Trước
Sau

Chương 4

“Vị công tử này , là ngươi tìm lão …”

“Xin chào , là ta muốn hỏi ngươi , quý tiệm có

thiếu người làm hay là có cần người khác ngoài hắn hay không ?”

“Không có a ! Công tử hỏi cái này là có ý gì

…”

“Kỳ thật c*̃ng không có ý gì ! Ta chỉ muốn tự

đề cử mình một lần .”

“Ha ha , công tử thật sự là thích nói

giỡn ! Bổn tiệm không thiếu người làm huống một

người giống như công tử bổn tiệm c*̃ng mời không nổi .”

“Ta không có nói đùa , ta nói thật a ! Ngươi có

thể không biết. Hiện nay ta hai mươi lăm tuổi , thật không biết là xảy

ra chuyện gì , ta tuổi trẻ lực tráng , không thể ăn mà lười làm ,

còn thật sự chịu khó học tập , nhưng mà , nhưng mà không ai chịu cho

ta một cơ hội , ta khổ vì không có lấy một cơ hội phát triển lý

tưởng khát vọng …”

Vẻ mặt trưởng quầy vốn đang tươi cười , nhưng

nghe đến chỗ này , hắn thật sự không thể tiếp tục giả vờ được nữa

, nếu không không biết đối phương còn nói đến khi nào .

“Công tử .” Chủ quầy đúng lúc nói chen vào ,

cắt đứt lời nói chưa hết c*̉a người trẻ tuổi kia . “Ngươi gọi lão

đến còn nói một lời dài như vậy , rốt cuộc là muốn chứng tỏ điều

gì ?”

Trên mặt người trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện

một nụ cười khổ chưa từng thấy trước giờ , “chưởng quầy ,thực không

dám giấu diếm , lúc này ngươi không cần ta c*̃ng không được . Bởi vì

ta … trên người c*̉a ta nửa xu c*̃ng không có , hai bát rượu và tiền

thức ăn kia , ta không có cách nào trả a !”

“Cái gì ? Ngươi …” Mặt trưởng quầy tái mét ,

đỉnh đầu giống như bốc hơi nước.

Người trẻ tuổi nở nụ cười trên mặt , biểu

tình ra vẻ đứng đắn “Ta có thể phụ trách rửa chén ,quét rác , nếu

không phụ vặt c*̃ng được …” Hoàng Thi hàm bị biểu tình tức điên c*̉a

chưởng quầy cho cho buồn cười , nàng vội đưa tay lên che miệng , ở

trong lòng thầm cười trộm .

“Ngươi … Ngươi thật sự là tức chết ta …” Sắc

mặt trưởng quầy xanh mét , không kìm chế được quát to một tiếng , “

Tới đây ! Đánh cho ta” Hắn dùng một ngón tay chỉ người trẻ tuổi kia .

Ngưởi trẻ tuổi nghe thấy trưởng quầy nói dứt

khoát ngượng ngạo nằm xuống đất . “Đánh một trận để rượu trướng

c*̃ng được , dù sao chuyện như vậy ta gặp c*̃ng nhiều rồi , c*̃ng không

kém hơn lần này .” Khi này chỉ thấy bảy tên tiểu nhị như châu chấu

vọt tới , mỗi người mặt mày khác ghét , bộ dạng như muốn đánh chết

người .

Chiếu theo biểu hiện c*̉a bọn họ thì c*̃ng đủ

biết được ngày thường nghiêm chỉnh huấn luyện mấy người ăn trắng

khẳng định là không ít .

Đám tiểu nhị cầm côn xoay , đang lúc nhấc tay

chuẩn bị đánh xuống thì cửa chính tửu lâu bỗng nhiên vang lên tiếng

thét to c*̉a một hán tử : “Mộ Dung công tử đến đây ! Mộ Dung công tử

đến đây !” Mộ Dung công tử này không biết người như thế nào , chỉ

thấy tiểu nhị vội vàng buông côn trên tay , mang theo nụ cười chân

thành , chạy tới bên cửa lớn , lập tức cung kính đón khách .

“Lãng huyh thật sự là chê cười …” Mộ Dung công

tử người theo tiếng xuất hiện .

Ánh mắt nhiều người không hẹn mà đồng thời c*̀ng sáng lên , tự động

nhìn về hướng người nọ.

Trời ạ ! Bộ dạng c*̉a hắn thật đẹp trai! Hoàng

Thi Hàm tâm thình thịch nhảy dựng.

c*̀ng đi vào trong tửu lâu có bốn người . Một

người đi đằng trước là con trai duy nhất Cô Tô Mộ Dung thế gia Mộ Dung

Tuấn ; tiếp theo là hai thị vệ trẻ tuổi đi cạnh , người giang hồ xưng

là tả hữu đặc sứ.

Cuối c*̀ng đi vào cửa chính là một lão nhân

tuổi quá năm mươi , trên lưng vác một rương gỗ , hắn chính là Trường

phòng Mộ Dung thế gia Lưu Anh Thái.

