Trước
Sau

Lời nói dối

Một đêm mưa lớn, sâu trong hoang mạc phía đông đại lục Aram, nở rộ một vùng biển hoa rực rỡ.

Bầu trời xanh vạn dặm, gió nóng bức hiếm khi mang theo một tia mát mẻ.

Đóa hoa đủ màu đủ sắc phủ kín cát vàng, côn trùng cùng các loại chim qua

lại giữa lùm hoa, trên cánh hoa còn ngưng kết sương sớm, tô điểm cho sa

mạc hoang vu, bừng bừng sinh cơ, như tiên cảnh nhân gian. Nhiều hơn cả

hoa tươi là cỏ xanh, xanh um rậm rạp, cây khô héo cũng bắt đầu trổ mầm

mới.

Sau cơn mưa, một cầu vồng rực rỡ giăng ngang chân trời,

giống như giữa không trung có một chiếc cầu rực rỡ được dựng để thông

đến thiên đường.

Thần điện Ortiramhs phát ra thần dụ, thần linh

nghe được cầu nguyện của đại vu, cho đổ cơn mưa. Vu nữ của các bộ lạc

không tiếc sức mình tuyên bố thần tích của đại vu Ortiramhs, tiếp theo

đó, là càng nhiều cống phẩm và sự mong đợi đối với cơn mưa tiếp theo.

Chiến tranh của bộ tộc Canyon và người Battier vẫn đang tiếp tục.

Quyết tâm bảo vệ nhà cửa của người Battier, giúp họ không sợ hãi cái chết.

Trời đổ mưa lớn, càng khiến người Battier tin tưởng, thần linh cũng ban

phúc cho dũng khí của họ.

Sekurus đứng trên lưng long ưng, trường bào màu vàng nâu nhiễm màu máu, khăn đầu sớm đã không biết tung tích

trong cuộc chiến, mái tóc dài màu nâu hơi rối loạn, trên mặt có một vết

thương kéo dài, là do trường mâu của Kony ban cho.

Ba ngày rồi,

người Battier không biết chiến đấu sẽ kết thúc lúc nào, cũng không biết

mình sẽ ngã xuống lúc nào, chỉ máy móc huơ đao liên tục, g**t ch*t kẻ

địch, hoặc là bị kẻ địch g**t ch*t.

Các chiến sĩ sắp tới cực hạn, cư dân trên lạc đà thương vong càng lớn, nhưng lại không có ai lùi lại, cũng không ai chạy trốn.

Không nơi nào để trốn.

Ở đây là nhà của người Battier, là nơi tổ tiên của họ cắm rễ sinh tồn, bị nam tộc công chiếm, người Battier chỉ có thể trở thành nô lệ.

Tế tự của Canyon rạch lên cánh tay mình, máu tươi nhỏ giọt xuống cát vàng, mùi máu tanh tỏa ra trong không trung, đã không còn khiến bất cứ ai dao động.

Ngà dài của ma m*t, xuyên thấu những người Battier cầm đao lao tới, húc bay, giống như nam nhân ngồi trên lưng nó, lạnh lùng nhìn

sinh mạng bị dẫm đạp.

Chiến đấu, máu tanh, giết chóc, là bộ tộc Canyon, là tất cả ý nghĩa tồn tại của man tộc.

“Gào!”

Tiếng gầm như dã thú lại một lần nữa vang vọng khắp sa mạc, sau lưng bộ tộc

Canyon, xuất hiện ba nhánh man tộc phía tây khác. Đồ đằng khác nhau,

cũng là những chiến sĩ hung hãn dũng mãnh, tiếng gầm của dã thú chấn

động mặt đất, Kony l**m l**m vết máu trên mũi mâu, trên mặt lộ ra nụ

cười tàn khốc, hai mắt màu hổ phách, gần như trong suốt.

Diệt vong.

Người Battier, sẽ trở thành lịch sử trong hôm nay.

