Trần Mộ Giang vẫn ngồi bất động.
Cô nhẹ nhàng bóp sống mũi cao thẳng của anh, cười bảo: “Sao đơ mặt ra rồi?”
Bàn tay cô bị anh nắm lấy.
Anh hơi nghiêng mặt, áp sát vào lòng bàn tay cô, đôi mắt vẫn dán chặt vào cô không rời.
Cô mỉm cười, cứ để mặc anh làm gì thì làm.
Cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay anh lưu lại trong chốc lát, sau đó anh siết nhẹ tay cô, cô cũng rất phối hợp mà rướn cằm lên.
Hai người lại trao nhau một nụ hôn.
Hôn xong, Trần Mộ Giang không vội ngồi lại vị trí cũ, cô cũng chẳng lùi lại, cứ giữ nguyên khoảng cách chỉ vài centimet, khẽ nói: “Lái xe đi.”
Anh hạ giọng hỏi: “Lái đi đâu?”
“Về nhà chị.”
Anh vẫn nhìn cô chăm chú.
Cô cười: “Đừng nghĩ bậy, nhà chị nhiều rượu lắm.”
Cuối cùng gương mặt anh cũng có chút biểu cảm. Cô nhìn khóe miệng anh từ từ nhếch lên, anh cúi đầu hôn trộm cô một cái rồi mới quay lại cầm vô lăng.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu cho đến khi về tới nhà Quan Nhất Hòa.
Cửa nhà vừa mở, Trần Mộ Giang vừa thay xong đôi dép lê thì giây tiếp theo Quan Nhất Hòa đã quàng tay qua cổ anh. Cô kiễng chân, chủ động hôn anh.
Anh sững sờ mất một giây, sau đó cũng thuận nước đẩy thuyền ôm lấy eo cô, nhiệt tình đáp lại.
Giữa những nhịp môi quấn quýt, anh cười hỏi: “Không phải bảo em đừng nghĩ bậy sao?”
Cô ngước mắt lên nhìn: “Lời chị nói mà em cũng tin à?”
Bốn mắt nhìn nhau, thấy nụ cười trên mặt người đàn ông ngày càng đậm, cô cũng nhếch môi, tiếp tục hôn anh.
Khoảnh khắc trước khi môi chạm môi, cô nghe thấy anh thì thầm: “Đúng là tay lái lụa.”
Cô thầm nghĩ: Đã gọi thế rồi thì tôi cũng chẳng khách sáo nữa.
Tay của Quan Nhất Hòa trượt thẳng xuống dưới, nhẹ nhàng x** n*n ngay phía dưới thắt lưng của Trần Mộ Giang. Bàn tay cô vừa hoạt động, ánh mắt vừa chậm rãi lướt trên gương mặt anh, từ khóe miệng hơi nhếch đến sống mũi cao thẳng. Cô dừng lại một chút, khép hờ mắt cắn nhẹ lên chóp mũi anh, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trần Mộ Giang.
Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt lười biếng nhưng lộ rõ sự kh*** c*m không hề che giấu.
Cô cười khẩy, cảm nhận đôi bàn tay anh trượt dọc theo vòng eo xuống dưới, dừng lại ở vòng ba. Bàn tay to lớn hơi dùng sức, cô liền nương theo lực đó ép sát vào người anh, mặt đối mặt, cô cười hỏi: “Sướng không?”
Anh dùng một tay vỗ nhẹ lên mông cô, tay kia luồn vào trong vạt áo nhưng chỉ dừng lại ở ngang eo. Nghe cô hỏi, anh khẽ cười: “Cũng tàm tạm.”
“Em được lắm.”
“Thế này thì đương nhiên chỉ tàm tạm thôi.”
Tay cô lập tức dừng lại, dùng chút sức thoát khỏi vòng tay anh. Anh cũng không ngăn cản, khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn người phụ nữ xách đôi giày cao gót đi về phía phòng ngủ với dáng vẻ lả lướt.
Cô quay đầu liếc anh: “Chị đi cất giày, em cứ tự nhiên.”
Nói xong liền đi thẳng vào phòng để đồ.
Quan Nhất Hòa cất giày xong xuôi, lại ung dung tháo đồng hồ và trang sức ra, sắp xếp từng món vào tủ kính. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô đang cúi người cất túi xách, nghe thấy tiếng động cũng chẳng buồn quay đầu lại.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ngay sau lưng, cô đứng thẳng dậy, qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính tủ quần áo, ánh mắt chạm vào ánh mắt Trần Mộ Giang.
