Trước

Chương 50

Đối với đủ loại biến

hóa trong tộc, Mộc Dương cực kỳ khinh thường, chỉ là vì phụ thân và mẫu thân, hắn hiện tại đã thu liễm rất nhiều, chỉ dám lúc rảnh rỗi tìm Cần

Thọ ở sau lưng nói vài lời, ở trước mặt người khác lại không dám nói.

Hôm nay Vô Mạt tập hợp các tráng đinh trong tộc đi thủ hộ con đường quan

trọng lên núi, Mộc Dương tự nhiên cũng phải đi. Hắn vốn nghĩ rằng kiểu

gì bản thân cũng có thể thống lĩnh một tiểu đội, nhưng ai biết Vô Mạt

thế nhưng vị trí quan trọng gì cũng không cho hắn, nhìn Tam Mãnh Tử ngày xưa cái gì cũng bị mình đè xuống thế nhưng lại thành đội trưởng của

mình, mà cùng đội với mình lại còn có tên câm Nhị Độc Tử nữa, hắn càng

cảm thấy khuất nhục.

Cho dù hắn không phải Tộc trưởng cũng thôi,

nhưng Vô Mạt ngươi cũng không cần làm nhục ta như vậy chứ, dầu gì ta

cũng là biểu đệ của ngươi, là cháu trai của tộc trưởng gia gia đó!

Chiều nay, trong lòng hắn vốn cực kỳ không vui, Nhẫn Đông ở cạnh còn ôm Thạch Đản nhi ra giày vò, một lát lại mở rộng tay chân của Thạch Đản, một lát lại muốn hắn ê a nói chuyện. Hắn cực kỳ không kiên nhẫn: "Một đứa ngốc, nàng nhiệt tình làm gì, dù giày vò thế nào cũng là kẻ ngốc!"

Nhẫn Đông nghe, bất mãn trừng hắn một cái: "Ngay trước mặt Thạch Đản, dù như thế nào đi nữa đây cũng là con trai của chàng, cần nói với nó như vậy

sao?"

Lời này khiến lửa giận trong lòng Mộc Dương bị vạch trần,

hắn cơ hồ nhảy dựng lên cả giận nói: "Kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, ngươi

sinh một đứa ngốc như vậy còn không cho người ta nói hả ? Hơn nữa, nói

trước mặt nó thì sao, đừng nói nó là đứa ngốc, cho dù không ngốc, một

đứa nhỏ như vậy thì biết cái gì!"

Mộc Dương mở miệng một tiếng kẻ ngốc, khiến hỏa khí của Nhẫn Đông cũng bốc lên: "Mộc Dương, lương tâm chàng bị chó ăn rồi sao? Con mặc dù nhỏ, nhưng chàng cho là nó thật sự

không hiểu chuyện ư, chàng nói những lời này nó nhất định có thể hiểu,

về sau không cho chàng nói kẻ ngốc gì đó, chàng còn dám nói, ta...ta

——" Nhẫn Đông nổi đóa, lại không biết nói gì, trong nhất thời mặt giận

đến đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ào ào.

Mộc Dương thấy nàng khóc,

trong lòng cuối cùng cũng mềm đi mấy phần, lôi nàng tới nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nàng đừng khổ sở, đứa này mặc dù ngốc, nhưng ta lại sinh thêm là

được, sinh đứa thứ hai, tổng không đến nỗi xui xẻo đến mức lại là một kẻ ngốc đâu."

Mộc Dương nghĩ rằng lời nói của mình coi như đã là

săn sóc, nhưng thế nhưng hắn lại không biết, lời này như mũi nhọn

đâm vào tim Nhẫn Đông.

Lúc Nhẫn Đông sinh con, cơ hồ là Cửu Tử

Nhất Sinh nhận hết tất cả khổ sở mà một nữ nhân có thể chịu mới có thể

sinh được Thạch Đản, mấy tháng sống chung lâu ngày, đã sớm đem Thạch Đản thành tâm can bảo bối, đó chính là cốt nhục huyết mạch của nàng, ai dám nói một câu không phải, chính là muốn mạng của nàng.

