Trước
Sau

Chương 45

Hai

chúng tôi cùng tròn xoe mắt trước cảnh tượng ấy. Khắp nơi khảm nạm ngọc ngà

châu báu, ngay cả rèm cửa sổ, khăn trải bàn cũng đính kim tuyến lấp lánh. Một

chiếc bàn ghép từ khối ngọc trắng khổng lồ đặt giữa phòng. Căn phòng lấp lánh

vàng bạc châu báu khiến tôi nhức cả mắt. Hơn mười cung nữ xếp thành một hàng

dài, trong tư thế nửa quỳ lạy, đồng thanh cất giọng oanh vàng lảnh lót:

- Xin

nghe quốc sư sai bảo!

Tôi

hỏi nhỏ cung nữ đứng gần mình nhất:

- Đây là

nơi nào vậy?

ta hơi sững người, cung kính đáp:

- Là

tẩm cung (phòng ngủ) của tiên vương và công chúa Wusun mà người sủng ái nhất!

Ra

là vậy! Khi nãy tên lính gác cửa người Đê[26] nhắc nhở chúng tôi dọn

dẹp đồ đạc rồi đi theo bọn họ, tôi cứ nghĩ sẽ bị tống vào một nhà lao hoặc một

nơi tương tự như thế, nào ngờ lại là một cung điện xa hoa, tráng lệ. Thực ra

đây vẫn là một nơi giam cầm, có điều là một nhà giam sang trọng, một cái lồng

son. Có vẻ như, chiêu đầu tiên Lữ Quang nghĩ đến để mua chuộc Rajiva là dùng

của cải và mỹ nữ.

Vẻ

mặt Rajiva bình thản, không chút biểu cảm, giọng chàng ôn hòa nhưng chắc nịch

khi nói với đám cung nữ, rằng chúng tôi không cần ai hầu hạ và cho họ lui ra

ngoài.

Chờ

khi chỉ còn hai chúng tôi, chàng nhìn quanh một lượt, thở dài ngao ngán:

- Quá ư

xa hoa! Trước lúc lên đường đi Thiên Trúc, mẹ từng căn dặn nhà vua, nội chính

không nghiêm, giặc ngoài ắt mạnh, thế nước yếu hèn, suy vi có lúc.

Chàng

trầm ngâm một lát, lắc đầu:

- Nhà

vua có kết cục ngày hôm nay cũng là tất yếu.

-

Rajiva, Lữ Quang đổi nơi giam giữ chàng đến chốn này, mục đích của ông ta đã

rất rõ ràng.

Tôi

đan những ngón tay mình vào tay chàng, cùng chàng quan sát tất cả những đồ dùng

xa xỉ, bắt mắt, khiến người ta phải choáng ngợp trong căn phòng.

- Ông

ta muốn chàng đắm chìm trong đời sống xa hoa, hưởng lạc với của cải và mỹ nữ,

khiến chàng nhụt chí.

- Ta

tin mình có thể chiến thắng cám dỗ. Của cải vật chất chẳng qua chỉ là vật ngoài

thân, với ta, chẳng khác nào cát bụi. Còn mỹ

nữ…

Chàng

dừng lại, nhìn vào mắt tôi, nụ cười dịu dàng đậu trên khóe môi:

- Ba ngày

bị giam cùng công chúa ta đã chẳng hề động lòng, mỹ sắc không thể khiến ta dao

động.

Chàng

kéo tôi vào lòng, bàn tay vuốt một đường dịu dàng từ đỉnh đầu, theo làn tóc,

xuống đến eo, giọng chàng rủ rỉ bên tai tôi:

- Trên

đời này, người duy nhất có thể khiến Rajiva bằng lòng phá giới, cam chịu bị đày

xuống địa ngục, chỉ có nàng thôi…

Hai

má tôi nóng bừng. Câu nói ấy ngọt ngào hơn bất cứ lời thề non hẹn biển nào,

khiến hồn phách tôi điên đảo, một cảm giác lạ kỳ xâm chiếm toàn thân.

