Trước
Sau

Chương 16

Vì chuyện cự tuyệt hôn sự mà Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ bị Nguyễn lao gia mắng cho một trận trối chết, “Ngu xuẩn!

Ngu xuẩn! Cơ hội tốt cho ngươi bay lên làm phượng hoàng mà ngươi lại…”

Hắn giận đến thiếu chút nữa máu chạy nên não không kịp.

Hai phụ mẫu Nguyễn phu nhân âm thầm vui

vẻ. Vô luận thế nào, để nhị di nương mẫu tử các nàng có danh phận cao

quý hơn mình cũng không thể gọi là chuyện vui được. Tam di nương cũng

thực tâm thực ý nói vài câu: “Nhược Nhược, cơ hội tốt như vậy không có

nhiều, ngươi lại bỏ lỡ, sau này muốn kiếm một mối tốt như vậy nữa e là

cũng khó khăn…” Nàng ta nói chưa chính xác, đâu chỉ là khó khăn như vậy

thôi,….chỉ sợ rằng không còn bất cứ nhà nào nữa kìa.

Nhị di nương nước mắt tuôn như mưa,

“Nhược Nhược, ngươi tại sao lại cự tuyệt? Vương phủ cầu hôn, ngươi tại

sao lại cự tuyệt a.” Nói đi nói lại cũng là mấy câu như thế.

Hạnh Nhi tiếc nuối: “Tiểu thư, Tiểu vương gia lớn lên anh tuấn a, một lang quân tốt như vậy tại sao người lại cự

tuyệt, thật là tiếc mà.” Nha đầu kia không hề ganh tị mà chỉ một mực

than tiếc cho nàng.

Chỉ có Nguyễn Nhược Long cùng một trận

tuyến với nàng, “Tam muội, cự tuyệt cũng tốt. Ta xem tên Tiểu vương gia

kia là không tình nguyện, chắc chắn hắn bị vương phi ép buộc tới đây.

Ngươi nếu gả cho hắn làm trắc phi…chỉ sợ mỗi đêm muội phải cô đơn phòng

trống.”

Có một vị ca ca hiểu người hiểu chuyện

như vậy, Nguyễn Nhược Nhược đối với đời Đường này phá lệ sinh một tia

hảo cảm. Nếu cùng với Nguyễn Nhược Phượng so sánh, Nguyễn Nhược Long

đích thị là ca ca tốt. Tại sao hai người cùng một bụng mẹ sinh ra lại

khác nhau tới như vậy chứ?

Ngọc Liên Thành đã một lần đến Nguyễn

phủ, Nguyễn Nhược Phượng như hình với bóng bám theo hắn, hận không thể

sinh trưởng trên người hắn mới phải. Nguyễn Nhược Nhược thấy có khách

đến liền nhanh chân chạy về phòng, thật sự không chịu được mớ phép tắc

lễ nghi này. Không nghĩ tới mà nàng cũng không biết tại sao Ngọc Liên

Thành lại thi hành kế “thoát xác”, dứt khỏi Nguyễn Nhược Phượng rồi một

mình đi tới khuê phòng của nàng.

Hạnh Nhi vừa thấy biểu thiếu gia tới liền vội vàng châm trà cho hắn. Nguyễn Nhược Nhược thấy nàng ta mặt đỏ ửng,

cổ tay mềm nhũng, chăm chú rót trà, rót trà, rót trà…Mắt thấy chén trà

cũng đã sắp đầy tràn ra rồi, đúng là hết nói. Đây là trà môn tử nha!

Cũng giống như cõi lòng của thiếu nữ vậy, sóng dạt mênh mông, tình quá

sâu chén quá cạn, như thế nào mà đơm bông kết trái được đây?

Nguyễn Nhược Nhược không thể không nhắc

nhở nàng, “Hạnh Nhi, tràn rồi kìa.” Nàng ta mặt đỏ đến tận cổ, đặt bình

trà một bên rồi chạy đi mất. Ngọc Liên Thành gặp phải tình huống như thế cũng không trách, coi như không thấy gì hết.

