Trước

End

Sau khi trở về Đài Loan,

Hách Linh Nhi phát hiện một chuyện không đúng! Cô giờ này mới nhớ lại đã liên

tục hai tháng không có nguyệt sự!

Cô đã mang thai sao? Không, không có khả năng! Phương Nghị gần đây rất cẩn thận,

mỗi một lần trước đó đều phòng bị, cho dù anh có quên, cô cũng sẽ nhắc nhở anh,

cho nên tuyệt không có khả năng!

Vì để cẩn thận, cô gạt anh đi đến bệnh viện, lúc bác sĩ nghiêm túc thông báo

kết quả cho cô, cô quả thực là ngây ngốc không nói ra nửa câu, bác sĩ và y tá

đối với cô hiện ra ánh mắt đồng tình, thấp giọng thở dài.”Lại là một cô gái có

thai chưa lập gia đình.”

Cô mang thai! Làm sao có thể? Phương Nghị tuyệt không cho phép có người phụ nữ

nào mang thai con của anh ta, trừ phi là anh ấy nguyện ý, nếu không thì không

có khả năng! Rốt cuộc là lúc nào phạm sai sót? Cô luôn nhớ rõ kỹ càng, Phương

Nghị mỗi một lần đều làm đều có phòng bị trước, không phải là loại...cục diện

nha!

Nhìn b* ng*c bằng phẳng của mình, bên trong lại mang theo một sinh mệnh nhỏ bé,

cô sắp làm mẹ.

“Hai chữ “làm mẹ” này làm cho người ta vui sướng cảm động! Cảm xúc hân hoan lập

tức bị nổi sợ hãi thay thế, nếu như Phương Nghị không cần đứa bé thì làm sao

bây giờ? Anh ấy sẽ giận tím mặt sao? Rất có thể! Đàn bà luôn là phiền toái của

anh ấy, càng không nói đến em bé. Trời ơi! Cô nên làm sao bây giờ? Cô mới mười

tám tuổi nha, sao có thể chịu nổi trách nhiệm cho đứa bé này? Đang băng khoăn,

cô nhớ tới một người, nói không chừng cô ấy sẽ giúp cô.

Linh Nhi ngồi một góc trong nhà hàng, lo lắng không yên mà chờ đợi, cô cố ý

chọn một nhà hàng hơi u ám, có lẽ là vì tâm lý, ít nhất như vậy sẽ làm bản thân

có cảm giác an toàn.

“Đợi lâu.” Lý Tuyết Lôi ở trước mặt cô ngồi xuống, có chút bất ngờ khi cô gái

nhỏ này chủ động tìm mình.

“Thực xin lỗi, trong lúc cấp bách mà còn phiền toái tổng giám đốc ra đây, thật

sự rất áy náy.”

“Khoan nói đã..., một thời gian không có tin tức của cô, tôi đang muốn liên lạc

cho cô đây.” Lý Tuyết Lôi đánh giá trang phục của cô, cô gái nhỏ này thật sự là

càng ngày càng thay đổi rồi, đã không còn có dáng vẻ quê mùa ngày xưa, ngược

lại trổ mã càng thêm xinh đẹp kiều mị, hình dáng cô ấy giờ mới bắt đầu, không

giống với cô tuổi đã gần 30, luôn luôn lo lắng dấu vết vô tình của năm tháng,

trong lòng không khỏi có chút ghen ghét.

“Tại sao lại muốn tìm tôi? Có chuyện gì sao?”

“Tôi...” Hách Linh Nhi muốn nói lại thôi, không biết nên nói từ đâu.

“Làm sao thế? Nhìn sắc mặt cô khó coi như vậy, chẳng lẽ liên quan đến Phương

Nghị sao?”

Cô gật đầu, trong mắt Lý Tuyết Lôi hiện lên một vòng ánh sáng, từ nét mặt của

cô đã nhìn ra đầu mối, xem ra lại là một người đàn bà sắp bị ném bỏ. Ai, cũng

khó trách, loại đàn ông vô tình như Phương Nghị, là không thể lưu lại một người

phụ nữ nào bên người quá lâu.

“Tổng giám đốc, tôi...”

“Cô không cần phải nói tôi cũng hiểu được.” Thở dài một tiếng, nhìn như thông

cảm, thực tế thì chứa đựng vui mừng, đã sớm ngờ tới không có người phụ nữ nào

có thể mềm hoá tâm địa sắt đá, loại tiết mục này không biết đã diễn bao nhiêu

lần, kết cục đều là bi thảm như vậy.