Cánh

tay chàng xiết eo tôi ngày càng chặt hơn, tôi áp tai lên ngực chàng, nghe tiếng

trái tim mình gõ nhịp dồn dập, tôi gọi khẽ:

- Rajiva…

Giọng

nói của tôi nghe như một tiếng nấc nghẹn.

Chàng

đột ngột rời khỏi tôi, hít thở nhiều lần, ánh mắt trôi ra ngoài khung cửa sổ:

- Khuya

rồi, nàng đi tắm rồi nghỉ sớm đi.

Cung

điện nguy nga này có một bồn tắm rất lớn, khi tôi vừa bước chân vào, hai má nóng

ran. Trên bốn bức tường đều gắn những chiếc gương dạng đĩa đồng khổ lớn, đứng ở

bên trong, hình ảnh khỏa thân của bạn sẽ được chiếu rọi ở mọi góc độ. Hơi nước

tỏa lên mờ mịt, càng khiến cho không gian trở nên mơ màng, mộng mị. Một cung nữ

bước vào, nói rằng muốn giúp tôi, nhưng tôi vội vàng từ chối. Những cánh hoa

dập dờn trên mặt nước, mùi hương tỏa bay ngào ngạt. Ngâm mình trong bồn tắm,

không thể kìm chế bản thân tưởng tượng ra cảnh tắm chung của đức vua Bạch Thuần

và công chúa Wusun, những tấm kính sáng loáng này sẽ chiếu rọi bao nhiêu cảnh

diễm tình? Tôi cố gắng xua đi những ý nghĩ vẩn vơ đó, chỉ muốn nhanh chóng tắm

cho xong để ra khỏi đây. Nhìn bộ quần áo mà họ chuẩn bị cho mình, tôi không

khỏi đỏ mặt. Đó là một chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu hồng, khuy áo trễ nải

buông xuống tận đôi g* b*ng đ**, váy xẻ cao đến tận hông. Trang phục kiểu này

rõ ràng mặc vào là để quyến rũ người khác mà! Thôi, tôi cứ mặc lại bộ Hán phục

mà phu nhân của Pusyseda chọn cho tôi vậy!

Rón

rén bước ra từ buồng tắm, đang thấp thỏm lo âu không biết tình hình tối nay sẽ

ra sao, tôi đã thấy Rajiva ngồi thiền tụng kinh trên thảm, vẻ mặt bình thản. Có

lẽ do tôi quá căng thẳng đó thôi!

Nghe

thấy tiếng động, Rajiva mở mắt nhìn tôi, mặt chàng bỗng ửng đỏ, chàng khẽ cúi

đầu:

- Đêm nay

nàng ngủ trên giường lớn, ta sẽ ngủ giường nhỏ.

Chiếc

giường lớn trang trí lộng lẫy đặt ở vị trí bắt mắt nhất, màn màu hồng rủ xuống

điệu đà, dưới ánh đèn lung linh, càng trở nên mê hoặc lạ thường. Hai má nóng

bừng, tôi bước tới một góc của chiếc “giường mỹ nhân” [27]. Chiếc

giường vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, rộng đủ hai người nằm.

- Em sẽ

nằm giường nhỏ.

Không

chờ chàng đáp lời, tôi vội vàng kéo chăn trùm đầu, xoay mặt vào tường, nhắm mắt

lại. Hồi lâu vẫn thấy sau lưng không có động tĩnh gì, nhưng tôi có thể cảm

nhận được, chàng đang đứng rất gần tôi. Lòng bàn tay bỗng nhiên đổ mồi hôi, tôi

bồi hồi không hiểu mình đang ngóng chờ điều gì.

Rất

lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên, xa dần, nhỏ dần và kết thúc

bởi tiếng cánh cửa khép lại. Tôi mở mắt, quay đầu nhìn, chàng đã ra khỏi cung

điện. Bên ngoài là một khoảng sân vườn nho nhỏ, cũng nằm trong phạm vi đi lại

tự do của chúng tôi.