Long ưng bay lượn giữa không, nhìn kẻ địch gấp mấy lần người mình, Sekurus

không có bất cứ sợ hãi nào, chiến ý thị huyết bắt đầu thiêu đốt toàn

thân hắn, đôi mắt màu nâu, màu sắc biến đậm, mu bàn tay cùng gương mặt

lờ mờ phủ lên vảy màu xám.

Kony híp mắt lại, đột nhiên phóng trường mâu trong tay về chỗ long ưng đang luẩn quẩn trên không!

Trường mâu màu đen, giống như một ánh chớp, xuyên qua đôi cánh của long ưng.

Tiếng ưng kêu vang, tế tự Canyon phát ra tiếng gầm rú.

Long ưng bị thương mang theo Sekurus trở về thành, trường mâu màu đen trở về trong tay Kony.

Nhìn long ưng rớt xuống, tiếng cười hùng hồn của thủ lĩnh man tộc vang vọng

hoang mạc. “Huyết mạch vương thất Aram, hậu duệ của đại đế Aram? Chẳng

qua chỉ có thế!”

Vương thất rơi rụng, huyết mạch cổ xưa không còn cao quý, đây là cái giá cho phản bội đại vu!

“Gừ!”

Bộ tộc Canyon để thành Battier lại cho những kẻ đồng minh vừa tới, ma m*t

hất vòi dài, với tiếng voi gầm cùng tiếng cười của Kony, bộ tộc Canyon

bắt đầu tiến công vào sâu trong hoang mạc phía đông.

Tế tự ngồi

khoanh gối trên lưng địa hành thú, vết thương trên tay vẫn đang chảy

máu, giọt máu rớt lên trượng gỗ màu đen, thân trượng chảy từng dòng vu

văn màu đỏ, chỉ dẫn phương hướng đi tới.

“Phía trước.” Đôi mắt

màu xanh trắng, mái tóc màu xám trắng, trong giọng nói khàn khàn mang

theo thành kính và hưng phấn, “Đại vu, đại vu Aram vĩ đại đang ở phía

trước!”

“Gào!”

Đội ngũ đi tới, tạo ra vết chân kéo dài như một con sông, lịch sử Aram, được định sẽ vì thế mà thay đổi.

Trong hoang thành, Hà Ninh an táng ba vu nữ đến chết vẫn bảo vệ trung thành

và lời thề, các cô an tĩnh nằm giữa biển hoa, không có bia mộ, chỉ có ba gò đất hơi hơi nhô cao. Đợi tới sang năm, hoa tươi xinh đẹp sẽ nở rộ

tại đó.

Mái tóc đen dài tới eo được cột lại, rũ sau lưng. Hà Ninh đã biết ngoan, dù có cắt mấy lần, vừa tỉnh lại thì đã dài như cũ, thậm

chí càng lúc càng có xu hướng dài thêm, dứt khoát duy trì hiện trạng.

Ăn xong cá nướng có thêm gia vị, Hà Ninh trở về thần điện, tiếp tục vùi đầu vào bảng đồng và cuộn da dê.

Trong bảng đồng và cuộn da dê không chỉ có ghi chép về đế quốc và đại vu, mà

còn có một phần lớn bảng chép tay của đại vu, bí mật của vương tộc, và

phong tục tập quán các nơi.

Tránh khỏi những văn tự mang đầy âm mưu và máu tanh, nội dung còn lại không thiếu điều thú vị, Hà Ninh say sưa đọc.

Mấy trăm năm trước, hoang mạc phía đông từng là khu vực phì nhiêu nhất của

đế quốc Aram, cũng là vương đô của đế quốc Aram. Bảo thạch, hoàng kim,

thảm trải tinh mỹ, trái cây phong phú đa dạng, vũ nương nổi danh đế

quốc, hội tụ thành phong tình mê người nhất cả đại lục.

