Trước
Sau

Chương 2

Khi hai người dừng ở trước một hang đá thì

Hoàng Thi Hàm quả thực không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy

trước mắt .

Hang đá này ước chừng bằng mười bình , là một

hình vuông . Bên phải hang đá lộ ra một cái đèn dầu to , ngay giữ có

một giường đá hình chữ nhật xanh biếc , ngoài ra , ở trong hang đá

không còn vật gì nữa.

“Sau này ta sẽ phải ở nơi này sao?” Hoàng Thi

Hàm lập tức choáng váng .

Vừa rồi ở trên đỉnh núi không khí tươi mát ,

tầm nhìn thoáng đáng , nhưng ở trong hang đá này lại tối đen , đưa tay

khó nhìn được năm ngón; nếu không phải bên trong có một chén đèn dầu

, Hoàng Thi Hàm cảm thấy bản thân c*̃ng sắp thành người mù mở mắt

rồi.

“Đừng nóng vội , đây chỉ là tạm thời.” Lão

thái bà đi đến dưới giường đá , lấy ra mấy miếng thịt cứng rắn như

sắt , đưa cho Hoàng Thi Hàm . “Ngươi đừng coi khinh cái động này , trên

thực tế nó là được lão thân mất hơn nửa năm mới phát hiện ra .”

“Thế đây là cái gì?” Hoàng Thi Hàm giơ miếng

thịt trên tay lên , khó hiểu hỏi.

“Đó là thịt nai khô.” Lão thái bà cười nói “

Có thể ngươi sẽ thích ăn , hơn nữa đã đói bụng một thời gian rồi.”

Hoàng Thi Hàm xé xuống một ít trên mảng thịt , cho vào trong miệng

từ từ nhai , thấy lời bà ta nói không sai chút nào , chất thịt ngon ,

cảm giác thích vô c*̀ng .

“Ừ , cái này ăn thật ngon , trước giờ tôi chưa

từng được nếm qua .” Hoàng Thi Hàm lại xé xuống một miếng lớn , bỏ

vào trong miệng .

Lão thái bà mong mỏi liếc mắt nhìn nàng một

cái . “ Sau này ngươi cứ an tâm ở đây , lão thân sẽ xử lý hết thảy

mọi việc cho ngươi , chẳng qua lão thân có hai yêu cầu, hi vọng ngươi

phải tuân thủ. Trên thạch bích có rất nhiều hình vẽ hành công và

khẩu quyết c*̉a lão thân , nếu ngươi theo bức vẽ luyện công , nhanh thì

nửa năm , nội lực nhất định sẽ đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên

, đến lúc đó lão thân sẽ dạy ngươi kiếm thuật , ám khí , quyền pháp

, cẩm nã…” Bà nói một chuỗi dài , Hoàng Thi Hàm một câu c*̃ng không

nghe vào . Giờ phút này , nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon .

Uh… Hoàng Thi Hàm không chút để ý đáp ứng , từ

dưới giường đá lấy ra một ống trúc. “Nước này tôi có thể uống

không?”

Lão thái bà không đáp , nói tiếp “Yêu cầu

thứ hai ngươi phải làm là ngươi chỉ có thể nằm ngủ trên giường đá

này.”

“Cái gì ?” Hoàng Thi Hàm sững sờ “Ngay cả tôi

ngủ ở đâu bà c*̃ng muốn quản ?”

Lão thái bà vẫn rất ôn hòa nhã nhặn nói

: “Đây là một khối hàn ngọc vạn năm hiếm thấy trong võ lâm Trung

Nguyên , vì ngươi có cửu huyền âm mạch giống lão thân , nếu nằm ở

trên ngọc thạch thời gian dài , tất có thể tăng cường nội lực cho

ngươi ; chính là bởi như thế , lão thân mới dám nói không cần hai năm

, ngươi nhất định có thể trở thành tuyệt thế cao thủ.”

Hoàng Thi Hàm vốn định mở miệng nói gì đó

nhưng lão thái bà đã đoạt trước nói : “Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này ,

lão thân đi chuẩn bị một chút vật phẩm ngươi có thể dùng được …”

Vừa dứt lời , lão thái bà lập tức đi tới ngoài động , khẽ quát

một tiếng , lao xuống sườn dốc.

“Này” Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Bà thật sự để

tôi ở đây một mình…” Trải qua một phen chịu khổ , kỳ thật Hoàng Thi

Hàm sớm đã mệt lả . Nhưng mặc kệ thế nào , sau khi ăn uống no đủ ,

nếu có phải làm chuyện gì nữa c*̃ng phải ngủ một giấc dậy rồi

tính sau , dù sao bây giờ nàng vẫn là một nữ tử bình thường .