Cô nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết trong gương dần cong lên đôi mắt, ngay sau đó cả người cô được anh ôm trọn từ phía sau.
Anh ôm cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ, nhưng ánh mắt vẫn thông qua hình ảnh phản chiếu trên kính mà nhìn cô chằm chằm. Cô im lặng đặt hai tay mình chồng lên bàn tay to lớn của anh, nheo mắt tận hưởng những cử chỉ ấy.
Anh hôn lên cổ cô, dùng môi vén những lọn tóc sau tai ra, ngay khi định hôn lên vành tai thì cô rụt cổ lại, cười khẽ: “Tai chị nhạy cảm lắm.”
Bên cạnh chiếc tai nhạy cảm lập tức vang lên tiếng cười trầm thấp, người đàn ông thì thầm: “Thế thì càng phải hôn.”
Dứt lời, cô nghiêng đầu định nói gì đó thì nghe thấy anh “Ừ” một tiếng, sau đó vùng da sau tai được ngón tay anh nhẹ nhàng v**t v*.
Anh lại cười: “Chỗ này cũng có hình xăm sao?”
Cô còn chưa kịp trả lời, anh lại siết chặt vòng tay, ánh mắt hai người lại giao nhau trong gương, anh ghé vào tai cô chậm rãi hỏi: “Còn chỗ nào nữa không?”
Cô xoay người trong lòng anh, nghiêng đầu nhìn: “Trên vai phải.”
“Hết rồi à?”
Cô kiễng chân, ghé sát lại gần, nhìn anh không chớp mắt: “Còn dưới ngực nữa.”
Anh rất phối hợp cúi thấp đầu, khóe miệng cong lên: “Hình trên vai là gì?”
“Là đóa hoa.”
“Câu tiếp theo chắc không cần em phải hỏi đâu nhỉ?”
“Thế chị phải trả lời thế nào chắc cũng không cần em nhắc đâu nhỉ?”
Anh cười run người, nâng lấy gương mặt cô: “Chị định trả lời thế nào?”
Cô làm bộ mặt khoa trương: “Không biết phải trả lời sao cả, thế hôm nay đến đây thôi nhé.”
Vừa dứt lời cô đã bị anh chặn môi, cảm nhận được đầu lưỡi anh linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng mình một vòng, anh lùi ra, nở nụ cười ngông nghênh hiếm thấy: “Cởi ra cho em xem.”
Sự áp đảo đúng lúc của anh khiến cơ thể cô bất chợt co rút lại.
“Thế xem vai trước nhé?”
“Ừ.” Anh gật đầu ra vẻ nghiêm túc.
Cô nhìn anh và từ từ xoay người lại.
Sau lưng vang lên giọng nói tự nhiên: “Xem vai mà cũng cần xoay người à?”
Hai tay cô bắt chéo nắm lấy vạt áo: “Chẳng phải bảo xem vai trước sao?”
Trước khi cởi áo, cô liếc nhìn người đàn ông trong gương: “Đối diện với em để c** đ*, liệu em có kiềm chế được mà chỉ nhìn mỗi cái vai không?”
Nói xong, cô dứt khoát ném chiếc áo ba lỗ xuống đất, nửa thân trên chỉ còn lại chiếc áo quây ren bán trong suốt.
Bờ vai được bàn tay ai đó nhẹ nhàng nắm lấy. Cô hơi nghiêng người, nhìn thấy những ngón tay thon dài đang chậm rãi di chuyển trên làn da mình, cô cảm thấy không thể kiềm chế nổi nữa. Ngay khi cô định xoay người lại, người phía sau bỗng ép sát vào cô, đôi môi trượt từ gáy hôn lên hình xăm trên vai, cùng lúc đó khuy áo lót của cô bị tháo tung, bàn tay người đàn ông v**t v* b** ng*c rồi nhẹ nhàng véo lấy đ** ng*c cô.
Cô không kìm được khẽ th* d*c, tay phải vô thức đưa ra sau lưng, mở lời: “Vai đẹp không?”
Chẳng đợi anh trả lời, cô tự mình xoay người lại, nhìn thẳng vào anh.
