Trước
Sau

Chương 4

Tan việc thật sớm, cô đi mua đủ mọi nguyên liệu, về nhà rửa cá thật kỹ rồi

đem chiên lên. Sau khi đặt nồi cá lên bếp chưng trên lửa nhỏ, cô xử lý

nốt mớ chân giò, nấm hương. Lúc đại công cáo thành thì trời đã nhá nhem

tối rồi. Ngẩng đầu nhìn con số đang chỉ trên đồng hồ, cô liền vội vã

phóng ra cửa.

Vừa khẽ đẩy

cửa vào một cái là anh đã thấy ngay, liền om sòm: “Cuối cùng thì cũng

tới. Em không coi mấy giờ rồi à, làm anh tưởng em mất tích rồi chứ!”

Càng ngày anh càng trẻ con, không biết con người trầm tĩnh lãnh đạm thuở ban đầu gặp gỡ đã biến đâu mất tiêu rồi. Cô đảo mắt nhìn trần nhà, háy

anh một cái rồi dúi vào tay anh chiếc bình giữ nhiệt: “Chết đói thì

thôi, dù gì thì dân số Trung Quốc cũng quá đông rồi, bớt đi một người

cũng chả sao!” Anh vừa mở bình ra, vừa lườm cô: “ Muốn anh biến cho

khuất mắt phải không, mong anh chết đến vậy cơ à!” Mùi thơm lan tỏa ra

tứ phía, khiến người ta thèm ch** n**c miếng. Anh dốc bình canh cá lên

làm vài ngụm to rồi mới nói: “Cứ yên tâm 100%, họa càng nhiều thì anh

càng sống lâu”

Cô bật cười, nhưng nghĩ đang ở trong bệnh viện mà lại nhắc đến chuyện sống chết thì

không tốt, nên vội chuyển đề tài: “Để múc vào bát hẵng uống!” Anh nghe

lời, đưa bình cho cô, múc vào bát xong xuôi rồi cô mới đưa lại cho anh.

Toàn bộ hoa trong căn phòng này đã được thay bằng những bông tươi mới

nhất, nhưng gần đầu giường anh lại cắm một bó hoa đã khô héo, mùi thơm

tựa có tựa không, mang một vẻ đẹp mơ hồ. Nhìn kỹ cô mới nhận ra được đó

là một bó hoa bách hợp.

Điện thoại

của anh chợt reo lên, từ lúc ở bên anh cho đến giờ, đây mới là lần đầu

tiên cô nghe thấy tiếng chuông kỳ quái như vậy. Anh liếc cô một cái rồi

bắt máy: “Má, chuyện gì thế?” Không biết người đầu dây bên kia nói gì,

chỉ nghe anh đáp: “Má đừng có nghe ông viện trưởng nói lung tung, má đi

mà coi thức ăn của cái viện này ấy, toàn là những món gì đâu không! Mai

con sẽ góp ý cho ổng, khó ăn muốn chết luôn. Hôm qua đến thăm không phải má cũng nói con gầy rồi còn gì, đừng có nói là má gạt con nha!” Lát

sau, anh lại trả lời: “Con biết rồi, giờ con đang ăn nè. Má không tin à? Không thì má cứ tới đây coi” Đầu dây bên kia lại nói một hồi dài, anh

đáp: “Má tới thì cứ tới đi. Nhưng không phải thư ký Lưu nói mấy ngày nay má có việc bên ngoài sao?”

Cúp máy,

thấy cô đang cúi đầu ngắm hoa đến xuất thần, tay vô thức vặt từng cánh

từng cánh hoa hồng rụng lả tả xuống, anh vừa bưng bát canh uống, vừa

cười hì hì nói: “Em thành đạo tặc hái hoa từ bao giờ thế?” Cô ngẩng đầu

nhìn anh, vẻ muốn nói lại thôi, một lát sau cô mới mở miệng: “Uống nhanh một chút đi, em còn phải về” Mặt anh đổi sắc, trầm hẳn xuống: “Muốn về

đến vậy sao?” Cô nhìn ra cửa sổ, màn đêm mịt mờ như vô đáy, xa xa, những ngọn đèn đường nho nhỏ hắt ra thứ ánh sáng màu vàng mờ ảo.