“Cô hiểu được?” Hách Linh Nhi kinh ngạc nói.

Lý Tuyết Lôi lộ ra vẻ mặt thương người, an ủi: “Cô cũng nhìn không tệ, ít nhất

là có thể ở bên cạnh anh ta nửa năm, trước kia phụ nữ điều kiện quá mức thì

thường thường ở lại không tới ba tháng, thậm chí một tháng liền thất bại, cô

tương đối may mắn, ít nhất châu báu tiền tài không thể thiếu, cũng đủ cho cô ăn

uống cả đời.” Trong nội tâm thầm nghĩ nên kiếm người phụ nữ nào thay thế cho vị

trí của cô ta, cô chậm rãi nâng ly rượu lên.

Hoá ra Lý Tuyết Lôi nghĩ rằng cô bị Phương Nghị vứt bỏ! Nếu là như vậy thì tốt

rồi, nhưng sự tình càng tệ hơn! “Tổng giám đốc, cô hiểu lầm rồi, Phương tiên

sinh anh ấy chưa chán ghét mà vứt bỏ tôi.”

“Cái gì?” Ly rượu vừa đến bên môi liền ngừng lại.

“Anh ấy chẳng những không có chán ghét mà vứt bỏ tôi, ngược lại vừa ký hợp đồng

thêm.”

“Làm sao có thể? Phương Nghị là tự động nói sao?”

“Ừm, tôi vốn muốn rời khỏi anh ta, nhưng mà...”

Nhìn không ra người phụ nữ ngu ngốc này lại có thể làm chuyện bất ngờ, tuy

nhiên cô sớm đoán được chỉ có loại người phụ nữ hiền lành không hiểu tâm cơ này

mới có thể làm cho Phương Nghị thoả mãn, chỉ là anh ta lại chủ động hợp đồng

thêm thời gian, thật làm cô bất ngờ, không khỏi sinh lòng ghen tỵ cùng cảnh

giác.

“Như vậy không phải rất tốt sao? Hẳn là phải vui vẻ mới đúng.” Ngữ khí có chút

dò hỏi.

“Tuyệt không tốt! Anh ấy làm hại tôi!”

“Nói tiếp.” chờ đợi chuyện là một thống khổ không thể tả, cô chăm chú lắng

nghe.

“Có...” tiếng hai chữ này nhỏ như ruồi muỗi. (có thai)

“Nói bậy!” Lý Tuyết Lôi thay đổi sắc mặt.

“Thật sự! Tôi không có nói quàng, trước khi tới đây tôi đã tới bệnh viện kiểm

tra. Tổng giám đốc, tôi nên làm cái gì bây giờ?” Nước mắt tại trong hốc mắt đảo

quanh, đã thấy muốn chảy xuống. Cô là một cô gái mới 18 tuổi, không có người

nương tựa, hy vọng duy nhất chính là mong Lý Tuyết Lôi có thể giúp cô an bài,

cô thật sự sợ muốn chết!

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời xanh đánh thẳng vào Lý Tuyết Lôi, này

là ý gì? Trong lòng cô hiểu được nhưng vẫn không chịu tin, đứa nhỏ này cũng

không phải không cẩn thận mà có, trừ phi Phương Nghị thật sự chấp thuận! Cô

nghi ngờ nếu anh ta chấp thuận, đại biểu là anh ấy yêu người phụ nữ này!

“Không thể.” Cô kêu ra miệng.

“Tổng giám đốc?” Hách Linh Nhi hoảng hốt nhìn cô.

“Tôi – ý của tôi là cô nguy rồi, làm sao có thể không chú ý như vậy, cô không

có tránh thai sao?”

“Luôn luôn là anh ấy mang mũ (BCS), tôi

cũng không hiểu tại sao lại có?”

“Anh ta biết không?”

Cô lắc đầu lúng túng: “Tôi không có nói cho anh ấy biết, tôi sợ –”

Nhìn Hách Linh Nhi trước mặt, cô cứ tưởng rằng phái ra một người phụ nữ không

có ý đồ đe doạ gì an bài cho anh ta l*m t*nh nhân, có thể ngăn chặn những người

phụ nữ khác đem anh ấy cướp đi, không thể tưởng được cô ta rõ ràng có được lòng

của anh một cách dễ dàng, cô dùng hết bất luận thủ đoạn gì đều không có được

người đàn ông kia, mà cô ta – Hách Linh Nhi, một đứa con gái nhà quê từ nông

thôn lên, dựa vào cái gì mà có được tình yêu của anh ấy! Không thể tha thứ!

