lần này

thì hay rồi, còn tán dóc gì nữa. Cô ta mới thấy tôi đã nhíu mày, mặt thì đầy vẻ

ghen ghét.

Bà đây

cũng chẳng phải thích thú gì ngươi nhé, lúc nào cũng mặc đồ trắng, tưởng mình

là Tiểu Long Nữ chắc?

Tôi

đoán rằng nếu mình nói muốn tán dóc chắc cô ta quay đầu đi luôn mất, đành mượn

danh nghĩa Nam Cung Việt, hi vọng cái mặt đẹp trai của anh ta có tác dụng với

vị tiểu thư này.

"Nam

Cung đại ca có chuyện gì không đích thân nói mà lại nhờ cô đến chuyển lời? Cô

là gì của đại ca?" Lâm Y Y lạnh lùng hỏi.

"Tôi?

Hihi!" trong đầu tôi lúc này chỉ có mỗi ý nghĩ làm cách nào đề cập đến

Giang An Bang, nên chẳng nghĩ được gì khác, thuận miệng nói: "Tôi là cô

của Nam Cung Việt."

Vừa dứt

lời, không chỉ mình Lâm Y Y sững người ra mà đến cMãnh An Dương cũng ngạc nhiên

không kém. Cậu chàng ra sức giật tay áo tôi.

"Cô

là cô của đại ca? Thế sao lại mang họ Sở? Sao Nam Cung đại ca chưa nhắc đến bao

giờ?", Lâm Y Y kinh ngạc hỏi.

Anh ta

nhắc đến? Anh ta mà biết chắc chém đầu tôi luôn mất. Việc đến nước này, chỉ còn

cách bốc phét tiếp thôi. Ngay từ đầu đã biết tâm tư của Lâm Y Y với Nam Cung

Việt không bình thường, cô nàng chắc liệt tôi vào loại gái không ra gì, dám mồi

chài đại ca Nam Cung Việt của mình rồi, cho nên muốn chiếm được cảm tình, tôi

tuyệt đối không thể có bất kì sự liên hệ thân mật nào với Nam Cung Việt, kể cả

là em họ cũng không được. Thế là chỉ còn cách nâng mình lên một bậc, dù sao

cũng không thể nói anh ta là chú tôi được. Ngu gì chịu thiệt!

"Haiz..."

tôi cố ý thở dài, "Thật ra tôi cũng mang họ Nam Cung nhưng từ nhỏ đã bị

đem cho người họ Chu nên mới mang họ này. Xét về vai vế thì tôi là cô của Việt

nhi."

Bố thân

yêu, con chỉ vì lợi ích nên mới bày ra kế nhất thời này, bố nhất định không

được giận nhé!

Lâm Y Y

trợn tròn đôi mắt đẹp của mình như muốn nói: "Trời ơi! Sao có thể có

chuyện thế này?"

Mãnh An

Dương cũng trợn tròn mắt lên nhìn tôi như nói: "Đất hỡi! Cô cứ bốc phét

đi. Tôi xem cô định bốc phét đến thế nào nữa."

"Vậy

sao nhìn cô còn nhỏ hơn Nam Cung đại ca?" Y Y hỏi.

"Cái

này...." Tôi cố làm ra vẻ đau khổ, đúng vậy, sao người làm cô như tôi lại

ít tuổi hơn cháu của mình? "Vì mẫu thân tôi chỉ là tiểu thiếp, nên tuổi ít

hơn một chút. Cũng chính vì lí do này mà Nam Cung Việt càng không muốn nhận tôi

làm cô trước mặt mọi người."

Mẹ ơi,

liệu mẹ có ngất khi nghe thấy con nói thế này không? Rõ ràng là chính thê mà bị

đứa con hiểu thào này hạ xuống cho làm tiểu thiếp. Nhưng mẹ cũng đừng tức giận

quá, trừ phi phần cứng có điều kiện tốt chứ đâu phải ai cũng làm tiểu thiếp này

được

Đến

đây,đừng nói tới Lâm Y Y, ngay cả Mãnh An Dương cũng có phần tin tôi đúng là cô

của Nam Cung Việt. Dưới cái lưỡi không xương của tôi, mười phút sau tôi và Lâm

Y Y đã tay trong tay, vai kề vai ngồi trên lan can hành lang mà nói những

chuyện riêng tư của con gái. Lại thêm mười phút nữa, tôi cuối cùng cũng biết

cậu Giang An Bang của cô ta vào thư phòng từ lúc ăn tối xong đến giờ vẫn chưa

đi ra, giữa chừng còn gọi Giang Đại Long vào, lúc đi ra ôm một cái chăn to.