Nhẫn Đông

tức giận vô cùng, nâng đôi mắt đẫm lệ, oán hận nhìn nam nhân mình đã

từng yêu trước mắt, tay giơ lên, một cái tát xuất ra.

Một tát này khiến Mộc Dương tỉnh mộng: "Ngươi điên rồi sao, tại sao lại đánh ta?"

Nhẫn Đông đẫm lệ tức giận trợn trừng nhìn hắn: "Đánh ngươi là đúng!"

Mộc Dương đau rát mặt, không dám tin lấy tay run rẩy chỉ Nhẫn Đông: "Ngươi...ngươi điên rồi!"

Nhẫn Đông giận quá thành cười: "Đúng, ngươi có thể cho là ta điên rồi!"

Mộc Dương tức giận nhìn về trên giường gạch, chỉ thấy Thạch Đản nhi bình

tĩnh nằm ở nơi đó, hai con mắt mờ mịt nhìn nóc nhà cũ kỹ đầy mạng nhện,

hai người ồn ào, giống như không hề vào mắt nó.

Mộc Dương một

bước đi lên nâng Thạch Đản, trong miệng còn cả giận nói: "Dù thế nào

cũng là một đứa ngốc, đáng ném đi, ngươi lại coi nó như bảo bối, lại còn vì nó mà đánh ta!"

Nhẫn Đông thấy hắn lại trút giận lên Thạch

Đản, tức giận, tiến lên níu cánh tay hắn, nhưng Mộc Dương cũng đã tức

giận đến đỏ mắt, hai tay dùng sức muốn đẩy nàng ra.

Nhẫn Đông sợ

hắn làm thương Thạch Đản, vội quýnh lên, liền cúi đầu cắn tay Mộc Dương, dùng răng cắn mạnh, chỉ thấy máu tươi chảy ra.

Mộc Dương hô to một tiếng: "Đồ nữ nhân điên khùng, ngươi thực sự điên rồi!"

Nhẫn Đông miệng đầy máu, khàn giọng khóc ròng: "Mộc Dương, ngươi nhớ kỹ cho

ta, đời này ta chỉ có một đứa con là Thạch Đản, cũng chỉ muốn một mình

Thạch Đản, nếu như ngươi muốn sinh, liền tìm người khác sinh cho ngươi

đi, dù sao ta cũng không muốn có thêm đứa con nào nữa! Nếu như ngươi

không thích, ta liền dẫn Thạch Đản đi tự mình sống!"

Mộc Dương

hận vô cùng, che cánh tay đang chảy máu, run rẩy chỉ tay về phía mẹ con

hai người la ầm lên: "Biến, cút ra ngoài cho ta! Nhà chúng ta không cần

ngươi nữa, ngươi thích tìm ai thì đi tìm đi!"

Nhẫn Đông thấy vậy, dùng tay áo lau đi vết máu bên miệng, tiến lên ôm lấy Thạch Đản , lại

tiện tay lấy một cái áo choàng ôm lấy Thạch Đản , đứng dậy đi tới cạnh

cửa, dùng chân đá rèm cửa dầy nặng lên, liền đi ra ngoài.

Nàng

vừa đi ra ngoài, đúng lúc Đa Hồn đang rửa cái bô vệ sinh của Thạch Đản

dùng buổi tối, thấy khóe miệng Nhẫn đông còn có vết máu, hai mắt khóc

đến đỏ bừng, trong ngực ôm Thạch Đản chạy ra ngoài, thì sợ hết hồn:

"Nhẫn Đông, đây là thế nào?"

Nhẫn Đông thấy Đa Hồn, nghĩ tới Đa

Hồn thường ngày luôn đối xử với nàng như từ mẫu, nước mắt lại rơi

xuống, nàng nghẹn ngào nói: "Mẹ, chỉ trách Nhẫn Đông không có phúc phận

này, về sau không thể gọi người là mẹ nữa rồi." Nói xong quay đầu, ôm

Thạch Đản vội vàng rời đi.

Đa Hồn nghi ngờ, muốn giữ Nhẫn Đông

lại, nhưng không kịp, liền vội vàng vào nhà, kết quả khi vào nhà vừa

nhìn thì thất kinh: "Mộc Dương, con làm sao vậy?"