“Tổng giám đốc, cô không sao chứ?” Hách Linh Nhi phát hiện sắc mặt Lý Tuyết Lôi

tái nhợt thật đáng sợ.

“Không có gì, chỉ là quá lo lắng cho cô.” Đè nén kích động trong lòng, miễn

cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Tôi không biết nên làm sao bây giờ!”

“Vì tốt cho cô, tôi đề nghị cô nên đi phá thai.”

“Phá thai?”

“Không sai, đem con bỏ đi.” Cô ta chém đinh chặt sắt ra lệnh.

“Không cần! Nói như thế nào đây cũng là một sinh mệnh bé nhỏ, hơn nữa muốn tôi

giết cốt nhục của bản thân, tôi không làm được!”

Nét mặt Lý Tuyết Lôi tà ác ghen ghét giấu sau nụ cười giả tạo, dùng ngữ khí

thật nhu hoà mà khuyên cô. “Yên tâm, đứa trẻ còn chưa thành hình, Phương Nghị

sẽ không thừa nhận đứa nhỏ này, cô cũng là bởi vì hiểu được điểm ấy mới đến tìm

tôi không phải sao? Cô từ nhỏ mất đi cha mẹ, hẳn là hiểu rõ nhất em bé không có

cha mẹ đáng thương bao nhiêu, cho dù là cô chịu nuôi dưỡng nó, đứa bé thiếu cha

như người có khuyết điểm, cô sao có thể nhẫn tâm để cho đứa bé gặp phải hoàng

cảnh như cô?” Những lời nói này dao động sự kiên trì của Linh Nhi, cũng đập tan

tin tưởng của cô.

“Xoá sạch nó.” Không để cho cô có cơ hội do dự. “Tôi ở bệnh viện có người quen,

yên tâm giao cho tôi, tất cả đều không có chuyện gì.”

Rốt cục, Hách Linh Nhi đắm chìm trong tuyệt vọng, không phát hiện nụ cười tà ác

của Lý Tuyết Lôi. Khi bị cô ta ép buộc, Hách Linh Nhi bị đưa đến một đường tắt

hẻo lánh. Đây là một phòng khám tư không lớn, không có bảng hiệu, cũng không có

bất luận tên hiệu gì.

“Tôi đã nói qua với bác sĩ, vào đi thôi, tôi ở trên xe chờ cô.” Hách Linh Nhi

không nói gì đi vào phòng khám bệnh, thẳng đến bóng lưng của cô biến mất tại

phía sau cửa, Lý Tuyết Lôi rốt cuộc nhịn không được mà cười thoải mái vì đạt

được mục đích.

Khoảng một tiếng trôi qua, Hách Linh Nhi lay động suy yếu đi ra khỏi phòng khám

bệnh, Lý Tuyết Lôi cách cửa sổ thuỷ tinh màu đen cười lạnh nhìn khuôn mặt tái

nhợt như người chết kia, mở cửa xe, cô lập tức mang vẻ mặt thông cảm mà tiến

lên vịn vào vai Linh Nhi.

“Chú ý đường đi, vừa giải phẫu thì đừng cố gắng quá.”

“Tổng giám đốc, tôi...”

“Cái gì đều không cần nói, tôi chở cô về.”

Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, tâm tình Hách Linh Nhi bây giờ vừa hoảng

sợ vừa đan xen u buồn. Cô mệt mỏi quá, phải ngủ một giấc cho tốt đã.

........

“Tôi không phải phân phó các người phải chú ý cô ấy cho tốt sao, đừng để cho cô

ấy tự tiện hành động?” Phương Nghị thần thái rống to khác hẳn vẻ lạnh lung

thường ngày, làm cho tất cả người hầu đều sợ hãi, Linh Nhi mất tích làm cho anh

không khống chế được.

Thân thể lái xe run rẩy giống như lá rụng mùa thu, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa

giải thích: “Tôi chở tiểu thư đến trước cửa nhà hàng, thật sự là cô ấy cùng bạn

hẹn ăn cơm, tôi không biết cô ấy sẽ chuồn mất”

“Câm mồm! Đi ra ngoài!” Tiếng rống to làm cho tất cả mọi người sợ tới mức câm

như hến. Phương Nghị cầm lấy điện thoại, quyết định phái thám tử tư tìm ra cô,

mặc kệ cô chạy trốn tới đâu, chỉ cần hợp đồng còn hiệu nghiệm, cô cũng đừng

nghĩ thoát khỏi anh, làm gì cũng phải đem cô bắt trở lại.