Sao có

thể để cậu cả nhà họ Giang bê chăn từ trong phòng đi ra, trừ phi cái chăn ấy có

vẫn đề, hơn nữa ngoài trẻ con ra hoặc nói rõ hơn là Diệp Phàm thì không thể

giấu người lớn vào một cái chăn được.

Mặt

cười mà tay tôi thì ướt đẫm mồ hôi.

"Cô

cô, Nam Cung đại ca nhờ cô chuyển lời chuyện gì vậy?" Lâm Y Y có phần

ngượng ngùng hỏi, đến cách xưng hô cũng tự động đổi theo Nam Cung Việt rồi.

"À...

à?" Tôi vội tập trung tinh thần nhưng không nghĩ ra phải trả lời thế nào

đành gượng cười: "Hề hề, cậu ta, cậu ta nói trăng đêm nay tròn thật."

Tôi nói

xong ngẩng đầu lên nhìn trời, cuối cùng cũng tìm thấy vầng trăng khuyết như

lưỡi liềm, rồi quay sang nhìn đôi mắt rối bời không hiểu Nam Cung Việt có ý gì

của Y Y.

Từ chỗ

Lâm Y Y quay về, tôi càng thấy hoảng loạn, chẳng dám quay về phòng. Nếu như

Diệp Phàm bị bắt thì tiếp theo liệu có phải là hai người bọn tôi? Cả ba đứa đều

thuộc "Triêu Thiên Tông".

Không

có Nam Cung Việt tôi càng khó trấn tĩnh. Ngày trước tuy đối mặt với Thừa Đức

nhưng vì có thân phận công chúa ở đấy nên cũng chẳng thấy có gì nguy hiểm đến

tính mạng. Còn bây giờ, Giang An Bang mà định trừ khử cả bọn chắc tôi phảI gọi

Đinh tiểu tiên để quay về mất. Tôi quay về là xong chuyện nhưng Mãnh An Dương

thì sao?

Trong

khi sợ hãi, ngoài Nam Cung Việt, không ngờ tôi còn nghĩ đến Thừa Đức nữa. Vừa

phát hiện ra mình có suy nghĩ này tôi đã thấy khinh bỉ chínhThừa Đức là kẻ thù,

sao lại nghĩ tới sự giúp đỡ của anh ta được?

Mãnh An

Dương nói chúng ta đừng trông chờ ở người khác, tự mình đi cứu làm tôi do dự.

Nhưng cậu bé lập tức vỗ ngực đảm bảo dựa vào võ công của cậu ta thì cứu Diệp

Phàm từ tay Giang Đại Long chỉ là chuyện nhỏ. Tôi suy nghĩ một lúc, đầu óc ngay

tức khắc bị chủ nghĩa đại anh hung che phủ, đồng ý với giải pháp của Mãnh An

Dương. Tấn công giờ đây là cách phòng tránh tốt nhất. Còn Diệp Phàm, tôi thấy

rất áy náy, nghĩ nó vẫn chỉ là đứa trẻ tôi đã thấy đau lòng.

Tôi và

Mãnh An Dương hai người núp ở hậu hoa viên Giang phủ thì thì thầm thầm thương

lượng, tới nửa đêm thì thấy đây là lúc tốt nhất để hạ thủ Giang Đại Long. Hai

đứa nhân trời tối mò đến khu nhà của Giang Đại Long. Cửa bị khóa từ sớm, chỉ có

cách trèo tường vào. Khổ nỗi Mãnh An Dương một mình mà vất vả lắm mới trèo lên

được chứ đừng nói là kéo tôi vượt tường như Nam Cung Việt. Thế là đành bắt

chước người ta xếp thang người, đầu tiên tôi dẫm lên vai Mãnh An Dương để trèo

lên rồI cậu ta tự mình trèo lên sau.

Vừa mới

nhảy từ góc tường xuống, mũi kiếm lạnh băng đã ở nơi cổ tôi. Thật ra lúc này

Mãnh An Dương chưa kịp xuống, nếu đủ anh dũng tôi nên ra tiếng báo động nhưng

tôi thật sự không đủ dũng khí thành ra chỉ còn cách nhìn cậu ta nhảy xuống đất

ngay sau mình. Lúc tiếp đất cậu chàng cũng được biệt đãi chẳng khác gì. Tôi

quay ra cười méo xệch, Mãnh An Dương chỉ lườm lườm không còn cách nào khác.

