Trước
Sau

Chương 8

Cửa phòng bao mở ra, một dáng người cao lớn bước vào khiến Quan Nhất Hòa đang cầm micro bất giác phải nhìn thêm một chút.

Người nọ tháo khẩu trang, gương mặt lộ ra khiến cô khẽ nhướng mày.

Là Trần Mộ Giang.

Trong phòng ngay lập tức có người tiến lên chào hỏi nhiệt tình, Trần Mộ Giang lần lượt đáp lại từng người. Khi ngồi xuống, ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt của Quan Nhất Hòa, anh khựng lại một chút, không có động tác gì thêm.

Quan Nhất Hòa thấy anh bất động thì cũng mặc kệ, tiếp tục hát, chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt vào đối phương.

Ngay sau đó, Trần Mộ Giang có phản ứng, anh nhướng mày đáp trả.

Cảnh tượng ở quán đồ Nhật hôm nọ như tái hiện lại, Quan Nhất Hòa bật cười.

Cười xong, cô hất cằm về phía anh, xem như đã chào hỏi.

Trần Mộ Giang cũng gật đầu đơn giản với cô, sau đó ngồi xuống phía bên kia phòng bao, không có ý định đổi chỗ.

Chào hỏi xong, Quan Nhất Hòa quay đi, tập trung vào bài hát của mình.

Khúc nhạc vừa dứt, cả phòng liền nhao nhao lên, có người cầm micro, say khướt hỏi: “Nhiếp ảnh gia Quan này, sao cô đã xinh đẹp thì chớ, hát lại còn hay như vậy? Trước đây cô từng debut rồi đúng không? Tham gia show tuyển chọn nào thế?”

Người đó chưa đến mười một giờ đêm mà đã say đứng không vững, lắc lư, lè nhè nói không rõ chữ: “Chị Quan có muốn tham gia… cái chương trình Singer kia không, tôi có thể nhờ người hỏi giúp chị!”

Quan Nhất Hòa cười khẩy trong lòng: Cần anh giúp chắc?

Nhưng ngoài mặt cô chỉ cười nhạt: “Quá khen rồi, dù sao tôi cũng tốt nghiệp nhạc viện mà, chỉ đảm bảo hát đúng nhạc đúng nhịp thôi chứ chưa gọi là hay được.”

Nói đoạn, cô cầm lấy màn hình cảm ứng trước mặt, ung dung chỉnh âm lượng nhạc lớn hơn.

Bài hát mới vang lên, Quan Nhất Hòa cầm điện thoại định lướt mạng thì bỗng có người ngồi xuống bên cạnh.

Cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của Lương Mạt.

Lương Mạt cầm ly rượu, cười hì hì: “Chị Quan, bộ ảnh hôm nay chị chụp cho em đẹp xuất sắc luôn, em kính chị một ly.”

Quan Nhất Hòa ngồi im bất động: “Chỉ cần cháu trai tôi không nói cho tôi biết nó uống rượu thì tôi sẽ coi như nó không bao giờ uống.”

“Vậy mình chơi trò chơi đi? Xúc xắc nói dối? Hay oẳn tù tì?”

“Tùy, thua thì bị đánh vào tay.”

“Nghe theo chị đẹp hết.”

Lương Mạt mới mười sáu tuổi nhưng mấy trò chơi và mánh khóe trên bàn rượu lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhưng dù cậu ta có thành thục đến đâu, mấy động tác nhỏ và tâm tư vụn vặt đó trước mặt một người ăn cơm nhiều hơn cậu ta mười bốn năm như Quan Nhất Hòa, tất cả đều bị nhìn thấu.

Quan Nhất Hòa như đang xem kịch, nhìn cậu ta múa tay múa chân, mày liếc mắt đưa, tìm đủ mọi cách để ám chỉ, muốn thân mật hơn với cô một chút. Trong lòng cô chẳng hề gợn sóng, vẻ mặt thản nhiên, lưng vẫn dựa vào ghế sofa, động tác lớn nhất chỉ là lắc cổ tay để đảo ống xúc xắc.

Sau vài vòng, Lương Mạt nhận ra chẳng chiếm được chút hời nào, bèn sấn tới gần Quan Nhất Hòa, định thì thầm vào tai cô.

Một tiếng gọi cắt ngang hành động của cậu ta.

“Chị Quan.”

Quan Nhất Hòa đã sớm nhận ra Lương Mạt định làm gì, cô không hề hoảng hốt, thậm chí chẳng buồn nhúc nhích. Nghe có người gọi, cô mới ung dung quay đầu, chạm mắt với Trần Mộ Giang.

Cô chớp mắt: “Cậu Trần.”

Trần Mộ Giang ngồi trên ghế cao, cầm micro nói chuyện trực tiếp với cô: “Tiến sĩ âm nhạc chỉ giáo tôi hát một chút được không?”

“Cậu cứ hát đi, thấy được thì tôi sẽ xoay ghế lại.”

Mọi người cười ồ lên, có người còn hét to câu “I want you” trong The Voice.

