Trước
Sau

Đại thần sở dĩ là đại thần

Cô tựa vào ngực Hách Liên

Thu Thủy, gần sát đến nỗi tựa hồ như có thể nghe thấy được cả tiếng tim

đập của hắn. Hơi thở nam tính của đại thần như bao lấy cô, khiến cho mặt cô thoáng chốc trở nên đỏ lựng, tim cũng bắt đầu đánh trống liên hồi.

Hách Liên Thu Thủy cúi đầu nhìn tiểu thê tử khuôn mặt đang ửng hồng trong lòng mình, trái tim như có một dòng

nước ấm áp đang từng chút một chảy qua.

Sau đó nhân lúc Yêu Nữ chưa kịp phản ứng, hắn khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Hoãn Hoãn Nhị Hành run giọng nói: “Hỏa nhi…”

Liệt Diễm Tu La trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi là ai?”

Hoãn Hoãn Nhị Hành tiến lên hai bước:

“Hỏa nhi, là ta đây. Ta còn tưởng rằng…Muội đã hai tháng rồi không đăng

nhập vào game, ta cứ nghĩ muội không chơi nữa, hóa ra muội vẫn trở lại.”

Đôi mắt xinh đẹp của Liệt Diễm Tu La

càng trợn trừng hơn nữa: “Làm sao ngươi biết những điều này?” Những cái

này trong game đáng lẽ chỉ có một người biết — là Hách Liên Thu Thủy mới đúng a!

Hoãn Hoãn Nhị Hành cười cười: “Ta là lão công của muội.”

“Đừng nói bậy! Lão công của ta là Hách

Liên, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao biết được điều này? Ngươi cùng Hách

Liên có quan hệ gì?”

Hoãn Hoãn Nhị Hành chỉ còn biết cười

khổ: “Hỏa nhi, chúng ta trước kia đều ở chung một chỗ đánh quái tăng

điểm kinh nghiệm, từ cấp 20 lên đến cấp 85. Muội thật không nhớ ra ta là ai sao?”

Liệt Diễm Tu La không ngờ được tình

huống sẽ biến chuyển thành như thế này, bất tri bất giác chỉ còn có thể

đứng ngây người, chẳng qua là lúc này đây cô hết nhìn chằm chằm vào nụ

cười trên gương mặt Hoãn Hoãn Nhị Hành, sau đó lại quay sang đối chiếu

với đại thần Hách Liên lãnh đạm — một khả năng nhỏ nhoi chợt lóe lên

trong đầu cô.

Hách Liên đại thần bất chợt lên tiếng: “Nhân vật này trước cấp 90 là do hắn chơi.”

Không ngờ khả năng đó lại chính là sự thật, Liệt Diễm Tu La ấp a ấp úng: “Nói vậy, lão công của ta là…là…”

Hoãn Hoãn Nhị Hành cười nhìn gương mặt đỏ bừng của tiểu thê tử: “Là ta.”

“Vậy….vậy….Hách Liên Thu Thủy là…”

“Haiz, chuyện là như vậy, người này là

bằng hữu của ta, hắn trước kia bận tối mắt tối mũi không có thời gian

rảnh, cho nên mới nhờ ta luyện cấp, đến bây giờ hắn có chút dịp nghỉ

ngơi, ta mới có thể trả lại ID cho hắn a!” Nhìn Tu La vẫn còn chút vẻ

ngây dại trên khuôn mặt, Hoãn Hoãn Nhị Hành tiến lên phía trước, dùng Ly Hỏa phiến gõ lên trán cô một cái: “Tiểu ngu ngốc, lão công của muội

thật ra là ta, đã hiểu chưa?”

“Không, không phải vậy…Muội hỏi huynh, Hách Liên Thu Thủy này…còn có Yêu Nữ…”

“Nga.” Hắn rốt cục cũng biết Hỏa nhi

đang muốn hỏi cái gì, Hoãn Hoãn Nhị Hành xoay người giới thiệu: “Bọn họ

là vợ chồng, yên tâm đi, Hách Liên đến cấp 102 mới lấy Yêu tinh, cho nên ta tuyệt đối không hề thay thế hắn rước vợ vào nhà, ta thề trong lòng

ta chỉ có mỗi mình Hỏa nhi mà thôi.”