Giang

Đại Long hình như không ở đấy, chỉ có mấy tên dáng vẻ võ sĩ nhốt bọn tôi vào

một phòng nhỏ, cũng không thèm tra khảo cứ thế trói lại. Miệng tôi không hiểu

bị nhét cái gì vào, tí nữa thì tắt thở.

Tôi hối

hận vì nghe Mãnh An Dương. Nếu biết bản lĩnh của cậu ta kém thế có chết cũng

phải đợi Nam Cung Việt quay về chứ không liều lĩnh đi cứu người cùng cậu ta.

Không biết Diệp Phàm thế nào rồi, còn sống hay không, nghĩ đến mà tôi thấy lòng

quặn thắt.

Trời

sáng, có người đưa chúng tôi ra ngoài. Tôi đang nghĩ liệu bọn họ có giết người

diệt khẩu không thì nhìn thấy Thừa Đức ở cửa.

Thừa

Đức lấy cái nhét trong miệng tôi ra rồi giúp tôi cởi trói, nhẹ nhàng nói:

"Một thế này mà cũng học người khác làm trộm, bị thế đúng là đáng đời."

Tôi ngơ

ngác, không hiểu tại sao Thừa Đức lại đến cứu.

"Nhầm

lẫn, tất cả là nhầm lẫn." Giang Đại Long đứng sau Thừa Đức cười rồi lại

truyền lệnh cho gia nhân đưa bọn tôi về phòng nghỉ ngơi. Tôi với Mãnh An Dương

về phòng mà không hiểu chuyện gì, ngồi cả nửa ngày cũng không nghĩ ra Giang Đại

Long sao lại thả mình ra một cách dễ dàng vậy. Mới ngồi một lúc mà tôi sốt ruột

không chịu được. Diệp Phàm vẫn chưa có tin tức gì, cho dù phải cầu xin Thừa Đức

tôi cũng phải tìm cách cứu cô bé. Vừa định ra cửa thì Nam Cung Việt từ ngoài đi

vào, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Mãnh An

Dương nhanh miệng tường thuật lại tình hình cả bọn với Nam Cung Việt. Tôi thấy

cậu ta nói lan man quá bèn tiếp lời: thứ nhất, Diệp Phàm biến mất, rất có khả

năng bị Giang An Bang bắt giữ. Thứ hai, tối qua hai người tôi bị bắt khi đi cứu

người nhưng sáng nay lại bị Thừa Đức và Giang Đại Long thả ra, lại còn nói là

có nhầm lẫn.

Tôi nói

tóm tắt tình hình xong liền hỏi Nam Cung Việt xem anh ta điều tra ra sao rồi.

Nam Cung Việt mặt mày nghiêm trọng nói: " Bên ngoài thành chỉ là một cái

bẫy. Chắc chắn có không ít người trúng kế. Giang An Bang chẳng phải võ lâm

nghĩa sĩ gì hết, đằng sau ông ta là người Ngõa Lặc."

Tôi

nói, cái này đâu cần anh kể, đằng sau ông ta nếu không phải người Ngõa Lặc thì

Thừa Đức sao lại xuất hiện ở đây.

Nam

Cung Việt lại nói một cách giản lược những gì mình phát hiện ra: thành ngoại

thực sự có một cổ lăng, nhưng bên trong không cất giấu bảo tàng mà là người

Ngõa Lặc. Phàm những võ lâm nghĩa sĩ đi vào hầu như không thấy quay ra, do bên

trong hiểm ác nên anh ta mới chậm mất nhiều thời gian thế này.

Tôi

không hiểu, nếu Giang An Bang chỉ muốn lừa những ngườI ở đây đến đấy để giết

thì sao phải tốn nhiều công sức vậy? Bao nhiêu người ăn ở ở nhà họ Giang, trực

tiếp hạ độc có phải hơn không? Tiết kiệm bao nhiêu công sức.

Nam

Cung Việt nói anh ta bây giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng nên phải ở lại đây nhưng

trướcẽ đưa tôi và Mãnh An Dương lên núi vì nơi này quá nguy hiểm cho hai bọn

tôi. Lần này tôi cũng chẳng thèm vặn vẹo gì, hơn nữa tôi thực sự không muốn ở

nơi của quỷ thế này, đi cũng được nhưng Nam Cung Việt phải cứu Diệp Phàm ra đã,

ba người chúng tôi cùng đi.