“Tam biểu muội, ta nghe nói Tĩnh An vương phủ muốn cầu hôn?”, Ngọc Liên Thành theo thói quen nở một nụ cười.

Nguyễn Nhược Nhược liếc hắn một cái rồi vội vàng chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn lâu. Ngoài cửa sổ trăm hoa đua nở, xuân sắc

vạn phần, nhưng nụ cười của hắn so với xuân quang còn tươi sáng hơn. Nếu nhìn lâu một chút chỉ sợ…xuân tâm manh động. Nguyễn Nhược Nhựơc mỗi lần gặp là một lần hiểu ra tại sao vô số thiếu nữ ở Trường An thành lại

diễn trò “Khuynh thành chi mến” . Mị lực của hắn khiến cho không người

nào có thể chống đỡ, nhất là lúc mỉm cười. Giống như thi triển “Hút tâm

đại pháp” khiến cho vô số thiếu nữ Trường An thành đánh mất trái tim vì

hắn. Nguyễn Nhược Nhược hết sức trân quý trái tim của mình, không muốn

bị mất đi dễ dàng như vậy. Hơn nữa cũng không muốn nhận được kết quả vô

tình “ngã dục phó tâm dư minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu cừ câu”

(Ta muốn mặc tâm mình cho trăng sáng, mong được vầng trăng kia chiếu

sáng).

“Biểu ca, chuyện này ngươi cũng biết à?” Nguyễn Nhược Nhược không đáp mà hỏi ngược lại.

“Lòng hiếu kỳ người người đều có, nhất là khi biểu muội ngươi lại cự tuyệt. Hôn sự với Vương phủ là vinh diệu

không biết bao nhiêu thiếu nữ mơ tưởng xin cầu. Biểu muội tại sao từ

chối, ta cũng rất muốn nghe một chút nguyên do.” Hắn nói chuyện cũng rất sảng khoái, nói thẳng vào ý chính.

“Nguyên do rất đơn giản. Ta chỉ là…Một –

không chấp hôn nhân cưỡng ép, Hai – không nhận cùng tam thê tứ thiếp.”

Ngươi sảng khoái ta cũng sảng khoái, Nguyễn Nhược Nhược nói thẳng không

giấu diếm.

“Đây cũng là điều bình thường, biểu muội, hai điều kiện ngươi không chấp nhận này chính là thiết luật nam cưới nữ gả hơn trăm ngàn năm qua.”

“Ai nói là thiết luật? Coi như là thiết

luật, sẽ có một ngày thiết luật tự nhiên thay đổi.” Nguyễn Nhược Nhược

nói xong trong lòng tin mười phần. Nàng đương nhiên tin tưởng mười phần, ở thế kỷ hai mươi mốt việc “nam cưới nữ gả” này sớm đã bị đào thải, thứ thiết luật này cơ bản không còn tồn tại.

Ngọc Liên Thành không nói, nhìn nàng hồi

lâu mới từ từ mở miệng: “Biểu muội, ngươi có thật là Nguyễn Nhược Nhược

ta biết trước đây không?”

Bụng Nguyễn Nhược Nhược nhảy thót lên một cái, không khỏi nhìn vào hắn sẵn giọng: “Biểu ca, mong ngươi chỉ giáo

cho, ta chỗ nào không phải là ta?”