Lúc này nguời hầu từ trước cửa chạy vào muốn thông báo cho anh biết “nữ chủ

nhân bây giờ”, cùng với “nữ chủ nhân trước kia” tới chơi, nhưng còn không kịp

nói ra một chữ đã bị tiếng rống giận trước mặt làm sợ tới mức hồn phi phách

tán.

“Cút!” Anh hiện tại tức giận đến cực điểm nhưng lòng lại nóng như lửa đốt,

không cần bất luận kẻ nào lại làm phiền anh!

Người hầu ngây ngốc đứng thẳng bất động ở đằng kia không biết làm sao nào cho

phải, một giọng nữ quen thuộc mềm mại ung dung truyền đến không sợ khuôn mặt

giận dữ của anh, ngược lại trào phúng đi tới. “Phát cáu lớn như thế? Vì một

người phụ nữ mà biến thành như vậy? Xem ra ngày mai mặt trời sẽ mọc ở phía Tây

nha.”

Đôi mắt sắc bén của Phương Nghị thoáng chốc chuyển thành lạnh lẽo, đối với

người hầu lạnh như băng nói: “Không có mệnh lệnh của tôi, ai cho phép cho cô ta

vào?”

“Đừng trách bọn họ, con người luôn là loài có tình cảm, dù sao em cũng từng là

‘nữ chủ nhân’ của bọn họ, bọn họ để cho em đi đến cũng là tự nhiên nha, cố nhân

gặp lại, không thể cho em một cái ôm sao.” Cô cười nói.

“Tôi nói rồi không muốn cô lại xuất hiện trước mặt tôi, không sợ kết quả lại

chọc giận tôi sao?”

“Sợ? Em sợ muốn chết!” Cô cười mỉa nói “Chỉ là em tin dù sợ thế nào cũng kém

cảm giác sợ hãi của anh khi mất đi Linh Nhi.” Cô hướng phía cửa nói: “Vào đi,

Linh Nhi.”

Nghe được tên Linh Nhi, anh không khỏi kinh ngạc. Linh Nhi đã trở lại? Mới nghĩ

liền thấy một thân ảnh nhát gan lưỡng lự đứng ngoài cửa, mặc dù đã vào cửa

nhưng vẫn còn do dự.

“Linh Nhi?” Anh bước nhanh đến phía trước. “Em không phải chạy trốn sao?” Lập

tức bắt lấy cô định chạy nữa.

“Em đi... Tìm vị Lý tiểu thư này, cô ấy là cấp trên trước kia của em.” Mặt của

anh thật hung dữ, thực sự làm cho cô nghĩ, vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng mà

Lý Tuyết Lôi kiên trì đem cô quay về.

“Cô ta là cấp trên của em?”

“Đúng vậy a, hai người biết nhau sao?”

Lý Tuyết Lôi tiếp lời nói: “Đâu phải chỉ có biết nhau, chúng tôi còn rất thân

mật nữa, anh nói có phải không? Nghị.” Cô ta thân mật gọi tên anh.

Hách Linh Nhi kinh ngạc nhìn qua Lý Tuyết Lôi, lời của cô ta có nghĩa gì, chẳng

lẽ cô ấy cùng Phương Nghị đã từng trải qua cái gì sao? Đột nhiên một suy đoán

chợt hiện ra trong đầu cô.

“Tổng giám đốc, cô trước kia chẳng lẽ cũng là anh ta...”

“Cô ta là một người phụ nữ bị tôi đuổi khỏi nhà, không có tư cách đứng ở chỗ

này.” Phương Nghị lạnh lùng mở miệng.

Sắc mặt Lý Tuyết Lôi vừa xanh vừa trắng, hận ý vì yêu anh bạo phát đi ra.” Tôi

không có tư cách? Cô ta thì có tư cách sao? Tôi có điểm nào kém hơn cô ta chứ?

Vì yêu anh, tôi chịu đựng sự tịch mịch, cam tâm tình nguyện dâng hiến tuổi

thanh xuân cho anh, cũng nguyện ý vì anh mà sinh con, nhưng anh một điểm thương

cảm cũng không có!”

“Đối với người đàn bà ngu ngốc muốn trộm (t*ng trùng) của tôi, tôi từ trước đến nay chẳng thèm ngó tới.”

Trong mắt tràn ngập hèn mọn.

“Anh không chịu cho tôi đứa bé, lại cho người phụ nữ đê tiện này! Phương Nghị,

anh cũng thật tàn nhẫn!”