Tôi

lờ mờ đoán ra dụng ý của chàng, nên không dám đi theo, sợ khuấy động không gian

thanh tịnh của chàng. Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. Kể từ khi quay lại khu vực thực

nghiệm cho đến đêm qua, chưa đêm nào tôi được ngon giấc. Thần kinh căng lên như

dây đàn. Phía trước còn cả một chặng đường dài đầy trông gai đang chờ đợi, bởi

vậy tôi phải nghỉ ngơi.

Nghĩ

vậy, tôi thấy nhẹ nhõm hơn, giấc ngủ say sưa ập tới. Trong cơn mê man, dường

như tôi cảm nhận được một sự tiếp xúc khẽ khàng trên trán mình và một âm thanh

nhẹ như gió thoảng bên tai:

- Ngủ

ngon nhé, mấy ngày qua thật tội cho nàng!

Tôi

ậm ừ đáp lời trong vô thức, xoay người, hình như tôi gối lên một vậy gì đó rất

thoải mái và thế là lòng phơi phới, tôi bay đi tìm Chu Công[28].

Trước

mắt tôi là một khuôn mặt rất bự với hai hàng lông mày dài, chiếc cằm thuôn

nhọn, đôi mắt khép chặt, hơi thở đều đều lướt trên mặt tôi. Tôi giật mình, bật

dậy, cánh tay từ trong chăn vung ra mạnh quá, đập vào người chàng. Chàng co

người lại phía sau, lúc mở mắt, chàng khẽ rên lên vì đau điếng, nhưng vẫn nằm

yên và rồi khép chặt mắt lại.

- Chàng

có sao không?

Tôi

nhổm dậy, không biết khi nãy đã đập tay vào đâu, chàng xuýt xoa, có vẻ rất đau

đớn.

- Không

sao.

Chàng

cắn môi, mắt vẫn nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, sau đó nghiêng đầu sang một bên:

- Nàng

dậy trước đi.

Tôi

vẫn nằm yên trên giường, vậy là chàng đã không ngủ trên chiếc giường to rộng

đằng kia mà chạy đến chỗ tôi.

- Sao

chàng lại ngủ ở đây?

Tôi

cất giọng lí nhí hỏi chàng.

- Giới

luật nhà Phật quy định, ta không được ngủ trên giường to chiếu rộng. Nhưng thấy

nàng ngủ say sưa, không nỡ đánh thức nàng, nên cả đêm đành nằm như vậy.

Tôi

nhớ giới luật đó, vì chàng từng nhắc đến. Không biết chàng có căng thẳng giống

tôi trong đêm đầu tiên nằm bên chàng hay không? Không biết chàng ngủ có ngon

không? Bao nhiêu câu hỏi quẩn quanh trong đầu, bao suy nghĩ miên man, đan xen,

dồn lại thành một cảm giác ấm áp, đột nhiên tôi thấy buồn cười. Tôi muốn chọc

chàng:

- Chỉ là

cái cớ, đúng không? Nhìn chàng là em biết.

Chàng

quay đầu lại, thấy tôi cười, khuôn mặt càng đỏ lên gay gắt, hàng mi rủ xuống,

những âm thanh lí nhí thoát qua kẽ răng:

- Nàng…

bị nàng phát hiện ra rồi! Cả đêm như vậy… ta không thể tĩnh tâm tụng niệm…

-

Tôi ngẩn ngơ, ý chàng là…

Ánh

mắt tò mò lướt trên người chàng, tuy phủ kín chăn, nhưng vẫn có thể nhận ra sự

bất thường. Tôi chỉ muốn chui xuống một cái hố nào đó ngay lúc ấy.

