Trước
Sau

Chương 44

Bắt đầu biết yêu từ khi mười mấy tuổi, Quan Nhất Hòa của những ngày đầu đương nhiên không thể phóng khoáng, tự tại như cô của tuổi ngoài ba mươi bây giờ. Cô cũng từng hoang mang luống cuống, cũng từng canh cánh trong lòng vì một chuyện cỏn con, và càng từng vì cãi nhau mà thẫn thờ như mất hồn.

Nhưng “tụ tập cùng bạn bè” luôn là ưu tiên hàng đầu trong các buổi hẹn hò, đây là thói quen yêu đương chưa bao giờ thay đổi của cô.

Đặc biệt là sau khi hoàn thành một dự án lớn, được dựa vào vai người yêu, ngồi cùng dăm ba người bạn thân thiết, mọi người cùng nâng ly chúc mừng, đó chính là trụ cột tinh thần giúp cô cần mẫn tập trung làm việc cho đến khi kết thúc.

Yêu nhau được hai năm, Trần Mộ Giang đã sớm nắm rõ thói quen này của Quan Nhất Hòa. Đợi cô vừa xong xuôi một công việc quan trọng, chưa cần cô mở lời, anh đã báo cho cô biết là đã hẹn Đường Cảnh Văn, Quan Vĩ Diệp cùng đám bạn thân tối nay đến nhà anh tụ tập, bảo cô cứ việc xả hơi.

Quan Nhất Hòa vừa tháo kính mắt vừa khen ngợi bạn trai trong điện thoại: “Tâm lý thế?”

“Được huấn luyện rồi mà.” Trần Mộ Giang cười khẽ: “Hồi mới yêu, ba ngày hai bữa chị lại bắt em gọi người ra tụ tập, em còn tưởng chị không muốn ở riêng với em cơ.”

“Giờ biết không phải rồi đúng không?”

“Vâng, giờ em thấy mang vợ yêu đi tụ tập với bạn bè cũng vui đó chứ.”

“Thấy chưa. Chị cũng thích dính lấy em mà, nhưng có bạn bè thì sẽ náo nhiệt hơn, sẵn tiện thay đổi không khí luôn.”

“Đúng thế.” Giọng anh mang theo chút trêu chọc: “Nhất là nhìn ánh mắt ghen tị của bọn họ, làm em thấy sướng rơn.”

“Em thật là…” Cô dở khóc dở cười.

Quan Nhất Hòa cúp điện thoại, xỏ đại đôi giày bệt xuống lấu lái xe đến nhà Trần Mộ Giang. Hai người không sống chung, lúc thì ở cùng nhau, lúc thì tách ra tận hưởng không gian riêng, nhà của cả hai đều nhét đầy đồ đạc của đối phương, muốn đổi chỗ ở thì cứ thế đi thẳng đến là được. Mối quan hệ yêu đương nhẹ nhàng thoải mái này giúp đôi tình nhân trẻ dù đã qua thời kỳ cuồng nhiệt vẫn luôn tràn đầy sức sống trong lối sinh hoạt bình dị thường ngày.

Đến nhà Trần Mộ Giang, bạn trai đang tập gym, nghe thấy giọng cô thì vọng ra một tiếng đáp lại, cô không vào phòng gym tìm anh mà đi thẳng đến phòng tắm c** đ*.

Gội đầu, ngâm bồn, đắp mặt nạ, xong xuôi một loạt quy trình, Trần Mộ Giang bên ngoài cũng đã dọn dẹp đâu vào đấy, giữa chừng anh còn chạy vào hôn trộm một cái lên gương mặt đắp đầy bùn tảo của Quan Nhất Hòa rồi bị cô ghét bỏ đẩy ra, sau đó anh lại gọi sẵn đồ nướng về. Cô vừa sửa soạn xong thì chuông cửa cũng vừa reo, bạn bè xách rượu đến nơi, buổi tụ tập tối “có cả bạn bè lẫn người yêu” mà Quan Nhất Hòa thích nhất chính thức bắt đầu.

Đều là bạn bè thân thiết nên chẳng ai giữ kẽ, người ngồi người nằm, chuyện trên trời dưới biển chém gió mấy tiếng đồng hồ trôi qua vèo vèo.

Mọi người đang uống hăng máu, Quan Vĩ Diệp vốn đang im lặng cầm điện thoại bỗng hét toáng lên một tiếng khiến cả đám giật bắn mình ngẩng đầu.