Mộ Dung , Tư Mã , Nam Cung là tam đại thế gia

c*̉a võ lâm Trung Nguyên , được người giang hồ ngưỡng mộ c*̀ng kính nể

. Bởi vậy , khi Mộ Dung Tuấn đi vào tửa lâu thì tiểu nhị sẽ dùng

loại phô trương này mà cung nghênh , hoàn toàn không phải việc gì bất

ngờ . Huống chi Mộ Dung Tuấn ngày thường đều tạo cầu trải đường rất

tốt , muốn nhiều người nghe thấy .

Mộ Dung Tuấn tuổi chừng hai mươi hai , dáng

người gầy yếu , khí thái anh hùng bức người , ngũ quan trên dưới

không hề có chút tì vết , tuyệt đối đáng được xưng tụng là một nhân

vật soái bạo.

Ban đầu người trẻ tuổi nằm trên đất chuẩn bị

bị đánh vừa thấy Mộ Dung Tuấn đi vào tửu lâu không khỏi lẩm bẩm một

tiếng , “thiệt là! Thế nào thật quá mất mặt!” Sau đó hắn chậm rãi

đứng lên , vẻ mặt xấu hổ nhìn lên Mộ Dung Tuấn .

“Chưởng quầy ngươi ngàn vạn lần chớ nên làm ẩu

…” Trên khuôn mặt tuấn tú c*̉a Mộ Dung Tuấn mang

theo nét cười thành khẩn , nhưng ngữ khí nói chuyện lại nghiêm túc

không ngờ “Phóng nhãn khắp võ lâm , phàm là người trong giang hồ có

người nào không biết A Lãng huynh dạo chơi nhân gian , cá tính tiêu sái

, ngôn ngữ khôi hài .”

“Ta … Ta thật sự là không có bạc !” A Lãng lộ

ra vẻ mặt khổ sở . “ Mộ Dung lão đệ , ngươi không rõ , đêm qua ta ở

‘sòng bài’ thua sạch toàn bộ gia sản , trên người ta lúc này nửa cắc

c*̃ng hông có , bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.”

“Không thành vấn đề , bữa cơm này để cho tiểu

đệ làm chủ thế nào ? Không biết A Lãng huynh có thưởng tiểu đệ một

nặt ?” Mộ Dung Tuấn ảm đạm cười nhưng tuyệt đối thành khẩn .

“Cái này thì …” A Lãng ấp úng , đột nhiên

ngẩng đầu , lén liếc mắt nhìn Hoàng Thi Hàm một cái , đồng thời

chậm rãi đi lên cầu thang .

Lên lầu hai , hắn khiến người khác không ngờ

tiêu sái bước tới trước mặt Hoàng Thi Hàm , thật cẩn thận nói : “Cô

nương , chúng ta thương lượng chút được không?” Hoàng Thi hàm ngẩng đầu

quét mắt nhìn hắn một cái , không biết trong bụng hắn có chủ ý bẩn

thỉu gì , lại e sợ hắn làm loạn trêu chọc , cho nên không mở miệng

nói chuyện .

“Ta…” Biểu tình A Lang càng nhìn càng chua sót ,

“Ta thật sự không muốn thiếu nhân tình c*̉a hắn , ngươi … Ngươi có thể

trả giúp ta bữa ăn này được hay không , ta nhất định sẽ mau chóng trả

lại ngươi” Nói gì vậy ! Hoàng Thi Hàm âm thầm tức giận trong bụng

Hắn không biết mình , dựa vào cái gì mà đưa ra

cái yêu cầu này? Nếu mỗi người ăn cơm đều muốn kêu nàng trả tiền ,

như vậy thiên lý ở đâu ?

“Bênh thần kinh!” Hoàng Thi Hàm trừng mắt liếc

hắn một cái

“Bệnh thần kinh ? Đây là ý gì ?” A Lãng thì

thào tự hỏi : “Cô nương , đồng ý hay không c*̃ng chỉ là một câu mà thôi.” Hoàng Thi Hàm

không liếc mắt nhìn hắn một cái , “Tiểu nhị Phiền người lại đây

tính tiền” A Lãng không ngờ nàng lại phản ứng vậy không khỏi hơi bị

sửng sốt , nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần , một mình ủ rũ đi

xuống lầu . “Thiệt là ! Bây giờ giang hồ đồng đạo sao một chút lòng

từ bi c*̃ng không có , lại tàn nhẫn muốn xem ta nằm trên đất bị

đánh…” A Lãng trề môi lẩm nhẩm một tràng dài , cuối c*̀ng mới hướng

về phía Mộ Dung Tuấn nhếch mép cười ngây ngô . “Nói nửa ngày c*̃ng

là Mộ Dung công tử tốt … Tiểu nhị , nhanh giúp ta đưa hai món nhắm

rượu , ngoài ta mang mười cân Hoa điêu Mộ Dung công tử mời khác .”