Mấu chốt không phải cái này a! Liệt Diễm Tu La trong lòng kịch liệt gào khóc —- vấn đề chính là…chính là….xảy ra chuyện như vậy, không phải cô quá mất mặt rồi sao!

Vô duyên vô cớ chạy đến công kích người

ta, còn dám nói người ta vô sỉ đoạt mất lão công của mình, cuối cùng lại thành ra tranh đấu cướp vi phu — Trời ạ! Tu La ôm đầu ngồi bệt xuống

đất r*n r* — có thể tìm một cái lỗ cho cô chui xuống ngay lập tức hay

không???

Chuyện rốt cục cũng đã được làm rõ ràng, đám người đứng xem thấy không còn màn gì hay nữa cũng tản dần đi, thời

điểm chỉ còn lại bốn người, Hách Liên Thu Thủy ánh mắt lạnh như băng

quét qua ba người còn lại, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”

Ba người lập tức líu ríu đi theo như mấy con chó nhỏ, ai nấy đều thấy được, đại thần lần này tâm tình quả không

tốt, hậu quả rất chi là nghiêm trọng.

Đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi thành

Lạc Dương, ra đến hồ nước bên ngoài thành, vẫn là không có ai dám mở

miệng nói một câu. Không khí tương đối trầm mặc.

Một hồi lâu sau đại thần đại nhân rốt

cục cũng chịu mở miệng: “Dùng ID của ta để nói chuyện yêu đương, Từ Hoãn ngươi cũng giỏi thật.”

Từ Hoãn lập tức rất biết thức thời cười

cầu toàn: “Không có công lao gì tại hạ đâu dám làm phiền lão đại.” …Kỳ

thật ẩn ý trong lời nói của hắn chính là muốn được đại thần tha thứ.

Mà những lời này rơi vào tai Yêu Nữ,

trọng tâm lại hoàn toàn nằm ở chỗ khác — Hách Liên Thu Thủy vừa rồi mới

nói cái gì? Từ Hoãn? Nói vậy bọn họ thật sự có quen biết nhau sao?

Đại thần cười lạnh quay sang nhìn Tu La: “Ngươi không khó chịu khi thấy hắn ta lấy nhân vật của người khác để

nói chuyện yêu đương với ngươi sao? Có muốn tiện thể ‘nghiên cứu’ một

chút hay không?”

Tu La vốn là đang áy náy ăn năn đầy mình vì vụ việc vừa rồi, nay đại thần lại phán ra một câu nói có sức công

phá lớn như vậy, đôi mắt to đẹp của cô không khỏi lập tức bắn sang Hoãn

Hoãn Nhị Hành: “Chúng ta qua bên kia ‘hàn huyên tâm sự’ một chút.” Vừa

nói cô vừa quay người đi đến bên cạnh gốc cây đào cách đó không xa.

Hoãn Hoãn Nhị Hành trước khi đi còn dùng ánh mắt ai oán nhìn Hách Liên Thu Thủy một cái, ý tứ rất rõ ràng: Ngươi dám mượn đao giết người!

Ánh mắt của đại thần lại càng sắc bén, chỉ có duy nhất một chữ: Đúng!

Hoãn Hoãn Nhị Hành thất bại thảm hại,

không còn cách nào khác đành phải đi theo lão bà, chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp nhận phong ba bão táp.

Sau khi đuổi được hai người đi xa, Hách

Liên đại thần liền quay người nhìn chằm chằm vào Yêu Nữ đang đứng thất

thần bên cạnh. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng khó đoán:

“Huynh ngoài đời có quen biết Từ Hoãn sao?”

Đại thần lập tức nhíu mày — vừa rồi là

hắn lỡ lời, nhưng mà cũng không có gì quan trọng, dù sao kế hoạch của

hắn vỗn dĩ là thành thân với cô ở trong game, sau đó gặp mặt ngoài đời

thực, kế tiếp sẽ… — Quả thực hắn vẫn là không muốn đợi đến lúc cô động

tâm mới phát triển ra ngoài thực tế. Huống chi, cổ nhân có câu đêm dài

lắm mộng, mà đám nam sủng của cô, người nào người nấy vẫn là phong độ

xuất trần.