Cô không lên tiếng, chỉ nhìn anh gật đầu. Anh nổi giận, lạnh lùng nói: “Vậy thì đi

đi, đi mau cho anh!” Cô xách túi, xoay người bước ra. Hành lang vắng

lặng, nghe loáng thoáng có tiếng đồ vật bị ném từ phòng anh truyền tới.

Không hiểu sao tim mình chợt đau nhói, cô vùng chạy ra khỏi bệnh viện

trong hơi thở hỗn loạn.

Cô trở lại

nhà. Căn phòng vẫn còn thơm nồng mùi canh cá, mùi của món canh mà cha cô đã nấu nhiều năm về trước. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn cảm giác được tình yêu của cha đậm đà trong món canh ấy. Bất chợt cô cảm thấy nhớ nhà khôn xiết. Cô nhớ mẹ, nhớ những lúc nằm trong lòng mẹ kiếm tìm cảm giác ấm

áp. Bất giác thấy mặt mình ươn ướt, cô đưa tay lên má. Thì ra, đó là

nước mắt.

Chuông điện

thoại lanh lảnh reo, màn hình hiện ra dòng chữ: “Hình Lợi Phong đang

gọi, bạn có muốn nghe hay không?” Cô vẫn còn ngẩn ngơ, cứ để mặc nó reo. Tiếng chuông kéo dài một hồi rồi tắt. Một lúc lâu sau, chuông lại reo.

Cô thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, đành bấm đại nút trả lời: “Alô”

Tiếng cười

sang sảng của Hình Lợi Phong từ đầu dây bên kia truyền tới: “Không quấy

rầy giấc ngủ của em đấy chứ?” Cô sụt sịt: “Không”. Anh ta liền yên lặng, nói: “Sao vậy, em bị cảm à?” Không ngờ anh ta chu đáo vậy, cô cười bưng bít: “Hình như mũi em bị ngạt” Hình Lợi Phong đáp: “Vậy thì em nên uống thuốc đi.” Cô ừ một tiếng “Em uống rồi. Cám ơn anh.”

Đầu dây bên

kia, anh ta ngượng ngùng nói: “Đang định hẹn em ngày mai đi ăn, vậy mà

đến cả ông trời cũng không giúp anh là sao ta?” Cô “à” một tiếng, một

lúc sau mới quyết định: “Chắc là không sao đâu. Mai đi ăn ở đâu, anh cứ

nói đi.” Hình Lợi Phong cười, nói: “Vậy là em nhận lời rồi nha. Để mai

anh gọi lại, em đi nghỉ sớm một chút đi.” Và căn phòng lại chìm trong

yên tĩnh.

ღღღ

Thoáng cái

mà đã qua một tuần rồi. Đi ăn cùng Hình Lợi Phong hai lần, nghe anh ta

nói đông nói tây, thế là thời gian cứ trôi qua vèo vèo. Hôm đó Trầm Tiểu Giai nhìn bó hoa hồng trắng Hình Lợi Phong gửi tặng cô, nói: “Hoa này

được đó, so ra thì thích hợp hơn uất kim hương nhiều. Sao mà mình lại

không nhận ra vậy cà, dạo này người ta đào hoa dữ!” Cô chỉ cười cười,

theo thói quen lấy điện thoại ra xem. Không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào.

Anh không gọi cho mình nữa!