Quan Nhất Hòa bị tiếng hét của thằng cháu làm cho suýt phun hết rượu trong miệng ra, cô xót xa lau chiếc ghế sofa mới do chính tay mình chọn cho nhà Trần Mộ Giang, không khách khí mắng: “Quan Vĩ Diệp, mày không làm trò lố một phút là ngứa ngáy chân tay đúng không?”

Quan Vĩ Diệp ngẩng đầu lên một cách đờ đẫn, dường như không nghe thấy lời mỉa mai của cô. Đối diện với những ánh mắt tò mò của mọi người, một lúc lâu sau cậu chàng mới mở miệng: “Thái An Đồng thế mà lại sắp kết hôn với cái tay chơi ban nhạc kia rồi…”

Nghe vậy mọi người cũng hơi bất ngờ.

“Hả? Thật á?”

“Từ bao giờ thế? Đăng ký chưa? Công bố chưa?”

“Tôi có thấy gì đâu, Weibo không có.”

Quan Vĩ Diệp mặt mày ngây dại: “Chuyên gia trang điểm của chị ấy nói với em.”

Đường Cảnh Văn cười khẩy một tiếng: “Cái miệng cũng thạo tin gớm nhỉ.”

Trần Mộ Giang đang cười an ủi Quan Nhất Hòa vẫn còn đang mải miết lau ghế sofa, anh liếc nhìn Quan Vĩ Diệp, tranh thủ vỗ vai cậu chàng, miệng nói bâng quơ: “Kết hôn rồi vẫn ly hôn được mà, biết đâu đi một vòng lớn cuối cùng lại về với cháu.”

“Nhưng tại sao lại là hắn ta chứ?” Quan Vĩ Diệp lộ rõ cảm xúc không thể tin nổi: “Chỉ lớn hơn em một tuổi, quá khứ đen tối thì cả đống, mấy tay chơi ban nhạc vừa nghèo vừa không có chống lưng, chị ấy thà tìm cái loại đó, sao không yêu đương với em?”

Quan Nhất Hòa đảo mắt: “Vì người ta không thích mày đến thế đâu.”

Chuyện thực tế rành rành ra đó, thằng cháu cô còn định tự lừa mình dối người đến bao giờ?

Thái An Đồng bao nhiêu tuổi rồi, đâu phải không hiểu lạt mềm buộc chặt cũng cần có mức độ. Thả thính thì vui đấy, nhưng thả lâu quá cũng mất vui, hoặc là thu lưới hoặc là thả đi, trừ phi việc cứ giữ con cá này lại đem đến lợi ích thực tế nào đó cho cô ta.

Quan Vĩ Diệp rõ ràng không phải con cá lớn như vậy.

Con khỉ ngốc vẫn còn cứng miệng, lúc thì bảo Quan Vĩ Diệp này muốn sắc có sắc muốn bối cảnh có bối cảnh, lúc lại bảo cái ngữ yêu đương mù quáng như Thái An Đồng chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, gã bạn trai cũ kém tuổi trước đó chia tay ầm ĩ đến mức khó coi, cư dân mạng lúc biết tin Thái An Đồng lại yêu một tay chơi nhạc chẳng phải đều khuyên cô ta tỉnh táo lại sao.

Đường Cảnh Văn không chịu nổi nữa, cô nàng ngắt lời Quan Vĩ Diệp, giọng điệu sắc bén: “Mày lo bò trắng răng cái gì? Mấy người trên mạng chưa trải sự đời, mày có bà cô út như thế này mà còn thốt ra được mấy câu đó à?”

“Thái An Đồng là đại mỹ nữ, con nhà nòi làm nghệ thuật, cái gì cũng không thiếu, cô ta chọn đàn ông mà thèm quan tâm đến điều kiện chắc? Bản thân thích là được. Nhà người ta gia sản kếch xù, cả đời thuận buồm xuôi gió, cho dù có chịu thiệt thì đó cũng là do cô ta cố tình muốn tìm chút khổ để chịu, có thế mới có chỗ để xả cái tính đỏng đảnh tiểu thư của mình chứ. Đợi cô ta quậy xong quay về với sự nghiệp, đá bay ông chồng bám váy vợ thì vẫn giữ được cái danh thơm nữ minh tinh sự nghiệp lẫy lừng lại còn chung tình, tiền kiếm được cũng chẳng ít đi đồng nào, cô ta chịu thiệt chỗ nào?”