Nhưng mà , ngay khi ngồi xuống khối ngọc thạch ,

người chưa nằm xuống thì cả người đã như một quả bóng da bắn xuống

dưới , trên mặt c*̉a nàng lộ ra một nét khó hiểu .

Trời ạ ! Ngọc thạch này làm bằng nước à , vì

sao lại có thể lạnh đến vậy ? Khối Ngọc thạch không biết tên này

quá lạnh , quả thực là lạnh như băng , thấu tận xương tủy , khó

trách nàng chỉ nhìn thôi c*̃ng cảm thấy lạnh người , gì thì gì c*̃ng

không muốn tiếp tục nằm trên đó .

Tuy nói như thế , nhưng cơn buồn ngủ vẫn tuôn

đến trong lòng c*̉a nàng , quên đi ! Dù sao trước hết tìm một chỗ nằm

rồi nói sau …. Lập tức tìm một góc,nằm xuống .

Toàn bộ những chuyện bất ngờ xảy đến , sớm

đã khiến cho tinh thần Hoàng Thi Hàm đi xuống .Bởi vậy , ngay khi vừa

nằm xuống chỉ trong nháy mắt Hoàng Thi Hàm đã đi vào mộng , một hồi

mộng ngao du sướng khoái.

Trong lúc ngủ mơ , nàng vẫn còn trải qua những

việc kỳ ngộ không thể lý giải kia , đặc biệt nhất là cuối c*̀ng

trong lúc nàng nhận lấy thịt mà lão thái bà đưa cho nàng , sảng

khoái ăn thì mùi vị ngọt ngào tuyệt vời làm cho nàng đang ở trong

mộng thoáng hiện lên một nụ cười .

Nhưng mà , nụ cười trên mặt không giữ được lâu ,

nguyên nhân là giữ trừng nghe thấy thanh âm hoảng hốt c*̉a Lão thái bà

, khiến nàng không thể không từ trong mộng tỉnh lại .

“Cô gái trẻ ! Cô gái trẻ ! Sao mới ngày đầu

tiên ngươi đã quên yêu cầu c*̉a lão thân …” Thanh âm kia như có như không ,

vừa như mơ lại vừa như thật .

Hoàng Thi Hàm ngồi dậy , lắc lắc đầu , đem con

sâu ngủ đuổi ra sau , sau đó mới đáp lại : “Đang yên đang lành , bà làm gì thế làm cho người ta không ngủ

được !”

Trong không khí hồi lại thanh âm c*̉a Lão

thái bà : “Cô gái trẻ , chẳng lẽ ngươi đã quên ước định trước đó

chủa chúng ta ? Ngươi không muốn phối hợp c*̀ng lão thân ?”

“Bà có phiền hay không a !” Hoàng Thi Hàm

quát một tiếng “Tôi đang mệt chết đi được , bà lại còn khiến tôi

không thể ngủ được…” Nàng lập tức nằm xuống , gáy to ngủ.

Thật kỳ quái , tiếp sau đó nàng thật sự không

còn tiếp tục nghe thấy thanh âm c*̉a lão thái bà . Chỉ sau một lúc ,

nàng lại tiếp tục đi vào thế giới trong mộng .

Lúc này , chỉ sợ trời sập xuống c*̃ng vô pháp đánh

thức được nàng dậy !

Khi tỉnh ngủ , đã gần đến hoàng hôn.

Hoàng Thi Hàm định thần nhìn cảnh vật bốn

phía một lúc , nàng bất giác kêu ra tiếng quái lạ : “Trời ạ ! Mình

thật sự không phải đang nằm mơ , mình … mình thật sự đi tới Minh

triều , tại sao có thể như vậy được ?” Nàng lắc đầu , thở dài .

Nàng hi vọng bao nhiêu sau khi tỉnh khỏi giấc

ngủ , sẽ phát hiện mình vẫn còn đang ở Đài Đông , bên cạnh còn có

Tiểu Linh c*̀ng Tú Tú ; đáng tiếc ý nguyện không thành , nàng thật

sự đang nằm ở trong động , dù là ai , c*̃ng không có cách nào thay

đổi sự thật này .

Hoàng Thi Hàm từ từ đứng lên , chán nản đi tới

cửa động nhìn xung quanh . Chỉ thấy dưới sườn dốc trắng xóa một

mảng , mây trôi dày đặc , lộ rõ một cách cố ý mới có thể tả thành

cảnh tượng đặc thù thế này .

“Này , lão bà bà , bà ở đâu …” Hoàng Thi Hàm

kêu to , nhưng không nghe thấy Lão thái bà đáp lại .