Anh ngạc nhiên trừng Lý Tuyết Lôi, kinh ngạc xoay người nhìn qua Linh Nhi: “Em

có?”

Hách Linh Nhi không biết nên trả lời anh thế nào, chỉ là nhìn qua cặp mắt ngạc

nhiên kia, nhận không ra là đang vui mừng? hay tức giận?

“Không sai, cô ta mang thai con của anh.” Lý Tuyết Lôi thay mặt nói ra đáp án,

lại cười càng thêm lạnh lùng.

“Em thật sự mang thai con của tôi?” Trên mặt anh tràn đầy vui mừng. “Vì sao

không sớm nói cho tôi biết? Ông trời a! Em mang thai còn chạy loạn, không biết

nên đánh em hay là thương em đây?”

“Em có anh lại vui vẻ như vậy sao?” Cô không thể tin được chính con mắt mình.

“Tất nhiên, đó là con của hai ta! Tôi đương nhiên cao hứng, em vì cái gì lại có

vẻ mặt này?”

“Em nghĩ anh sẽ không cần đứa bé này.”

“Hoang đường! Thật vất vả làm cho em mang thai, làm sao có thể không cần! Tôi

cao hứng cũng không kịp.”

Vào lúc đó, Lý Tuyết Lôi cười lạnh nói: “Hình ảnh thật là vui vẻ cảm động nha,

Phương Nghị, tôi còn tưởng rằng đời này sẽ không có người phụ nữ nào lọt vào

mắt xanh của anh! Không thể nghĩ được là tôi cho anh người phụ nữ ngu ngốc này,

lại có thể mê hoặc được anh, điểm ấy xác thực vượt qua kế hoạch của tôi!”

“Cô có ý gì?”

“Nghe kỹ! Anh có thể khống chế tất cả muốn làm gì thì làm, lại lường trước

không đến một ngày – cô ta mang thai con của anh đúng không, nhưng mà anh sẽ

vĩnh viễn không thấy được đứa bé ra đời!”

“Cô đối với em ấy làm cái gì?” Anh quát.

“Cô ta đã phá thai, là tôi kêu cô ấy đi!” Lý Tuyết Lôi cuồng tiếu, cô đạt được

mục đích trả thù, thấy sắc mặt Phương Nghị kinh hãi tím xanh thật sự là thống

khoái nhân tâm! Cô cũng muốn anh đi nếm tư vị, thống khổ mà anh đã dầy xéo tình

yêu của cô; nên cô khiến cho anh trả một cái giá lớn là mắt đi đứa con của

mình.

Mặt Hách Linh Nhi tái nhợt, Lý Tuyết Lôi dịu dàng giờ phút này đã hoàn toàn

thay đổi, đã không phải là Lý Tuyết Lôi lúc nào cũng che chở dịu dàng mà cô

biết, giờ phút này cô ta ác độc làm cho người khác không dám tin!

“Em đem đứa bé bỏ đi?” Phương Nghi không cách nào tin mà trừng Hách Linh Nhi.

“Hách Linh Nhi, nhanh nói cho anh ta biết nha! Nói cho anh ta biết cơ thể đứa

bé máu chảy đầm đìa như thế nào!”

“Đúng là em có đi bệnh viện, nhưng mà lúc sau vì sợ nên em bỏ cuộc, em cũng

không có bỏ đi đứa nhỏ.”

“Cái gì?” Lý Tuyết Lôi giật mình đứng nguyên tại chỗ.

“Em không có bỏ đứa nhỏ?” anh vui mừng hỏi.

“Không có...”

“Cám ơn trời đất!” Anh kích động ôm cô.

“Em vẫn cho là anh không muốn có con.”

“Đứa ngốc? Tôi vui còn không kịp làm sao có thể không cần đứa bé chứ, Linh Nhi,

tôi muốn cùng em ở với nhau mà nuôi dưỡng con của chúng ta.”

“Nghị.” Cô vui vẻ mà ch** n**c mắt.

“Tại sao có thể như vậy? Cô gạt người, tôi rõ ràng thấy bộ dạng cô suy yếu

không chịu nổi sau khi giải phẫu, cô đang ở đây gạt người! Tôi hiểu rồi, cô

cũng muốn dùng hài tử buộc lại anh ta, cùng với tôi lúc đầu giống nhau!”