Phần tây

là lãnh thổ của man tộc, đồ đằng bộ tộc khác nhau, đại biểu cho huyết

thống khác nhau. Hoa văn màu đỏ, tượng trương cho sự dũng mãnh của chiến sĩ. Bọn họ là chiến sĩ cường hãn nhất của đế quốc, giác đấu và liều

sát, mỗi năm đều để lại một màn đậm màu tại khánh điển đế quốc.

Đội thương buôn phía bắc nổi danh đã lâu, các loại hương liệu, vải vóc, chỉ có dân cày phía bắc mới biết trồng lương thực, thuần phục gia súc, bọn

họ được gọi là thương dân. Phần lớn lạc đà thồ hàng hóa, bước chân đã

dẫm khắp mỗi ngóc ngách đại lục.

Dân biển phía nam vẫn luôn là

một sự tồn tại thần bí, sự thần bí này chỉ đứng sau Vu thành. Các dân

biển nộp thuế cho đế quốc Aram, nhưng lại không nguyện ý tiếp nhận quan

viên do đế quốc phái tới, bọn họ tín ngưỡng đại vu, nhưng chỉ biểu thị

cung kính với đế vương. Biển rộng mênh mông bát ngát là lãnh địa của các dân biển, trân châu và muối biển, hải sản phong phú, đủ để cho các dân

biển tự cung tự cấp.

Hà Ninh dựa lên vách đá, văn tự trên cuộn da dê có đủ dạng, nhưng y lại không có chút trở ngại nào.

“Trồng cây, chăn gia súc.”

Buông cuộn da dê xuống, trầm tư nửa ngày, quay đầu nhìn bộ hài cốt thật lớn ở trước mật thất. Cho dù đã sớm mất đi sinh mạng, nhưng ở bên cạnh nó, Hà Ninh lại vẫn luôn có thể cảm thấy an tâm.

Vẫy lui bi thương và

phẫn nộ ban đầu, hoài niệm, trói buộc, đủ cảm xúc khó nói, cứ như từng

sợi dây mỏng cột vào nhau, liên hệ chặt chẽ y và bộ hài cốt này.

“Ani.”

Đứng lên, đi tới cạnh bộ xương, dựa vào cạnh cái đầu thật lớn, nếu là Hà

Ninh trước kia, bất luận thế nào vẫn không làm được. Hiện tại, trong mắt y, đây không chỉ là một bộ hài cốt, mà còn là bạn đồng hành của y, đến

chết, cũng ở bên cạnh y.

Lắc đầu, có thể cảm thấy được, ký ức của đại vu đời trước tạo ảnh hưởng cho y càng lúc càng sâu.

Ngồi khoanh chân lại, một tay chống cằm, mâu thuẫn sao? Nói không có là giả. Nhưng việc đã vậy, còn có thể thế nào?

Tiếp nhận kế thừa ký ức của đại vu, Hà Ninh từ đầu tới cuối vẫn có chuyện không hiểu.

Giơ tay trái lên, móng tay sắc bén chắc cứng, sức lực càng lúc càng lớn,

còn có tất cả những gì đã xảy ra trên người mình, lẽ nào đều là vì kế

thừa? Ghi chép trên bảng đồng cũng coi như tỉ mỉ, nhưng không nói về

những công năng kèm thêm này.

Theo thói quen muốn gãi đầu, tay

đưa được một nửa liền ngừng lại. Với móng vuốt của y hiện tại, gãi một

cái, trăm phần trăm sẽ rách da chảy máu.

“Khó thiệt.”

Thở dài một tiếng không ý nghĩa, Hà Ninh thu cuộn da dê lại, thằn lằn xanh ở dưới sông ngầm bắt cá, chắc là ăn no rồi.

Dòng nước chảy siết, từng con cá bạc nhảy vọt khỏi mặt nước, thằn lằn xanh

thuần thục cắn một con, nhai nhai, nuốt vào bụng, tiếp theo lại cắn, lại nhai, lại nuốt.

Hà Ninh ngồi xổm bên bờ, ngón tay kéo một cục đá dưới chân, gần như cứ chọt là lủng lỗ, thổi hết bụi cát bám trong móng

tay, “Anh bạn, bắt giùm vài con được không?”

