Trước

Chương 50

Bạn trai cũ xuất hiện trong thoáng chốc rồi lại biến mất tăm khỏi cuộc đời Quan Nhất Hòa, tựa như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng, chỉ xao động trong chớp mắt rồi nhanh chóng tan biến.

Thế nhưng, viên đá ấy sau khi không còn tăm hơi trên mặt nước, lại chìm sâu xuống đáy hồ và cứ nằm lì mãi ở đó.

Mấy hôm trước, bộ phim truyền hình trinh thám gay cấn do Trần Mộ Giang đóng chính đã chính thức lên sóng.

Bộ phim này được quay khi hai người họ vẫn còn đang mặn nồng. Lúc đó anh từng hào hứng kể với cô rằng kịch bản cực kỳ xuất sắc, đội ngũ sản xuất cũng thuộc hàng top, anh định dùng vai diễn này để nhắm tới các giải thưởng lớn. Vì thế, anh sẵn sàng vứt bỏ hình tượng nam thần đẹp trai bấy lâu, chấp nhận hóa trang xấu xí, chạy đến vùng Tây Bắc rộng lớn dãi nắng dầm sương suốt hơn ba tháng trời.

Trong khoảng thời gian đó, Quan Nhất Hòa vừa vặn xong việc nên có ghé phim trường thăm ban vài lần. Lần nào đến thăm, Trần Mộ Giang cũng tỏ vẻ thần thần bí bí, không cho cô lại quá gần khu vực quay, bảo là không muốn spoil trước, muốn đợi phim ra mắt sẽ dành cho cô một bất ngờ.

Lúc ấy Quan Nhất Hòa buồn cười đến mức chẳng biết nói gì hơn, chỉ bảo rằng em thừa biết chị thiếu gì cách để xem trước bản phim mà.

Khi đó Trần Mộ Giang đã ôm lấy gương mặt cô, thả xuống những nụ hôn vụn vặt rồi thì thầm nói rằng lần này chị nghe em đi mà.

Quả nhiên đúng như lời anh nói, phim mới lên sóng được một tuần đã lập tức chiếm trọn mọi tiêu điểm thảo luận trên mạng xã hội.

Đây là dự án cấp S+ của nhà đài, riêng khâu quảng bá đã được đầu tư rất nhiều tâm huyết, khán giả cũng đã mong chờ từ lâu. Quan Nhất Hòa thỉnh thoảng lướt mạng lại thấy những bài viết hâm nóng cho bộ phim, nào là dàn diễn viên rất hot, cốt truyện đỉnh cao.

Bộ phim đúng là rất bùng nổ, nhịp phim dồn dập, những cú quay xe liên tục, lúc thì thót tim, khi lại hài hước, sự cân bằng giữa tính thương mại và nghệ thuật được kiểm soát cực tốt. Màu phim đẹp, chất lượng điện ảnh, các diễn viên tên tuổi so kè diễn xuất cực gắt, đến cả một vai phụ bất kỳ cũng đều là những cây đa cây đề quen mặt trên màn ảnh.

Cư dân mạng thi nhau bình luận: Chỉ cần đoạn sau kịch bản không bị gãy, không rơi vào cảnh đầu voi đuôi chuột thì bộ phim này chắc chắn lọt top phim hay nhất năm, không đứng nhất thì cũng phải nằm trong top 3.

Thực ra từ trước khi phim lên sóng, Quan Nhất Hòa đã nghe phong thanh đủ loại tin tức nội bộ. Nào là nhà sản xuất phải chạy vạy bao nhiêu mối quan hệ mới qua được cửa kiểm duyệt, nào là lịch chiếu bị điều chỉnh vô số lần, hay giá quảng cáo cao ngất ngưởng, nhà đài dốc toàn lực muốn dùng bộ phim này để lập kỷ lục mới. Cô còn quen cả nhạc sĩ viết nhạc cho phim, thấy vòng bạn bè của anh ta cứ dăm bữa nửa tháng lại đăng trạng thái lúc nửa đêm, than rằng viết nhạc mà tim đập chân run vì phấn khích.

Sau khi phim chiếu, vị nhạc sĩ kia ngày nào cũng spam bài viết, người không biết còn tưởng anh ta cũng có phần vốn sản xuất trong đó.

Những người xung quanh cô đương nhiên đều đang đu theo trào lưu cày phim. Từ bạn bè nghệ sĩ cho đến những người bạn ngoài ngành.

Chỉ có Quan Nhất Hòa là chưa xem một tập nào.