Nàng sẽ không phải thả bồ câu đấy chứ , để

mình một mình ở nơi này rồi mặc kệ ! Hoàng Thi Hàm nghĩ .

Hoàng Thi Hàm nghĩ đi nghĩ lại , nghĩ thế nào

c*̃ng nghĩ không ra một kết luận . Theo lý mà nói , Lão thái bà nếu

có chút ý nghĩ muốn hại mình , sao phải tốn nhiều thủ tục bắt

mình tới tận đây chứ ? Thế chẳng phải là quá tốn cổng rồi sao .

Nếu bà ta không muốn hại mình , thì tại sao

thừa dịp mình ngủ say lấy hết đồ ăn thức uống trong động đi , hơn

nữa hoàn toàn không có để lại thư từ gì ?

Hoàng Thi Hàm nghĩ không ra nguyên do , chỉ biết

ngồi lặng người trước cửa động , trong lúc bất tri bất giác , bóng

đêm yên tĩnh đã buông xuống mặt đất.

c*̃ng không biết đã qua bao lâu , Hoàng Thi Hàm

đã cảm thấy bụng đói kêu ùng ục , hơn nữa cái loại cảm giác miệng

lưỡi khô đắng lại càng khiến nàng không thể chịu đựng được .

“Này , bà già , bà rốt cuộc ở đâu? Mau trả lời

tôi!” Hoàng Thi Hàm lớn tiếng gào thét , đáng tiếc vẫn không thấy bà

ta đáp lại , cơn tức không sao tránh được lập tức bốc lên.

“Này , bà già chết tiệt , bà rốt cuộc chết ở

đâu rồi? Mau lên tiếng !”

“Ngươi gọi hồn ai !” Người theo tiếng hiện ra ,

chỉ thấy Lão thái bà đột nhiên từ trên trời giáng xuống , bất ngờ

xuất hiện ở trước mắt Hoàng Thi Hàm

Bất luận là kẻ nào nghe thấy người khác kêu to

chính mình như vậy khẳng định sẽ bị chọc giận gần chết , nhưng ngoài dự liệu chính là , thần sắc Lão

thái bà không thay đổi , giống như tuyệt đối không tức giận .

“Chuyện gì ? Ngươi kêu lão thân làm cái gì ?”

Lão thái bà nhìn chằm chằm nàng .

Hoàng Thi Hàm làm ra biểu tình thực cổ quái .

“Bà không phải sư phụ tôi sao? Bây giờ tôi sắp chết dói , sao bà không

quan tâm chút nào ?”

Lão thái bà không đáp hỏi lại . “Ngươi trái

một câu bà già chết tiệt , phải một câu bà già chết tiệt ; trong

mắt ngươi có thể coi ta đây là sư phụ sao ?”

“Tôi ...” Hoàng Thi Hàm nói quanh co một hồi ,

sau đó lúng túng nói : “Lão bà bà , ngươi đừng nóng giận chứ … Ngươi

không rõ , ở niên đại c*̉a tôi lớn lên , rất ít dùng đến danh từ ‘sư

phụ’ này , thật sự là tôi gọi không quen miệng thôi .”

“Được , nếu vậy sau này ngươi có thể gọi

là là lão bà bà , lão thân không miễn cưỡng .” Lão thái bà dừng

lại một lúc , tiếp đó lại nói : “Vấn đề ăn uống c*̉a ngươi , ngươi

yên tâm , việc lúc trước lão thân đáp ứng với ngươi tuyệt đối làm

được,” Lời vừa dứt , bà đưa tay vào trong tay áo , lấy ra một bình

sứ trắng , mở ra , một viên sáp cầu to trơn xuất hiện trong lòng bàn

tay.

“Đây là cái gì?” Hoàng Thi Hàm khó hiểu.

Lão thái bà không đáp , ngón tay nhẹ nhàng sờ

, viên sáp cầu kia vỡ ra thành hai

nửa , chỉ thấy một viên thuốc đen to chừng hạt châu từ sáp cầu lăn ra

.

Ăn nó ngươi sẽ không cảm thấy đói khát . Lão

thái bà cười dài đem viên thuốc màu đen đưa tới .

Hoàng Thi Hàm không chút nghĩ ngợi đưa tay tiếp

lấy , lập tức để sát mũi trước mũi hút hà , “đây là vật gì ? Ngửi

mùi c*̃ng thật thơm đấy”

Lão thái bá vẫn tránh mà không đáp “Ngươi

chắc là đói bụng lắm rồi! Mau ăn nó , đừng hỏi nhiều như vậy” Hoàng

Thi Hàm trầm ngâm một chút , dù sao đang đói bụng cái gì ăn đều ngon

, lập tức đưa tay lên , đem viên thuốc màu đen to bỏ vào trong miệng .