Cô nàng nhìn chằm chằm Quan Vĩ Diệp đang cúi đầu ủ rũ: “Huống hồ phụ nữ là loài sinh vật cao cấp nhất trên thế giới này. Họ sở hữu tiềm năng vô hạn, sự dẻo dai của họ không phải thứ đàn ông các người có thể tùy tiện tưởng tượng ra đâu.”

“… Mày là một thằng nhóc ngu ngốc, bớt lo chuyện bao đồng cho các chị đi, lo mà phát triển bản thân cho tốt vào.”

Quan Vĩ Diệp bị sự thật đập cho tan nát cõi lòng, cảm xúc dâng trào, cậu chàng nốc cạn luôn nửa chai rượu ngoại còn lại.

Thế là cuối cùng buổi tụ tập biến thành màn mọi người xúm lại chăm sóc con khỉ nhỏ say rượu đang đau khổ vì tình.

Một tuần sau buổi tụ tập, Quan Nhất Hòa vẫn còn lôi chuyện thất thái khi say rượu của thằng cháu ra làm trò cười.

Cô đang nói cười vui vẻ, bỗng nhiên bị Trần Mộ Giang ôm trọn từ phía sau.

Anh thì thầm vào tai cô: “Em yêu chị lắm, Quan Nhất Hòa.”

Cô không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng giọng nói bất giác trở nên dịu dàng: “Chị biết, chị cũng yêu em lắm, Trần Mộ Giang.”

“Em yêu chị rất rất nhiều.”

“Biết rồi mà, hôm nay làm sao thế?”

“Tự dưng thấy cảm khái ghê.” Anh vùi mặt vào hõm vai cô, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mấy hôm trước Nhậm Cao Trác lại gọi điện cho em lúc nửa đêm vì chuyện của Đường Cảnh Văn.”

Cô bật cười, bảo chẳng phải sếp Nhậm đã thay đến hai đời người yêu rồi sao.

Anh cũng cười, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Rồi còn chuyện Tiểu Quan với Thái An Đồng nữa… À, vụ kiện ly hôn của Lâm Thù Nghiêu rốt cuộc cũng xong rồi nhỉ?”

Thấy cô gật đầu, anh cảm thán: “Ai cũng hợp hợp tan tan. Chỉ có hai đứa mình là vẫn luôn êm đẹp, thật tốt quá.”

Quan Nhất Hòa xoay người lại, vòng tay ôm lấy cổ Trần Mộ Giang, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh, gương mặt tràn đầy dịu dàng: “Ừ, thật tốt.”

Ngưng một chút, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng mà này, đừng yêu chị quá nhé.”

Trần Mộ Giang nhướng mày.

“Đừng yêu chị quá, hãy dành tình cảm đó để yêu thương bản thân em nhiều hơn.” Cô buông anh ra, tiếp tục gấp gọn đống quần áo trên tay.

Anh dịch người sang phía bên kia, vừa cùng cô dọn dẹp vừa thắc mắc: “Tại sao? Chẳng lẽ chị không cần em trao hết tình yêu của mình cho chị ư?”

Cô mỉm cười lắc đầu: “Chị có thể tự dành cho bản thân mọi tình yêu mà chị cần.”

“Cho nên.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Em phải yêu bản thân mình nhiều hơn.”

“Em phải yêu chính mình trước rồi đến gia đình, bạn bè, phần tình cảm còn dư lại hẵng dành cho chị.”

“Chị cũng thế, chị sẽ rất yêu bản thân mình rồi phần tình yêu còn lại mới dành cho em.”

Anh không hề giận, trái lại còn cười vui vẻ: “Không sợ em thấy chị yêu em chưa đủ à?”

“Thế em có cảm thấy chị yêu em không đủ không?”

“Không hề.” Anh lắc đầu dứt khoát.

“Thế là được rồi còn gì, chị cũng đâu thấy em yêu chị không đủ.”

Cô đưa một tay lên v**t v* gương mặt anh, thủ thỉ: “Chúng ta đừng để tình yêu giam cầm chính mình, cũng đừng để tình yêu lấn át cái tôi, được không?”

“Ừ, em biết rồi. Em yêu chị, nhưng em vẫn là chính em.”

Anh giơ tay lên, hai bàn tay áp vào nhau, má anh cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô đầy âu yếm, sau đó ánh mắt họ chạm nhau, cả hai ăn ý rướn người trao nhau một nụ hôn sâu.