Cô phủ nhận lắc đầu, e sợ nói: “Đó là bởi vì – tôi nhìn thấy một người phụ nữ

khác phá thai xong, bàn giải phẫu đều là máu, lại ngửi được mùi máu tươi chán

ghét, cảm giác mình giống như trư ở lò sát sinh bị làm thịt, sợ hãi đến mức

toàn thân xụi lơ tại chỗ, cho nên liền vụng trộm chạy ra phòng giải phẫu, vốn

muốn nói cho cô biết tôi không có can đảm để phá thai, nhưng mà cô không cho

tôi cơ hội giải thích.”

Phương Nghị cười to ôm cô. “Em thật là làm cho tôi yêu em không kiềm chế được!

Tôi liền yêu em điểm ấy, luôn làm người khác bất ngờ!”

Hách Linh Nhi thoáng như thụ sủng nhược kinh mà trừng mắt nhìn Phương Nghị đang

cười to, anh nói anh yêu cô? Cô nghe lầm sao?

Trong lúc đó, Lý Tuyết Lôi điên cuồng hét lên hướng trên người Linh Nhi mà

đánh, điên cuồng dữ tợn mà giương năm ngón tay cào mặt cô, nhưng còn chưa có

đụng tới một cọng tóc của cô đã bị Phương Nghị đánh ngã nhào trên mặt đất! Cô

ta cuồng loạn nhảy dựng lên lần nữa nhào tới, Phương Nghị lập tức đem Linh Nhi

ngăn ở phía sau, đem Lý Tuyết Lôi khống chế, quát: “Đem cô ta mang đi đến cục

cảnh sát!” Cũng chỉ thị quản gia: “Liên lạc Y đại tỷ, gọi chị ấy giúp tôi xử lý

người phụ nữ điên này! Tôi muốn cô ta vĩnh viễn biến mất ở trước mặt tôi!”

người hầu nam đi tới, bắt lấy Lý Tuyết Lôi còn đang la lối đem đi.

Phương Nghị quay đầu lại tìm Linh Nhi, phát hiện cô tránh ở đằng sau sô pha,

chỉ lộ ra hai mắt kinh hoàng. Anh thương tiếc một tay ôm lấy cô kéo ra. Thật

đáng thương, thân thể cô đang run rẩy, tiểu đông tây này bị doạ rồi a.

“Cô ta vẫn đối với em rất tốt.”

“Đó là có ý đồ, cô ta chỉ là muốn lợi dụng em tới trả thù tôi.”

“Em một mực xem cô ta là quý nhân, không thể tưởng được cô ấy lại muốn hại con

của em, em thiếu chút nữa liền phá thai.” Trống ngực đập thình thịch đau khổ,

đôi mắt bị nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn.

“Em quá thiện lương, cũng quá đơn thuần, may mắn không có làm ra chuyện sai

trái, điểm này tôi cũng có trách nhiệm.” Anh bày ra nhu tình như nước làm bay

hết sự sợ hãi của cô, thẳng đến tâm tình của cô dần dần vững vàng. Tay anh nhẹ

nhàng đặt trên bụng cô, trên mặt rất là chú ý nhưng ngữ khí tận lực nhu hòa,

chỉ vì sợ dọa cô. “Vì cái gì không có nói cho tôi biết mà lại chạy đi phá thai,

cho dù em chán ghét tôi, nhưng đứa bé vô tội, tôi không tin em lại tùy ý bóp

chết một sinh mệnh nhỏ, đây rốt cuộc là chuyện gì hả?”

“Em cho rằng... anh không muốn phụ nữ có thai con của anh, mà em lại không biết

nên làm sao bây giờ? Mới có thể hướng Lý Tuyết Lôi cầu cứu, cô ấy nói không có

ba ba em bé sẽ rất đáng thương, thuyết phục em phá thai. Kỳ thật em không muốn,

thật sự! Em nghĩ muốn đứa bé này! Em...” nước mắt lại lần nữa như đê vỡ rơi

xuống, làm Phương Nghị đau lòng.

(Đổi

xưng hô thành anh – em nhé)

“Đừng khóc! Có lẽ anh đã làm cho vô số phụ nữ thương

tâm, cũng không muốn để em là một trong số đó, đứa bé này là anh muốn! Em nhất

định phải sinh em bé cho anh!”

Hách Linh Nhi nín khóc mỉm cười, tâm tư treo ở giữa không trung cuối cùng cũng

lắng đọng xuống, mệt mỏi mà hấp thu ôn nhu cùng với cảm giác an toàn trong lòng

ngực của Phương Nghị, nhưng đột nhiên nghĩ đến nghi ngờ ở trong lòng, cô ngẩng

đầu dùng đến giọng mũi khóc lóc chất vấn, “Chờ một chút! Anh không phải mỗi lần

đều dùng phòng bị sao, em tại sao có thể mang thai?”