Không phải cô không muốn xem, thật ra cô rất hứng thú. Từ nhỏ cô đã mê thể loại phim trinh thám và khoa học viễn tưởng, đó là chưa kể mấy năm nay chất lượng phim trong nước ngày càng lên tay, có không ít bộ cô cũng hào hứng theo dõi.

Nhưng mà… phim có bạn trai cũ, lại còn là bạn trai cũ đóng vai nam chính, thì cô phải xem thế nào đây?

Nói đúng hơn là, làm sao cô có thể giữ tâm thế bình thản mà xem?

Ba tuần sau khi phim phát sóng, ngày nào mở Tiểu Hồng Thư lên cũng bị mấy bài review tiết lộ nội dung đập vào mặt, cuối cùng Quan Nhất Hòa cũng hạ quyết tâm gia nhập hội người xem phim.

Cô tự nhủ mình đã chuẩn bị tâm lý vững vàng, hít sâu vô số lần, cuối cùng mới bấm vào tập 1.

Nhạc mở đầu – Ừ, anh ta làm có tâm đấy, trau chuốt hơn hẳn phim trước của anh ta, phim lần trước nhạc gì nghe như hàng chợ, làm cho có.

Hoạt hình intro – Ừ, xịn, tí nữa xem thử công ty nào làm, trông không giống kiểu copy của nước ngoài.

Năm phút đầu – Ừ, chất lượng hình ảnh tốt thật. Chỗ này là đâu nhỉ, sao trông quen quen… À, hồi đi thăm ban có liếc thấy bối cảnh này một lần.

Mười phút – Bạn trai cũ xuất hiện rồi. Eo ơi, cái kiểu tóc xấu đau xấu đớn, cảnh này quay hôm nào vậy trời, thảo nào có đợt sống chết không cho mình vào xem em ấy diễn.

Hai mươi phút – Cốt truyện khá thú vị, chỉ có điều sao ống kính cứ quay vào mặt bạn trai cũ nhiều thế nhỉ?

Ba mươi phút – Chỗ này chắc là hint cài cắm đây, lát nữa kiểu gì cũng có plot twist… Sao lại là cảnh bạn trai cũ nữa vậy.

Ba mươi lăm phút – Quan Nhất Hòa dứt khoát ấn nút tạm dừng, sau đó thoát ra, khóa màn hình.

Mọi động tác diễn ra trong một nốt nhạc.

Ngay giây sau, cô đã bắt đầu than vãn ỉ ôi trong nhóm chat của hội chị em.

Quan Nhất Hòa: Ê trên mấy trang video có kiểu cắt riêng từng đoạn phim hay cắt riêng vai diễn không nhỉ?

Lâm Thù Nghiêu: Có chứ, cần gì lên mấy trang video, giờ web phim nào nó chả tự cắt sẵn ra.

Lâm Thù Nghiêu: Mà chi dzậy?

Quan Nhất Hòa: Thế có bản cut nào xóa nam chính đi không?

Văn Nhược Liễu: ?

Lâm Thù Nghiêu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Lâm Thù Nghiêu: Chị Quan cuối cùng cũng chịu cày phim của tình cũ rồi hử? [Nhe răng].

Văn Nhược Liễu: @Quan Nhất Hòa, ái chà, cuối cùng mày cũng chịu xem rồi sao.

Văn Nhược Liễu: Hai đứa tao nhịn nãy giờ, chẳng dám bàn tán trong nhóm vì sợ spoil phim cho mày.

Quan Nhất Hòa: Cái đó thì không lo, tao mở Tiểu Hồng Thư lên là trang chủ đập ngay cái thảo luận cốt truyện vào mặt rồi.

Lâm Thù Nghiêu đã vỗ nhẹ Quan Nhất Hòa và nói ngủ sớm đi nhé!

Lâm Thù Nghiêu: Cày đến tập mấy rồi?

Quan Nhất Hòa: Tập 1 chưa xem hết đã tắt ngóm rồi.

Văn Nhược Liễu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Có đến mức đó không?

Quan Nhất Hòa: Chủ yếu là phim quay lúc tụi tao đang mặn nồng, hồi đó tao còn đi thăm ban nữa, nên là… haizz.

Văn Nhược Liễu: Làm gì mà như nuốt không trôi thế?

Văn Nhược Liễu: Đừng có làm màu nữa chị Quan ơi.

Văn Nhược Liễu: Mày mà không xem thì cái nhóm này mọc rêu đấy.

Quan Nhất Hòa: Tụi bây cứ việc cô lập tao đi. [Chắp tay].

Lâm Thù Nghiêu: #Bắt_nạt_trong_nhóm_chat #Hội_cày_phim

Mấy cô bạn hi hi ha ha một hồi khiến tâm trạng Quan Nhất Hòa cũng dịu đi đôi chút. Ngay khi cô định thử mở phim lên xem tiếp thì Văn Nhược Liễu lại lên tiếng trong nhóm.