Tôi

biết sức chịu đựng và kìm chế của chàng là phi thường, không ai sánh nổi, vì cả

đêm chàng không hề đụng vào tôi. Nhưng phải kìm chế bản thân suốt đêm dài như

vậy, phải chăng chàng đã rất khổ sở?

Tôi

lấy hết can đảm, khẽ hỏi:

- Chàng…

có muốn không?

Chàng

tròn xoe mắt nhìn tôi vẻ kinh ngạc, sau đó thì phấn chấn, hồ hởi nhổm dậy, áp

sát vào người tôi. Đôi mắt màu xám nhạt, thường ngày trầm lắng như mặt nước hồ

thu, lúc này bỗng nhiên nổi sóng. Hơi thở gấp gáp, chàng run rẩy tìm môi tôi,

nhưng nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, đổ người xuống, nghiêng đầu ảo não:

- Không

được…

Chàng

nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ:

- Nàng sẽ

ra máu… và sẽ bị thương lần nữa…

Tôi

ngẩn người, thì ra chàng cố kìm chế không chạm vào người tôi là vì điều này.

Sao chàng có thể thuần khiết như vậy! Bảy tuổi đã xuất gia, tuy tiếng tăm lừng

lẫy khắp chốn, nhưng đó chỉ là thành tựu của chàng trong lĩnh vực Phật học. Khi

chàng bước lên bục cao, chàng là bậc danh sư lỗi lạc trong con mắt của hàng vạn

người, sự thông tuệ của chàng không ai sánh kịp. Nhưng về vấn đề t*nh d*c,

chàng hầu như không có một chút kiến thức nào. Có lẽ trong suốt ba mươi lăm năm

qua, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình cần tìm hiểu những tri thức này, cũng

như cấu tạo của cơ thể phụ nữ.

-

Rajiva, nhìn em đi nào!

Tôi

chống một tay ngồi lên, tay còn lại tôi xoay nhẹ cằm chàng, kéo gương mặt chàng

về phía mình.

-

Phụ nữ chỉ bị chảy máu trong lần đầu, sau đó sẽ hết. Vì vậy, chàng đừng lo em

sẽ bị thương.

-

Ngải Tình...

Chàng

không dám nhìn tôi, cánh môi run run, câu hỏi được thốt ra trong sự gắng gượng

đầy gian nan.

-

Nàng không khinh ghét ta chứ?

-

Vì sao?

Tôi

ngạc nhiên.

-

Vì lục căn của ta không thanh sạch, vì ta không thể dứt bỏ h*m m**n.

Chàng

nhắm mắt lại, hàng lông mày dài không ngừng rung động.

-

Đêm qua vì sợ bản thân không kìm chế nổi, ta đã lặng lẽ ra ngoài sân tụng kinh

rất lâu. Nhưng khi trở vào phòng lại khát khao được chạm vào người nàng. Nàng

thiếp đi trên tay ta, khiến ta nhớ lại mười một năm trước khi nàng vừa trở về,

trên đường đi, nàng đã gối lên đùi ta ngủ ngon lành. Hình ảnh đó khiến ta không

sao kìm chế được h*m m**n. Đêm qua ta đã tắm rửa rất nhiều lần, nhưng cứ nằm

bên cạnh nàng, trong đầu ta lại nảy sinh d*c v*ng ma quái. Ta không thể nào

chợp mắt nổi và cứ trằn trọc như vậy cho đến tới tận giờ tụng kinh buổi sáng...

Sợ gây tiếng động, khiến nàng thức giấc, ta ra ngoài vườn tụng kinh. Cứ nghĩ

không nhìn thấy dáng vẻ của nàng khi ngủ thì sẽ không nảy sinh h*m m**n và như

thế sẽ có thể tĩnh tâm tụng niệm. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta

lại quay trở vào phòng và nằm xuống cạnh nàng. Nàng nói đúng, ta đã kiếm cớ để đến

gần nàng.

Chàng

mở mắt, cuối cùng chàng đã chịu nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ sám hối và nỗi khát

khao đan xen trong ánh mắt chàng.