Nam

Cung Việt nghĩ một lúc rồi nói hiện nay không thể đi cứu Diệp Phàm, thân thế

của cô bé vẫn còn là một câu hỏi, là bạn hay thù vẫn chưa biết, mà quan trọng

nhất là nếu cố đi giải cứu thì có thể làm kinh động tới bọn Giang An Bang.

Tôi nói

tôi không cần biết, Diệp Phàm chỉ là đứa trẻ, không thể là kẻ thù cho nên tôi

không thể bỏ lại cô bé và càng có lý do để cứu cô bé ra.

Không

ngờ Nam Cung Việt vẫn kiên quyết gác chuyện Diệp Phàm qua một bên, sinh mệnh

của bao nhiêu người ở đây chắc chắn quan trọng hơn.

Tôi vừa

nghe đã bực mình. Tính mạng của những người ở đây thì liên quan gì tới tôi, dựa

vào đâu đòi tôi bỏ rơi Diệp Phàm để cứu bọn họ? Trong lúc tôi đói rét cơ cực

Diệp Phàm cho tôi cơm ăn còn bọn họ cho tôi cái gì chứ?

"Cô

đúng là hết thuốc chữa. Cái gì quan trọng cái gì không cũng không phân biệt

được." Nam Cung Việt giận giữ nói.

"Vâng!

Tôi hết thuốc chữa. Tôi không hiểu nổi cái gì là quan trọng không quan trọng

của anh. Với tôi, những người quanh mình mới là quan trọng nhất, còn những

người khác, không cần biết bao nhiêu cứ cút sang một bên. Họ sống hay chết thì

liên quan quái gì đến tôi. Bà này biết bọn họ là cái cọng hành nào?"

Nam

Cung Việt nghe xong càng giận giữ: "Sao cô có thể ích kỷ đến thế?"

"Ích

kỷ? Không sai, tôi ích kỷ đấy." Tôi rướn cổ, hét trước mặt anh ta.

Nam

Cung Việt tức quá, chỉ cười nhạt rồi nói: "Cô có bản lĩnh thì tự mình đi

đi, nói với tôi

"Tôi

không có bản lĩnh, anh không phải châm chọc. Tôi thừa nhận mình vô dụng. Anh đi

mà làm đại hiệp, đi giải cứu lũ ruồi của anh đi. Tôi chẳng cần anh quan

tâm." Tôi cực kì tức giận, quay người đi ra ngoài luôn.

Mãnh An

Dương thấy tôi vậy thì vội vàng chạy theo kéo lại. Tôi đẩy cậu ta ra, cắm đầu

cắm cổ chạy ra ngoài mà không có mục đích, chỉ muốn cách Nam Cung Việt càng xa

càng tốt.

Tôi

không hiểu mình sao nữa, sao lại mất bình tĩnh thế? Đột nhiên thấy ấm ức trong

lòng. Tôi không ra gì, không biết phải trái đúng sai, ích kỷ, con người tôi

trong mắt anh chẳng lẽ không có điểm tốt nào sao? Đằng nào anh ta cũng khó chịu

về tôi như vậy thì bám theo làm gì nữa? Tôi đi cho xong chuyện. Một mình cứ bứt

rứt không yên vì lần đầu bỏ đi quyết liệt thế, đợi đến lúc nguôi giận tôi mới

phát hiện bụng sôi sùng sục, một khi đói rồi thì lập tức chẳng còn hơi sức nữa,

chân nặng như chì. Quay đầu lại nhìn, Nam Cung Việt không thèm đuổi theo. Nói

thật, tôi rất muốn anh ta đuổi theo sau, cho tôi cái bục để xuống. Nguôi giận

rồi mới thấy mình cũng có phần không hợp tình hợp lý lắm.

Lại

nhìn xung quanh, chỉ cười gượng khi thấy mình vì giận dữ đã chạy ra khỏi Uyển

thành khi nào không hay.

Lòng

bỗng thấy mệt mỏi, từ lần đầu gặp Nam Cung Việt đã là tôi chủ động chạy theo

người ta. Có cần không? Thế giới này đây chỉ mình anh ta đẹp trai.

tưởng của anh ta chắc là làm một đại hiệp khách, nên sẽ không vì người cẩu bì

cao dược như tôi mà phá vỡ nguyên tắc của mình. Trong mắt anh ta, tính mạng của

Diệp Phàm sao có thể so bì với những võ lâm nghĩa sĩ kia.