Viên thuốc màu đen vừa vào miệng quả nhiên thần

kỳ . Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy cảm giác đói khát khó chịu ban đầu

không thấy đâu nữa , kế tiếp là tay chân cảm thấy khoan khoái khó

hiểu .

Sau khi Lão thái bà thấy nàng ăn viên thuốc ,

trên mặt đột nhiên thoáng xuất hiện một nụ cười cực kỳ quỷ dị ,

“Lão thân đi ra ngoài một chút , nếu ngươi có chuyện gì , kêu to ta

một tiếng là được …” Nói xong , bà đã bước một bước dài biến mất

khỏi cửa động .

“Này , sao bà có thể nói đi là đi …” Nói đến

đây , một luồng máu nóng phút chốc từ lòng bàn chân Hoàng Thi Hàm

cuộn lên , thẳng tới ót ; sau đó toàn thân nàng bỗng nhiên có một loại

khô nóng không có cách nào kháng cự .

Cái loại cảm giác này giống như đang đặt mình

ở giữa liệt hỏa đang hừng hực cháy , máu trong cơ thể càng giống như

núi lửa đang sôi trào điên cuồng , khiến cho người khác không thể chịu

đựng được .

Tại sao lại như vậy ? Hoàng Thi Hàm nghĩ hoài

không hiểu .

Nàng nghĩ đây chỉ là một loại hiện tượng ngắn

ngủi , nhưng thân thể c*̉a nàng càng lúc càng nóng hơn , giống như bất

cứ lúc nào c*̃ng có thể bốc cháy , cuối c*̀ng hóa thành tro tàn.

“Trời ạ ! Mình sắp chịu không nổi … Mình sắp

nóng chết mất …” Chỉ qua một thời gian ngắn , lý trí c*̉a nàng hiển

nhiên bởi vì cơ thể không thể chịu đựng được cảm giác khô nóng khó

hiểu này , thân bất do kỷ cởi xiêm y .

Trong chớp mắt , Hoàng Thi Hàm đã cởi xuống

hết , trần như nhộng . Nhưng mà , hiệu quả rõ ràng không được .

“Này , bà già , vừa rồi bà cho tôi ăn là cái

gì ?” Mơ hồ , Hoàng Thi Hàm cuối c*̀ng c*̃ng nhớ tới mấu chốt c*̉a

vấn đề , nhưng không biết có thể tìm được đáp án hay không .

Nàng rống lớn , cảm giác khô nóng trong cơ thể

sinh sôi không ngừng lan tràn khắp cơ thể nàng tới từng tế bào , mỗi một

lỗ chân lông , khiến cho nàng hoàn toàn đánh mất lý trí.

“Oa…” Hoàng Thi Hàm gào thét lên , bỗng nhiên

bước một bước dài phóng tới cửa động , nàng sống c*̃ng không bằng

chết .

Nàng chuẩn bị nhảy xuống núi tự sát , giải

thoát khổ sở bản thân đang phải chịu đựng . Trên thực tế , cái loại

thống khổ này nàng không có khả năng chịu được .

Ngay khi thân thể c*̉a nàng sắp đến gần cửa

động , một trận quái phong bỗng phóng ra trước mắt , không khoan

nhượng thổi nàng vào trong động , đồng thời trong không trung vang lên

thanh âm c*̉a lão thái bà : “Đúng là vô dụng , như vậy mà đã muốn tự

tìm cái chết , tương lai sao có thể tựu thành đại sự!”

“Tôi không muốn chịu khổ như thế , để cho tôi

chết đi …” Hoàng Thi Hàm vẫn quyết ý hướng về phía cửa động .

Kết quả giống nhau lần nữa phát sinh , cả

người Hoàng Thi Hàm đổ xuống.

Nàng không biết quái phong này là chưởng lực

c*̉a lão thái bà , chỉ cho là ông trời đang cản trở nàng , lập tức

đem tam tự kinh mà bản thân biết đem ra mắng , còn không có ý muốn

dừng lại .

Mắng mắng , ý thức c*̉a nàng đã dần mơ hồ ,

nàng hoàn toàn không biết tâm mạch c*̉a mình sắp tê liệt mà chết ;

thân hình c*̃ng ngăn không được run rẩy co rúm.

Ngay khi nàng sắp hôn mê trong nháy mắt từ không

trung lại vang lên thanh âm c*̉a lão thái bà : “Cô gái trẻ , ngươi có

phải nóng đến chịu không nổi nữa hay không ? Chẳng lẽ ngươi đã quên

Hàn Ngọc Sàn vạn năm sao ?” Một câu bừng tỉnh người trong mộng .

