Trước
Sau

Chương 12

Bữa cơm diễn ra cực kỳ vui vẻ, tính cách mọi người xem chừng khá hợp nhau, ai nấy đều toát lên vẻ vui sướng thật lòng.

Tiệc tàn, người thì trao đổi WeChat, người thì khoác vai bá cổ. Quan Nhất Hòa vừa đứng dậy vừa cười nói với Giang Sa, quay đầu lại thì thấy Trần Mộ Giang đang đưa túi xách cho mình.

Biểu cảm của anh rất tự nhiên, cô cũng thoải mái đón lấy, rồi tiếp tục quay sang tán gẫu với cô bạn nối khố.

Một dàn nam thanh nữ tú nhan sắc vượt trội bước ra khỏi nhà hàng đứng bên đường, khiến người qua lại liên tục ngoái nhìn.

Một cô hot girl tóc dài sáp lại gần hỏi cô giáo Quan có thể cho xin WeChat không, muốn tìm cô chụp ảnh. Quan Nhất Hòa gật đầu, đưa mã QR ra.

Cô treo lên nụ cười công nghiệp, thấy cô hot girl có vẻ rụt rè cẩn trọng, cô liếc qua một cái rồi cầm điện thoại tiếp tục nói chuyện bâng quơ với Giang Sa.

“Ting” một tiếng, cô cười với cô nàng kia thêm cái nữa, khách sáo vài câu, đến khi quay mặt về phía Giang Sa mới lộ ra chút lạnh nhạt.

Giang Sa hỏi: “Về kiểu gì đây? Bạn trai đến đón à?”

Quan Nhất Hòa nhìn điện thoại, đáp bâng quơ: “Gọi xe thôi. Anh ta không đến đâu, chiến tranh lạnh hai ngày nay rồi.”

“Hả? Sao thế?”

Nghe vậy cô ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác, một lúc sau mới thốt lên: “… Tao quên rồi.”

Cô quên thật. Đại loại là vì chuyện cỏn con nào đó mà hai người cãi nhau to, Quan Nhất Hòa lười dỗ dành Lý Tu Trạch, Lý Tu Trạch cũng chẳng tìm cô, kết quả là hai ngày trôi qua không ai nói với ai câu nào.

Quan Nhất Hòa chẳng còn thấy phiền não như hồi mới yêu nữa, ngược lại thấy rất thư giãn. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu sang ngày thứ ba mà vẫn không nói chuyện thì cô có thể đường hoàng nói chia tay luôn.

Giang Sa cũng chẳng thực sự quan tâm chuyện tình cảm của cô, thấy thế chỉ bảo: “Thôi được rồi, về đến nhà thì báo một tiếng.”

“Ừ.”

Bạn nối khố lên xe trước, Quan Nhất Hòa lơ đãng quay đầu lại, thấy Trần Mộ Giang đang đứng sau lưng, tay cầm điện thoại, vừa khéo ngẩng lên chạm mắt với cô.

Cô hất cằm, không còn vẻ thân thiết như trong phòng bao lúc nãy, biểu cảm xa cách lại lịch sự.

Trần Mộ Giang chắc là nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Giang Sa, anh không nói gì, chỉ gật đầu với cô.

Lần này Quan Nhất Hòa lại là người mở lời: “Thầy Trần về thế nào?”

Trần Mộ Giang lắc lắc điện thoại: “Trợ lý đến đón, sắp tới rồi.”

Cô gật đầu.

Dứt lời, một chiếc xe thương vụ màu đen tuyền chầm chậm trờ tới. Cửa xe mở ra, Trần Mộ Giang nhanh nhẹn bước lên. Trước khi đóng cửa, anh hơi dừng lại, quay đầu nói với Quan Nhất Hòa: “Về đến nhà báo một tiếng.”

Cô giơ tay làm dấu OK.

Về đến nhà, Quan Nhất Hòa lại khui một chai vang đỏ, tu liền tù tì nửa chai, thấy chưa đã cơn ghiền nên uống thêm chút whisky.

Nửa tiếng sau cuối cùng cũng thấy phê pha, cô vui vẻ lao vào phòng tắm, vừa tắm vừa nhảy nhót, rồi xoay vòng ngã xuống chiếc giường êm ái. Cô lướt mạng xã hội một hồi, WeChat vẫn im lìm nhưng cô chẳng bận tâm, ngược lại thấy như trút được gánh nặng.