“Đúng vậy, chúng ta trên thực tế có quen biết nhau.”

“Vậy…”

“Đừng có lảng sang chuyện khác,” Cô đang nghĩ cái gì chẳng lẽ hắn lại nhìn không ra? “Nương tử không cảm thấy

cần phải giải thích cho ta về chuyện đám nam sủng kia sao?”

TT_____TT Bị nói trúng tim đen Yêu Nữ

không còn cách nào khác đành phải nuốt nước mắt vào tim — cô từ khi nhìn thấy ánh mắt kh*ng b* giết người không dao của hắn đã muốn định nói

lảng sang chuyện khác, không nghĩ tới lại nhanh như vậy… A! Đại thần quả nhiên là đại thần mà!

“Cái này…Cái này thì…” Cô bất an lùi về phía sau mấy bước.

“Sao?” Cô càng lùi, hắn lại càng tiến.

“Cái này… Có câu không biết huynh đã nghe bao giờ chưa.” Tiếp tục lùi.

“Nương tử cứ nói, đừng ngại.”

“Ách… cổ nhân có câu ‘Nhân bất khinh cuồng uổng thiếu niên’ a!” (~~> Câu này có nghĩa là ‘Làm người mà không chơi không phá thì uổng cả tuổi xuân’.)

“Muội…” Đại thần chỉ cảm thấy gân xanh

trên thái dương đang thi nhau nổi lên hết, vốn định tiến thêm vài bước

nữa nhưng chợt nhận ra đã kề sát vách núi.

“Cẩn thận!”

“A?” Yêu Nữ quay đầu nhìn lại, ngay lập tức mất thăng bằng, chỉ có thể hét to một tiếng “A!”

Đại thần đưa tay ôm lấy vòng eo thon mảnh của cô kéo vào trong ngực mình: “Muội không thể cẩn thận một chút được sao?”

Yêu Nữ cuối cùng vẫn là nói không nên lời.

Cô tựa vào ngực Hách Liên Thu Thủy, gần

sát đến nỗi tựa hồ như có thể nghe thấy được cả tiếng tim đập của hắn.

Hơi thở nam tính của đại thần như bao lấy cô, khiến cho mặt cô thoáng

chốc trở nên đỏ lựng, tim cũng bắt đầu đánh trống liên hồi.

Đại thần cúi đầu nhìn tiểu thê tử khuôn

mặt đang ửng hồng trong lòng mình, trái tim như có một dòng nước ấm áp

đang từng chút một chảy qua.

Sau đó nhân lúc Yêu Nữ chưa kịp phản ứng, hắn khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng diễm lệ ướt át của cô.

Cách đó không xa, Hoãn Hoãn Nhị Hành hài lòng phẩy phẩy chiếc quạt, cùng với Hồng Y nữ nhân đứng bên cạnh nhìn

chằm chằm vào đôi phu thê đang dính sát vào nhau trước vách núi, nhẹ

nhàng buông một câu: “OK, kết thúc công việc.”

Lát sau, hắn cưỡi ngựa mang theo mỹ nhân trở về, tiện thể mở hộp thư ra gửi một tin nhắn cho Hách Liên Thu Thủy.

“Ta nói đại thần a, ta hôm nay phải chịu khổ một mình diễn hai vai, tiền công không thể lấy thấp nha.”

Giây lát sau, hắn nhanh chóng nhận được thư hồi âm của Hách Liên đại thần:

“Thân thế của ngươi không đáng giá như vậy.”

Từ Hoãn ngay lập tức hiểu được ý tứ của đại thần, tức giận mắng:

“Trì Thủy Mặc, ngươi…tên gian thương này!”

Đại thần như cũ vẫn thản nhiên: “Ta làm sao?”