“Hừ ! Thật là một tên vô lại không biết xấu

hổ!” Hoàng Thi Hàm trong lòng nghĩ như vậy lập tức trả tiền , rời

khỏi Khai Phong đại tửu lâu.

Ước chường khoảng hai khắc sau , Hoàng Thi Hàm

đã đi tới Long Môn khách điếm , muốn thuê một gian phòng lớn , dự

định tìm nơi ngủ trọ đêm nay.

Suốt bảy ngày trước đấy , Hoàng Thi Hàm tuy

rằng chạy không ít đường , ngươi c*̃ng không biết thế nào là mệt mỏi

nhưng nàng lại không muốn buông tha cơ hội được đi thăm đại Tướng Quốc

Tự . Huống chi ngày mười năm tháng hám còn lâu mới tới , nàng rất

tim mình nhất định đến kịp hẹn.

Hoàng Thi Hàm đã lâu chưa được thấy qua chăm đệm

giường chiếu sạch sẽ , lúc nãy đã sớm khẩn cấp vứt bao quần áo

trên vai xuống , giống như bay nhảy bổ về phía giường , đồng thời trên

mặt hiện lên nụ cười khờ dại lâu chưa thấy.

Nàng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường , nhớ tới

cảnh ngộ c*̉a bản thân không khỏi dở khóc dở cười . Nàng không những

mạc danh kỳ duyên đi tới Minh triều , thậm chí còn trở thành một

người võ công cao cường trở thành truyền nhân Kiếm Hậu , nàng còn có

thể phát sinh kỳ ngộ nào nữa hay không ? Chính nàng c*̃ng không rõ .

Nghĩ đi nghĩ lại , nàng bỗng nhiên nghĩ đến Mộ

Dung công tử làm trái tim nàng đập rộn lên kia.

Tuy rằng Hoàng Thi Hàm không rõ bối cảnh gia

thế c*̉a Mộ Dung công tử nhưng không thể phụ nhận là đã bị khí độ

độc đáo c*̀ng khuôn mặt tuấn tú không chút tì vết kia làm cho thu hút

.

Trên cơ bản , nam nữ c*̃ng là một loại động vật

, hai bên đều có thể trong vô thức hấp dẫn ánh mắt người khác hoặc

là bị đối phương hấp dẫn . Đấy là một loại phản ứng rất vi diệu

giữa giống đực và giống cái , chỉ cần là lòai người , có rất ít

người có thể thoát khỏi cái định luật này.

Đột nhiên , một hồi tiếng đập cửa vang kéo

Hoàng Thi hàm đang trong tưởng tượng về thế giới thực .

“Người nào ?” Hoàng Thi hàm xuống giường , đi

đến mở cửa phòng , người tới thì ra là tiểu nhị. “Có chuyện gì

không ?” Tiểu nhị cười nói : “Cô nương , nước tắm đã chuẩn bị ổn

thỏa.” “Được ,cám ơn ngươi .” Hoàng Thi Hàm ngẫm lại thấy không

đúng , tiếp đó lại hỏi : “Gian tắm rửa ở đâu?” Tiểu nhị xoay người

lấy tay chỉ nơi cuối c*̀ng : “Ở chỗ đó” “Ừ , tôi đã biết” Hoàng Thi

Hàm gật đầu , “Không có chuyện c*̉a ngươi nữa , ngươi đi làm việc c*̉a

ngươi đi!” “Tiểu nhân cáo lui” Dứt lời , tiểu nhị chuyển động lập tức

lui xuống.

Chờ tiểu nhị đi rồi , Hoàng Thi Hàm quay lại

phòng , lấy túi ngân lượng trong túi ra , giấu dưới gối ; sau đó mở

tay nải , lấy ra quần áo để thay , thong thả bước khỏi phòng nghỉ đi

đến nơi cuối hành lang .

Sau khi đẩy cánh cửa , lọt vào trong tầm mắt

chỉ có thể nhìn thấy một thùng gỗ cao nửa người đặt ở trong góc so

với tưởng tượng c*̉a nàng không khác mấy .

Gian phòng tắm này lớn chừng ba bình , ngoại

trừ một cái thùng gỗ , một gáo gỗ và một miếng giống như nhựa cây

gì đó ra , mặt khác thì không còn vật gì .

Hoàng Thi hàm đặt quần áo ở một góc , cầm lấy đống nhựa cây gì đó lên hít hà ,

một mùi thơm ngát lập tức xông vào mũi.

Kiếm cả buổi , thì ra vật này là xà phòng .

Hoàng Thi Hàm âm thầm cảm thấy buồn cười , đồng thời tự đáy lòng

bội phục sự thông minh c*̉a người xưa.

Nàng chậm rãi cởi xiêm y , cầm lấy gáo gỗ xối

thân thể , sau đó cầm lấy c*̣c xà phòng chà lau thân thể nhưng không

thấy bọt gì.