Đang lướt thì cô bỗng lăn một vòng trên giường, úp mặt vào chăn hét lớn: “Sướng quá đi mất!”

Yêu đương làm quái gì, chơi với bạn bè chẳng sướng hơn à.

Nhắc đến bạn bè, cô mở nhóm chat có Lâm Thù Nghiêu lên.

Nhóm có hơn trăm tin nhắn chưa đọc vì tối nay cô bận đi ăn. Lúc này cô mới đọc kỹ từng tin một, rồi nằm trên giường cười run cả người.

Trong nhóm ngoài Lâm Thù Nghiêu còn có Văn Nhược Liễu, bạn đại học của họ. Ba người thân nhau từ thời đại học đến giờ. Văn Nhược Liễu không có bạn trai cố định, luôn dạo chơi chốn tình trường, lại còn chẳng thèm giấu giếm.

Tin nhắn trong nhóm vẫn đang nhảy liên tục, là Văn Nhược Liễu đang nói chuyện.

Văn Nhược Liễu có một “bạch nguyệt quang” nhiều năm, là một vị tổng tài thích chơi ban nhạc.

Hai người quen nhau hồi đại học, lúc đó đối phương đã có gia đình. Cô nàng khi ấy còn trẻ lại mắc bệnh mê mấy ông chú, “bạch nguyệt quang” này đúng kiểu nhảy múa trên điểm G của cô nàng. Hai người dây dưa bao năm vẫn giữ liên lạc. Kỳ lạ là chia tay xong họ chẳng bao giờ tìm được cơ hội ngủ với nhau lần nữa. Ăn không được, sờ không xong, cái gì không có được thì càng khao khát, thế là anh ta trở thành “nốt chu sa” trong lòng Văn Nhược Liễu – người sở hữu cả một ao cá.

Từ hồi đại học, tên WeChat của Văn Nhược Liễu luôn là Wendy, dễ nhớ lại thuận miệng. Về sau gặp người không thân cô giới thiệu luôn mình tên là Wendy, mấy người bạn xã giao hay đối tác làm việc cũng đều gọi cô là Wendy.

Chuyện tối nay bắt nguồn từ cái tên “Wendy” này.

Văn Nhược Liễu: [Ảnh chụp màn hình.]

Văn Nhược Liễu: Bà mẹ nó, tao cạn lời luôn, Dương Lương hỏi tao Văn Nhược Liễu là con nào.

Dương Lương chính là “bạch nguyệt quang” của Văn Nhược Liễu.

Quan Nhất Hòa mở ảnh ra xem, cười không nhặt được mồm.

Trong ảnh, Văn Nhược Liễu gửi poster hòa nhạc cho Dương Lương, bảo anh ta rảnh thì đến ủng hộ. Một lúc sau, Dương Lương trả lời ok, nhưng hỏi Văn Nhược Liễu là ai?

Văn Nhược Liễu gửi một tràng dấu chấm lửng, bảo em là Văn Nhược Liễu đây.

Dương Lương có vẻ cũng ngượng, bảo tưởng em tên Wendy chứ.

Đọc đến đây, Quan Nhất Hòa đã cười muốn nội thương.

Nhưng câu tiếp theo của Văn Nhược Liễu mới làm cô ngã ngửa.

Văn Nhược Liễu: Cơ mà nhé, Dương Lương cũng là nghệ danh chơi nhạc của lão thôi.

Lâm Thù Nghiêu: Hả? Thế tên thật ổng là gì?

Văn Nhược Liễu: …

Văn Nhược Liễu: Tao không nhớ.

Văn Nhược Liễu: [Toát mồ hôi.]

Quan Nhất Hòa cười đến co rút cả bụng, ngón tay vẫn không quên gõ màn hình, rep lại một tràng ha ha ha.

Quan Nhất Hòa: Bạch nguyệt quang.

Quan Nhất Hòa: Không ai có thể vượt qua vị trí của anh ấy trong lòng tao.

Quan Nhất Hòa: Tên là gì.

Quan Nhất Hòa: Tao quên mẹ rồi.

Quan Nhất Hòa: Ha ha ha ha ha ha ha ha.