Trần Mộ Giang cũng cười, nụ cười có chút lơ đễnh. Anh dường như chỉ thuận miệng đùa một câu, vì khi tiếng nhạc vừa nổi lên, ánh mắt anh không còn hướng về phía Quan Nhất Hòa nữa.

Từ đầu đến cuối, Quan Nhất Hòa vẫn giữ nguyên tư thế, khí định thần nhàn ngồi tại chỗ. Thấy Lương Mạt vẫn ngồi lì bên cạnh, cô không nói gì, cũng chẳng tránh né ánh mắt cậu ta, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Chơi nữa không?”

Lương Mạt mím môi, uống cạn ly rượu bên cạnh rồi nhe răng cười: “Lát nữa chơi.”

Quan Nhất Hòa quay đi, không đáp lời.

Một tiếng sau, trước cửa nhà vệ sinh.

Quan Nhất Hòa đang lau tay thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay lạ chạm vào thắt lưng mình.

Cô lập tức quay người, đập mạnh vào bàn tay hư hỏng đó.

Mặt cô lạnh tanh, câu chửi thề vừa định thốt ra thì ngẩng đầu thấy Lương Mạt đang cười với mình.

Quan Nhất Hòa cố nhịn, chọn cách cư xử lịch sự trước. Cô nghiêm mặt nói: “Nếu cháu trai tôi làm thế này với phụ nữ khác, tôi sẽ giúp cô gái đó kiện nó tội quấy rối t*nh d*c.”

Lương Mạt hoàn toàn không để tâm, cậu ta chống một tay lên tường, chặn đường Quan Nhất Hòa, cười cợt nhả: “Chị đẹp, chị trang điểm lên nhìn càng xinh hơn đấy.”

Quan Nhất Hòa nhạt nhẽo đáp: “Tôi biết.”

“Chị đẹp, chắc chị có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ.” Lương Mạt nheo mắt, từ từ ghé sát mặt vào Quan Nhất Hòa, hạ thấp giọng: “Đã thử hàng mười sáu tuổi bao giờ chưa?”

Quan Nhất Hòa đứng yên, ánh mắt lạnh lùng: “Không hứng thú. Với lại tôi có bạn trai rồi.”

“Có bạn trai thì ảnh hưởng gì đâu.” Lương Mạt như nghe được chuyện cười, cười ha hả: “Em sẽ không mách bạn trai chị đâu.”

Quan Nhất Hòa nhíu mày ghê tởm, lười giải thích thêm với Lương Mạt: “Cậu chưa thành niên.”

“Vậy hẹn chị ngày em đủ tuổi, không gặp không về nhé.” Lương Mạt nở nụ cười mà cậu ta tự cho là đẹp trai.

Nhưng thực tế, Quan Nhất Hòa bị cậu ta làm cho ớn đến tận cổ.

Cô rùng mình trong lòng: Mới mười sáu tuổi, sao có thể dầu mỡ ngấy hơn cả mấy lão già thích làm màu bốn mươi sáu tuổi thế này.

Sắc mặt cô ngày càng lạnh lẽo: “Cậu có đủ tuổi thì cũng không phải gu của tôi.”

“Không nếm thử sao biết ngon hay không?”

Quan Nhất Hòa kinh ngạc thật sự.

Cô nghĩ: Trời đất ơi, hóa ra trên đời này không chỉ có “phổ tín nam” (trai bình thường mà tự tin thái quá), mà còn có phiên bản nâng cấp – “Thiên ấu phổ tín nam”.

Ngây thơ lại ấu trĩ, bình thường mà đầy tự tin.

Tuổi tác so với “phổ tín nam” thông thường thì giảm một nửa, nhưng độ sát thương thì tăng gấp đôi.

Cô âm thầm cập nhật thêm vào cuốn sổ tay “Những kiểu đàn ông đáng ghét” của mình, sau đó cười khẩy một tiếng, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Cậu có bao giờ nghĩ…”

“Thứ mà chị đây từng nếm trải, có khi còn nhiều hơn cả cơm cậu ăn không?”

“Cái loại rau như cậu ấy à, chưa cần bưng lên bàn, mới nhìn thấy tên món là tôi đã gạch bỏ luôn rồi.”

“Nhóc con, cậu còn chưa được tính là rau đâu. Lông còn chưa mọc đủ, đợi người ta nhổ cậu từ dưới đất lên đã, rồi hẵng mơ đến chuyện được đem đi xào nấu, hiểu chưa?”

Quan Nhất Hòa nói xong, chẳng thèm liếc nhìn khuôn mặt tái mét của Lương Mạt thêm cái nào, quay người bỏ đi thẳng.

Chưa đi được mấy bước, qua một khúc quanh, cô chạm mặt Trần Mộ Giang đang dựa lưng vào tường. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, cuộc đối thoại vừa rồi anh đã nghe được đại khái.

Cô chẳng thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn tặng anh một cái lườm cháy mắt đầy ngán ngẩm.

Nam minh tinh lại nở nụ cười quen thuộc của mình.

Quan Nhất Hòa không định giao lưu gì với Trần Mộ Giang, gật đầu cái rồi định đi tiếp thì anh khẽ lên tiếng gọi lại.