Mộc Dương cười lạnh, ôm cánh tay đang chảy máu của mình nói: "Còn có thể thế nào, ta chỉ là bị chó cắn thôi!"

Đa Hồn tất nhiên đoán được người cắn Mộc Dương nhất định là Nhẫn Đông rồi, liền cau mày nói: "Cái tiểu tử ngốc nhà ngươi, lại nói mấy lời linh

tinh gì khiến Nhẫn Đông tức giận, náo loạn ôm Thạch Đản đi rồi."

Mộc Dương giận đến lông mày cũng dựng lên: "Ta có thể nói gì, cũng chỉ là

nói Thạch Đản nhi ngốc, ta muốn sinh thêm một đứa nữa thôi, ai biết chọc vào chỗ nào của nàng, thế nhưng nổi giận với ta!"

Đa Hồn sao lại không biết tính tình con trai của mình, thở dài nói: "Ngươi là đồ trẻ

con không hiểu chuyện, ngươi chưa thấy ngày đó Nhẫn Đông chịu khổ thế

nào sao, tội gì lại lấy những lời này đâm vào tim nàng chứ. Ngươi nhanh

chạy theo, dỗ nàng đi, nàng hôm nay một mình ôm con ra ngoài, hẳn là về

nhà nàng đi, nhưng nhà nàng không có ai, đã lạnh bếp lạnh nồi rồi, nàng

một mình còn mang theo một đứa nhỏ làm sao có thể sống được chứ!"

Mộc Dương mặt mày cũng cực kỳ không tình nguyện: "Mẹ, khuya hôm nay ta còn

phải đi trực bảo vệ yếu đạo lên núi đó, người cũng không phải là không

biết Vô Mạt, người nào nếu như làm chậm trễ việc này, hắn sẽ phạt người

nọ một trận, ta không thể làm chậm trễ!"

Đa hồn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền nói: "Vậy ngươi nhanh đi Thủ Sơn đi, ta và A Cha

ngươi sẽ đi khuyên nhủ Nhẫn Đông, ngày khác sẽ bảo Mộc Oa đến nói chuyện với Nhẫn Đông."

Mộc Dương nghe an bài như vậy, thầm nghĩ cuối

cùng cũng không cần đối mặt với Nhẫn Đông và đứa con ngốc kia nữa, liền

vội nói: "Mẹ nói rất đúng, ta sẽ đến chỗ Thượng nhân lấy chút dược thảo

đắp lên, sau đó phải đi lên núi trực."

=== =====

Sau khi Mộc

Dương đi ra khỏi nhà, nhất thời cảm thấy như hạ được gánh nặng, bước

chân nhẹ nhàng hướng về nhà Thượng nhân đi tới, trên đường gặp tộc nhân khác còn bày vẻ mặt vui vẻ chào hỏi. Có người thấy trên tay hắn có vết

thương, kinh ngạc hỏi làm sao, hắn che vết thương bất đắc dĩ nói: "Người hiền hay bị bắt nạt, cô nương kia của nhà ta rất hung hãn."

Mọi người nghe đều ngầm hiểu trong lòng, vừa tối thầm không ngừng, cũng không hỏi nữa.

Mộc Dương đi tới nhà thượng nhân thì chỉ thấy trong viện yên tĩnh, hắn gọi

một tiếng, mới nghe tiếng Thượng nhân khàn khàn trả lời. Vị Thượng nhân này tuổi thật sự đã rất lớn, gần đây người trong tộc nếu có bệnh, ông

đều bảo họ đến chỗ Bán Hạ, chỗ của ông lại nhà cửa vắng vẻ. Thượng nhân

là một lão nhân gia gầy yếu vừa không có vợ vừa không có con cái, tuy

nói ở trong tộc trị bệnh cứu người nhiều năm, nhưng ông luôn luôn nghiêm túc, người bình thường cũng không dám thân cận, vì vậy bây giờ trong

nhà rất quạnh quẽ .

Nhưng Thượng nhân cũng không vì thế mà không vui, ngược lại cảm giác bản thân được thanh tịnh.