“Ngươi đúng là ngươi, nhưng ngươi cũng

không phải là ngươi. Ngươi là ai, ai là… ngươi? Ta vẫn chưa rõ”, Ngọc

Liên Thành vừa nói vừa gõ nhịp lên bàn, bên môi nỏ ra nụ cười thâm thúy. Nụ cười kia giống như mạng lưới thôi miên, tâm trí một khi bị nó bủa

vây đừng mơ tưởng trốn ra được. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng nhìn chỗ

khác, âm thầm hoảng sợ. Vừa e sợ mị lực khó có thể ngăn cản của hắn, vừa lo lắng hắn nhạy cảm nhìn thấu tâm tư kín đáo của nàng. Ngọc Liên Thành không phải là đồ bỏ đi nha. Ai nói xinh đẹp thì không đi cùng với trí

tuệ, một nhân vật vừa vô cùng xinh đẹp vừa cực kỳ trí tuệ đang ở đây

nè.

Nguyễn Nhược Nhược có tâm ma, không dám

cùng hắn dây dưa đến vấn đề này nữa, vôi vàng cầm chừng mà nói: “A, biểu ca, tại sao Nhị tỷ tỷ không đi theo bên cạnh ngươi, ngươi làm sao mà

dứt khỏi nàng được vậy?”

“Sơn nhân tự có diệu kế.”

“Cái gì diệu kế? Nói ta nghe một

chút…được không?” Nguyễn Nhược Nhược tò mò vạn phần. Nàng biết Nguyễn

Nhược Phượng bám dính Ngọc Liên Thành như keo dán sắt, thậm chí là như

nam châm trái dấu cực đại, dính vào rồi là đừng hòng lôi ra được.

“Nếu như ta nói…ta đã dùng mười tám thần

công lực đem nàng đánh văng ra, ngươi tin hay không tin?” Ngọc Liên

Thành nói rồi bật cười.

Nguyễn Nhược Nhược cười gật gù như chim

bồ câu, “Tin tin tin, ngươi…trước hết dùng mười tám thần công lực đánh

văng nàng, sau đó thi triển Thảo thượng phi khinh công bay đi cho nên

nàng ta đuổi không kịp ngươi. Biểu ca, chắc ta nên đổi cách xưng hô gọi

ngươi là Ngọc thiếu hiệp!”

“Không bằng ngươi đổi giọng gọi thẳng tên của ta, gọi biểu ca không cảm thấy không được tự nhiên sao?”

Lời này đâu chỉ có ý như vậy, Nguyễn

Nhược Nhược cười khan nói: “Tại sao lại không được tự nhiên chứ, hay là

ta gọi ngươi biểu ca tốt nha.”

Ngọc Liên Thành trở giọng bình thường,

quay về đề tài ban nãy. “Thật ra…ta né Nhị biểu muội rất dễ dàng, bất

quá chỉ cần hơi để lộ ra ý muốn ăn chút điểm tâm, nàng ta lập tức tự cáo lui, hớn hở đi xuống phòng bếp.”

Đúng là một biện pháp đơn giản nhưng vô

cùng hiệu quả, những cũng chỉ hắn mới có thể áp dụng được thôi. Nguyễn

Nhược Nhược không nhịn được bật cười, “Đây là tự nhiên rồi. Chỉ cần

ngươi Ngọc đại công tử nói một câu, đừng nói là xuống bếp, cho dù có

phải đi trên nước hay bước trên lửa thì Nhị tỷ cũng sẽ vui vẻ thực hiện

ngay.” Sức mạnh của ái tình rất đáng sợ, những vẫn chưa đáng sợ bằng sức mạnh của tình yêu đơn phương.

Ngọc Liên Thành nâng chén trà nhẹ nhấp một ngụm, cứ như vô tình mà nói ra: “Vậy…Tam biểu muội, ngươi thì sao?”

“Ta?!” Nguyễn Nhược Nhược bị hỏi làm cho

sửng sốt, “Biểu ca, những thiếu nữ ngã dưới trường sam của ngươi rất

nhiều…rất nhiều rồi, buông tha cho ta đi, riêng ta thì không cần đếm gộp vào.”