Đúng vậy , Hoàng Thi Hàm từng nằm qua giường

ngọc kia , vẫn còn nhớ lúc đấy lạnh đến mức nhảy khỏi giường , lúc

này nàng sao không suy nghĩ đến thì ra giường Ngọc Thạch có thể có

công dụng kỳ diệu chứ ?

Hoàng Thi Hàm không lãng phí phút nào , lập

tức lảo đảo hướng đến Hàn Ngọc Sàng vạn năm , sau đó động tác cực

kỳ nhanh nằm xuống .

Nói c*̃ng kỳ quái , thân thể c*̉a nàng vốn đang

khô nóng khó chịu , nhưng vừa nằm xuống khối giường Ngọc Thạch , lại

dần dần bình ổn , chẳng qua kết quả vẫn lúc lạnh lúc nóng , khiến

trái tim nàng không thể chịu nổi , cho nên ngất đi .

“Tôi… Tôi hôn mê trong bao lâu?” Hoàng Thi Hàm từ

trong mộng tỉnh lại , hé mắt ra liền nhìn thấy Lão thái bà ngồi ở

mép giường , trên mặt hiện ra vẻ hiền lành hòa ái trước giờ chưa

từng thấy .

“Không lâu , mới bảy ngày mà thôi” Lão thái bà

cười nhạt , “ Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào ? Có chỗ nào … không

khỏe không ?”

“Bảy ngày? Tôi ngủ mê bảy ngày ?” Hoàng Thi Hàm

cả người hơi tỉnh táo , bất ngờ phát hiện mình mặc trên người xiêm y

quái dị , hình như là đồ hóa trang diễn ca tứ hí* ( một loại kịch địa

phương ở Đài Loan và Phúc Kiến)

“Đúng rồi ! Tôi quên hỏi bà ….” Hoàng Thi Hàm

giống như là nhớ ra điều gì đó , “Tôi trước giờ chưa gặp qua việc lạ

như vậy , vì sao …” Không đợi nàng nói hết , Lão thái bà đã đoạt

trước nói : “Lão thân thấy ngươi không chịu nằm ở trên giường lớn ,

cho nên đành phải cho ngươi ăn – Liệt Dương Đan- vào . c*̃ng may ngươi có

năng lực thích ứng tốt , lại có thể nằm trên giường này tới bảy

ngày bảy đêm, không những hóa giải độc tính Liệt Dương đan , đồng

thời c*̃ng nhận được âm mạch khí trong Hàn ngọc , thật sự là đáng

mừng .”

“Hả ?” Hoàng Thi Hàm không hiểu “Vậy thì có gì đáng mừng?”

Lão thái bà nét mặt đầy vẻ nghiêm túc . “Bây

giờ nội lực c*̉a ngươi đã đủ tám phần hảo hầu , nếu vận dụng đúng

, là đạt tới chi cảnh thu phát tự nhiên ; đến lúc đó lão thân sẽ

tiếp tục giúp ngươi một tay , đả thông hai mạch Nhâm Đốc , từ đó ,lại

phối hợp thêm quyền cước kiếm thuật , trong thiên hạ , ai dám c*̀ng

ngươi tranh phong nội lực chứ?’

Hoàng Thi Hàm nhịn không được cười ha ha “Lão

thái à , đừng nói giỡn với tôi , vì sao tôi luôn nghe thấy ngươi nói

chuyện buồn cười vậy ?”

“Chẳng lẽ ngươi không tin những gì lão thân nói

?” Lão thái bà thực ra c*̃ng không cảm thấy bất ngờ .

“Tôi không tin” Hoàng Thi Hàm không muốn giấu diếm

, nói lời ngay thật.

“Được , vậy bây giờ chúng ta sẽ chứng thật một

chút !” Ngay tức khắc , Lão thái bà bỗng nhiên phát chường nhanh như

điện , bàn tay to vung lên , chén đèn dầu trên thạch bích tức khắc

chợt lóe , dập tắt . Trong động tức thì rơi vào trong bóng đêm , đưa

tay không thấy được năm ngón.

Tuy nhiên , khi Hoàng Thi Hàm nỗ lực trừng lớn

đôi con ngươi , đánh giá bốn phía một lần thì không ngờ phát hiện

thấy bích họa trên tường , văn tự lại càng thấy rõ ràng .

“ Di ? Vì sao tôi nhìn thấy ?” Hoàng Thi Hàm tim

thình thịch đập , không hiểu thế nào .

“Đó là bởi vì ngươi đem lực chú ý tập trung

lên trên mắt , khí trong cơ thể liền tự nhiên ngưng tụ , cho nên ngươi

mới có thể nhìn thấy trong bóng đêm .” Lão thái bà chậm rãi nói .