“Ta khinh! Ta đã tốn bao công sức để tìm nữ nhân khác đến diễn kịch xem tình cảm của Yêu Yêu đối với ngươi tốt

đến thế nào rồi, sau đó lại còn phải tự tay dàn xếp vụ tranh cướp chồng

kia, hơn nữa ta cũng lôi sẵn đám “Hậu cung” của Yêu Yêu vào cuộc, bây

giờ rốt cục cũng như ngươi mong muốn, không những cô ấy tỏ ra vô cùng

ghen tuông, còn ra sức tranh cướp ngươi nữa — bây giờ ngươi đến cả đậu

hũ cũng ăn vào người, mỹ nhân nằm gọn trong tay rồi, cư nhiên lại muốn

lật lọng phỏng? Trì Thủy Mặc! Ta hy sinh bản thân làm nhiều việc cho

ngươi như vậy rồi, ngươi ngang nhiên lại dám qua cầu rút ván!”

Trì Thủy Mặc hoàn toàn có thể tưởng

tượng được cái nam nhân ngồi trước màn hình máy tính kia đang phát điên

đến mức độ nào, nhưng mà đại thần hiện tại tâm tình vô cùng tốt, cho nên không nhịn được tiếp tục trêu chọc:

“Một hơi nói nhiều như vậy ngươi có thấy mệt không? Mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi chẳng lẽ không phải cũng

đã ôm mỹ nhân vào người rồi sao?”

Đợi đại khái khoảng năm phút đồng hồ,

hộp thư mới một lần nữa lóe lên, quả nhiên đại thần lại nhận được cơn

cuồng nộ của Từ Hoãn.

“Trì Thủy Mặc, ta XXOO ngươi một trăm

lần!!! Mỹ nhân cái đít nhà ngươi! Đó chính là vai diễn của lão tử ta!

Không ngờ ta lại đi làm vật hy sinh cho cái đồ lang tâm cẩu phế nhà

ngươi! Ngươi nếu dám không trả tiền phí dịch vụ đầy đủ cho ta, ta thề sẽ đi phanh phui hết mọi chuyện cho Yêu tinh biết, đến lúc cô ấy thấy rõ

bản mặt thật của nhà ngươi, ngươi đảm bảo chỉ có nước chết!” (~~> “Lang tâm cẩu phế” : lòng sói, phổi chó. Hoặc như ta thường nói là “Lòng lang dạ thú” ý )

Trì Thủy Mặc nhướn mày, nhanh chóng gửi tin trở lại: “Tố giác ta?”

“Chính xác! (Vẻ mặt chính nghĩa)”

“Tính tình của ngươi chẳng lẽ ta không hiểu rõ sao, ngươi mà đi nói với cô ấy khẳng định ta sẽ vô cùng thê thảm!”

“Hừ, ngươi biết vậy là tốt rồi.”

“Nhưng mà… ngươi cảm thấy mình còn sống được đến lúc đó mà đi vạch trần ta sao?”

Từ Hoãn nhìn khung thoại, bất chợt nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng của Yêu tinh, trong lòng chỉ còn một đáp án —

— Không sống nổi.

Cho nên bạn Từ Hoãn nhà ta vô cùng bực

bội tức tối không thèm nói thêm câu nào nữa. Nhưng mà Đại thần lại không muốn cho Từ Hoãn một đường lui, nhanh chóng gửi tin đến:

“Từ Hoãn, ngươi vốn có thể làm cho tâm tình của ta trở nên tốt hơn mà.” (~~> Còn ai nhớ đến câu “Ta không phải là GAY” của anh Hoãn nào? =)) )

Trầm mặc hai phút, Từ Hoãn rốt cục cũng

đành phải mở miệng thét một câu vô cùng tức tối: “Ngươi đi chết đi!!!”

Dứt lời, không thèm nói thêm câu nào nữa, hắn thẳng tay nhấn vào nút tắt nguồn trên máy tính.

Dù có nói gì đi nữa, hắn chỉ còn một khả năng duy nhất là bại trận trong tay tên họ Trì kia!

— Đúng là tức chết hắn mà!

Trì Thủy Mặc thấy Từ Hoãn đã logout, biết hắn giận mình không nhẹ, cho nên không nhịn được mà bật cười to.

Ánh mắt đại thần di chuyển đến hai thân

ảnh đang say sưa ôm nhau trên màn hình máy tính, bạch y Yêu Nữ khuôn mặt đỏ ửng tựa vào ngực bạch y nam tử, Trì Thủy Mặc biết mình hôm nay là

mèo mù với được cá rán, thừa được dịp ôm mỹ nữ vào người cũng chính là

do vừa nãy động đến chỗ hiểm của cô. Có thể ngày mai nha đầu này sẽ tìm

cách tránh né hắn, nhưng mà bây giờ ít nhất bọn họ cũng đã phá vỡ được

trạng thái vô cảm xa cách ban đầu rồi.