Mộc Dương đi vào, nói rõ ý định của mình với Thượng nhân, Thượng nhân chỉ

nhìn thoáng qua, liền nói: "Những nữ nhân sau khi trở thành mẫu thân thì tính khí đều như cọp mẹ, ngươi bình thường nói chuyện phải chú ý đúng

mực."

Thì ra Thượng nhân và Tộc trưởng biết nhau từ nhỏ, cũng đã

nhìn Mộc Dương lớn lên, vì vậy biết rõ tính tình của hắn. Hôm nay nhìn

thấy trên tay hắn có vết thương, vừa nhìn đã biết là do nữ nhân gây ra,

lại nhớ tới đứa nhỏ của Nhẫn Đông sinh ra có chút khác với những đứa nhỏ khác, vì vậy Thượng nhân chỉ liếc mắt một cái liền đoán được ngọn nguồn mọi chuyện.

Mộc Dương cũng không kỳ quái, hắn sớm biết Thượng

nhân có dị năng, lập tức cười hắc hắc nói: "Thượng nhân gia gia, khuya

hôm nay ta còn phải đi trực, người tìm giúp chút thảo dược cho ta đắp

lên, ta sắp phải đi làm việc rồi."

Thượng nhân cũng biết về

chuyện đi trực này, gật đầu nói: "Cái này đơn giản, ta lấy thuốc cho

ngươi đắp, rất nhanh có thể tốt lên."

Mộc Dương liền vội vàng gật đầu, Thượng nhân đứng dậy đi tìm thảo dược, bên này Mộc Dương vẫn nhìn

bên trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cái bình sứ. Trong bình

sứ này cũng không biết đựng cái gì, thế nhưng lại tỏa ra một mùi rượu

tinh khiết.

Thượng nhân trở lại, giúp Mộc Dương đắp dược thảo,

Mộc Dương tò mò, liền hỏi bình sứ kia, thượng nhân thấy hắn hỏi, liền

nói: "Đây là rượu thuốc ta làm trong lúc rảnh rỗi."

Rượu thuốc? Mộc Dương rất tò mò, không khỏi hỏi tiếp: "Rượu thuốc này dùng để chữa bệnh sao?"

Thượng nhân lắc đầu một cái: "Ta thường ngày làm rượu thuốc, đúng là để cho

người ta chữa bệnh, thế nhưng lần này lại khác, cái này là dùng dược

thảo và trái cây làm ra, uống vào sẽ có mùi trái cây, rồi lại có tác

dụng hiếm có. Mấy ngày trước Thập nhất thúc của ngươi nói muốn, khi đó

còn chưa có cất được, vừa đúng lúc ngươi tới đây, liền cầm thay thập

nhất thúc của ngươi đi."

Bôi thuốc xong, thượng nhân liền lấy một túi da, đổ vào một chút rượu thuốc đưa cho Mộc Dương. Mộc Dương tuân

lệnh cầm lấy, đi được nửa đường, nhìn bốn bề vắng lặng, liền mở nắp đưa

lại gần ngửi thử, vừa ngửi mới biết mùi vị này quả thật mê người, nước

miếng liền chảy ra, nghĩ thầm, tại sao thượng nhân chỉ làm rượu thuốc

cho thập nhất thúc, lại không làm cho phụ thân một chút chứ, nếu như cho phụ thân, hắn cũng có thể nếm thử mùi vị này.

Từ nhà Thượng nhân rời đi qua khúc ngoặt xách rượu thuốc đến nhà bà nội, nhưng đến đó, lại không có ai, hắn nghĩ , bà nội và thập nhất thúc bây giờ rất thích tiểu nha đầu nhà Vô Mạt kia, nói không chừng đã đi đến nhà hắn rồi. Hắn cúi

đầu nhìn rượu thuốc trong tay, nếu đem rượu tùy tiện đặt ở nơi nào đó,

ngộ nhỡ có người đến làm đổ thì sao? Thôi, người tốt phải làm đến cùng,

ta liền mang theo cái này lên núi, lúc khác lại đưa cho thập nhất thúc

cũng được.