Chờ đến khi thân thể c*̉a nàng hoàn toàn được

tẩy sạch thì nàng mới đi vào trong thùng gỗ . Trong chốc lát , thân

thể c*̉a nàng đã hoàn toàn chìm vào trong nước , chỉ lộ ra một

khoản đầu.

Nàng ngầm hít một hơi , đem chân khí trong cơ

thể ngưng tụ bên trong đan điền sau đó dùng lục thúc bên trong , chỉ

một thoáng tứ chí gân cốt tuyền đến một loại khoan khoái trước giờ

chưa có.

Sau khi hành công xong mười hai vòng , nàng chậm

rãi phân tán nội lực đi sau đó mới đứng lên , như đóa sen thanh tú nở

trên mặt nước bước ra từ thùng gỗ.

Khoảng hai khắc sau , nàng đã thay xong quần áo

, với thân thể sạch sẽ cầm quần áo c*̃ phơi ở xào trúc phía sau

viện xong , khi này mới quay về phòng.

Lúc này thân nàng mặc trang phục màu thủy lam ,

mái tóc như thác nước vân để xõa trước ngực , trên gương mặt hiện lên

hai chấm đỏ ửng , nụ cười ngọt ngào động lòng

người.

Tính lại , nàng đã lâu rồi chưa hảo hảo ăn bữa

cơm , thoải mái khoan khoái tắm rửa một lần , yên ổn nằm ngủ trên

một cái giường , nụ cười trên mặt khi này về đêm càng đậm.

Nhưng , trong lúc nàng đẩy cửa phòng ra , bước

vào trong thì nụ cười trên mặt nàng bỗng cứng ngắc ; nàng đã hoàn

toàn không cười nổi.

Trong phòng được bao phủ lên một mùi rượu thoang

thoảng , không cần phải nghĩ nhiều , vừa rồi nhất định có người

thừa lúc nàng đang tắm lén lút xâm nhập vào phòng , nếu vậy …

Hoàng Thi Hàm không dám nghĩ nhiều thêm nữa ,

thân mình lướt một cái đi đến bên giường , cầm gối đầu lên . Quả

nhiên không sai! Bọc kim ngân dưới gối đã không cánh mà bay , nhưng lại

có một tờ giấy , chữ việt như rồng bay phượng múa.

Gửi

cô nương đại tự đại bi

Bởi

vì tình hình kinh tế tại hạ không tiện , cố xin tạm mượn bạc cô

nương dùng một chút , ngày sau ổn thỏa xin trả gấp bội . Đại ân đại

đức , cảm kích vô c*̀ng.

Tri

danh* không thể nói (nổi tiếng)

Không ! Không thể nào ! Hoàng Thi Hàm hoảng , cả

người như rớt vào trong sương mù , hoàn toàn tìm không thấy bờ.

Mặc dù vừa rồi nàng đang tắm . nhưng nàng tai

thính mắt tinh sao lại có thể không phát hiện ra bọn đạo chinh xâm

nhập trong vòng hai mươi trượng , hay là võ công c*̉a người đấy cao

cường , còn xa hơn cả nàng ? Hay là …

Hoàng Thi Hàm không muốn lãng phí trí tuệ c*̉a

mình , bởi vì mất đi lộ phí chẳng khác gì mất hết thảy . Không có

bạc , sau này nửa bước khó đi , cuối c*̀ng kêu nàng lưu lạc đầu đường

, còn nói cái gì mà hành hiệp trượng nghĩa, trừ cương tế nhược đây

? *( trừ mạnh giúp yếu)

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải tìm

ra tặc tử kia , đoạt bạc bị trộm về , hảo hảo giáo huấn hắn một

phen . Nhưng mà cái tên Tri danh không thể nói là ai đây?

Tri danh không thể nói ? Tri danh không thể nói …

Hoàng Thi hàm trầm tư , rất nhanh nàng nghĩ đến một tên cặn bã có

khả năng nhất.

Biểu tình mơ hồ trên mặt hắn thoáng chốc thay

đổi thành một nét cười lạnh thoáng hiện , tám phần chính là hắn !

nàng vừa lẩm bẩm tự nói vừa cầm tay nải để dưới chân giường .

Cung may tay nải vẫn chưa mất . Kẻ cắp hiển

nhiên là người trong nghề , rõ ràng phân biệt được trong bao quần áo

không đặt ngân lượng , nhưng c*̃ng bởi vì vật mà Phục Ma Kiếm Lão

thái bà truyền cho nàng mới không bị đối phương trộm đi , nếu không

hậu quả khẳng định khó lường .

Thật sự là tức chết ta ! Hoàng Thi Hàm tức

giận đến mức sắc mặt thay đổi mấy lần , lập tức mở cửa sổ , thân

hình lướt một cái như luồng khói hẹ bay khỏi phòng , trong chớp mắt

liền biến mất trong bóng tối.

Trong Đại thông đổ phường tiếng người sôi

nổi , vạn đầu dúi vào , rất náo nhiệt .