Lại là Phính Đình gọi đến, chưa gì đã phủ đầu cô: “Rốt cuộc cậu với Giang thiếu là

như thế nào vậy?” Cô nói quanh co hồi lâu cũng không tìm ra từ nào để

hình dung chuyện giữa hai người. Phính Đình thở dài nói: “Tự cậu đến

bệnh viện mà coi đi!” Nghe cô nàng nói vậy, cô không còn tâm trí nào làm việc nữa, vội vã chạy ra ngoài. Lên taxi xong mới nhớ mình quên chưa

xin phép, tuy cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, nhưng dù sao như vậy cũng

không tốt, nên cô liền gọi điện thông báo sơ cho Tiểu Vương.

Nhìn cánh

cửa phòng anh, cô có cảm giác bất an hệt như mình đang tiến vào một khu

rừng rậm nguyên thủy, không biết đi đường nào, không biết cái gì đang

chờ đón phía trước. Hít sâu mấy hơi, cô mới có dũng khí đẩy cửa bước

vào. Mùi thuốc hăng hắc xộc thẳng vào phổi cô, tuy căn phòng ngập đầy

hoa nhưng cũng không thể át đi cái mùi khó chịu này, cái mùi gợi cho cô

nhớ đến những tháng ngày cha nằm viện. Hồi ấy, ngày nào cô cũng ngửi

thấy nó nhưng không hề thấy khó chịu, chắc là do nó quyện lẫn với mùi

của cha. Thấm thoắt vậy mà đã hơn mười năm rồi.

Căn phòng

chìm trong im lặng, không có một tiếng động nào. Đi qua tiểu sảnh, cô

mới thấy anh đang nằm trên giường. Tấm thảm nền rất dầy, rất êm, cô cảm

thấy mình như đang bước trên mây vậy, cảm giác rất không thực.

Anh mở

miệng: “Đã nói không muốn ăn rồi, đừng có tới làm phiền tôi nữa! Còn

phiền nữa tôi kêu viện trưởng cách chức bây giờ!” Thì ra anh hay uy h**p các cô hộ sĩ như vậy. Cô thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy mắt mình

cay cay. Không nói gì, cô chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh giường. Cứ như thế một hồi, rồi dường như nhận ra điều gì đó, anh đột nhiên xoay người

lại.

Trong thoáng chốc, thời gian như ngừng lại. Cô chỉ kịp cảm thấy mình bị kéo mạnh về

phía anh, mặt anh gần trong gang tấc, và rồi một giây sau, không, có lẽ

chỉ là một phần giây, anh đã hôn cô. Cả thế gian như không còn tồn tại,

chỉ còn anh và cô. Hoa nở hoa tàn, gió thổi mây trôi, thì ra cũng chẳng

có gì sánh bằng giây phút này…

Một lúc lâu

sau, anh mới buông lỏng cô ra, rồi ôm lấy cô mà th* d*c. Cô tựa vào ngực anh, khe khẽ thở. Anh hung hăng nhìn cô chằm chằm, rồi cúi xuống hôn

nhẹ một cái nữa: “Em đúng là cái đồ tiểu quỷ!” Giọng anh trong veo, nghe ngọt ngào như mật.

Tựa hồ không kiềm chế nổi mình, anh lại tiếp tục hôn cô, răng môi quấn quýt như muốn kéo dài phút giây này tới vĩnh hằng. Vòng tay anh ôm cô thật chặt như

muốn khảm cô vào thân thể của mình. Cô thấy mình như sắp bị anh nghiền

ra rồi nuốt chửng đến nơi, liền hổn hển đẩy anh ra. Trông anh cực kỳ

chật vật, nhưng trên mặt lại tươi rói một nụ cười, nụ cười như sóng trào từ đáy lòng, cứ cuồn cuộn dâng lên không dứt.

Bóng tối đã

phủ trùm lên căn phòng, chỉ có chút ánh sáng heo hắt từ xa xa bên ngoài

xuyên qua lớp cửa kính truyền vào. Do khoảng cách quá xa, cho nên nó

cũng chỉ để lại một vệt sáng vàng nhạt yếu ớt, còn bên trong phòng vẫn

tối đến độ chẳng nhìn thấy gì cả. Cô nép mình trong ngực anh, nghe đôi

tim của cả hai đang bình lặng đập, chỉ muốn họ cứ như thế này mãi mãi.