Giờ chỉ

muốn về nhà, tôi nhớ bố mẹ rồi. Tuy biết Đinh tiểu tiên đem tôi về thế giới tôi

từng rời xa, buổi sáng mở mắt ra có thể nghe thấy tiếng hét gọi tôi dậy của mẹ,

nhưng tôi chắc mình sẽ nhớ những người bạn ở đây lắm.

Cổ đại

cũng chỉ thế mà thôi. Có lẽ đến lúc quay về rồi?

Ra khỏi

đường lớn tôi ngồi tựa vào gốc cây đào, giờ đã qua tiết hoa đào nở từ lâu, mà

cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh hoa đào ánh hồng mặt người ngồi dưới

nữa.

Đôi chân

sưng tấy, tôi tháo giày, cả tất cũng cởi ra nốt. Đôi chân trắng nõn nà của Phúc

Vinh đặt trên nền cỏ non nhìn cũng không đến nỗi. Không biết nó bao năm chưa

được gặp ánh mặt trời rồi? Nghĩ đến đây tôi thấy vui vẻ trở lại, chân ơi là

chân, hôm nay ngươi cùng ta ra nắng nhé. Chúng ta cùng thưởng thức ánh mặt

trời.

Tôi ngả

người về sau, giơ đôi chân lên dưới ánh mặt trời, ngắm trái nhìn phải, đang đắm

chìm trong sự thích thú thì thấy Thừa Đức khoan thai đi lại gần.

Anh ta

đến ngồi cạnh. Tôi liếc nhìn anh ta một cái, không hiểu tại sao bây giờ không

thấy sợ nữa. Thấy anh ta lại mặc cả bộ trắng, chắc tên này cuồng mộ màu trắng.

Trong trí nhớ tôi, anh ta không mặc trắng màu ánh trăng thì cũng là trắng màu

thuần khiết, đứng với Lâm Y Y vừa khéo một đôi. Mặc thế này mà ngồi trên bãi cỏ

không sợ tí nữa đứng lên xanh lè cả mông?

Thừa

Đức thấy tôi không nói gì, cười: "Tôi nghi ngờ không hiểu cô có phải người

Chu quốc không? Con gái nước Chu chẳng phải xem bàn chân là quý giá nhất sao?

Hình như bị nam tử nhìn thấy xong phải gả cho người ta?"

"Chưa

nghe thấy bao giờ, có điều anh yên tâm. Tôi có gả cho ai chứ nhất quyết không

gả cho anh.", tôi nói.

Thừa

Đức chỉ mỉm cười, không thèm cãi nhau với tôi, đầu gối vào cánh tay nằm xuống

bên cạnh.

"Một

mình chạy đến đây làm gì? Không sợ tôi à?" Anh ta nói mà mắt vẫn nhìn lên

trời.

Tôi lắc

đầu, đáp: "Nói thật, có lúc thấy anh rất hợp ý tôi, chỉ tiếc... nếu không

chúng ta đã thành bạn bè."

Thừa

Đức chững người, chuyển lời: "Sau này có dự định gì không?"

"Dự,

tôi cười như mếu, "Tôi nhớ nhà rồi, chắc là quay về."

"Về

nhà?" Thừa Đức ngồi hẳn dậy, nhìn tôi mà nói: "Cô không thể quay về.

Đi đâu cũng được nhưng tuyệt đối không được về nhà."

"Tại

sao không được về cơ chứ? Anh định làm gì tôi?" Tôi cao giọng. Làm việc

khác còn ngăn được, chứ tôi không tin anh ta có thể ngăn tôi về nhà. Nhất thời

không nghĩ ra tôi nói "về nhà" với anh ta nói "về nhà" theo

hai nghĩa khác nhau.

"Tuy

không muốn gây khó dễ nhưng nếu cô nhất định quay về thì tôi chỉ còn một chọn

lựa."

Tôi hứ

một tiếng, lại định uy h**p, hôm nay bà không thèm sợ ngươi nữa đâu.

Tay của

Thừa Đức khẽ khàng đặt trên mặt tôi. Tôi nghiêng đầu định tránh đi nhưng lúc

nhìn vào mắt anh ta xong không dám động đậy, bởi vì tôi nhìn thấy sát khí trong

đôi mắt ấy. Vâng, sát khí.

Hai

người cứ giữ tư thế như vậy cho tới lúc sát khí của anh ta dần mất đi. Sau đó

Thừa Đức đột nhiên cười lớn.

Thấy

anh ta cười, tôi thở phào nhẹ nhõm, thân người thả lỏng. Cảm nhận được sự biến

đổi của tôi, anh càng cười lớn: "Tưởng cô hành tẩu giang hồ một thời gian

thì gan cũng phải to lên, không ngờ vẫn như trước."