Bình tĩnh nhìn lại mọi chuyện , chỉ thấy bên

phải trong đổ phường , có một mười hai người ngồi một bàn tròn lớn

, bên cạnh có một đám người vây quanh , nhưng thật sự ngồi ở trên bản

đổ lại chỉ có một người – A Lãng.

Bàn tròn mười hai người này là Đại thông đổ

phường chuẩn bị dùng để ra tay với những khách nhân hào phóng xa xỉ

, nếu đổ vào không đủ mười tám lượng thì không thể ngồi xuống , chỉ

có thể đứng một bên quan sát.

“Tây Bát Nhạc huynh , ngươi sao vậy?” A Lãng nhìn

chằm chằm vào một lão già ở mặt bàn bên kia , thần thái hào hứng ,

vẻ mặt tiểu nhân đắc ý .

Bộ dạng c*̉a hắn hiện tại , c*̀ng với lúc ở

Khai Phong đại tửu lâu không bạc trả tiền thì cách biệt một trời một

vực , đã thấy trước mặt hắn chất một đống ngân phiếu cao gầ lên

c*̀ng một núi nhỏ bạc trắng , nhìn tình huống thì đêm nay thủ khí

c*̉a hắn không tệ , khẳng định là thắng không ít.

Lão già sắc mặt trắng bệch , hai tay cầm áp

bảo * ( một loại đồ dùng để đánh bạc thời xưa) toàn thân giống như

phát bệnh sốt rét run rẩy không ngừng . “A … Lãng công tử , lão …”

A Lãng nở nụ cười , ra vẻ khó hiểu nói : “Tốt

xấu gì ngươi c*̃ng phải buông áp bảo ra , ra mới đổ vào được , nếu

không ván này sao có thể tiếp tục nữa?”

“ A Lãng công tử , người hôm nay đã thắng được

không ít …” Lão già bày ra bộ mặt đắng như khổ qua , “thật sự đã

thắng được không ít , chi bằng dừng tay từ đây”

“Hắc hắc , ngươi nói nghe thật hay đó!” A

Lãng bày ra vẻ mặt chán ghét “Sao ngươi không suy nghĩ trường hợp như

hôm qua , ngươi thẳng hết tài sản c*̉a ta , hại ta hôm nay cả tiền ăn

c*̃ng không có , còn thiếu Mộ Dung Tuấn một nợ nhân tình.” Sắc mặt

lão già càng thấy chua sót hơn “ A Lãng công tử , hão c*̃ng chỉ là

người ăn cháo cầm hơn để sống qua ngày .” A Lãng cắt đứt lời c*̉a

hắn “Tốt lắm ! ngươi đi tìm chưởng quầy c*̉a ngươi ra , ta c*̀ng hắn

đối đổ , nếu hắn thua , việc không nói có thể nói chứ!”

Lão già còn không kịp trả lời , bức rèm

phía sau cửa leng keng vang lên , một gã trung niên mập lùn . “ Lãng

lão đệ quả nhiên không đơn giản , chỉ mới qua một ngày đã hạ cố đến

tệ điếm gỡ vốn”

A lãng ngoài cười nhưng trong không cười nói :

“từ chỗ nào mất thì từ chỗ đấy lấy trở về , mọi người không phải

đều nói như vậy sao ?”

“Hảo! Thật hay!” Gã trung niên ục ịch ha ha cười

. “Sảng khoái ! Sảng khoái ! Như vậy Lãng huynh chuẩn bị đánh cuộc

thế nào đây ?”

“Thì một phen thẳng thua , ta hạ toàn hộ!” A

lãng ngay cả một chút lo lắng c*̃ng không có , đem ngân phiếu trên mặt

bàn đẩy về phía trước như thể toàn bộ đồ trên bản chỉ là đá ,

giấy vụn.

Bắp thịt trên mặt trung niên ục ịch co giật một

hai cái sau đó gật đầu nói : ‘Được , tệ điếm xin nhận c*̉a Lãng huynh

! Dứt lời , hai tay c*̉a hắn nâng áp bảo lên , nhoáng một cái , rung

động hai cái , ước chường mười bảy , mười tám . lúc này mới hạ áp

bảo xuống bàn.

Phàm là người đi lại trên giang hồ , có người

nào không biết người trung niên ục ịch này kỳ thật chính là Đổ vương

Dư Bàn Tử thanh danh lan xa . Nghe nói hắn đổ gần ba mươi năm , chưa bao

giờ thất thủ . Bởi vậy , lúc náy hắn tự mình áp trận , nhiều

người lập tức xông tới ; người chơi bạc không ngờ có thể tận mắt

nhìn thấy kỹ thuật cao siêu c*̉a Dư Bàn Tử , việc này chẳng lẽ không

phải là cơ duyên khó mua được hay sao .

Vẻ mặt A Lãng vẫn thản nhiên ngồi nguyên cô ,

nụ cười tà trên mặt thoảng thoảng dù ai c*̃ng không thể nào đoán

biết . “Ta mua đại.”

