Lòng người thật khó đổi thay, yêu 1 người đã khó, quên 1 người còn khó hơn. Một khi đã nhún chân vào bùn, thì dù có bước chân ra đc, thì nó vẫn còn mùi tanh. Yêu là như zak, tuy đã bước ra đc, nhưng cũg kô thể wên đc hình bóng của người đó……
Đã 3 năm trôi wak kể từ ngày mà nó cố quên đi người con trai đó, nước mắt, buồn, lẫn cả vui đều chui vùi trong quá khứ của nó…..Bây jo' nó đã là thiếu nữ 20 tuổi, kô ưu tư, kô phiền muộn, và còn môt điều nữa, nó đã trở về Mỹ, nơi bạn bè và ngờời thân của nó đag sô’ng tại đó….
Tại nhà nó hôm nay có 1 buổI party rất lớn, nhân vật chính chắc chắn sẽ là nó, nhưng hiện tại nó vẫn chưa biết ji' cả…..
- Kỳ Thư, con đag ở đâu zak --
- - Có ji' hum papa, con đag ở sân bay Newyork, phải 30p nữa con mới về đến nhà….--
- Ờ hum ji' đâu…con nhớ về sớm nha….papa chờ con đó-
- Dạ, con biết rồi, pipi papa I nớp u chụt chụt-
- Oki, pp con, luv u 2 -
Đã 3 năm kể từ ngày nó quyết định rời khỏi cái đất Vn đầy đau thương đó, và về Mỹ sống cùng papa nó….trong tim nó, vẫn còn vương vấn 1 hình bóng ko thể nào mai mời đc….người đó kô ai khác, chính là người con trai đã bao lần kứu nó khỏi những lần nguy hiểm, đã bao lần làm trái tim nó rung động ( chắc các bạn đag hiểu lầm đó là Kelvin đúng kô…nhưng kô phải đâu……) đó chính là Minh Đăng 3 năm về trước
- Em đi đây Minh Đăng-
- Em muốn đi thật sao- trên mặt Minh Đăng thoáng một nét buồn
- Chờ em, cho em 1 thời gian nhất định, chắc chắn em sẽ quên đc người đó-
- Đc, anh chờ em…..--
Trở về hiện tại Cuối cùng 3 năm thấm thoát trôi wak…..và bây jo' nó đag du lịch vòng quanh thế giớ để hưởng thụ thời gian trước khi nó tiếp nhận tập đoàn của papa nó
- Thưa tiểu thư, máy bay đã hạ cánh rồi ạ ---
-- Oki, thanks- Nó bỏ đi mặc những lời bán tán phía sau nó
- Là tiểu thư tập đoàn lớn nhất thế giới đó --
- Ừk, đúng như trên báo nói, kiêu ngạo và lạnh lung-
- Ông nhầm rồi, cô ấy đi vòng quanh thế giới để giúp những trẻ em nghèo trên thế giới đó-
- Vậu hả !....cô ta lấy tiê'n đâu ra nhiều vậy
- - Nghe nói cô ta dành hết nửa số phần tàn sản của mình để chia cho trẻ em nghèo đó- Chày, đã zak, chỉ cần 1/10 tài sản của cô ta, tôi có thể ăn sung mặt sướng cả đời rồi----…..and plaz plaz….
Nó về đến nhà, thì thấy cả nhà mình đèn bị tắt hết
Bùm Bùm Bùm
Mọi ánh đèn trong nhà đều đc sáng lên và đag đứng trung tâm của bữa tiệc….
Lần lượt mọi người đến để chúc mừng cho nó…có cả Minh Thư, Việt Thành, Hoàng Long and Nhật Phong nữa….mọi người đều đến đông đủ cả mọi người đều có cặp đôi…..Trên mặt nó thoáng có nét buồn
Bỗng, có 1 người đeo mặt nạ, tiến về phía nó…..
Chàng trai nhẹ nhàng tháo chiếc bong tai đeo tren tai xuống nhẹ nhàng cúi xuống chân nó và mở khóa cho chiếc lắc chân của nó.
Minh Đăng bỏ đi….nhưng kô biết sao…có một thứ ji' đó ôm chặt và níu hắn lại……chính là nó
THE END