Sau
← Trước
1/50Sau →

Chương 1

“Bà đây học đến Tiến sĩ rồi mà còn phải nhịn cục tức từ mấy người ngoài nghề đó á? Đừng có mơ.”

Ngón chân tròn trịa rụt lại theo phản xạ khi chạm xuống sàn nhà lạnh buốt, chủ nhân của chúng buột miệng tặc lưỡi một cái.

“Lại quên bật sưởi rồi.”

“Gì cơ?”

“Không có gì, tao đang nói một mình.”

Quan Nhất Hòa kiễng chân, xuýt xoa vì lạnh, ba chân bốn cẳng nhảy đến trước bồn rửa mặt. Cô bật loa ngoài điện thoại rồi đặt sang một bên, ung dung vỗ tinh chất dưỡng da lên má.

Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi giọng nói trêu chọc vang vọng khắp phòng tắm: “Thế thì bảo người nhà tìm mối quan hệ cho mày đi, Quan đại tiểu thư ơi.”

“Tìm ai bây giờ hả bà chị?” Quan Nhất Hòa ngán ngẩm đáp: “Tưởng dễ tìm lắm chắc? Bây giờ vị trí giáo viên âm nhạc trong các trường đại học bão hòa từ đời nào rồi.”

“Tiến sĩ nhiều thế cơ à?”

“Tiến sĩ giấy thì nhiều.” Nghĩ đến chuyện này là Quan Nhất Hòa lại thấy bực mình, chẳng buồn nói thêm.

Đầu dây bên kia, Đường Cảnh Văn lại có vẻ hứng thú đặc biệt, tiếp tục hỏi tới: “Hay về trường cũ của mày, Học viện Âm nhạc Hải Đô thử xem? Mày là Tiến sĩ sáng tác từ Đức về mà tư cách cũng không đủ sao?”

Quan Nhất Hòa thở dài: “Hải Âm thì càng không có cửa. Tiến sĩ chỉ là vé vào cổng thôi, phải có giải thưởng quốc tế mới được tính là khởi đầu, mà tao với giáo sư hướng dẫn hồi đại học thì tốt nghiệp xong là cũng cắt đứt liên lạc rồi.”

“Được rồi.” Đường Cảnh Văn bỗng bật cười: “Hay là mày làm quản lý cho thằng cháu mày luôn đi.”

Ấm Moka phát ra tiếng “u u” sôi sùng sục, cắt ngang câu mỉa mai đang chực trào ra khỏi miệng Quan Nhất Hòa. Cô rảo bước vào bếp, tiện thể đảo mắt một cái.

Cô im lặng một lúc, nhưng Đường Cảnh Văn dường như đoán được phản ứng của cô, chẳng thèm quan tâm câu trả lời là gì, chỉ cười hừ hừ trong điện thoại.

Quan Nhất Hòa lục lọi trong tủ bát, lôi ra chiếc tách cà phê viền vàng nhám lì đã lâu không dùng. Cô ủ rũ nhìn bọt cà phê từ từ trào ra khỏi ấm, một lúc sau mới mở miệng: “Cái thằng ranh con đấy á…”

“Ha ha ha.” Âm thanh bên phía Đường Cảnh Văn bắt đầu trở nên ồn ào: “Thế soái ca nhí Vĩ Diệp định bao giờ debut thế?”

“Liên quan quái gì đến tao. Bây giờ cô tao với cả nhà cứ xoay quanh nó như chong chóng, làm gì còn tâm trí đâu mà lo cho tao…” Quan Nhất Hòa lầm bầm, ngưng một chút rồi hỏi: “Có phải chú Trương sắp đạo diễn cái phim cổ trang IP gì đó, cái gì mà kiếm này kiếm nọ không?”

“Ừ, “Kiếm Hành”. Mày bảo ông ngoại hỏi một tiếng, xin cho soái ca họ Quan một vai phụ chắc không thành vấn đề đâu.”

“… Thôi bỏ đi! Mày tưởng tao là quản lý của nó thật đấy hả.” Quan Nhất Hòa cáu kỉnh: “Sao chẳng thấy ai lo lót giùm tao vụ công tác ở trường đại học thế nhỉ.”

“Sắp quay rồi à? Ừ, tôi tới ngay đây.” Bên kia vang lên tiếng sột soạt, Đường Cảnh Văn nói tiếp: “Poster tuyên truyền của “Cuộc Sống Lý Tưởng” hình như chưa chốt người chụp, để tao hỏi giúp mày nhé.”

“Yêu mày thế.”

“Thế ảnh xuất phát dự tiệc tối Bulgari tuần sau mày chụp cho tao nhé?”

“Lịch trống từ đời nào rồi.”

Thực ra Quan Nhất Hòa quên béng mất việc này, nhưng miệng vẫn quen thói khẳng định chắc nịch, ngón tay cũng chẳng buồn mở lịch trình ra xem.

Dù sao thì nhiếp ảnh gia Quan cũng rảnh rỗi lắm.

Uống cạn tách cà phê đã nguội bớt, ngay giây cuối cùng trước khi cúp máy, cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Này.”

“Hử?”

“Mày với Nhậm Cao Trác… là thật đó hả?”

Đường Cảnh Văn im lặng hai giây, sau đó hạ thấp giọng, vẻ đầy cảnh giác: “Vãi, sao tin đồn lan nhanh thế?”