“Đại?” Dư Bàn Tử thần sắc không thay đỏi ,

“Lãng huynh khẳng định mua đại , không đổi ý ?” A Lãng lắc đầu , “ta

làm việc luôn rõ ràng , hơn nữa tuyệt đối không hối hận .”

“Được !” Dư Bàn Tử quát to một tiếng , tay phải

từ từ vươn tới chỗ cái bát , nhẹ nhàng xốc một cái , mở bát.

Ba khối xúc xắc ba lục yên ổn nằm ở đấy chén

, mười tám điểm , đại; Dư Bàn Tử thần sắc đột nhiên đại biến , phút

chốc xanh mét.

“Không ! Không có khả năng …” hai mắt Dư Bàn Tử

lồi hẳn ra , trừng mắt nhìn ba khối xúc xắc , như thể không tin được

chuyện này.

Vừa rồi hắn trảo bát đã dùng nội lực vừa thô

vừa thu , làm cho xúc xắc trong bát c*̀ng quay một mặt , trở thành ba

nhất , thế nhưng một lát sao lại biến thành kết quả thế này , hắn

nghĩ hoài không ra.

Nhìn tầm vóc như Dư Bàn Tử c*̃ng có thể hiểu

rõ nội công c*̉a hắn đã đạt tới cảnh giới nào … chẳng lẽ thanh niên tên

A Lãng trước mắt giấu nghề , giả trư ăn cọp?

Vừa rồi khi hắn đang đưa tay bắt bát xuống đồng

thời A Lãng c*̃ng đẩy ngân lượng trên bàn , chẳng lẽ chính là trong

khoảng khắc đó hắn động tay chân?

Dư Bàn Tử đang lúc hết sức trầm tư , A Lãng đã

hắc hắc cười mỉa , “Thật là xin lỗi , đa tạ…” Thần sắc hắn vẫn

không đổi ngồi một chỗ . “Không biết nhà cái quý tiệm còn muốn tiếp

hay không , buổi tối hôm nay ta còn chưa đổ đã ghiền đâu!” Tuy rằng hắn

cười hì hì nói ra lời này nhưng trên thực tế lại chan chua cực điểm

. Ngay cả người chỉ huy Đại thông đổ phường Bàn Tử c*̃ng thua , trên

đời này còn có người nào có thể qua được hắn ?

Nhưng mà , một chuyện khiến người khác không

thể tin đột nhiên phát sịnh , bởi vì phía sau hắn truyền đến một

tiếng quát c*̉a nữ tử “ Ta tới đổ c*̀ng ngươi !” A Lãng quay đầu , vừa

nhìn . “Ngươi …” Thần sắc hắn không chỉ đại biến , thậm chí cả tiếng

nói c*̃ng run rẩy.

Đứng ở sau hắn chính là Hoàng Thi Hàm . Từ

đống ngân lượng trước mặt hắn , nàng dễ dàng phát hiện miếng vàng

lá óng ánh . Vàng lá không mọc cánh được cho nên không có khả năng

tự bay đế Đại thông đổ phường ; đáp án chân chính lúc này đã được

công bố.

Hoàng Thi Hàm không đợi hắn nói xong , tay phải

đột nhiên duỗi ra nhanh như chớp , với về phía cổ tay phải hắn , cười

nói : “Sao ? Ta không thể đổ c*̀ng ngươi ?” Trên mặt A Lãng tuy là đang

cười nhưng bất luận là ai đều có thể nhìn ra nét cười c*̉a hắn thập

phần miễn cưỡng . “Hai vợ chồng chúng ta có gì phải đổ , không phải

để người ngoài chế giễu sao?” Khi nói chuyện , hắn nhếch miệng trừng

mắt nhìn mọi người , diễn cảm thập phần tà khí.

Hoàng Thi Hàm vừa mới ra tay chế trụ mạch môn

cổ tay c*̉a hắn , tuy rằng không sợ hắn chạy trốn nhưng mà sợ hắn

nói lung tung . Nàng lập tức âm thầm hít một hơi , thanh âm như tiếng

muỗi truyền đến : “Nếu ngươi không muốn cho ngươi ngoài cười nhạo ,

ngoan ngoãn theo ta đi ra ngoài!” A Lãng khẽ thở dài một cái , gật

đầu , “hảo , ta đi với ngươi” hắn lập tức đứng lên , cao giọng nói:

“Dư lão đại … Chỗ ngân phiếu ,

ngân lượng này ngươi tạm thời bảo quản giúp ta , chờ lần tới nếu có

đi qua Khai Phong thì sẽ thu hội lại.” Nói xong , hắn tùy tay cầm mấy

thỏi bạc nguyên bảo , vàng lá c*̀ng một chồng ngân phiếu. “Hiện tại

vợ chồng chúng ta có chuyện phải nói , cáo từ!” Chỉ cần là người

đi lại trong giang hồ đều biết , A Lãng – người này làm việc , nói

chuyện hoàn toàn không theo lẽ thường . Nhiều người chỉ thấy là

Hoàng Thi Hàm xuất hiện , gián đoạn bán bài này ; hoàn toàn không

rõ hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì.