-

Ta thiếu tôn trọng nàng như vậy, nàng có khinh ghét ta không?

Tôi

mỉm cười, làm sao có thể không yêu người đàn ông này được chứ! Chàng chỉ biết

vùi đầu vào tụng niệm để xóa tan d*c v*ng trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng. Nếu

không phải vì những nguyên nhân khách quan o bế, tôi tin rằng, chàng sẽ bảo vệ

sự thanh sạch của mình đến cùng. Chính vì dành trọn tâm huyết cho lý tưởng

truyền bá Phật pháp, nên dù đã ở tuổi ba mươi lăm, chàng vẫn thuần khiết, trong

sáng như ngày nào. Hơn hai mươi năm qua chàng không hề thay đổi. Tôi bỗng thấy

xúc động, liệu thế kỷ XXI còn có người đàn ông nào thuần khiết như chàng không?

Tôi

muốn chàng được tận hưởng sự gắn kết hài hòa của thể xác và linh hồn, nên tôi

sẽ phải chủ động. Tuy tôi cũng chỉ có những kiến thức sách vở, nhưng dù sao

cũng là con người của thế kỷ XXI, hiểu biết của tôi về vấn đề này chắc chắn

phong phú hơn chàng. Tôi nghĩ tôi có rất nhiều điểm giống chàng, từ nhỏ đến

lớn, tôi mải mê theo đuổi mục tiêu: đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, nên

chưa từng yêu ai. Những bộ phim và những cuốn sách cấm trẻ em dưới mười tám

tuổi, tôi cũng chưa từng xem, chưa từng đọc. Bởi vì lý tưởng đã chiếm trọn tâm

trí tôi, tôi không có thời gian để nghĩ đến những thứ khác. Có lẽ, tôi cũng có

thể coi là một kẻ lập dị trong thế kỷ XXI, thế kỷ của h*m m**n và hưởng thụ lan

tràn.

Tôi

nhỏ nhẹ cất tiếng:

-

t*nh d*c không phải điều gì đáng sợ hay xấu xa. Cơ thể của người đàn ông và

người đàn bà là do tạo hóa sinh ra, tình ái cũng là một vẻ đẹp của tự nhiên và

là điều tuyệt vời nhất trên đời. Chàng khao khát em, không có nghĩa là chàng

không tôn trọng em mà vì chàng yêu em.

Tôi

ngừng lại, đắm đuối nhìn ngắm gương mặt mà tôi chưa bao giờ ngắm thỏa ấy, khẽ

hỏi:

-

Rajiva, chàng có yêu em không?

Chàng

mở miệng, muốn nói nhưng chẳng thốt được nên lời, nỗi thẹn thùng đã nhuộm đỏ cả

chiếc cổ thiên nga của chàng.

Tôi

đặt tay lên miệng chàng, lắc đầu:

-

Chàng không cần nói gì cả, từ lâu em đã biết được câu trả lời rồi... t*nh d*c

không phải h*m m**n từ một phía, hai người yêu nhau đều khát khao được có nhau.

Những

ngón tay tôi đùa trên hàng lông mày dài của chàng, mơn man đến đôi mắt sâu thăm

thẳm, đến sống mũi cao thanh tú và cuối cùng dừng lại trên làn môi đang khe khẽ

rung động.

-

Em yêu chàng, nên em cũng khát khao được chạm vào người chàng, Em cũng từng có

những giấc mộng yêu đương. Em cũng h*m m**n chàng...

Tôi

không hiểu vì sao giọng nói của mình lại gợi cảm đến thế! Mỉm cười yêu kiều,

tôi cúi xuống hôn chàng. Hương vị mềm ướt trên làn môi chàng thấm nhuần vào tận

tim gan của tôi, chàng khẽ thốt lên một tiếng, mở rộng miệng để tôi xâm nhập

vào bên trong, rồi cùng tôi giao hòa, quấn quýt. Chàng khẽ khép hờ đôi mắt,

hàng mi rung rinh, sóng mắt xao động, tay chàng đỡ lấy lưng tôi, áp chặt tôi

vào người chàng.