Tôi

không hiểu anh ta lúc nãy là cố tình trêu hay thật sự có ý giết người?

"Lần

đó tôi chơi anh như vậy anh không muốn báo thù sao?" Tôi không kiềm được

tò mò, có nhìn cũng không nhìn ra Thừa Đức lại là người rộng lượng đến thế.

"Nên

báo thù cô thế nào? Quẳng cô vào kĩ viện?" Thừa Đức cườI rồi nói:

"Nếu vậy thì bọn người ở đấy đừng hòng sống mà đi ra."

Tôi

nhất thời không hiểu ý định nói, nhưng lại nghĩ đến cái kĩ viện lần đó đến.

"Anh

xử lý cái kĩ viện đó thế nào?"

"Dỡ

rồi."

Dỡ? Nói

thật nhẹ nhàng, chỉ đơn giản một câu mà dỡ bỏ kĩ viện nổi tiếng nhất Uyển

thành. Tôi đờ người, lo lắng cho số phận mấy cô kĩ nữ ăn đậu phụ của Thừa Đức

mà không dám hỏi.

"Thực

ra nhiều khi tôi rất muốn giết cô. Giết cô sẽ giúp tôi thoát được không ít

phiền toái." Thừa Đức nói, đôi mắt bồ câu nhíu lại nhìn tôi, nhếch mép:

"Nhưng tôi lại sợ nếu giết cô thì bản thân sẽ hối hận."

"Anh

tuyệt đối đừng giết tôi nếu không chắc chắc anh sẽ phải hối hận." tôi vội

nói.

Thừa

Đức cười có phần lả lơi. Tôi không biết con trai cũng có thể cười như thế này,

chẳng dám nhìn tiếp mà cúi đầu xuống, dùng chân nghịch đám cỏ xanh.

"Vẫn

định xông pha giang hồ?" Thừa Đức hỏi.

"Ừ."

Tôi gật đầu, "Anh yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không để lộ thân phận của

mình. Phúc Vinh công chúa chỉ có một người duy nhất là người hiện đang trong

tay anh.". Tôi chậm rãi, "Anh không giết là tôi cảm kích lắm

rồi."

"Cô

là một nha đầu thông minh."

"Cám

ơn khen ngợi."

Thừa

Đức lại cười, "Tặng cô cái này."

Tôi

nghi ngờ nhìn Thừa Đức, anh ta mà tốt thế? Tặng quà cho tôi? Liếc mắt nhìn sợi

dây màu đỏ lấp ló nơi cổ anh ta, có khi nào không nỡ rời tôi, định tặng tín

vật? Phim toàn diễn như thế mà

Thừa

Đức nhìn theo ánh mắt tôi, lôi ngọc bội từ trong ngực áo ra, cười: "Muốn

cái này?"

Tôi

nhìn miếng ngọc bội vừa trong vừa sáng, biết chắc là đồ tốt, không tự kiềm chế

được mà gật đầu. Cái này chắc chắn rất giá trị.

Thừa

Đức vừa lắc đầu vừa cười, nhét ngọc bội vào chỗ cũ: "Thứ đồ này cho cô chỉ

đem đến tai họa. Không cho thì tốt hơn."

Tôi

thầm nghĩ: anh ki bo thì cứ nói thẳng ra lại kêu tai họa cái gì. Giả dối!

Thừa

Đức nhìn nét mặt tôi biết ngay tôi không tin, cũng không giải thích gì. Anh ta

đứng thẳng lên, rồi nửa quỳ trước mặt tôi, xắn áo ở tay bên trái lên. Lúc này

tôi mới thấy một vật chế tác rất tinh xảo được cột trên cánh tay trái anh ta,

có vẻ giống cái bảo hộ cổ tay nhưng vị trí lại ở trên cao hơn nhiều. Thừa Đức

tháo nó xuống, cẩn thận để trên đất rồi quay sang kéo tay trái tôi, bắt đầu

giúp tôi xắn tay áo.

Áo xắn

lên đến phía trên của cánh tay lộ ra dấu thủ cung được điểm vào lúc rời cung,

qua bao nhiêu ngày mà không phai, màu sắc thậm chí còn đậm hơn lúc trước. Thừa

Đức nhìn thấy chỉ sững người ra một chút rồi cẩn thận cầm cái giống như bảo hộ

cổ tay lên buộc vào cánh tay tôi.