Kết thúc nụ hôn, Quan Nhất Hòa vừa ngân nga hát vừa tiếp tục dọn dẹp.

Cô gấp anh cất, mọi thứ đâu vào đấy. Bỗng sau lưng vang lên tiếng thở dài thườn thượt, cô lạ lùng quay lại, thấy bạn trai đang bày ra vẻ mặt trẻ con hiếm thấy.

“Quan Nhất Hòa.” Anh giả vờ trừng mắt: “Em có lý do chính đáng để nghi ngờ là chị vẫn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với em đấy nhé.”

Cô cười ha hả, hỏi sao lại nói thế.

“Chị cứ thế này, em chỉ càng yêu chị hơn thôi.”

“Sáng nào ngủ dậy em cũng tự hỏi, sao mình lại vớ được cô bạn gái tuyệt vời thế này nhỉ?”

Cô không nhịn được nói hươu nói vượn: “Cảm ơn Quan Vĩ Diệp đi, nó debut là để giúp cô út nó cưa cẩm em đấy.”

Vừa dứt lời, cô đã bị ai đó bế thốc lên ném xuống giường.

Thật ra đôi khi Quan Nhất Hòa cũng tự hỏi, tại sao chuyện tình cảm của cô và Trần Mộ Giang lại suôn sẻ đến thế.

Do chưa từng nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu nên cô có thể chấp nhận rất nhiều vấn đề khó khăn trong tình yêu, chẳng qua là giải quyết được thì giải quyết cho êm đẹp, không giải quyết được thì hòa bình nói lời chia tay.

Nhưng cô và Trần Mộ Giang chẳng gặp vấn đề gì nan giải cả, thậm chí giai đoạn cọ xát để hòa hợp cũng trôi qua rất nhanh.

“… Cứ cho là dân từng trải một khi đã quyết định yêu đương nghiêm túc thì sẽ rất ổn định đi, nhưng tao với em ấy cũng hợp nhau quá mức rồi ấy?”

Văn Nhược Liễu nói: “Mày đang khoe khoang chuyện ân ái đấy hả?”

Lâm Thù Nghiêu nói: “Tại bản thân mày vốn là người có cảm xúc rất ổn định mà.”

“Chính xác.” Văn Nhược Liễu gật đầu tán thành, bắt đầu xòe ngón tay đếm: “Mày xem mày đi, trưởng thành thì không nói làm gì, lại còn khéo mồm biết dỗ ngọt lại biết nói lý lẽ, còn sẵn sàng cho người ta không gian riêng. Giận thì giận nhưng có vấn đề là luôn giải quyết đàng hoàng, yêu đương với người như mày thì ai mà chẳng thấy hợp.”

Quan Nhất Hòa lại lắc đầu: “Cảm xúc ổn định không phải là chuyện một chiều đâu. Nếu chỉ từ một phía thì đó chỉ có thể là một hình thức khác của bạo lực lạnh thôi.”

Cô nhớ lại từng chút một khi ở bên Trần Mộ Giang: “… Chính vì em ấy cũng là người có cảm xúc rất ổn định và luôn mang lại giá trị tinh thần mà tao cần nên tâm trạng tao mới có thể bình yên đến thế. Mày xem hồi tao với Lý Tu Trạch, hay cái ông người Đức tên gì tao quên rồi ấy, lúc yêu đương tao chẳng lên cơn điên suốt ngày còn gì.”

Hai cô bạn nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu với vẻ mặt suy tư.

“Thôi được rồi.” Văn Nhược Liễu xua tay, giả vờ ghét bỏ: “Đừng có khoe khoang trước mặt hội độc thân quý tộc và phụ nữ đã ly hôn nữa, ghen tị chết đi được.”

“Coi thường phụ nữ đã ly hôn à? Sao tao lại không phải độc thân quý tộc? Đâu rồi cái tinh thần girls help girls?”

“Tao không biết.” Văn Nhược Liễu ăn vạ: “Bọn mày đều gặp được tình yêu đích thực rồi, có mỗi tao là chưa, tao mới là quý tộc.”

Hai người phụ nữ đều buồn cười không thôi.

Lại thêm vài ly rượu nữa xuống bụng, Văn Nhược Liễu như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Quan Nhất Hòa: “Bọn mày sắp được hai năm rồi nhỉ?”

“Ừ.” Quan Nhất Hòa gật đầu, chỉ vào điện thoại: “Còn bốn phút nữa là tròn hai năm.”

“Hả?”