“Nói cách khác , nếu ngươi hiểu được cách sử dụng hòa tan nội lực

vào trong huyết mạch , tập trung ở hai tay , tự nhiên có thể dễ dàng

nâng vật nặng ; tập trung ở hai chân , như vậy chân c*̉a ngươi nhanh hơn

rất nhiều so với người bình thường, sau đó đạt tới cảnh giới bước

đi như bay.”

Lời nói khiến Hoàng Thi Hàm nghe cảm thấy hứng

thú . “Nếu vậy , phải tới khi nào tôi mới có thể tùy tâm sở dục

vận dụng nội lực , đạt tới loại cảnh giới mà bà nói ?”

Lão thái bà không nghĩ ngợi gì nói : “Nếu

ngươi kiên trì hăng say tu luyện , hành công khẩu quyết trên thạch bích

, nhanh thì nửa năm , tất có thể

đạt tới tuyệt hảo ; ngược lại thì vô kỳ , lão thân c*̃ng không dám

nói xằng .”

“Nửa năm a! Lâu như vậy !” Hoàng Thi Hàm lè

lưỡi “đó thực là những năm tháng buồn chán đó!”

Lão thái bà không cho là đúng . “Chỉ cần

ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc , thời gian lẽ nào còn có

thể tồn tại .” Hoàng Thi Hàm chăm chăm nhìn bà , cẩn thận nhai nuốt

từng câu từng chữ.

Lão thái bà mỉm cười với nàng , “ngươi giống với lão thân , đều là người

có cửu huyền âm mạch trên người , cho nên lão thân có thể hiểu suy

nghĩ c*̉a ngươi . Ngươi yên tâm đi ! Nói không chừng bằng tư chất c*̉a

ngươi không đến nửa năm liền có thể thành , bây giơ cần làm bản thân bối

rối chứ ? Nếu cần cái gì , gọi ta một tiếng là được .” Lão thái

bà chỉ tay lên trên thạch bích , cười nói : “Ta sẽ ở trên đầu!”

Hoàng Thi Hàm men theo tay bà ngưng mắt

nhìn lại , lúc này mới phát hiện phía trên có một cái động nhỏ ,

khó trách lúc trước bà ta luôn như có như không nhưng lại biết nàng

không nằm ở trên giường Ngọc Thạch , thì ra là như vậy .

“Cô gái trẻ ! văn tự trên tín bích c*̀ng hĩnh

vẽ ngươi hãy thu hết lại , ngươi chỉ cần theo thứ bản thân nhìn thấy

, tuần tự diễn luyện từng chút , tin rằng trong tương lai không lâu ,

nội lực trong cơ thể ngươi sẽ đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên .

Lão thân tại đây chúc ngươi thành công .” Nói xong những lời này , Lão

thái bà lại thâm sâu liếc mắt nhìn nàng một cái , lập tức thả

người , vọt khỏi động , bóng dáng tức thì biến mất .

Mình thật sự có nội lực ? Hoàng Thi Hàm ngây

ngốc ngồi ngẩn người trên giường Ngọc thạch , lập tức liền rơi vào

thế giới mơ mộng c*̉a bản thân .

Khí tức là cái gọi là nội lực . Tuy rằng theo

khoa học Phương Tây nghiên cứu lý luộn nó là không có căn cứ , nhưng

nó đích xác có tồn lại là một loại vật vô hình .

Âm khí ? Cửu huyền âm mạch ? Dung nhập vào cơ

thể ? Chân khí ? Nội lực ? Mấy thứ này Hoàng Thi Hàm không phải muốn

là hiểu được .

Suy nghĩ c*̉a nàng c*̀ng lực chú ý khi này đã

bất tri bất giác dừng ở trên một bức họa .ánh mắt chuyên chú thế

này , so với nàng năm đó học thi lên đại học K thì chỉ có hơn chứ

không kém ; nàng đã hoàn toàn bị bức họa kia làm cho hấp dẫn.

Đó là một bức tranh giống như khỏa thân , khắp

thân đầu những điểm hồng nhỏ , phân biệt các tên khác nhau ; văn tự

phía dưới thì lý giải từng công năng mỗi cái .

Hoàng Thi Hàm c*̃ng không vội đọc giải thích

c*̀ng công năng mà đem lực chú ý đặt ở điểm đen trong điểm nhỏ .

Dựa vào lời dặn c*̉a mũi tên , điểm đen nhỏ

này là phương hướng , lộ tuyến c*̉a huyết mạch chạy đi .