Vì thế cho nên là, ánh mắt của đại thần bất chợt trở nên vô cùng ôn nhu.

Tô Tô, một ngày nào đó, ta sẽ khiến muội phải tự nguyện ở bên cạnh ta suốt cuộc đời.

Trền màn hình máy tính cảnh tượng thân mật vẫn được tiếp diễn, ấm áp bình thản vô cùng.

Bản thân Tô Diêu, trong lòng vẫn có chút rối loạn.

Hắn hôn cô, cô cư nhiên lại không thèm né tránh, không động tay động chân cũng không đẩy hắn xuống vách núi ngã chết.

Thậm chí giờ phút này, cô còn không muốn dứt ra, một chút mâu thuẫn cũng không hề có.

Trong đầu cô lướt qua những đoạn hình

ảnh rời rạc trong một tháng vừa rồi, từ cảnh thành hôn linh đình hoành

tráng, cảnh hai người cùng nhau kề vai sát cánh đánh quái tăng điểm kinh nghiệm, cho đến hình ảnh hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng cứ lần lượt

hiện lên trong đầu cô, ngay cả hôm nay cũng vậy, khi đột nhiên nhảy ra

một “tình địch”, cô vẫn là không thể kiềm chế nổi. Những ký ức mờ nhạt

ngày càng hiện rõ, đó là khi hắn cùng cô ngồi trên lưng Tử Điện đi du

sơn ngoạn thủy; là khi hắn sử dụng kỹ năng “Hình ảnh bất ly” để lập tức

đến bên cạnh những lúc cô gặp khó khăn; là khi hắn dang đôi tay to lớn

mạnh mẽ ôm cô vào lòng… Cho dù là lúc cô nhàm chán buồn phiền nhất, hắn

cũng không câu nệ tất cả vội vàng đến bên cô — bên cạnh cô luôn có sự

hiện hữu của hắn, hắn trấn tĩnh, lãnh khốc, đạm mạc, cao ngạo… Bất luận

là vẻ mặt gì, chỉ cần có hắn ở bên, cô đều có một cảm giác an tâm vô

cùng.

Chẳng lẽ…là vì thực lực của hắn sao?

Song Tô Diêu bất giác lại cảm thấy trình độ tự gạt bản thân của mình thật quá kém, cô đường đường là Yêu Nữ danh chấn giang hồ, số lượng người chơi đánh thắng cô chắc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà phái Thiên Sơn lại thiên về ẩn nấp, coi như không đánh lại đối phương thì cũng còn kế sách cuối cùng là bỏ chạy trối

chết. Về điểm này cô quả thực tự tin không được mấy ai có đủ khả năng để đuổi theo cô. Nhưng mà bây giờ, cô đột nhiên lại vô cùng coi trọng sự

bảo vệ của hắn — Huống chi, hộ hoa sứ giả của cô cũng không phải là ít,

cả Hoãn Hoãn Nhị Hành lẫn Trẫm phán ngươi vô tội đều đang tung hoành

trên bảng xếp hạng cao thủ Thiên Long. (~~> “hộ hoa sứ giả”: người bảo vệ)

Có điều, trong thâm tâm cô không hề muốn được bọn họ che chở.

Nhưng mà, chỉ cần nghe một câu nói của

hắn “Ta sẽ bảo vệ để muội không phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa”,

trong lòng cô lại không khỏi mừng rỡ như điên.

Nếu tất cả lý do khác đều không được chấp nhận, vậy thì chỉ có thể giải thích —

Có lẽ bởi vì được hắn bảo vệ, có lẽ

thỉnh thoảng hắn tỏ vẻ vô lại, hơn nữa có lẽ vì hắn là đại thần, mà cô,

vốn luôn coi những đại thần như thần tượng sống, cho nên —-

Nhưng bất luận là bởi vì lý do gì, tóm lại…

Cô đối với hắn, là động tâm.