Cô vừa dứt lời, cả nhóm lập tức quay sang cắn xé lẫn nhau. Ba người chém gió đủ chuyện trên trời dưới biển, từ bạn trai cũ thời đại học cho đến mấy con cá mới quen vài ngày trước, buôn chuyện tới tận tờ mờ sáng. Cuối cùng Quan Nhất Hòa gục hẳn, lăn quay ra ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là check tin nhắn nhóm. Sau đó trong nhóm chẳng ai nói thêm câu nào, câu chuyện dừng lại đột ngột. Mọi người quen nhau bao năm, đều đã ba mươi cả rồi, đâu giống hồi trẻ trâu ngày nào cũng phải í ới, cũng chẳng quan trọng việc tin nhắn gửi đi nhất định phải được hồi âm. Ai cũng có cuộc sống riêng phải lo toan, và quan trọng là họ đều biết rõ vị trí của mình trong lòng đối phương.

Chẳng bù cho bạn trai, ngày nào cũng khiến cô phải nhọc lòng.

Nhắc đến bạn trai, hôm nay Lý Tu Trạch đã chủ động tìm Quan Nhất Hòa. Anh ta làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhắn tin báo đã đặt đồ ăn ship đến cho cô.

Quan Nhất Hòa hiểu đây là cách xin lỗi vụng về của bạn trai, cô vui vẻ chấp nhận và lập tức bước xuống cái bậc thang mà anh ta đã kê sẵn.

Chỉ có điều cô vẫn thấy hơi tiếc vì lỡ mất cơ hội chia tay.

Trong WeChat còn một tin nhắn quan trọng khác, nhân viên trong ekip của Trần Mộ Giang liên hệ chốt lịch chụp ảnh cụ thể. Dạo này cô đang rảnh rỗi nên rep ngay, bảo lịch trình của mình rất linh hoạt, tất cả nương theo lịch của thầy Trần.

Nhân viên bên đó cũng cực kỳ khách sáo, có vẻ rất dễ nói chuyện, ít nhất bề ngoài tỏ ra rất cung kính với cô. Họ đưa ra vài mốc thời gian để cô chọn, cô bèn chọn ngày gần nhất.

Quan Nhất Hòa: Chiều nay tôi sẽ gửi vài bức ảnh mẫu, mọi người xem ưng kiểu nào, rồi tôi đi tìm địa điểm phù hợp.

Tiểu Trương: Không cần đâu chị Quan, chụp ngay tại nhà anh Trần ạ.

Tiểu Trương: Còn về phong cách thì chị Quan cứ thoải mái sáng tạo, anh Trần dặn thế.

Quan Nhất Hòa nhướng mày, đồng ý ngay. Không cần chuẩn bị trước, tuy kết quả dễ nảy sinh bất đồng quan điểm, nhưng dù sao cũng là họ đề nghị trước, cô bớt được một công đoạn, cầu còn chẳng được.

Nhiếp ảnh gia Quan lười biếng nheo mắt.

Cô chưa vội dậy, nhẩm tính lịch trình mấy ngày tới thì thấy chẳng có việc gì. Cô định rủ Lâm Thù Nghiêu đi chơi, nhưng tin nhắn chưa kịp gửi thì ngón tay lướt qua vòng bạn bè, nụ cười trên môi chợt tắt ngấm.

Người bạn học Tiến sĩ ở Đức của cô vừa đăng trạng thái, khoe rằng tác phẩm của cậu ấy đã được một liên hoan âm nhạc châu Âu lựa chọn và sẽ được một dàn nhạc giao hưởng châu Âu công diễn vào mùa hè này.

Cả liên hoan âm nhạc lẫn dàn nhạc đều rất nổi tiếng.

Quan Nhất Hòa người mà từ khi về nước đến giờ chỉ viết nhạc theo kiểu bữa đực bữa cái bỗng thấy trong lòng dâng lên chút khó chịu.

Cậu bạn kia thi đậu Tiến sĩ muộn hơn cô một năm. Hồi cô đậu, cậu ta trượt hai lần, vòng một còn chẳng qua nổi, tìm cô than thở cô còn phải an ủi ngược lại.

Vậy mà giờ sông có khúc người có lúc, thế cờ đã đảo chiều.

Hồi học Tiến sĩ cô cũng gửi bài dự thi vài liên hoan âm nhạc, nhưng đều bặt vô âm tín. Cô không thiếu tiền, cũng chẳng lo chuyện cơm áo gạo tiền, nên lười chẳng buồn thay đổi phong cách sáng tác để chiều lòng các cuộc thi hay liên hoan âm nhạc. Thật ra đôi khi chỉ cần cố gắng một chút, đầu tư thêm chút tâm huyết là có thể hoàn thành tác phẩm trước hạn chót. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện nộp chưa chắc đã trúng, cô lại chẳng còn chút động lực nào.