Tôi

đột ngột rời môi chàng, nhìn mắt chàng dâng lên nỗi thất vọng, không nhịn nổi

cười. Tôi áp tay chàng lên má mình, khẽ nói:

-

Hãy nghe theo bản năng và mong muốn của chàng. Khoảnh khắc này, hãy quên đi mọi

thân phận, giờ đây chàng chỉ là một người đàn ông và em là người phụ nữ của

chàng. Chỉ cần chàng muốn, em sẽ không từ chối.

-

Ngải Tình...

Chàng

gọi tên tôi đầy cảm kích, vẻ do dự, chần chừ đã hoàn toàn biến mất, chàng xoay

người trùm lên mình tôi. Đáy mắt rực lửa, bờ môi nóng rẫy lướt trên mắt, trên

mũi, trên môi tôi, quấn quện đầu lưỡi tôi. Bàn tay chàng đã đặt lên nút áo bên

sườn trái của tôi, nhưng loay hoay mãi không kéo ra được.

Chàng

rời môi tôi, chăm chú quan sát cấu tạo những nút áo, vẻ ảo não, khổ sở trên

gương mặt chàng giống hệt vẻ bối rối của cậu thiếu niên Rajiva hai mươi năm về

trước. Tôi không nhịn nổi cười, một cảm giác ngọt ngào tỏa lan khắp cơ thể tôi.

Rốt

cuộc cũng xử lý xong các nút áo, chàng tháo thắt lưng của tôi, kéo hai tà áo

sang trái sang phải. Khi bụng tôi lộ ra, dường như có cơn gió lạnh từ đâu ùa

tới, nhưng chẳng thể làm dịu đi cơ thể đang nóng bừng của tôi. Tôi thở hổn hển,

mồ hôi lăn tăn trên trán, nhưng tôi không giấu mặt đi, vì tôi muốn được thấy

biểu cảm của chàng khi chàng ngắm nhìn cơ thể tôi.

Chàng

thận trọng như nựng trên tay báu vật. Tôi vẫn mặc áo ngực. Chàng chớp mắt hồi

lâu vẫn không tìm ra cách xử lý, chàng bối rối kiếm tìm nút thắt ở đai bên sườn

tôi. Tôi xoay người lại, chàng nhìn thấy khuy áo, nhưng lần này độ khó đã tăng

lên rất nhiều so với nút áo choàng bên ngoài. Chàng thử đi thử lại nhiều lần

vẫn không thành công, nên đành ngước đôi mắt cầu cứu về phía tôi.

Tôi

mỉm cười, nhưng bàn tay không khỏi run rẩy, tháo khuy áo xong, tay tôi đã đẫm

mồi hôi. Nhìn thấy ánh mắt chàng đổ dồn vào chỗ đó, tôi cảm thấy vô cùng xấu

hổ, lấy tay định che đi, nhưng đã bị tay chàng nhẹ nhàng kéo ra. Bàn tay chàng

run rẩy khám phá, bờ môi chàng hôn lên một bên ngực tôi.

-

Ngải Tình, nàng đẹp lắm!

Những

âm thanh khẽ khàng của sự tiếp xúc và tận hưởng khiến toàn thân tôi run rẩy,

bàn tay chàng êm ái lướt trên khắp cơ thể tôi, nụ hôn da diết trườn trên ngực,

lên đến cổ và dừng lại bên tai tôi. Khi chàng ngậm vành tai tôi, tôi bỗng giật

thót mình, vội vàng né tránh.

-

Nàng sao vậy?

Chàng

ngẩng đầu, ánh mắt tha thiết, lo lắng.

-

Không sao. Chỉ là...