Cô ấy bảo vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao Quan Nhất Hòa cứ nhất quyết phải chia tay Trần Mộ Giang, rõ ràng hai người đang yên đang lành.

Thoáng chốc, trong lòng Quan Nhất Hòa dâng lên sự khó chịu. Cô cố kìm nén cảm xúc, trả lời rằng vấn đề không giải quyết thì mãi là quả bom nổ chậm, không biết chừng sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.

Văn Nhược Liễu: Bọn mình đều ngoài ba mươi cả rồi, chưa kể tình yêu của mày với thầy Trần trong cái vòng tròn quan hệ này thuộc dạng hiếm có khó tìm, có vấn đề thì giải quyết, sao cứ phải chia tay.

Quan Nhất Hòa: Vấn đề lần này đâu có chắc là giải quyết được, có phải chuyện vặt vãnh kiểu “anh muốn ăn nấm truffle còn em muốn ăn thịt heo chiên xù” đâu.

Văn Nhược Liễu: Mày đừng có như hồi trẻ, rảnh rỗi sinh nông nổi nữa.

Văn Nhược Liễu: Bỏ lỡ thì tiếc lắm.

Quan Nhất Hòa: Tao rảnh rỗi sinh nông nổi chỗ nào?

Hai người phụ nữ bỗng nhiên cãi nhau tay đôi trong nhóm. Mày một câu tao một câu không ai chịu nhường ai, thấy thế Lâm Thù Nghiêu vội vàng nhảy vào làm người hòa giải.

Phụ nữ bước qua ngưỡng cửa tuổi băm đều sở hữu khả năng kiểm soát cảm xúc thượng thừa, trận cãi vã lập tức chấm dứt, chỉ là cơn bướng bỉnh vẫn còn nên mỗi người ném lại một câu lạnh tanh rồi bắt đầu im lặng giả chết.

Một lúc sau, Lâm Thù Nghiêu gọi điện cho Quan Nhất Hòa.

Lúc này Quan Nhất Hòa đã bình tĩnh hơn nhiều, nghe điện thoại còn đùa vài câu với bạn mình.

“… Mày đừng để bụng, mày biết dạo này trạng thái nó không tốt lắm, hơi nhạy cảm.”

“Tao biết…”

Văn Nhược Liễu sau ba mươi năm rong chơi chốn tình trường cuối cùng cũng gặp được Soulmate vượt xa tất cả những người cũ – một anh chàng người nước ngoài. Nhưng đầu năm nay anh chàng đã nghỉ việc về Bắc Âu, còn Văn Nhược Liễu lại chẳng định theo chồng bỏ cuộc chơi, thế là hai người bắt đầu yêu xa.

Văn Nhược Liễu và bạn trai Tây đều trở thành những kẻ bay lượn trên bầu trời, trải nghiệm yêu đương chưa từng có khiến cả hai dường như không thích nghi kịp, hoặc có lẽ do lệch múi giờ, do khác biệt văn hóa mà cứ dăm bữa nửa tháng lại cãi nhau một trận to. Nhưng cãi thì cãi, cặp đôi yêu xa vật vã sống chết không chịu chia tay, thà dằn vặt nhau đến thương tích đầy mình chứ không chịu nói lời tạm biệt.

Dạo trước, hai người còn chập mạch đề xuất mối quan hệ mở, bảo là tìm bạn tình ở nước sở tại để giải quyết nhu cầu sinh lý, còn họ chỉ giao tiếp về mặt tâm hồn.

Kết quả là lại có thêm cớ để cãi nhau.

Bạn bè tất nhiên chẳng tiện xen vào nói nhiều, đành làm cái thùng rác cho Văn Nhược Liễu xả giận.

Quan Nhất Hòa có chút lơ đễnh, buột miệng nói: “Wendy cũng đến lúc nên ổn định lại rồi.”

Nghe xong, Lâm Thù Nghiêu cười phản bác: “Ê, mày nói câu đó nghe lạ à nha. Làm gì có chuyện nên hay không nên? Đừng có ra vẻ bề trên dạy đời thế.”

Cô lập tức phản ứng lại, vội vàng sửa lời: “Ừ, tao lo chuyện bao đồng quá.”

“Thì mày cũng vì quan tâm nó mà.” Lâm Thù Nghiêu cười giòn giã, giọng trêu chọc: “Cơ mà hình như chị Quan không còn tiêu sái, phóng khoáng như ngày xưa nữa nhỉ.”

Quan Nhất Hòa im lặng trong chốc lát, khẽ hỏi: “Thế là tốt hay xấu?”