"Đây

là một loại ám khí rất tinh xảo, bên trong đựng vài chục cây kim bằng thép. Cơ

quan ở đây, lúc b*n r* chỉ cần ngắm chuẩn đối tượng là được. Hơn nữa nó còn có

thể dùng đi dùng lại nhiều lần. Mỗi lần xong việc nhớ thu hồi lại kim thép là

được." Thừa Đức nhẹ nhàng căn dặn, "Những cây kim này đều tẩm thuốc,

chỉ cần một mũi, đến bò cũng phải ngã xuống."

"Thấy

máu, phong yết hầu?" Tôi kinh ngạc hỏi.

Thừa

Đức lại cười: "Con gái mà cứ máu me như thế làm gì? Đây chỉ là loại thuốc

mê cực mạnh, không làm chết người."

Thừa

Đức nửa quỳ,rất chăm chú. Khóa của cái vật đó nhìn rất phức tạp, khi anh ta

tháo xuống rất đơn giản, nhưng lúc đeo lên thì lằng nhằng rắc rối. Sống mũi anh

ta chẳng mấy mà lấm tấm mồ hôi.

Trong

phút chốc, tôi rất cảm động, không ngờ anh ta lại tặng mình một vật thế này.

Lúc này đây trên gương mặt anh ta là vẻ chăm chú, nghiêm túc mà tôi chưa bao

giờ gặp. Tôi đã thấy vẻ hận thù, đã thấy vẻ bỡn cợt, nhưng chưa bao giờ lại

thấy nét mặt này: mày hơi nhíu lại, môi mím chặt...

Tôi

nghĩ, chắc mình đã bị vẻ chuyên tâm đó mê hoặc, nên tiếp theo tôi làm một việc

đến nghĩ cũng chưa nghĩ đến bao giờ. Tôi cúi đầu xuống, hôn lên trán anh ta.

Thật ra cái hôn này chẳng có ý gì khác ngoài biểu thị cảm động .

Toàn

thân Thừa Đức rung rung, kinh ngạc ngẩng đầu lên làm tôi thấy mặt mình lập tức

nóng như lửa, vội quay đi, không dám nhìn nữa.

Cái vật

đó mới cột được một nửa đã bị Thừa Đức tháo xuống. Đừng thấy nó đeo vào phức

tạp, đến lúc tháo xuống không mất thời gian chút nào. Tôi đang định hỏi tại sao

lại tháo ra, đầu mới quay lại được một nửa thì Thừa Đức đã kéo tôi vào lòng.

"Làm

cái gì..." tiếng chưa kịp ra khỏi miệng đã bị môi của Thừa Đức chặn lại...

...

Thừa

Đức từng hôn rất nhiều chỗ trên người tôi nhưng chưa bao giờ hôn vào môi.

Tôi

quên cả phản kháng, chỉ đờ đẫn đón nhận sự nhiệt tình ấy. Đôi tay anh ta như có

ma lực, đi đến đâu k*ch th*ch da thịt tôi đến đó. Giờ tôi mới biết: ngày trước

Thừa Đức gần gũi mới mình chỉ là trêu đùa, còn giờ mới là thật.

Tôi

ngượng ngùng, có phần không kiếm chế được cơ thể mình. Thừa Đức rất nhanh chóng

k*ch th*ch sự h*m m**n trong tôi. Tôi không phải một con bé ngây thơ, tuy không

có kinh nghiệm thực thế nhưng đã xem trộm mấy thể loại cấm dưới mười tám tuổi.

Đầu tiên tôi không hiểu được một người bình thường sao lại không khống chế được

h*m m**n của bản thân, giờ mới biết, có lúc, cơ thể con người thành thật hơn

miệng nhiều. Cũng có lúc, ý trí chẳng kiên cường như mình vẫn tưởng.

Trong sự

cuồng nhiệt, quần áo trên người đã cởi ra tự khi nào. Cái vật cưng cứng, ấm

nóng mà tôi từng tò mò cộm lên dưới người. Thừa Đức đặt tay sau lưng, đỡ người

tôi lên, làm hai đứa áp sát vào nhau không còn một khe hở. Tôi chỉ biết ôm chặt

lấy cổ anh, quên mất phản kháng.

Anh bắt

đầu dùng lực, từ từ chuyển động phần hông. Một cơn đau kéo đến làm tôi vội lui

người ra sau.

"Đau!"

tôi nghẹn ngào khóc.