Tôi

ngượng ngùng, ấp úng:

-

Chỉ là... Vành tai của em rất nhạy cảm, nếu ai đó khẽ thổi vào tai là toàn thân

em sẽ trở nên tê dại.

Đây

là lần đầu tiên tôi tiết lộ về điểm yếu của mình.

Chàng

sững người trong giây lát, sau đó thì bật cười thoải mái. Khi tiếng cười còn

chưa tắt, tôi đã thấy ánh mắt láu lỉnh của chàng (vẻ láu lỉnh mà trước đây tôi

chưa bao giờ thấy) đang thăm dò mình và giọng nói của chàng cũng không còn trầm

ấm như mọi ngày nữa:

-

Vậy thì... ta rất muốn làm một chuyện tệ hại nhất trong đời mình...

Tôi

cảm thấy có gì đó không ổn, định trốn đi, nhưng đã bị vòng tay của chàng giữ

chặt, chàng thổi hơi vào tai tôi, một luồng hơi tê buốt tựa dòng nước giá lạnh

lan từ sống lưng đến chân tôi, cảm giác buồn buồn không chịu nổi, tôi cười lăn

lộn, xin chàng buông tha. Chàng không trêu đùa tôi nữa, mỉm cười nhìn tôi đắm

đuối, vẻ yêu chiều, dịu dàng.

Tôi

vòng tay qua cổ chàng, nũng nịu:

-

Không công bằng, chàng đã thấy hết cơ thể em rồi...

Tôi

đưa mắt lướt trên người chàng:

-

Ở nơi em sống, mọi người đều đề cao nam nữ bình đẳng, bởi vậy... em cũng muốn được

ngắm chàng...

Chàng

giật mình ngẩng lên, đôi mắt tựa hồ nước sâu hun hút, bóng tôi như chiếc thuyền

nhỏ in trong hồ nước ấy. Chàng nhìn tôi một lúc lâu mới khẽ gật đầu:

-

Ừ...

Chàng

ngồi dậy, cởi áo, mắt không rời khỏi tôi. Ánh nắng tràn vào phòng, xuyên qua

tấm màn mỏng, phủ lên làn da bánh mật của chàng, từng đường nét trên thân hình

gầy guộc của chàng hiện lên rõ rệt. Mắt tôi bám riết từng đường nét ấy, tôi

không khỏi cảm động thốt lên:

-

Rajiva, cơ thể chàng cũng rất đẹp...

Chàng

cụp mắt lại, vội xoay người sang bên, vẻ thẹn thùng hiện trên gương mặt đỏ

bừng, càng khiến người ta phải xao lòng. Đã ở tuổi trung niên, nhưng chàng vẫn

bẽn lẽn như một cậu thiếu niên. Đứng trên bục cao thuyết giảng kinh pháp, chàng

tự tin, phấn chấn bao nhiêu, thì lúc này chàng rụt rè, e thẹn bấy nhiêu. Trong

lòng tôi không khỏi dâng lên nỗi xúc động và biết ơn vô bờ, cảm tạ ông trời đã

ban cho tôi người đàn ông tuyệt vời như vậy!

-

Không, chàng đừng né tránh...

Tôi

khẽ cất tiếng, giữ tay chàng:

-

Em muốn ngắm nhìn toàn bộ cơ thể chàng...

-

Ngải Tình...

Ánh

mắt chàng vẫn muốn trốn tránh tôi:

-

Lúc này trông ta rất tệ...

-

Chàng có thích cơ thể em không?

Cuối

cùng thì chàng đã chịu quay lại nhìn tôi, ánh mắt lướt nhẹ khắp thân thể tôi, ngượng

ngùng gật đầu:

-

Ta thích...

Tôi

mỉm cười, bàn tay xoa vuốt làn da trơn mượt của chàng, cảm nhận cơ bắp của

chàng đang căng lên dưới lòng tay mình.

-

Em cũng yêu thích cơ thể chàng, rất đẹp... Vậy nên, chàng đừng ngại, hãy để em

được ngắm chàng, đó là biểu hiện của tình yêu chàng dành cho em...