Trên chiếc tủ đầu giường cạnh cửa sổ vẫn bày một bó hoa, hình như là đã

khô rồi, mà lại hình như là không. Cô nheo mắt nhìn kỹ một hồi lâu mới

thấy rõ, nó thực sự đã khô rồi.

Anh nhìn

theo ánh mắt cô, thấy bó bách hợp khô, tuy vẫn còn loáng thoáng chút mùi thơm nhưng chung quy thì cũng đã khô rồi. Tuy lòng đã dần bình ổn lại,

nhưng anh vẫn không thể nhịn được cắn vành tai cô: “Em là cái đồ hẹp

hòi!” Cô hơi đau, lại thấy cổ, tai mình như tê dại. Chợt cô hiểu lời anh nói, thì ra hôm đó cô kêu cửa hàng hoa đưa đến cho anh hoa bách hợp.

Anh vuốt tóc cô, mái tóc không dài không ngắn, chỉ quá vai một chút, óng mượt như

tơ, vẫn y nguyên như trong trí nhớ của anh. Đột nhiên anh lên tiếng,

giọng nói có chút giận dữ: “Em nhìn người ta đi, ngày nào cũng tặng anh

một bó!” Cô đẩy anh: “Vậy anh đi mà tìm người ta ấy!” Biết anh quyến rũ

lắm rồi, mấy cô nàng xinh đẹp bu quanh anh có thể xếp thành mấy vòng dài bên ngoài căn phòng này mà!

Anh cười,

liếc xéo cô: “Ghen à?” Cô im lặng, khẽ nhếch cằm lên: “Anh nói tiếp

coi!” Anh hừ một tiếng, nói: “Chưa bao giờ thấy ai lại hẹp hòi đến vậy!

Muốn theo đuổi anh mà tặng có mỗi một bó bách hợp! Em nhìn đi, người ta

tặng anh bao nhiêu là hoa hồng kia kìa!”

Cô đẩy mạnh

anh ra, ngồi dậy: “Bổn cô nương xưa nay chưa hề biết ghen là gì!” Anh

bật cười, kéo cô lại, càng cười càng không thể ức chế được. Lúc đầu anh

cười không tiếng động, rồi sau đó phát ra thanh âm, rồi tiếng cười càng

lúc càng lớn. Cô véo má anh, nói: “Cười nữa đi, cười nữa em đi bây giờ!”

Một hồi lâu

sau anh mới dừng lại được. Chăm chú nhìn cô lâu thật lâu, rồi anh nói:

“Anh phải nói với em một chuyện” Ở bên nhau, càng ngày lớp vỏ bọc của

anh càng mỏng đi, không biết bao nhiêu lâu không thấy được vẻ thật tình

như thế của anh rồi. Cô liếc anh một cái, nghịch ngợm ngón tay anh, ngón tay trắng, thon dài trông thật đẹp. Anh nói rất thành thật: “Anh đói

rồi!” Cứ tưởng anh nói chuyện gì nghiêm trọng lắm, thì ra là chuyện này, cô chậm rãi giơ ngón tay anh lên, há mồm khẽ cắn, nghe anh kêu đau mới

chịu buông ra: “Đáng đời anh!”

Anh uất ức

nhìn cô, rống lên: “Em mưu sát anh à?” Cô xì một cái, bật cười: “Thế vừa nãy ai uy h**p hộ sĩ? Ai nói nếu còn thúc giục anh ăn cơm nữa anh sẽ

khiến người ta bị cách chức, hả?” Anh ngượng ngùng giải thích, một vẻ

mặt mà cô chưa thấy bao giờ, thậm chí còn có chút tủi thân nữa: “Em

không biết chứ, cơm bệnh viện này có phải để cho người ăn đâu! Khó ăn

muốn chết…” Cô hừ lạnh một tiếng: “Vậy những người khác trong bệnh viện

thì sao? Họ ăn gì? Sao mà anh hư thế!”

