Trước
Sau

Chương 46

- Tôi hiểu. – Đăng cũng đáp lại cô bằng biểu tượng mỉm cười, dù nó hoàn toàn không diễn tả được sự cảm

thông và an ủi mà anh muốn biểu đạt. Thời sinh viên đi trông thi đại

học, anh đã chứng kiến cảnh nhiều vị phụ huynh thúc giục, ép buộc con

cái về chuyện phải thi khối nọ khối kia, đỗ vào trường này trường khác

để làm rạng danh dòng họ. Có lẽ gia đình Quỳnh cũng chất lên vai cô

những gánh nặng gần giống vậy… Anh gõ thêm một câu động viên nhưng cũng

rất thật lòng – Anyway, tin bài y dược em dịch rất hay, cứ chủ động tìm

bài đưa lên nhé.

- Vâng, nhưng pageviews thì sao ạ?

- Mấy mục này chỉ lo thiếu bài chất lượng chứ không lo thiếu pageviews.

Cần thiết thì thay title thay ảnh một chút là được. Em có thể vào Dân

Trí hay Ngôi Sao đọc thử mấy bài tương tự để biết cách treo đầu dê – Anh đưa kèm biểu tượng nháy mắt.

- Em vào ngay đây ạ. – Cô mạnh dạn dùng biểu tượng cười nhe răng, .

- À, về chuyện hôm trước, chuyện tôi hỏi em Chủ nhật có rỗi không ấy mà.

- Vâng?

- Xin lỗi, tôi hỏi đường đột quá, làm phiền em rồi.

- ….

- Tôi muốn mời em đi xem phim – Đăng gõ nhanh khi chương trình báo bên

kia vẫn đang “typing a message”, có lẽ cô còn bận biên tập câu chữ để

vừa công nhận là hôm đó anh đã làm phiền cô vừa không làm mất mặt anh –

Chiều mai ở CLB Điện ảnh có một phim tài liệu về Việt Nam, đạo diễn

người Mỹ sang đây giao lưu.

Buổi chiếu phim tài liệu và giao lưu với đạo diễn kéo dài đúng một tiếng rưỡi. Bộ phim có lời bình chậm rãi dễ nghe, chủ đề về cuộc sống Việt

Nam sau Đổi mới nên cũng gần gũi và không có gì khó hiểu. Phòng chiếu

không kín chỗ nhưng cũng khá đông, khán giả đa số là người nước ngoài

hoặc người Việt Nam công tác tại các cơ quan nước ngoài nên hầu như

không ai cần đến tai nghe khi xem phim. Trong phần giao lưu sau đó, vai

trò của phiên dịch cũng vô cùng mờ nhạt. Vị đạo diễn nổi tiếng từng được đề cử giải Oscar cho phim tài liệu đang thu hút mọi ánh mắt bằng thân

hình cao lớn, điệu bộ sinh động và cách nói chuyện hài hước của mình.

Hình như chỉ có một khán giả nữ trẻ tuổi, có lẽ thuộc thế hệ người Việt

sinh ra sau Đổi mới, còn thỉnh thoảng cưỡng lại được sức quyến rũ của

ông để chú ý đến người phiên dịch đứng bên cạnh.

Đôi lúc, giữa những khoảng lặng khi micro chưa được chuyển cho khán giả

có câu hỏi, cô lặng lẽ chuyển hướng nhìn, kín đáo quan sát anh. Hôm nay, Đăng mặc một chiếc quần âu màu đen cắt vừa người và áo sơ mi body màu

hồng nhạt, khác hẳn loại quần âu và sơ mi rộng thùng thình cả kiểu dáng

lẫn màu sắc đều cổ lỗ mà anh hay mặc tới văn phòng, tay áo xắn lên để lộ cánh tay khá trắng nhưng nhìn qua vẫn biết là thường xuyên luyện tập.

Anh đứng hơi lui xuống phía sau, trầm lặng nhưng vẫn phản ứng rất nhanh

nhạy trong các tình huống cần thiết, ngay cả chất giọng vẫn còn khàn

khàn sau cơn viêm thanh quản cũng mang vẻ… gợi cảm đặc biệt, cô lấy làm

lạ là tại sao mọi người cứ dán mắt vào ông đạo diễn và bắt đầu tự hỏi,

có thật anh mời cô đến đây chỉ vì muốn tặng cho cô một cơ hội thực hành

tiếng hay không…

Buổi giao lưu kết thúc lúc ba rưỡi chiều, vẫn hơi sớm để chạy qua công

viên gặp Đức, Quỳnh nán lại ở quán cà phê trong sân câu lạc bộ điện ảnh. Vừa nãy, Đăng chỉ kịp nói qua loa vài câu với cô rồi phải đi theo ông

đạo diễn, hình như ông phải dự một chương trình đột xuất ở một địa điểm

khác. Cô không đợi ai cả, chỉ đơn giản là có cảm tình với bộ bàn ghế mộc mạc nằm dưới giàn cây leo và muốn ngồi uống gì đó, nghĩ ngợi vẩn vơ.