“Muốn em mang thai còn không dễ sao, đem em chuốc say là được mà.” Anh lộ ra nụ

cười điển hình của sắc lang, hai tay tại ở bên hông cô sỗ sàng.

Linh Nhi thầm nghĩ, bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra, nhớ lại lần say rượu duy nhất

ở New York, tức giận chỉ trích nói, “Anh cố ý xếp đặt em!”

“Có em bé rồi em làm sao có thể rời đi anh.” Đây chính mục đích của anh, anh

cùng với cô dây dưa cả đời.

Cô đối với sự ngang ngược cùng giữ lấy không khỏi cảm động, một người đàn ông

khí phách kỳ thực rất dễ làm cho lòng của phụ nữ rung động, bị hơi thở của anh vây

quanh, nói mất hứng là gạt người, có khi cô thậm chí sẽ mong muốn mà say mê ôn

nhu của anh. Bỗng nhiên lại nhớ lại anh là một người không muốn kết hôn, cho dù

anh yêu cô, cô làm sao có thể để anh làm mình khốn đốn, không khỏi hơi buồn,

thần sắc không nơi nương tự nói ra uỷ khuất của cô.

“Tại sao lại khóc? Linh Nhi?” Anh lãnh khốc vô tình trước sau như một, có thể

không thèm quan tâm đuổi đi bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù là Lina ở cùng

với anh lâu nhất, anh cũng không hề thương tiếc. Nhưng mà anh đối với Linh Nhi

lại không có cách nào làm như vậy, tại sao lại như thế anh cũng không biết, có

lẽ cô là trời sinh để khắc anh nha!

“Nói cho anh biết, phải làm gì em mới có thể vui vẻ đây?” Anh có thể cho cô

toàn bộ thế giới, chỉ cần cô vì anh mà mặt nở nụ cười.

“Em không muốn là một người mẹ không lập gia đình, cũng không cần là một người

phụ nữ được thán phục, em chỉ muốn làm một người bình thường kết hôn sinh con,

làm một người phụ nữ không có danh phận bảo em làm sao ngẩn đầu mà sống được

chứ, nhưng mà những thứ này anh làm được sao?” Cô đáng thương kể ra, tâm tình

oán hận không lời nào có thể miêu tả được.

“Em muốn kết hôn?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Tất nhiên!” mắt ứa lệ trừng anh.

Sao không nói sớm! Anh còn tưởng rằng cô sẽ không chịu gả cho anh! Thiệt là, đi

một vòng lớn, hóa ra hai người tình đầu ý hợp.

“Anh có một thứ muốn đưa cho em xem.” khóe miệng Phương Nghị giơ lên vui vẻ bí

mật, đi vào gian phòng lấy ra một cái hộp tinh xảo.

Cô nghi ngờ mở ra cái hộp, một phần giấy chứng nhận hiện ra ở trước mắt. “Đây

là cái gì?”

“Hôn thú của chúng ta.” Anh đắc ý nói.

“A, hôn thú! Cái, cái gì? Hôn thú?” Cô nghẹn họng nhìn trân trối. “Chúng ta kết

hôn?”

“Tất nhiên, em vui không?”

Hách Linh Nhi không thể tin mà hỏi: “Làm sao có thể được? Anh gạt em!” Anh lại

có ý định đùa giỡn cái gì nữa đây!

“Chẳng lẽ em nghĩ rằng giấy chứng nhận này là giả sao?”

Cô giật mình không nói ra nửa câu, ngây người thật lâu mới hoàn hồn. “Chúng ta

khi nào kết hôn? Anh lại đang đùa giỡn hay có âm mưu gì? Không có chứng thực

thì làm gì có giấy chứng nhận? Đây nhất định là giả!”

“Không có việc gì Phương Nghị anh làm không được chứ, giờ em đã là vợ của anh

rồi, có luật sư làm chứng đừng mong chối cãi. Vẫn không lấy nó ra, chính là vì

không nghĩ dùng quá sớm, giấy chứng nhận này là phòng ngừa em trốn đi, lấy ra

để bắt em vào khuôn khổ.”

“Cái này quá hoang đường! Họ Phương! Anh nói rõ ràng cho em!” Cô không biết

Phương Nghị thừa dịp cô say rượu thì ngoại trừ làm cho cô có cục cưng, cũng

liền làm cô ký giao cả đời.