Cô thắc mắc quay đầu hỏi có chuyện gì.

Anh hỏi cô, giọng vẫn rất nhẹ: “Muốn đi về không?”

Tôi lạy, giờ định làm hiệp sĩ à? Thế vừa nãy sao không bước ra luôn đi. Quan Nhất Hòa thầm chửi trong bụng.

Cô nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt, nói thẳng: “Tôi không sợ mấy đứa ranh con vắt mũi chưa sạch.”

Vừa dứt lời, cô thấy nam minh tinh trước mặt lộ vẻ ngơ ngác.

Diễn cái gì không biết. Thiện cảm của Quan Nhất Hòa dành cho anh tụt xuống mấy phần.

Cô lười đôi co, cười giả trân: “Tôi về phòng bao trước đây, thầy Trần.”

Nói xong cô dứt khoát bỏ đi.

Không biết có phải vì Trần Mộ Giang là nam minh tinh hiếm hoi khiến cô có thiện cảm thuần túy, không vướng bận hormone nam nữ, mà giờ đây chút ấn tượng đó cũng sụp đổ, nên khi Quan Nhất Hòa lao vào phòng bao, cơn giận có chút khó kìm nén.

Cô xách túi lên, ở góc độ người ngoài không nhìn thấy, giơ ngón tay thối về phía Lưu Căn, hất tóc bỏ về.

Vừa lên xe, điện thoại của Lưu Căn gọi tới hỏi han sự tình.

Tài xế lái xe thuê thi thoảng lại liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, cô tắt máy rồi bắt đầu gõ phím, kể lại ngắn gọn súc tích chuyện vừa xảy ra.

Lưu Căn trả lời bằng một tràng “ha ha ha” và icon nôn mửa.

Quan Nhất Hòa: [Nôn mửa.]

Quan Nhất Hòa: Mới đóng được vai nam phụ hạng N trong một bộ phim truyền hình mà đã bắt đầu vác cái dưa chuột nhỏ của mình đi mời chào lung tung rồi.

Lưu Căn: Mau thay mặt Quan gia phong sát nó đi.

Lời của Lưu Căn nhắc nhở Quan Nhất Hòa, lần sau gặp khỉ con phải dặn nó đừng chơi thân với Lương Mạt.

Khá thật, thằng nhóc mười sáu tuổi mà hút thuốc còn ác hơn cả cô. Cách diễn xuất tử tế chưa học được bao nhiêu nhưng thói hư tật xấu trong showbiz thì không thiếu món nào, loại người mới hoàn toàn không cưỡng lại được cám dỗ của thế giới hoa lệ này, không khéo lại là mầm non chuyển từ bản tin giải trí sang bản tin pháp luật cũng nên.

Chỉ xem cậu ta có đủ may mắn để không bị tóm hay không thôi.

Điện thoại rung lên, Quan Nhất Hòa tặc lưỡi, mở ra xem thì hơi bất ngờ.

Trần Mộ Giang gửi tin nhắn Wechat cho cô.

Trần Mộ Giang: [Địa chỉ.]

Trần Mộ Giang: Chơi LARP không?

Quan Nhất Hòa khó hiểu: Định làm gì đây? Anh ta không có mắt à, không thấy chị đây đã rút lui rồi sao?

Cô gõ phím tanh tách.

Quan Nhất Hòa: Muốn đi và đã đi rồi.

Trần Mộ Giang: Tôi biết, muốn hỏi và tôi lại hỏi rồi.

Trần Mộ Giang: Jonas kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.

Trần Mộ Giang: Vừa nãy không phải là tôi không giúp chị.

Quan Nhất Hòa nghiêng đầu, cảm giác ngọn lửa giận trong lòng hình như đã dịu đi một chút.

Quan Nhất Hòa: Không sao đâu, thầy Trần.

Trần Mộ Giang: Đừng giận, cô giáo Quan.

Trần Mộ Giang: Tới chơi đi, giải thích trực tiếp với chị.

Màn hình điện thoại từ sáng chuyển sang tối, ánh đèn đường lùi nhanh vùn vụt in hằn lúc mờ lúc tỏ trên gương mặt Quan Nhất Hòa. Trong bóng tối lờ mờ, cô nhìn hình bóng mình phản chiếu trên màn hình, phát hiện giờ phút này cô vậy mà lại rất muốn băng qua nửa thành phố để đi chơi cái trò kịch bản sát kia.

Cô có chút kinh ngạc, tự lẩm bẩm: “Chà.”

“Đẹp trai đúng là có đặc quyền thật.”

[3] Khí định thần nhàn (Nguyên văn: 气定神闲)

Chỉ phong thái bình tĩnh, ung dung, thư thái, tinh thần ổn định, không hề tỏ ra vội vã, lo lắng hay nao núng trước ngoại cảnh.

LARP là viết tắt của Live Action Role-Play, có nghĩa là trò chơi nhập vai sống. Đây là một dạng trò chơi nhập vai mà người chơi sẽ hóa thân thành một nhân vật và hành động, tương tác với nhau trong một bối cảnh hư cấu, giống như một vở kịch ứng tác.