Trước
Sau

Chân tướng thế nào (3)

“Phụt! Khụ khụ khụ….”

“Rầm!”

Lời nàng còn chưa dứt, ngụm nước trà Vân Tranh vừa mới đưa vào miệng đã sặc ra, Tiểu Nguyệt Tử nhất thời không đứng vững đụng vào cạnh bàn, Thượng Quan Du

Du, Nha Nha vì sớm đã quen với việc nàng thốt ra những thứ kinh người,

phản ứng cũng không nhiều lắm, còn Thanh Nhi thì hoàn toàn không phản

ứng.

Ngọc Phi Yên buồn cười nhìn một màn này, có quá cường điệu không?

“Khụ khụ

khụ, Ngọc đại tiểu thư, tỷ đừng có nói cái kiểu không dọa chết người

không chịu được như thế có được không?” – Vân Tranh trừng đôi mắt đẹp

lên với nàng.

“Đúng vậy,

Phi Yên tỷ tỷ. Diện mạo khôi thủ của chúng ta làm sao không giống người

được?” – Tiểu Nguyệt Tử nhe răng há miệng lao đến trước mặt nàng.

“Chẵng lẽ, khôi thủ của mấy người còn đẹp hơn cả Phan An sao?” – Ngọc Phi Yên nhướng mày.(Juu: haizz, Phan An thì k cần chú thích nhở =.=”)

“Phan An?

Phan An là thằng quái nào? Làm sao có thể so sánh với khôi thủ đại nhân

anh minh thần tuấn của chúng ta?” – Cứ động nhắc tới khôi thủ đại nhân

của bọn họ là Tiểu Nguyệt Tử lập tức sục sôi lên – “Khôi thủ của chúng

ta chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, so với thần tiên còn tao nhã tôn quý hơn, nhìn gần thì mất hồn mà nhìn xa thì mất phách, cười một cái

khuynh thành, cười cái nữa khuynh quốc, à, không không không, ngài chỉ

cần như vậy, không cần cười, thành lần quốc đều khuynh.” (Juu: cường điệu quá, nhưng mà ta thích :]])

Trái tim hồng không ngừng b*n r* từ hai mắt Tiểu Nguyệt Tử, nhìn vào không khỏi xấu hổ.

Vân Tranh đá nàng một cái – “Nước miếng kìa, Tiểu Nguyệt Tử!” – Thật kinh dị! Ra ngoài đừng bảo quen nàng.

Tiểu Nguyệt Tử nhận ra vội vàng đưa tay lên lau nước miếng, lau cái mới biết mình bị lừa, ảo não nói – “Tranh tỷ……”

Vân Tranh hừ hừ cười – “Cho dù khôi thủ có mê người thế nào đi nữa, cũng không phải

của ngươi. Đừng có học theo Mạc Lục khiến người ta ái ngại.”

“Người ta hâm mộ đơn thuần không được sao?”

Tranh tỷ thối, cứ thích chọc ngoáy người ta.

“Xem biểu

hiện của mấy người, ta có chút khó hiểu, khôi thủ đại nhân của mấy người có hé ra tuyệt thế mị dung sao?” – Ngọc Phi Yên tủm tỉm cười lên tiếng.

“Đó là tất nhiên.” – Vân Tranh, Nguyệt Tử trả lời như đinh đóng cột.

“A, nói vậy, thật khiến người ta mong mỏi mà.” – Nàng háo hức muốn xem bộ mặt thật của người kia một lần, haha.

Vân Tranh

thấy biểu tình của nàng, nghĩ tới nghĩ lui, bước tới gần, cười nói có

tính toán – “Ngọc đại tiểu thư, có muốn xem phong thái của ‘thiên hạ đệ

nhất mỹ nam tử’ không?”

Nhìn Vân

Tranh bày ra khuôn mặt tươi cười thật hồ ly, Ngọc Phi Yên tươi sáng cười – “Yêu cái đẹp là bản tính của con người, ta tất nhiên cũng không phải

ngoại lệ.”

Vân Tranh

này, quả nhiên như lời Tam ca nói, tinh quái xảo quyệt, rảnh rỗi lại

thích đi lừa người khác. Tuy nhiên, người như vậy rất hợp khẩu vị của

nàng. Nàng tin, mai này, hai người các nàng ở chung sẽ vô cùng thú vị.

“Muốn xem

phong thái của ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử’, nói ra cũng đơn giản, trước giờ khôi thủ ở trong Trúc Uyển đều không đội mũ sa.”

Vân Tranh giống như lơ đãng nói.

“Trúc Uyển

sao?” – Ngọc Phi Yên hơi nhướng đôi mày liễu, tuy mới đến Phi Long Sơn

không lâu, nhưng nàng cũng biết không phải ai cũng có thể vào Trúc Uyển. Vân Tranh ơi là Vân Tranh, muội đang gài bẫy ta sao, haha, xem ra trò

chơi đến giờ mới thú vị, đùa vui cùng muội một chút xem sao?

“À, đúng rồi, tục danh của khôi thủ mấy người là gì?”

“Long Diệc Hân.”

Long Diệc Hân? (Juu: đây mới là lúc Phi Yên tỷ chính thức biết thân phận của Hân ca nhé.

=.=” Hân ca tới lúc này thì chưa biết gì, mọi người đừng nghĩ vô lí, ca

ấy thần thông quảng đại thế sao không biết, cơ bản là ca ấy không thèm

quan tâm nên không điều tra thôi =.=”)

Mắt ướt lóe lên một tia kinh ngạc, ý cười sâu xa ý vị dần nở trên môi, xem ra trò chơi này…

Trong chớp

mắt thấy trong mắt Thanh nhi lóe lên rồi biến mất một tia hàn ý, lòng

thoáng thở dài bất đắc dĩ, theo nàng lâu như vậy, Thanh nhi vẫn còn tính phụ thuộc. Ôi! Chính như vậy nàng mới lo lắng.

“Phi Yên tỷ tỷ, tỷ có thể cho ta ‘Bách hoa ngưng lộ’ được chưa?” – Tiểu Nguyệt Tử rốt cuộc nhịn không được bắt đầu hỏi đến.

Ngọc Phi Yên mỉm cười, ném bình sứ cho nàng – “Đây là muội đáng được hưởng.”