“Kết hôn chính là kết hôn, cái này có cái gì phải giải thích chứ.” Kỳ quái, phụ

nữ không phải đều thích kết hôn sao? Đưa cô tờ hôn thú, vậy mà lại tức giận như

thế! May mắn là thừa dịp cô say rượu mà ký tên, bằng không thật đúng là phiền

toái!

“Anh, anh khi nào gạt em đi kết hôn? Chúng ta có làm thủ tục kết hôn? Vì sao em

một chút ấn tượng đều không có!” Cô tức giận đánh anh.

Vai nam chính bắt lấy quả đấm của cô, nhíu mày hỏi: “Em không phải muốn kết hôn

sao? Anh thực hiện, vì sao lại giận dỗi chứ.”

“Bởi vì anh còn chưa cầu hôn em!” Cô lên án.

“Thích nói giỡn! Phương Nghị anh từ trước đến nay không cầu người khác, chỉ có

người khác cầu anh.” Quả thực là tức chết người mà!

Cô là lưu manh có được vũ khí, không thèm nói lý mà! Nước mắt không ngừng chảy

xuống như vòi nước, Linh Nhi khó thở khóc rống không ngớt. “Anh là kẻ xấu! Đại

lừa gạt! Anh là lừa gạt để cưới người ta! Em mặc kệ, em mặc kệ!”

Phương Nghị thật sự luống cuống, cái này không phải là dùng trấn an là xong

việc, xem ra người vợ này thật sự phát điên. “Đừng khóc! Đừng khóc! Linh Nhi

coi chừng em bé –”

“Em muốn ly hôn!”

“Nói đùa gì vậy! Thật vất vả đem em lừa gạt tới tay, mơ đi!”

“Quản anh sao! Em muốn ly hôn!”

Sau đó, nhịn không được cô dâu nhỏ khóc rống, huống chi người phụ nữ mang thai

là lớn nhất! Bởi vì từ lúc chào đời tới nay Phương Nghị anh luôn luôn đứng đầu,

cũng luôn đứng đầu ở tình trường, nay lại phải lãng mạn cầu hôn Hách Linh Nhi ở

trước hôn lễ, nhưng anh là một người đàn ông rất không lãng mạn nha.

“Nhất định phải quỳ một gối xuống sao? Em có phải đã xem quá nhiều phim bộ hay

không!” muốn anh làm như vậy quả thật là một chuyện cười, hé ra khuôn mặt tuấn

tú méo mó dị dạng.

“Em mặc kệ, nếu như anh không thuận theo ý em, em liền mang theo em bé trong

bụng đi trốn, trốn đến núi sâu hoang dã cho anh tìm không ra luôn.” Cô mặc áo

cưới lụa màu trắng, trên mặt tỏa sáng động lòng người, lòng tràn đầy chờ mong

nhìn sắc mặt buồn cười của chú rể.

Anh lắc đầu thở dài, nhìn qua khuôn mặt dào dạt hạnh phúc chưa bao giờ thấy qua

của cô, so với những người phụ nữ khác đều đẹp hơn, làm cho núm đồng tiền của

cô càng có ý nghĩa.

Phù rể Jefferson chạy vào kêu lên: “Đã đến giờ cử hành hôn lễ rồi!” Không ngờ

nhìn thấy hình ảnh khó có thể nhìn, Phương Nghị lúng túng vội vàng đứng dậy

trừng anh ta. Jefferson không sợ chết trêu chọc: “Giáo đường quả nhiên là nơi

thiên liêng, cho tôi thấy chuyện thần kỳ xảy ra, Amen!” Nói trước người vẽ chữ

thập.

Trên mặt Phương Nghị xấu hổ màu tím màu xanh đan xen, Hách Linh Nhi nhìn thiếu

chút nữa cười ra nước mắt.

“Đi thôi.” Anh hướng cô vươn tay. Hách Linh Nhi giao ra tay của cô đặt trên

lòng bàn tay ấm áp của anh, cũng giao ra lòng của cô, nhìn con ngươi đen sâu

sắc của anh, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang không phải nói ba chữ

‘thật cảm động’ có thể hình dung.

Nhìn qua thâm tình của bọn họ, mặc kệ tương lai như thế nào, cũng toàn tâm toàn

ý tin tưởng đối phương, chăm sóc đối phương, dắt tay đi về một hướng khác trong

đường đời, phó thác cả đời cho nhau, đến chết cũng không đổi.