Hoàng Thi Hàm lúc này nổi giận trong bụng nhưng

lại không muốn nổi bão ở nơi này , vởi vậy lúc này theo sát phía

sau A Lãng , sắc mặt thật sự không tốt.

Trái lại A Lãng thì điềm tĩnh khác thường ,

trên mặt mang theo một nụ cười kỳ lạ , ở trong trường hợp này hắn cư

nhiên vẫn còn cười được ?

A Lãng đi phía trước , Hoàng Thi Hàm theo sau

hắn , cách nhau khoảng a bước , mãi cho đến khi hai người tới đường

cái đôg đúc hàng rong thì tình huống bỗng nhiên có thay đổi.

Khi A Lãng đến gần một hàng ròng thì hắn lấy

từ trong quần áo ra một đống bạc vun; bạc vụn rơi xuống đất , tiếng

vang lập tức hấp dẫn đãm người nhấn nháo tới cao độ .

“Mọi người mau tới nhặt bạc !” A Lãng kêu lên

một tiếng , mọi người không chút do dự , tức thì như đám châu chấu

lao đến.

A Lãng nhìn tình thế không thể để lỡ mất ,

lập tức nhảy qua băng ghế , giống như chó chạy nhà tang bay thẳng về

hướng ngoại thành.

Lúc này , chỉ thấy Hoàng Thi Hàm bỗng nhiên

cười lạnh một tiếng , giỏi cho một tên tặc tửu , ta lại muốn xem

ngươi có thể chạy tới đây ! Nàng nhún chân một cái , bất chấp những

người ở trước mặt thi triển tuyệt thế khinh công kinh thế hãi hùng ,

toàn thân như một con chim đại bàng dương cánh lướt qua đỉnh đầu mọi

người , sau đó gắt gao đuổi theo hướng A Lãng chạy .

Vô số nóc nhà , ngọn cây lướt qua chân Hoàng Thi

Hàm . Ước chừng khoẳng nửa khắc đồng hồ qua đi , bóng lưng A Lãng đã

rõ ràng trong tầm mắt.

Hai người cách nhau tầm mười trượng , như thể

khoảng cách duy trì đã giảm một chút , mãu đến khi trước mắt đã

hoàn toàn không thấy nhà cửa thì Hoàng Thi Hàm mới mãnh liệt hít

một ngụm chân khí , thân thể mềm mại như mũi tên vọt về phí trước.

Trong chớp mắt , khoảng cách đã không quá năm

trượng . Hoàng Thi Hàm nghĩ thầm chỉ cần thêm sức lực , không lo tặc

tử kia thoát khỏi tay , lập tức đem nội lực phát huy đến cực hạn ,

lướt đi như hình với bóng c*̀ng A Lãng.

Trình độ khinh công c*̉a A Lãng hình như c*̃ng

không kém , một trận gió phi như điện , nhẹ nhàng thổi như sương khói

hướng về bên trái rừng cây . động tác nhanh chóng , một chút c*̃ng

không dừng.

Hoàng Thi Hàm c*̃ng không quên lời căn dặn mà

Lão thái bà nói nhiều lần ‘giặc c*̀ng đường chớ đuổi’, ‘gặp rừng

đừng vào’ , nhưng từ lúc nàng rời khỏi Thái Hành sơn tới nay c*̃ng

chưa gặp loại tình hoáng này , hơn nữa trên người nửa phân bạc c*̃ng

không có , nếu không mang bạc về , sau này sống thế nào qua ngày?

Bởi vậy , nàng cơ hồ ngay cả chút lo lắng c*̃ng

không có , liền khẽ quát một tiếng : “Đứng lại!” chân điểm một cái ,

nàng đã tiến vào khu rừng không biết tên.

Trong rừng cành lá tươi tốt , che đi ánh trăng ,

đưa tay khó nhìn thấy năm ngón.

Hoàng Thi Hàm cười lạnh một tiếng , cho dù

ngươi chạy tới chân trời góc biển , ta c*̃ng sẽ tìm ra ngươi! Nàng

ngưng thần nín thở , âm thầm thăm dò động tĩnh bốn phía ; đáng tiếc

trong rừng tối đên như mực , tặc tử kia lại tránh ở chỗ tối , bởi

vậy không nghe thấy tiếng động gì.

“Ta biết ngươi ở trong rừng , mau ra đây!” Hoàng

Thi Hàm khí tụ đan điền , cao giọng nói.

Nàng sắc nhọn nhìn lướt qua bốn phía , bỗng

nhiên ngầm lên một tiếng , tả chưởng ra , người đồng thời c*̃ng đánh

tới bụi cây bên trái.