“Gì cơ?”

Đám bạn hoảng hốt, nhao nhao hỏi sao cô không đi kỷ niệm với người yêu mà lại chạy đến đây uống rượu với bọn họ.

Cô cười đáp: “Em ấy đang quay phim ở Tây Bắc, không ra ngoài được, dạo này tao cũng có việc, có đi thì cũng chẳng ở lại được bao lâu, em ấy bảo xa quá đừng đi lại vất vả.”

Đúng là xa thật, lần trước cô đi thăm ban, nào máy bay nào tàu hỏa rồi còn phải đi ô tô, trầy vi tróc vảy mới đến được chỗ quay phim. Bản thân cô vốn không phải người quá chú trọng hình thức, ngày kỷ niệm có cũng được không có cũng chẳng sao, thế là hai người thống nhất: Qua loa cho xong.

Dù sao thì ngày nào cũng vui vẻ cả.

Lâm Thù Nghiêu liếc cô: “Dù gì cũng là hai năm, lát nữa kiểu gì chả gọi điện thoại nhỉ?”

Quan Nhất Hòa dửng dưng: “Hôm nay em ấy có cảnh quay đêm, tao bảo đợi em ấy quay xong, nếu tao chưa ngủ thì gọi video.”

Họ bảo thế cũng được, sau đó tiếp tục cụng ly.

Chưa uống được mấy ngụm, điện thoại của Quan Nhất Hòa bỗng rung lên liên hồi, màn hình hiển thị vô số tin nhắn WeChat dồn dập tới. Cô biết không phải bạn trai mình, vì nếu là anh thì sẽ gọi điện trực tiếp, do đó cô cũng chẳng để ý lắm, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Kết quả chưa kịp đến cửa đã bị tiếng hét thất thanh của đám bạn gọi giật ngược lại.

Bọn họ nhao nhao lên, bắt cô phải vào Weibo ngay lập tức.

Đối diện với nụ cười ranh mãnh của hội chị em, trong lòng cô cũng lờ mờ đoán được chắc là bạn trai mình đã làm gì đó rồi. Khóe miệng từ từ cong lên, khoảnh khắc mở ứng dụng mạng xã hội ra, cô vô thức bật cười thành tiếng.

“Người này thật là…” Cô lắc đầu, vừa cảm động vừa buồn cười.

Vào đúng 0 giờ ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau của Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang, vị trí số 1 trên bảng hot search thời gian thực của Weibo chễm chệ dòng chữ: #Trần_Mộ_Giang_công_khai_hẹn_hò#

[@TranMoGiangV: Jeden Augenblick liegst du auf mir. Từng khoảnh khắc người đều dựa vào vai tôi. @NhatHoaYihe, chúc mừng kỷ niệm hai năm. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]…]

Loạt ảnh là những bức hình chụp chung cùng một tư thế của cô và anh ở mỗi thành phố họ đi qua. Trong mỗi bức ảnh chỉ nhìn thấy hai chân dài của Trần Mộ Giang, nhân vật chính luôn là Quan Nhất Hòa với đủ mọi tư thế, hoặc nằm hoặc dựa vào người anh. Trong ảnh, lúc thì cô đang đọc sách, lúc thì ngẩn ngơ, lúc thì trang điểm kỹ càng, lúc lại để mặt mộc, còn phông nền phía sau là đủ loại phong cảnh bốn mùa khác nhau.

Thế giới, bốn mùa, và em.

Quan Nhất Hòa nỏ nụ cười ngọt ngào, lập tức bấm gọi cho bạn trai.

Cô vừa chờ máy vừa đi ra ban công, loáng thoáng nghe thấy tiếng bạn bè sau lưng đang cảm thán với phàn nàn về bình luận trên mạng: “Đám người trên mạng này rảnh rỗi thật, người ta lớn tuổi hay không, có nên kết hôn sinh con hay không đến lượt các người chỉ trỏ à? Chúc phúc người ta một câu không được sao, ngày vui thế này, thật xúi quẩy.”

Quan Nhất Hòa chẳng còn tâm trí đâu mà trả lời bạn mình, vì điện thoại của cô đã có người bắt máy.

Thế giới của cô lúc này chỉ chứa được một người duy nhất.

Cô cười, đầu dây bên kia cũng đang cười.

“Chúc mừng kỷ niệm hai năm, Trần Mộ Giang.”

“Chúc mừng kỷ niệm hai năm, Quan Nhất Hòa.”