Chàng

khẽ cắn môi, nụ cười dần tỏa rạng. Chàng xoay người về phía tôi, gương mặt vẫn

đỏ gay gắt, nhưng vẻ tự tin đã ngự trị. Đó là một cơ thể tuyệt đẹp, nụ cười

tuyệt đẹp và ngay cả sự tự tin, sẵn sàng trải bày mọi thứ ra trước mắt tôi ấy

cũng rất đẹp, tôi yêu mọi thứ thuộc về chàng...

Chúng

tôi để m*nh tr*n, ngồi đối diện nhau, tận hưởng sự v**t v* đầy chăm sóc của

nhau. Cảm xúc từ lòng tay truyền đến trái tim tôi những đợt sóng êm ái. Tôi

hướng dẫn chàng đi vào cơ thể mình, khi chàng đột nhập, tôi khẽ rên lên. Chàng

ngừng lại, đưa mắt thăm hỏi.

-

Em không sao...

Tôi

nghĩ tôi nên nói với chàng cảm xúc của mình:

-

Chỉ vì, chưa bao giờ có được cảm xúc hân hoan thế này...

Chàng

cười sung sướng, cúi xuống hôn tôi, khẽ thì thầm bên tai tôi:

-

Ta cũng vậy...

Thời

gian không còn ý nghĩa gì nữa. Những giờ, những phút, những giây ấy đâu có là

gì. Lúc này chỉ tồn tại thước đo của sự sâu lắng. Vì tôi không còn cô độc trên

thế gian nữa, đã có một người đàn ông tồn tại thực sự, dành cho tôi. Nhìn những

giọt mồ hôi nóng hổi đổ ra từ hơi thở hổn hển của chàng, lắng nghe những tiếng

r*n r* thỏa mãn của chàng khi vươn lên đến đỉnh cao thăng hoa, khi hồn phách

cuồng đảo, tôi đã khóc

-

Sao vậy?

Chàng

chống người lên, hơi thở vẫn gấp gáp, cuống quýt lau nước mắt cho tôi:

-

Ta làm nàng đau phải không, ta thật có lỗi...

-

Không, đừng rời em, hãy cứ tiếp tục...

Tôi

vòng chân, vòng tay quấn chặt lấy chàng, tôi muốn tạo ra sợi dây đầy sức sống

để buộc chặt hai chúng tôi lại với nhau, tôi ghé sát tai chàng, nghẹn ngào:

-

Không phải em đau, em thấy hạnh phúc... Không phải em buồn, em thấy vui

sướng...

Tôi

nấc lên, tôi muốn diễn tả mọi cảm xúc mà tôi có được lúc này:

-

Em rất hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng, chưa bao giờ em thấy mình hạnh phúc như

vậy. Em và chàng, chúng ta ở trong nhau, chúng ta hòa vào làm một. Em yêu cảm

giác này...

-

Ngải Tình...

Chàng

thốt lên, rồi hôn tôi cuồng nhiệt. Mồ hôi đổ trên trán tôi, trên môi tôi, mồ hôi

theo đầu lưỡi chàng thấm vào miệng tôi. Vị mặn mặn, nồng nồng ấy hệt như hương

hoa nồng nàn tỏa bay trong sân vườn. Những nụ hôn da diết, nồng nhiệt của chàng

như gắn vào cơ thể tôi đôi cánh kỳ diệu, đẩy tôi bay lên giữa bầu trời xanh

trong, cao rộng. Tôi thỏa sức vẫy vùng, chao liệng giữa không gian bao la, rồi

sải cánh vút bay về phía mặt trời.

Tôi

thầm nghĩ, loài thiêu thân, trong khoảnh khắc lao mình vào lửa, để thân thể bị

thiêu đốt hoàn toàn ấy, phải chăng cũng cảm nhận được niềm hoan lạc tột độ giống

như tôi lúc này?