“Nhậm Cao Trác nói với tao mà, ha ha ha ha ha ha.”

“…” Giọng điệu Đường Cảnh Văn chuyển sang ghét bỏ không thèm che giấu: “Thế mà mày còn hỏi tao là thật hay giả?”

Nắng chiều bắt đầu dịu lại, Quan Nhất Hòa lười biếng dựa nửa người vào sofa, nhếch môi cười, giọng điệu đầy vẻ xấu xa: “Không ngờ mày lại mất hết liêm sỉ như thế. Mày hết thời thật rồi à?”

“Cút mẹ mày đi.”

Ái chà. Khóe miệng Quan Nhất Hòa càng cong lên, đôi mắt lờ đờ bỗng sáng rực lên vì hóng chuyện.

“Tao ghi âm lại rồi nhé. Sao nhí quốc dân với hình tượng tích cực lại to mồm chửi bậy.” Cô cười hì hì: “Cho tao bao nhiêu tiền đây?”

“Tiền thì không có, đàn ông thì có một đấy.”

Quan Nhất Hòa cười khẽ: “Lần này là ai thế?”

“Trần Mộ Giang, thích không?”

“Cái gã chó độc thân vạn năm đó hả?”

Đường Cảnh Văn cười khẩy, giọng đầy khinh bỉ: “Trong giới giải trí này mà có vụ độc thân vạn năm á?”

Quan Nhất Hòa híp mắt cười run cả người, cười được một nửa thì nghe tiếng “tút” trong điện thoại, Đường Cảnh Văn đã cúp máy.

Cô cũng chẳng để tâm. Đường Cảnh Văn công việc bận rộn, chuyện đang nói dở thì biến mất là bình thường. Cô chuyển sang mở khung chat WeChat, thong thả gõ chữ.

Quan Nhất Hòa: Bao giờ công bố với Nhậm Cao Trác?

Vài phút sau, bên kia trả lời.

Đường Cảnh Văn: Nửa năm nữa, mới ký hợp đồng xong.

Quan Nhất Hòa: Lâu thế?

Quan Nhất Hòa: Thế mời tao bữa cơm ăn mừng ký hợp đồng trước đi, nửa năm sau mời bữa cơm xác định quan hệ.

Quan Nhất Hòa: Bọn mày có định đính hôn không? Tiệc đính hôn cứ tìm tao chụp, không giảm giá đâu, nhưng tao sẽ khuyến mãi chụp miễn phí tiệc chia tay cho bọn mày.

Cô gõ nhanh thoăn thoắt, tự cười một mình rồi ngẩn người nhìn trần nhà, suy nghĩ xem hôm nay có nên tiếp tục nằm ườn ra không.

Điện thoại rung lên, cô mở tin nhắn, thấy Đường Cảnh Văn lờ tịt đi lời trêu chọc của mình.

Đường Cảnh Văn: Người đại diện của tao bảo phải làm cho giống thật một chút, tìm paparazzi chụp vài tấm linh tinh trước đã.

Đường Cảnh Văn: Phiền vãi cả l**.

Quan Nhất Hòa tặc lưỡi hai tiếng.

Đường Cảnh Văn và Nhậm Cao Trác đều xuất thân là sao nhí, hồi nhỏ từng đóng chung một bộ phim quốc dân cực hot. Quan Nhất Hòa quen biết hai người họ nhờ đi phim trường làm khách mời vì trong nhà có họ hàng là nhà đầu tư. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba người thân thiết cũng đã hơn hai mươi năm. Quan hệ tuy không đến mức như anh chị em ruột thịt, nhưng lại cực kỳ hiểu rõ tính cách của nhau.

Nhậm Cao Trác vốn chẳng phải gu của Đường Cảnh Văn, theo lời cô nàng thì “hôn thằng đó còn buồn nôn hơn cả loạn luân”. Thế nhưng làng giải trí thay máu quá nhanh, chiêu trò lăng xê tầng tầng lớp lớp, ngôi sao nào cũng dốc hết sức để leo lên cao. Mấy năm nay danh tiếng của Đường Cảnh Văn có chút sụt giảm, độ nhận diện quốc dân thì vẫn còn, nhưng so với mấy ngôi sao đang nổi đình nổi đám bây giờ thì vẫn kém một bậc, thành ra giá trị thương mại không đủ cao, hay nói trắng ra là kiếm tiền chưa đã.

Khi Nhậm Cao Trác báo tin anh ta và Đường Cảnh Văn sắp công khai yêu đương, Quan Nhất Hòa chỉ ngạc nhiên đúng một giây rồi bình tĩnh lại ngay, thậm chí chẳng buồn hỏi thêm. Cô thừa biết mục đích của hai người họ khi diễn vở kịch này.

Sắp tới cả hai đều có phim mới lên sóng, nếu lúc đó nổ ra tin tức “Sao nhí quốc dân thanh mai trúc mã tu thành chính quả”, thì độ hot chắc chắn sẽ bay thẳng lên trời. Vừa hay phim hai người sắp chiếu không phải phim tình cảm, chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn đạt được cục diện đôi bên cùng có lợi, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.

Có điều cô không ngờ bây giờ trong giới yêu đương theo hợp đồng cũng phải làm cho giống thật đến thế.

“Vẫn là mình ngây thơ quá.” Cô cảm thán, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ hả hê khi người khác gặp họa.

← Trước
1/50Sau →