Người đàn ông không lộ ra cảm xúc gì nhiều, chỉ có lồng ngực là phập phồng lên xuống. Cô thấy ánh mắt anh chầm chậm di chuyển từ đôi môi xuống đến phía dưới, cô cứ đứng đó một cách khoan thai, hào phóng để mặc cho ánh mắt rực lửa d*c v*ng của đối phương lướt qua từng tấc da thịt trên cơ thể mình.
Đợi anh nhìn vào phần dưới ngực cô vài giây, cô mới bước lên, vòng tay qua cổ anh, cong môi nói: “Nhìn dáng vẻ này của thầy Trần cũng đẹp trai đấy chứ.”
Hai đôi môi lại lần nữa quấn lấy nhau, tay người đàn ông đỡ lấy mông cô, chỉ cần dùng chút sức đã nhấc có thể bổng cô lên.
Cô cảm nhận được bàn tay đang đặt trên người mình thao tác quá đỗi điêu luyện. Bàn tay ấy tràn đầy sự kiên nhẫn, vén vạt váy của cô lên nhưng chưa vội tiến thẳng đến đích, mà bắt đầu thăm dò từ bắp chân, v**t v* dọc lên trên, cuối cùng chậm rãi dừng lại ở nơi ẩm ướt kín đáo.
Ngón tay anh ấn nhẹ qua lớp q**n l*t, dường như cô nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai, anh bảo cô Quan cũng giỏi nhịn thật đấy, ướt nhẹp thế này rồi.
Cô không để tâm lắm, trong đầu lúc này chỉ toàn hình ảnh ngón tay của anh.
Ngón tay hoàn mỹ kia, giờ phút này chỉ cách mép cửa ngoài của cô một lớp vải mỏng manh.
Trong cơn mơ màng ướt át, môi cô lại bị anh chiếm lấy. Cô cảm nhận được anh đang cọ xát bên ngoài khi nhanh khi chậm, gương mặt bị bàn tay còn lại của anh nâng lên. Cô hé mắt, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương lớn bên cạnh, thu vào tầm mắt toàn bộ khung cảnh trong phòng thay đồ lúc này.
Thắt lưng của Trần Mộ Giang đã bị cô cởi ra từ lúc nào trong cơn say tình, nhưng mới cởi được một nửa thì anh đã dùng nụ hôn ngang ngược của mình cắt ngang. Chiếc quần buông lơi để lộ hình dáng cự vật đang chào cờ, còn chủ nhân của nó thì đang nhắm mắt, say sưa tập trung vào đôi môi và nơi ẩm ướt của cô. Nhìn vào gương, cô không kiềm được mà nâng chân lên, mũi chân lướt nhẹ qua v*t c*ng của anh, sau đó vén vạt áo anh lên.
Những đường nét cơ bắp săn chắc vừa lộ ra được một giây thì mặt cô đã bị anh giữ lấy. Anh vừa hôn vừa day nhẹ lên điểm nhạy cảm của cô, khiến cô vô thức th* d*c.
Cô đẩy nhẹ anh, như muốn trả thù mà đặt chân vào g*** h** ch*n anh, cọ xát lên xuống.
Anh rít lên một tiếng, nét mặt như cười như không: “Sướng thật.”
Chân cô tiếp tục trượt lên trên, lượn lờ trước ngực anh.
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, mặc kệ cô trêu đùa. Bàn tay anh vẫn nâng niu khuôn mặt cô, cho đến khi chân cô quặp lấy eo anh, kéo anh về phía trước, anh thuận thế hôn cô thêm lần nữa.
Anh vừa hôn vừa thì thầm rằng mặt cô sao mà nhỏ thế.
Còn cô thì không nhịn được cứ liếc nhìn vào gương, nhìn những khớp xương hơi cong lên trên bàn tay đang đặt bên má mình, khoảnh khắc ấy tim cô đập điên cuồng.
Cô dứt khoát cắt ngang nụ hôn của anh, giọng khàn khàn: “c** q**n đi.”
Anh hơi sững lại, vừa định nói gì đó thì cô đã giật phăng cái thắt lưng đang mắc kẹt, luồn tay thẳng vào trong q**n l*t của anh, v**t v* lên xuống v*t c*ng nóng hổi. Nghe thấy tiếng anh th* d*c, cô kéo tay anh ra, đặt lại lên q**n l*t của mình.