“Khó nói lắm. Góc độ khác nhau thì cách nhìn cũng khác. Có điều nhé, lần này mày chia tay ở độ tuổi khác, tâm thế cũng khác, có điểm khác xưa là chuyện bình thường. Chưa kể tình cảm của mày với cậu ta trước đây tốt thật sự mà.”

Nghe bạn mình nói vậy, Quan Nhất Hòa sững sờ, do dự một chút rồi hỏi: “Mày cũng thấy tao không nên chia tay à?”

Bạn thân phủ nhận ngay, nghiêm túc trả lời: “Nói thật, tao không biết, tao có phải người trong cuộc đâu.”

“… Tao chỉ biết đây là cuộc sống của mày, trước khi quyết định chắc chắn mày đã suy tính kỹ càng rồi, mày nhất quyết muốn chia tay thì chắc chắn mày có lý do riêng. Tuy nói người trong cuộc u mê, nhưng người ngoài cuộc sao hiểu rõ ngọn ngành mọi sự như người trong cuộc được? Bọn tao là bạn, là người ngoài, không thể dựa vào vài chi tiết mà đưa ra đáp án khẳng định được.”

“… Giống như tao vừa lãnh chứng nhận kết hôn được một tháng đã đòi ly hôn, khối người không hiểu. Tao cũng từng nghi ngờ bản thân, bảy năm trời yêu nhau cũng qua rồi, cưới cũng cưới rồi, có phải tao dở chứng vì quá sướng không? Tao cố tình kiếm chuyện à?”

“Sau này ngẫm lại, dở chứng hay kiếm chuyện thì đã làm sao? Đời người chỉ sống có một lần, bản thân tao thấy vui là được, quản chi miệng lưỡi thế gian.”

Cô bạn bật cười, tiếng cười có phần lém lỉnh: “Điều này là mày dạy tao đấy, Bạo Bạo.”

“Biết rồi.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng để bụng lời của Wendy.”

“Không đâu, chị em chơi với nhau nửa đời người rồi mà.”

Cúp điện thoại, Quan Nhất Hòa chủ động nhắn vào nhóm chat trước. Văn Nhược Liễu cũng lập tức trồi lên đáp lời, hội chị em lại hòa thuận như chưa từng có cuộc chia ly. Vốn dĩ hai người họ đã ngầm hiểu ý mà lảng sang chuyện khác, nhưng Lâm Thù Nghiêu lại một lần nữa nhắc đến Trần Mộ Giang.

Cô ấy bảo tiện nhắc đến đây thì mới nói, thật ra tuần trước cô ấy có gặp Trần Mộ Giang một lần trong bữa tiệc với bạn bè.

Quan Nhất Hòa còn chưa kịp trả lời thì tin nhắn của Văn Nhược Liễu đã nhảy ra liên tiếp.

Văn Nhược Liễu: Haizz, hai đứa tao cứ đắn đo mãi không biết có nên nói cho mày không.

Văn Nhược Liễu: Mày còn nhớ tao có một cậu bạn thân làm về dòng phim độc lập không?

Quan Nhất Hòa: Mày cứ nói toẹt ra là bạn giường đi, cái nhóm này làm gì có trẻ vị thành niên, cũng đâu có cài lọc từ khóa.

Văn Nhược Liễu: Ha ha ha ha.

Văn Nhược Liễu: Tại cái gã Aske dở hơi kia mà dạo trước tao lại gặp gỡ cậu ta mấy lần. Có một hôm đi uống rượu trước khi lôi nhau vào khách sạn thì thấy Trần Mộ Giang cũng có mặt ở đó.

Quan Nhất Hòa: Chuyện này có gì mà không tiện nói với tao chứ.

Quan Nhất Hòa: Thế giới này nhỏ thật đấy.

Hội bạn không kể thêm gì nữa, Quan Nhất Hòa cũng không gặng hỏi chi tiết. Thật ra cô và Trần Mộ Giang yêu nhau lâu như vậy, vòng tròn bạn bè của cả hai đã sớm hòa làm một. Bây giờ thỉnh thoảng lướt bảng tin, cô vẫn thấy bạn bè mình và Trần Mộ Giang bấm like hay bình luận qua lại, và đương nhiên cô cũng giữ mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè của anh.

Điểm khác biệt duy nhất là giữa cô và anh tuyệt nhiên không có bất kỳ tương tác nào, cứ như thể hai người dưng chưa từng kết bạn trên WeChat vậy.

Cô cảm thấy lòng mình có chút buồn man mác, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Chúng ta đều đang hướng về phía trước, phải không?

Cô thầm nghĩ như thế.