Thừa

Đức như bừng tỉnh, vội dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh lửa trong mắt nhạt

dần đi, cuối cùng buông tôi ra. Anh mau chóng chỉnh đốn lại quần áo của mình

rồi không nói lời nào, giúp tôi mặc đồ. Tôi xấu hổ muốn chết. Nếu Thừa Đức

không dừng lại kịp thời thì đây đã là nơi thất thân của tôi rồi.

Tôi

không dám nhìn Thừa Đức, nước mắt cứ trào ra. Tôi ít khi khóc mà cũng ghét

khóc, không ngờ hôm nay mình lại khóc. Tôi nghĩ có lẽ do xấu hổ, xấu hổ vì

không ngờ ý trí yếu ớt của mình và vì sự trung thực của cơ thể.

Thừa

Đức im lặng mặc đồ cho tôi, tiếp tục buộc cái ám khí kia lên tay, xong xuôi lại

nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống. Anh thấy tôi vẫn để chân trần bèn đi tất, đi

giày cho tôi. Tóm lại là mặc cho tôi không còn một khe hở.

Thừa

Đức lại lấy một con dao từ giầy của mình ra nhét vào trong giầy tôi, bấy giờ

mới ngồi xuống bên cạnh.

Tôi vẫn

câm lặng rơi lệ, mặc kệ anh bận rộn.

"Đồ

ngốc, có gì để khóc? Tôi dừng lại rồi còn gì?" Thừa Đức cười.

Tôi

khóc càng dữ, không sai, là anh dừng lại, nếu anh không dừng lại thì tôi cơ bản

không có bản lĩnh nói dừng.

Thừa

Đức xoa đầu tôi cười: "Không khóc nữa. Đừng nói đến đầu như cô, đến cả

trinh tiết liệt nữ cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của tam hoàng tử tôi. Cô

rơi vào cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả."

Tôi vẫn

khóc. Thừa Đức cuối cùng không chịu được, khó chịu nói: "Được rồi, đừng

khóc nữa! Đi đi! Cách nơi này càng xa càng tốt."

Tôi

đứng dậy, vừa bước được hai bước đã nghe thấy tiếng Thừa Đức vừa cười vừa hét

sau lưng: "Đừng quên tôi đấy! Nhớ là phải nhớ tôi! "

Tôi

không thèm để ý đến, cứ đi tiếp, bước thêm hai bước nữa lại nghe thấy tiếng anh

ta nhẹ nhàng nói: "Dừng lại!"

Tôi

dừng lại, quay đầu nhìn. Toàn thân anh chỉ có một màu trắng, ngồi dựa vào gốc

cây, cười ngả ngớn.

"Quay

lại! Cho tôi hôn một cái."

Tôi bực

mình, lườm lại. Nụ cười trên mặt anh trở nên nghiêm túc hơn, khẽ nói: "Chỉ

hôn một cái thôi."

Tôi như

quay lại như bị mất hồn, quỳ xuống bên cạnh. Tay anh luồn vào tóc, giữ chặt đầu

tôi hướng về phía mình rồi đặt môi lên môi tôi. Tôi tưởng anh lại khiêu khích

như lúc nãy nên kiên quyết cắn chặt răng, nói thế nào cũng không chịu mở miệng,

không ngờ anh không hề có một động tác nào khác, chỉ lấy tay dùng lực giữ chặt

đầu tôi, để môi tôi ép chặt vào môi anh, không khiêu khích, không m*n tr*n, chỉ

là môi ép chặt môi.

Đột

nhiên tôi thấy cảm giác bi thương, không phải của tôi mà từ môi anh truyền đến,

sự bi thương không cách nào tránh được....

"Đi

đi, quên lãng vẫn là cách tốt nhất." Anh nói nhỏ, buông tay ra, không nhìn

tôi nữa.

Tôi

lặng lẽ đứng dậy rồi ra đi, tự bảo mình không được quay đầu. Thuở nhỏ bà nội

từng nói: trán và hai vai của người mỗi nơi có một cái đèn. Buổi tối đi đường

không được nhìn ngang nhìn dọc, càng không được quay đầu lại. Nếu quay đầu sang

trái, cái đèn trên v trái sẽ bị thổi tắt bởi hơi thở của mình; quay đầu sang

phải, đèn bên vai phải cũng tắt theo; còn nếu quay đầu lại thì càng rắc rối,

cái đèn trên trán cũng sẽ bị thổi tắt. Tất cả các đèn đều tắt rồi thì ma quỷ sẽ

lại gần mình một cách dễ dàng.

Cho nên

tôi không được quay đầu, tuyệt đối không được.