Học một biết mười , giả sử nói được người

ngoài dùng lục điểm trúng , như vậy chỉ cần lấy nội lực trong cơ

thể , chạy theo lộ tuyến bình thường , là có thể thoát được việc

bị kiềm chế . Hoàng Thi Hàm nghĩ thầm : Wow , nếu vậy xem ra , trong

phim võ hiệp là đều có lý mà làm theo a .

Đúng như những lời lão thái bà nói : Chỉ cần

ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc , thời gian có lẽ là không

còn tồn tại . Mà khi này , Hoàng Thi Hàm nhìn không rời mắt ở bức

họa , sớm đã tiến vào chi cảnh vong ngã chưa tỉnh .

***

Hửng sáng , mặt trời mới lên . Một mảnh sương

mù xuyên thủng tầng tầng mây trôi , chỉ thân hai thân ảnh như ưng giương

cánh , một đường từ dưới cách nhanh chóng như bão tố . Chỉ bằng

trong nháy mắt , song song bình yên vô sợ dừng trên đỉnh núi.

“Lão bà bà , ngày hôm nay sao không buộc ta trở

lại chuồng chó tối tăm kia ?”

“Không cần ! Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ , ngươi

đã ở chỗ đấy bao lâu?”

“Đương nhiên nhớ rõ a ! Thiếu ba ngày nữa là

được nửa năm …Chẳng lẽ bằng công lực hiện tại c*̉a ta , đã không cần

phải tiếp tục chờ đợi ở nơi đấy nữa sao ?”

“Không sai , nội lực c*̉a ngươi đã đủ hỏa hầu ,

kế tiếp là diễn luyện chiêu thức …” Trải qua gần nửa năm khổ tâm tu

luyện , khi này Hoàng Thi Hàm đã không mông muội như ngày xưa , không

chỉ có thể vận dụng nội lực đúng cách , đạt tới cảnh giới thu

phát tự nhiên , thậm chí còn có thể dùng chưởng đánh đá , khinh công

lại càng không thể nói xuông .

Lão thái bà thấy nàng thành thục nội lực ,

chiêu thức khẩu quyết ở trong động đã ghi nhớ trong lòng , bởi vậy

mới đưa nàng lên thẳng đỉnh núi , hảo tu luyện võ công cao sâu nhất ,

như kiếm thuật , quyền pháp , ám khí và cẩm nã.

“Cầm nó !” Lão thái bà đưa cho nàng một đoản

kiếm một thức hai thốn , dặn dò nói : “ Bộ này là Ngọc Nữ thần

kiếm chia làm mười ba chiêu , gặp cường thì cường , gặp yếu thì yếu

. Lão thân diễn luyện trước một lần , ngươi phải nhìn cho rõ …” Dứt

lời , kiếm đã xuất thủ .

Bà chỉ sợ Hoàng Thi Hàm không kịp nhìn kỹ ,

bởi vậy đem chiêu thức chậm dần . Nhưng từ toàn thân nàng phát tán ra

khí khách khiến người xem đến khiếp sợ , bộ Ngọc Nữ thần kiếm ẩn

hàm lưới kiếm chặt chẽ , ở giữa chiêu thức biến ảo , lại càng khó

có thể tìm được chút sơ hở nào.

“Bộ Ngọc Nữ thập tam kiếm vốn là chỗ đứng

c*̉a lão thân trên giang hồ , là bí mật không truyền , người trong giang

hồ muốn tìm lão thân tuyền thụ nhiều vô kể . Bây giờ ngươi may mắn

trở thành đệ tử độc truyền c*̉a lão thân , hi vọng sau khi học thành

, tiếp tục phát huy loại trừ những chỗ yếu c*̉a nó , giữ gìn tinh

thần công lý chính nghĩa c*̉a võ lâm Trung Nguyên , vì dân chúng mưu

phúc lợi…” Lão thái bà trong miệng thì thào nói xong , nhưng chiêu

thức trong tay chưa nghỉ , một lần lại một lần , để Hoàng Thi Hàm

ngắm nhìn như si như say .

Trong Binh khí phổ , đao xếp hạng nhất , kiếm

thứ hai , nhưng tuyệt không phải kiếm khó địch với đao . Kiếm nhẹ hơn

so với đao , khi sử dụng linh hoạt xảo quyệt hơn , đó là điều mà đao

cồng kềnh không theo kịp.

“oh !” Hoàng Thi Hàm nhịn không được nói leo

“Vậy đao có ưu thế là gì?”