Anh trông

lại càng uất ức hơn, bĩu môi nói lí nhí: “Em không tự hỏi lương tâm của

mình à, cứ để anh ở đây tự sinh tự diệt như vậy sao!” Anh thì sao mà tự

sinh tự diệt cho được chứ, có bao nhiêu người vây quanh anh như vậy kia

mà… Biết vậy, nhưng lòng cô vẫn mềm nhũn, tay nghịch ngợm sờ loạn lên da anh, thấp giọng nói: “Vậy em sẽ nấu canh cho anh”

Hình như anh nghiện hôn rồi thì phải, lại tiếp tục ghì cô xuống, từng nụ từng nụ hôn không dứt: “Ngày mai anh muốn uống! Ngày kia muốn uống! Ngày kìa cũng

muốn uống! Ngày kỉa cũng muốn uống…” Cô không nhịn được cười phá lên,

mắng anh: “Xong rồi, xong rồi, em nhảy trúng hố lửa rồi. Sao lại có

người tham lam đến vậy nhỉ?” Anh cúi đầu nói vào tai cô: “Anh tham vậy

đó!” Nghe kiên quyết như một lời thề vậy.

Cô thúc anh: “Em cũng đói rồi! Tụi mình tìm cái gì bỏ bụng đi!” Tuy không bật đèn,

cũng chẳng nhìn đồng hồ, nhưng vẫn có thể cảm giác được là đã muộn rồi.

Anh lẩm bẩm một tiếng: “Sao em lại đi phá hư bầu không khí như vậy cơ

chứ!” Cô đập anh mấy cái: “Không khí, không khí có ăn được không! Vậy

mai anh đi mà ăn không khí ấy!”

Anh nói

giọng giảng hòa: “Được, được, được, vậy tụi mình đi ăn. Em muốn ăn gì?”

Cô đã đói đến độ cái gì cũng có thể nuốt trôi, nhưng nghĩ dù sao anh vẫn chưa khỏe hẳn, bèn nói: “Em muốn ăn đồ gì nhẹ một chút” Anh không muốn

bật đèn, chỉ s* s**ng tìm điện thoại rồi gọi cơm.

Cô ngọ nguậy muốn đứng lên, nhưng anh không cho. Giằng co một hồi lâu, cuối cùng mở

đèn lên thì thấy chiếc áo mình mặc đã nhăn nhúm, hai nút áo trước ngực

mở bung ra, có thể nhìn thấy chiếc áo con viền đăng ten bên trong. Cô đỏ mặt nói: “Bản sắc lưu manh!” Anh chỉ cười xấu xa, không thèm lên tiếng

phản bác.

Cứ tưởng sẽ

phải đợi lâu, vậy mà chưa đầy nửa giờ người giao cơm đã tới. Hẳn đó phải là tiệm cơm Thượng Hải cách đây nửa thành phố, tốc độ của họ thật đáng

bội phục. Anh ăn ngon lành, một lát sau, hình như nhớ ra chuyện gì đó,

anh hỏi cô: “Cơm tiệm này không tệ chứ?” Nghe giọng anh có vẻ cổ quái

thế nào ấy, cô liền ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?” Dường như anh định

nói gì đó, nhưng rồi lại thôi: “Không có gì!” Lại cúi đầu hùng hổ ăn. Cô cũng chẳng thèm bận tâm nữa, chỉ lo ăn cơm. Thực ra cơm tiệm này ăn

cũng tàm tạm thôi, nhưng ăn cùng anh, cô thấy thật ngọt ngào, cảm giác

giống như mình là cánh bướm đậu giữa bụi hoa mà thanh thản, yên bình

ngắm trời xanh mây trắng trên cao…