Trong giọng nói mang theo ý cười và sự vô lại, thằn lằn xanh quay đầu nhìn y một cái, giây

tiếp theo, một con cá lớn bị ném lên bờ.

Hà Ninh lấy gân thú xuyên qua mang cá, cười ha ha biểu thị thằn lằn xanh tiếp tục.

Đây gần như đã trở thành thói quen, mỗi lần xuống đây, đều sẽ mang lên trên vài con cá lớn cho ma m*t và địa hành thú thưởng thức.

Ma m*t

dáng người quá lớn, ngay cả thần điện cũng không vào được. Móng vuốt của địa hành thú không thích hợp leo trèo, muốn ăn thứ cá to này, chỉ có

thể để Hà Ninh và thằn lằn xanh chịu khó cực chút.

“Đủ rồi.”

Sau khi bắt được số lượng vừa đủ, Hà Ninh phẩy phẩy tay với thằn lằn xanh, đợi nó ăn no, rồi cùng đi.

Hoang thành hiện tại, đừng nhìn những kiến trúc đổ nát hoang vu đó, dùng

ngoại thế đào nguyên để hình dung cũng không quá. Đặc biệt là biển hoa

nở bung xung quanh hồ bán nguyệt, Hà Ninh và thằn lằn xanh đều lăn vài

vòng trong đó, giang hai tay hai chân mà nằm giữa biển hương hoa, người

họ Hà nào đó không quên lải nhải. “Anh bạn, còn nhớ chuyện khi hai chúng ta vừa kết bạn đã từng nói với mày không? Biển hoa sa mạc, lúc đó chỉ

là tùy tiện nói thôi, không ngờ thật sự thấy được…”

Bên hồ bán

nguyệt, vài trái dưa hấu sa mạc lớn cỡ trái táo ẩn trong lùm cỏ, đây là

thằn lằn xanh phát hiện, Hà Ninh cố hết sức chín trâu nhị hổ mới cứu

được nó không rơi vào miệng thằn lằn xanh.

Ném cá bắt được dưới

sông ngầm cho địa hành thú, theo lệ đi tới bờ hồ nhìn dưa hấu, dòm ngó

cái này không chỉ có thằn lằn xanh, còn có mèo cát và mấy ổ chuột sa

mạc. Mèo và chuột làm láng giềng, rất khó tưởng tượng, nhưng người ta là ở cạnh nhau, khiến Hà Ninh nhìn rất thích thú.

Dưa hấu lại lớn hơn một vòng, nghĩ tới vị mát ngọt, nước miếng không khỏi dâng tràn.

Thấy thằn lằn xanh lại muốn động vuốt, Hà Ninh vội cản lại, “Không phải đã nói rồi sao? Đợi lớn chút nữa mới ăn.”

Thằn lằn xanh cúi đầu, rất ủy khuất.

“Bán manh vô dụng.”

Ngẩng đầu lên, kiêu ngạo rồi.

Hà Ninh cười một tiếng, vỗ vỗ thằn lằn xanh, cong lưng vốc nước trong hồ

lên mặt, mấy con linh dương sừng dài ở hồ đối diện uống nước, thấy Hà

Ninh, chúng không còn sợ hãi, cũng rất ít khi trốn đi, điều này khiến

người họ Hà nào đó muốn nếm lại vị thịt linh dương rất là khó xử. Ngửa

mặt nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài, lương tâm và dạ dày, bên nào nặng bên nào nhẹ?

Đột nhiên, linh dương sừng dài cảnh giác ngẩng đầu lên, linh dương đực to lớn dậm dậm chân trước, sau hai cái, đàn linh dương

tản đi, những động vật khác bên hồ cũng chạy đi hết.

Hà Ninh nhíu mày, đứng lên nhìn ra xa, một đội ngũ đang từ xa đi tới hồ bán nguyệt.