Ngọc Liên Thành để chén trà xuống, than

nhẹ một tiếng. “Ta nhớ kỹ Tam biểu muội trước kia, chỉ vì ta thuận miệng nói ra muốn uống trà pha bằng tuyết hứng trên lá thông, nàng liền giữa

đêm đông giá rét tự mình chạy đến thành tây, dưới gốc cây tùng hứng đầy

ba bình châm tuyết, sau khi trở lại phủ liền ngã bệnh nặng một thời

gian. Dường như hiện tại ta vô phúc không được Tam biểu muội ưu ái như

vậy nữa.”

Cái gì, Nguyễn Nhược Nhược tiền nhậm lại

còn làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này sao? Vốn thể chất yếu đuối

lại giữa trời đông giá rét chạy đi thu cái gì tùng châm tuyết, thật là

muốn chết mà? Nhưng những lời này nàng chỉ phỉ nhổ trong lòng không dám

nói rõ, mặt ngoài còn phải hướng Ngọc Liên Thành cười thành một đóa hoa, “Biểu ca, nếu ngươi còn muốn uống thứ trà pha tuyết gì gì này thì cứ

nói ta một tiếng, ta sẽ…tìm mấy thùng về cho.”

Ngọc Liên Thành cười thâm sâu. “Đa tạ Tam biểu muội thịnh tình như trước, chỉ e là tùng châm tuyết năm nay không

giống tư vị năm ngoái nữa rồi.”

Lời nói có ngầm ý bên trong, từng chữ

từng chữ như đánh vào Nguyễn Nhược Nhược. Nàng cơ hồ không còn chống đỡ

được thì thật may ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi của Nguyễn Nhược

Phượng. “Liên Thành biểu ca, Liên Thành biểu ca.”

Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Biểu ca, Nhị tỷ tỷ gọi ngươi kìa, chắc là điểm tâm ngươi thích ăn đã chuẩn bị xong rồi đó.”

“Xem ra lần sau phải nhớ kiếm loại điểm tâm phức tạp hơn một chút để làm phiền Nhị tỷ của ngươi rồi.” Ngọc Liên Thành cười nói.

“Nhờ cậy ngươi rồi, biểu ca. Ngươi đứng

dậy ra ngoài kia đón nhanh lên một chút, đừng để Nhị tỷ thấy ngươi ở chỗ của ta.” Nguyễn Nhược Nhược đuổi khách thẳng thừng.

“Sợ nàng ta không cao hứng ?” Ngọc Liên Thành tâm tư lấp lóe.

“Đúng nha! Sợ nàng ta không cao hứng trút giận lên đầu ta. Ngươi cũng biết vóc người nàng gấp hai lần vóc người

của ta, nếu bị ăn một cái tát thì ta đây đúng là không tiêu hóa nổi.”

Ngọc Liên Thành cười khẽ, “Nhược Nhược biểu muội, ta không cho là việc ta đến thăm ngươi lại khiến ngươi bị ăn tát.”

“Tuy là nói như vậy, những nếu có thể

tránh được chính diện xung đột thì ta tận lực né tránh. Ta không dự tính cùng Nhị tỷ ở cùng một nhà mà bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, hận không

thể ngươi ăn ta ta ăn ngươi. Nói như thế nào thì cũng là người nhà của

mình.”

Ngọc Liên Thành nghe vậy liền nhìn nàng

thật sâu, vừa lúc Nguyễn Nhược Nhược ngước lên, bắt gặp ánh mắt thâm sâu bí ẩn kia liền oanh một tiếng, cảm giác như đang quanh quẩn trong đường núi ngoằn ngèo, trong phút chốc nghĩ rằng mình đã lạc mất phương hướng. Muốn chết sao, nàng lập tức nhắc nhở chính mình, đừng nhìn nữa, mau

quay đầu, chỉ cần dời mắt sang bất cứ chỗ nào khác. Nhược Nhược phảng

phất chính mình như một hành tinh nhỏ gặp phải lỗ đen vũ trụ, bản thân

không tránh khỏi lực hấp dẫn mà từng chút từng chút bị hút vào trong đó…