“Trời ạ! Thật

hung dữ a!” Người theo tiếng hiện ra , đã thấy A Lãng bất ngờ dựng

thân , hữu chưởng nhẹ nhàng vung lên , phịch một tiếng , thân người

không khỏi lui non nửa bước.

Hoàng Thi Hàm dù chưa bị chưởng lực c*̉a hắn

gây thương tích , nhưng lại bị phản ứng c*̀ng chưởng lực c*̉a hắn làm

hoảng sợ . Tặc tử này nội lực thật cao ! Nàng lập tức ngầm vận

tám phần công lực , vận sức chờ phát động .

A Lãng như bị chưởng lực c*̉a nàng rung động

đến huyết khí ngùn ngụt , sắc mặt lúc này tái nhợt , thần tình

khổ c*̀ng.

“Ngươi không chỉ hung dữ , võ công c*̃ng không yếu

.” A Lãng kiếc mắt nhìn nàng một cái , giống như thì thào tự nói .

“Xem ra đêm nay ta khó có thể thoát thân … Cô nương , bây giờ rốt cuộc

là có chuyện gì , ngươi không phải muốn cược với ta một ván sao ?

Tại sao lại …”

“Ngươi câm mồm” Hoàng Thi Hàm nổi giận quát một

tiếng , “ta với ngươi vốn không liên quan , là ngươi vô cớ trộm bạc c*̉a

ta đi , ta tuyệt đối không tha cho ngươi được .”

A Lãng than nhẹ một tiếng , “đều là bằng hữu .

Ta chỉ tạm thời mượn bạc c*̉a ngươi dùng một chút , c*̃ng không phải

không trả ngươi , ngươi tội gì phải tức giận tới vậy a!” Tiếng vừa

hạ , từ trong lồng ngực lấy ra một chồng ngân phiếu , ngân bảo , một

miếng vàng lá , đang muốn mở miệng nói gì đó thì không lường được

thân mình lảo đảo một cái , ngã ngồi trên mặt đất.

Khóe miệng c*̉a hắn đột nhiên chảy một dòng

máu tươi , “ta trả lại ngươi là được.” Tiếp theo đưa vật gì đó trên tay

đặt trên mặt đất , hai mắt không hề chớp nhìn nàng.

Nhìn bộ dạng đáng thương kia , Hoàng Thi Hàm

không đành lòng . Dù sao hắn chỉ là một tặc tử bé nhỏ không đáng

nói , vừa rồi mình ra tay thật sự quá nặng ,vạn nhất vì vậy mà

hắn bị mất mạng , như vậy sát nghiệp c*̉a mình có tăng thêm hay không

đây?

Hiện giờ nàng đã là truyền nhân Kiếm Hấu ,

nàng không muốn tiếp nối phương thức làm việc c*̉a Kiếm Hậu ngày

trước trong giang hồ . Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng , như vậy có

phải la sẽ càng khiến người khác khen ngợi sao .

Ai , quên đi ! hà cớ gì phải tính toán với một

tặc tử đã đầu hàng . Thế chẳng phải là hạ thấp thân phận c*̉a mình

hay sao . Suy nghĩ đến đây , khúc mắc c*̉a Hoàng Thi Hàm

đã được tháo gỡ , lập tức tản đi nội lực , tiến từng bước một về

phía hắn.

Nàng nhặt bạc dưới đất lên , “ Ta chỉ cầm đủ

c*̉a ta …” Lời c*̉a nàng còn chưa nói xong , A Lãng đang ngã ngồi trên

mặt đất không hiểu sao bỗng nhiên bật dậy như mũi tên đánh về phía

nàng , dễ dàng điểm trụ lời nói c*̉a nàng . Trong tích tắc , Hoàng

Thi Hàm đã không thể động đậy.

“Ngươi …” Hoàng Thi Hàm tức giận đễn mức sắc

mặt thay đổi mấy lần.

A Lãng lau đi vết máu bên khóe miệng , trên mặt

lại lộ ra nụ cười đặc thù , “Vì muốn diễn trò này cho tốt , cả

đầu lưỡi ta c*̃ng cắn , ngay mai chắc không có cách nào uống rượu rồi

.”

“Ngươi …” Vừa thấy diện mạo tà ác c*̉a hắn ,

Hoàng Thi Hàm không khỏi nện thình thịch , nghiến răng nghiến lợi

nói “Ngươi muốn làm gì ?”

A Lãng không đáo , ngược lại đem ngân phiếu trên

mặt đất cất toàn bộ vào trước ngực , sau đó mới nhe răng cười nói

“Ngươi là nữ , ta làm nam , cô nam quả nữ ở một mình trong rừng , ánh

trăng làm chứng , mặt đất làm giường , ngươi nói ta muốn làm gì .”

Hoàng Thi Hàm ngay cả cơ hội mở miệng mắng hắn

c*̃ng không có , hắn đã một phen ôm lấy thân thể c*̉a nàng , hướng

rừng cây trong đêm khuya bay đi.