Cô bảo: “Chị không chịu nổi nữa, nhanh lên.”
Anh bật cười, chẳng nói chẳng rằng, lôi cự vật ra, cách một lớp q**n l*t đỉnh nhẹ vào cô từng cái một, hỏi bao cao su để ở đâu.
Cô liếc nhìn bàn tay đang cầm lấy thứ đó của anh, phối hợp với động tác thúc đẩy, cảnh tượng này khiến cô cảm thấy bên dưới lại trào ra không ít nước. Cô dùng một tay kéo ngăn kéo bên cạnh, mò mẫm một lúc rồi lấy bao cao su đưa cho anh.
Anh đeo vào dứt khoát, giây tiếp theo liền gạt q**n l*t sang một bên, thâm nhập vào cơ thể cô.
Cảm nhận được bên trong cuối cùng cũng được lấp đầy, sự thiếu thốn dạo gần đây trong nháy mắt được giải tỏa. Cô liên tục giục anh nhanh lên, anh th*c m*nh vài cái, bỗng nhiên đưa ngón tay vào miệng cô.
Cô thoáng ngẩn ngơ, chạm mắt với anh, sau đó thấy anh nhếch mép cười, ghé sát vào cô: “Sao tự nhiên lại siết chặt thế? Kẹp như vậy em sẽ bắn mất.”
Lưỡi cô vô thức l**m láp ngón tay anh, anh không nói nữa, nhưng cả hai đều đọc được sự thấu hiểu trong đôi mắt ngập tràn d*c v*ng của nhau.
Ngón tay anh rút khỏi miệng cô, như thể biết tỏng cô nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, anh chậm rãi đặt tay lên điểm mẫn cảm nhất của cô, chà xát lúc có lúc không. Chỉ vài cái anh đã tìm đúng điểm, cô hét lên một tiếng, kh*** c*m lập tức ập đến gấp bội.
Trong mơ màng, cô nghe thấy anh nói bên tai: “Cô Quan lắc hông giỏi thật.”
Cô hoàn toàn chìm đắm trong kh*** c*m, chẳng bận tâm anh nói gì. Hai chân cô mở rộng, để anh va chạm từ phía trước một hồi, rồi lại nương theo động tác của anh mà xoay người lại, hai tay chống lên tủ quần áo. Anh giữ chặt eo cô, lại một lần nữa tiến vào từ phía sau.
Cô mặc kệ tất cả mà r*n r* theo từng đợt sóng kh*** c*m, anh cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô. Thấy cô rụt người lại, anh vừa th* d*c vừa nói: “Vừa biết lắc lại vừa biết kêu.”
Người đàn ông dùng một tay bóp lấy b** ng*c, cô mơ màng đứng thẳng dậy, nghiêng mặt trao đổi nụ hôn ướt át với anh, sau đó lại bị thúc đến mức không nói nên lời. Anh ôm chặt lấy cô, l**m láp vành tai, cảm nhận được cô khẽ run rẩy, anh thì thầm: “Chị đúng là kiểu bị động mà.”
Lần này thì cô cáu thật rồi, hung hăng co rút lại thật chặt. Nghe người bên tai không kìm được mà rít lên một tiếng, cô cười khẩy.
Kết quả là một tràng tiếng hét không thể kiểm soát.
Trần Mộ Giang quả nhiên là lão luyện, thời gian kiểm soát vừa khéo, lúc anh bắn cũng là lúc Quan Nhất Hòa l*n đ*nh.
Hai người trán tựa trán, thở hổn hển không ngừng. Lấy lại tinh thần, Quan Nhất Hòa hài lòng hôn lên khóe miệng Trần Mộ Giang, nũng nịu vài câu.
Trần Mộ Giang rũ mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười, hai người lại tự nhiên trao nhau một nụ hôn.
Anh rút khỏi cơ thể cô, cô bước xuống sàn, lờ đi đống quần áo vương vãi khắp nơi mà đi ra ngoài.
Quan Nhất Hòa vừa đi vừa buột miệng hỏi: “Em về kiểu gì, trợ lý đến đón à?”
Người phía sau không trả lời. Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông trần như nhộng đứng trước tủ quần áo đang nhìn chăm chăm vào cô.
Gương mặt cô lộ vẻ khó hiểu.