Ở cái tầm Thạc sĩ, Tiến sĩ khoa Sáng tác, việc tham gia mấy dự án này thì đam mê âm nhạc chỉ là một phần nhỏ. Ai cũng thừa hiểu mục đích chính là để làm đẹp CV, từ đó kiếm được một công việc ngon lành.

Quan Nhất Hòa từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, lại có gia đình làm hậu phương vững chắc. Con người ta nếu không có tham vọng mãnh liệt muốn leo lên cao thì mọi thứ chỉ là bong bóng xà phòng. Thêm vào đó, hồi nhỏ cô quá xuất sắc, thi gì cũng ẵm giải nhất dễ như ăn kẹo, đến khi lên đại học, việc đứng đầu bắt đầu trở nên khó khăn. Cô không muốn thừa nhận với người khác nhưng tự đáy lòng cô biết rất rõ, cái cảm giác rớt đài này khiến cô cực kỳ khó chịu.

Thế là cô chọn cách buông xuôi.

Quan Nhất Hòa nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái kia, thầm nghĩ: Tiền phí ủy thác chắc còn chẳng bằng tiền mình mua một đôi giày.

Dường như vẫn chưa hết buồn bực, cô lại nghĩ: Tháng này cộng lại mình làm việc chưa đến mười ngày mà đã kiếm được sáu con số rồi.

Cuộc sống thế này cũng tốt mà.

Đúng không?

Đúng vậy.

Tâm trạng Quan Nhất Hòa khá lên một chút. Để bản thân vui vẻ, cô đã sớm học được cách tự thỏa hiệp. Cô rất giỏi tìm kiếm những lý do an ủi kiểu như vậy. Suy nghĩ sâu thẳm trong lòng thực sự là gì, sau khi lướt qua một lần thì cô tuyệt đối không đào sâu thêm nữa.

Dù sao thì qua ngày nào hay ngày đó, cô vẫn còn trẻ chán.

Đúng là trẻ thật, Quan Nhất Hòa thường cảm thấy tuổi ba mươi mới là tuổi mười tám lý tưởng của mình.

Có tiền có thời gian, bạn bè luôn bên cạnh, bố mẹ không quản thúc, nỗi phiền muộn lớn nhất chính là… chẳng có gì phiền muộn, đến mức mấy lần cô định đặt bút viết nhạc thì cảm hứng trống rỗng.

Cô gái trong gương, ngoại trừ việc trưởng thành hơn thì trông chẳng khác gì hồi đôi mươi, thậm chí nhờ sự trải đời mà càng thêm mặn mà.

Cô nghiêng đầu, tự lẩm bẩm: “Vẽ chuyện. Mình đang sống một cuộc đời hoàn hảo rồi còn gì.”

Vứt sự không vui ra sau đầu, cô lại trở về là một Quan Nhất Hòa hờ hững với mọi thứ trên đời.

Đại khái là, trong giới âm nhạc hiện nay, dù là chuyên ngành biểu diễn hay lý luận, việc tham gia các liên hoan âm nhạc và cuộc thi đều rất quan trọng. Tuy nhiên, những nhạc sĩ có tác phẩm hoặc phong cách biểu diễn không phù hợp với tiêu chí cuộc thi/liên hoan thường bị mắc kẹt ở giữa, tiến không được lùi không xong. Vì hễ đạt nhiều giải thưởng thì các liên hoan âm nhạc mới mời, mà được mời nhiều thì xác suất thắng giải lại cao hơn (do có tiếng tăm rồi), tạo thành một vòng lặp ác tính.

Thế nên có rất nhiều nhạc sĩ thi đấu chỉ vì thành tích, kỹ thuật đầy mình nhưng vô cảm. Sinh viên âm nhạc Hàn Quốc ở nước ngoài rất hay gặp tình trạng này (không phải tôi dìm hàng đâu, nhưng nhiều giáo sư Đức thậm chí không muốn nhận sinh viên Hàn, lý do là lúc thi đầu vào họ quá xuất sắc, nhưng khi dạy thì lại cực kỳ cứng nhắc, không biết biến thông).

Cơ mà người Hàn bây giờ trong các cuộc thi quốc tế trâu bò lắm, họ cạnh tranh kinh khủng… Tất nhiên cũng không loại trừ nhiều người vừa có cảm xúc vừa có kỹ thuật tốt.