“Đao làm người , nội lực trong đó tất phải có

chỗ hơn người , bởi vậy đao phần lớn là binh khí mà nam nhân lựa

chọn để tu luyện. Điều kiện đòi hỏi trước tiên là , nam nhân nhờ vào

dương cương khí , nội lực chung quy so với một cô nương vẫn thâm hậu hơn . Khi ngươi ứng đối c*̀ng với

người dùng đao thì chỉ cần tránh va chạm với binh khí , một khi nội

lực không bị lưu mất , không bị đánh tan ,sẽ tìm ra sơ hở trong đao

pháp c*̉a đối phương , một kích đắc thủ , đấy là con đường nhất định

thắng .” Lão thái bà kiếm chiêu vừa phát vừa thu lại , xoạt một

tiếng , kiếm đã vào vỏ . “Vi sư đã diễn luyện xong , ngươi có thể

nhìn ra những thứ gì ?” Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thực ra ngươi chưa

luyện xong , tổng cộng ta nhìn được mười hai chiêu kiếm c*̉a ngươi .”

Lão thái bà ha ha cười . “Hảo nhãn lực ,

vì sư quả nhiên không nhìn nhầm , ngươi quả nhiên là kỳ tài khó gặp

.” Trên mặt bà tràn ngập vui mừng .

Dừng một lúc , tiếp đó nàng lại nói : “Chiêu

thức mười ba vốn là tinh túy c*̉a Ngọc Nữ thần kiếm , chiêu thức vừa

ra , kiếm tất thấy máu mới có thể trở vào bao. Bởi vậy , vi sư dự

định chờ ngươi học xong mười hai chiêu thức trước , sau khi thuần thục

sẽ tiếp tục truyền thụ cho ngươi .”

“ Còn học nữa?” Hoàng Thi Hàm sững sờ.

“Thực ra đây c*̃ng không phải học gì , mà là

cần chiêu kiếm sắc bén , trên đỉnh núi tuy là đất cằn sỏi sạn ,

nhưng luôn có nhiều chim bay thú chạy . Vi sư không muốn vô cớ tổn

thương tới sinh linh vô tội , cho nên mới trên đường thu chiêu , không

muốn lại bị ngươi liếc mắt một cái là nhìn thấu .” Trải qua nửa năm

ở chung , Hoàng Thi Hàm cảm giác được lão bà bà thực ra là một

người cực thiện lương . Nhưng mà nàng không rõ , vì sao lão bà bà

lại coi trận luận võ kia là mục tiêu lớn nhất cuộc đời mình ? bà

hẳn phải là người không màng tới danh lợi mới đúng chứ!

“Tiểu nha đầu , ngươi lại đang suy nghĩ cái gì

?” Lão thái bà nhìn nàng.

“À ,

không … không có gì .”Hoàng Thi Hàm kéo suy nghĩ lại , “ Thật hy vọng

ta vĩnh viễn không cần phải học chiêu thứ mười ba c*̉a Ngọc Nữ thần

kiếm , như vậy , chẳng phải càng hợp tác phong c*̉a người ?” Lão thái

bà nghĩ một chút , lại thì thào nói : “Một ngày nào đó ngươi sẽ

phải xuất ra chiêu này …” Ánh mắt c*̉a nàng thâm thúy mà xa xôi , dồng

thời ẩn hàm một vẻ bi thương nhàn nhạt.

Hoàng Thi Hàm không biết bà đang suy nghĩ điều

gì , hoặc là , nhớ tới điều gì , đành phải nói sang chuyện khác :

“Đương nhiên rồi ! Ta nếu muốn không phải xuất ra chiêu thứ mười ba ,

nhất định phải đem mười hai chiêu thức phát huy đến tận c*̀ng .”

“Đó là đương nhiên !” Lão thái bà phục hồi tinh

thần , mắt sáng như đuốc . “Người kế thừa Kiếm hậu đích truyền từ

đời này sang đời khác , nếu ngay cả bọn đạo chích ngang ngược c*̃ng

không thể đánh bại , ước hẹn Đoạn Hồn Lĩnh ngươi sao có thể đối mặt

được !” Bà càng nói âm điệu c*̃ng dần lạnh như băng .

Hoàng Thi Hàm lè lưỡi , bộ dạng giả bộ cười

khẽ , “ Ngươi đừng hung dữ như vậy nha , ta hảo hảo luyện công là được

, tương lai nhất định sẽ không để cho người mất mặt đâu !” Lão thái

bà bất vi sở động , vẫn là biểu tình nghiêm túc , “ Một khi đã như

vậy , vậy ngươi còn đứng đấy làm gì ? Mau luyện!” “Vâng , tuân mệnh !”

Hoàng Thi Hàm theo tiếng sau đó không hề để bà liếc mắt một cái nữa

, rút kiếm ra khỏi vỏ , bắt đầu một lần diễn luyện.