Trước
Sau

Chương 16

Giữa trưa hôm nay tôi quay về phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Nhị ngồi trước máy tính, hai mắt lóe sáng gõ bàn phím bùm bùm.

Tôi buông túi, hòi: “Tiểu Nhị, lại bị dí bản thảo à?”

Đừng thấy Tiểu Nhị đáng khinh nha, nó là một nhà văn mạng đó, nghe

nói trang web của nó người ra vào tấp nập lắm. đương nhiên nó viết toàn

đam mĩ thôi, tôi cũng chưa bao giờ xem qua, nói thật tôi đối với lĩnh

vực đam mĩ này càng hiểu bao nhiêu càng sợ bấy nhiêu, có lần Tiểu Nhị

nửa đêm xem GV trong phòng ngủ, tôi lỡ nhìn qua, lúc ấy đã tưởng hỏng

hai mắt luôn rồi. Tiểu Nhị còn giải thích ra vẻ lắm, nào là người thường mới tiếp xúc với chân nhân GV sẽ gặp nhiều khó khăn, cứ xem thêm vào

lần là thấy hay ngay … Lạy mày, tao phun một lần thôi, phun nữa thì sạch ruột? Tao chưa đến nỗi tự ngược nha.

Nhưng dù sao vẫn phải nói, dù tôi sợ hãi đam mĩ và hội những người mê đam mĩ, nhưng mà đối với nghị lực của Tiểu Nhị vẫn rất là bội phục.

Nghe nói trên web nó đã gõ tới hơn 100.000 từ, còn nghe nói cái năm thi

vào đại học, đêm trước khi thi nó ngủ không yên, chong đèn viết nên

thiên đam mĩ tiểu thuyết, hấp dẫn nhóm độc giả đầu tiên … Làm một nhà

văn, Tiểu Nhị đối với sáng tác rất trung thành, tôi đánh giá còn gấp ba

lần thái độ học tập, có đôi khi cảm thấy tò mò tôi hỏi: “Tiểu Nhị, viết

văn vẻ là cảm giác thế nào?”

Tới giờ tôi còn nhớ như in câu trả lời kinh dị của nó: “Viết cái này

tựa như XXOO, tới lúc đào hầm thì tràn ngập chờ mong, tới lúc lấp hố

tràn ngập hưng phấn, thời điểm kết thúc đầy khoái hoạt mà tựa như hư

không.”

Lúc đó Lão Đại với Tứ cô nương cũng có mặt tại hiện trường, bình tĩnh như Lão Đại, bạo lực như Tứ cô nương, nghe đến cách hình dung này của

nó cũng đờ ra như phỗng, một hồi lâu hồn mới quay về chứ đừng nói tới

cái loại đạo hạnh kém cỏi như tôi. Từ đó về sau tôi thấy tôi không dám

khinh bỉ Tiểu Nhị, bởi vì nó tuy là đồ b**n th**, nhưng thật sự là trình b**n th** quá cao >

Mỗi lần có người hỏi nhóm bọn tôi Tiểu Nhị thích làm gì, Nhất Tam Tứ đều đồng thanh trả lời: nó thích XXOO.

Được rồi, lại lạc đề tài, nói tới hiện tại, Tiểu Nhị vừa bị dí vừa trả lời tôi: “Không, tao trả lời comment.”

“Ah” Qủa thực là nhiều trạch nữ ghê.

Tiểu Nhị đột nhiên xoay người bố thí cho tôi chút chú ý: “Nghe nói chưa, gần đây trường chúng mình có tên háo sắc rình mò.”

Lão Đại và Tứ cô nương vừa lúc quay lại, nghe thấy Tiểu Nhị nói. Lão

Đại tiến đến trước máy tính của Tiểu Nhị nhìn nhìn, nói: “Đúng thiệt à,

nhưng mà mấy tên háo sắc này đều cùng là một người thôi sao?”

Tôi đối với việc này không có hứng thú “Tao không quan tâm háo sắc, tao chỉ quan tâm kì thi cuối kỳ.”

Lão Đại xoay người sờ sờ đầu tôi, lúc này tóc đã dài ra được một tấc, nhưng tôi cũng thấy tốt chán, xấu đẹp gì cũng là có tóc >

Lão Đại nói: “Mày đúng là không cần lo, cho dù có lo thì cũng nên lo là nữ háo sắc đi.”

Tiểu Nhị cũng phụ họa: “Tam đầu gỗ à, mày hiện tại rất có tướng a, làm cho người ta ch** n**c miếng, rất …”

Tôi tức giận, đây là kì thị kiểu tóc. Tôi gõ đầu Tiểu Nhị, nói: “ch** n**c miếng là tại đầu mày nghĩ bậy, liên quan gì tới tao.”

Tiểu Nhị né khỏi tay tôi, cười tỉm tỉm tuyên bố: “Về cách đối phó với háo sắc, tao có một ý tưởng đặc biệt sáng tạo.”

“Cái gì?”

Tiểu Nhị xoa cằm, nghiêm túc nói: “Tìm vài anh hùng tráng như Lục Tử Kiện, đem hắn luân!”

Nhất Tam Tứ: “…”

Bấn loạn, ý tưởng này quá sức kinh dị >

Buổi tối cùng Chung Nguyên đi tự học, trước kia tôi vẫn thường mộng

mơ cùng nam sinh mình thầm mến đi tự học, sau đó trong quá trình tự học

sẽ nảy nở tình cảm gì, bây giờ … haiz, coi như hết. nhưng cùng Chung

Nguyên tự học có cái lợi, cái gì không hiểu có thể hỏi hắn, tuy rằng

chuyên ngành không giống nhau, nhưng thằng cha này tham gia rất nhiều

cuộc thi vậy lý với số học, còn giành giấy khen, cho nên đối với vật lý

và toán cao cấp đối với hắn không thành vấn đề. Về phần bài chuyên ngành của tôi, học kì này chỉ có một bài môn phân tích định lượng, Chung

Nguyên xem sách giáo khoa của tôi trong một ngày mà đã có thể giảng giải và ra đề tương tự cho tôi được, tôi rất nghi ngờ hắn là điệp viên nằm

vùng của học viện hóa lăn vào học viện quản lý. Đối với việc này tôi

ngoại trừ hâm mộ, ghen tị, căm hận, cũng không thể nói thêm được gì.

Có đôi khi tôi tưởng tượng, nếu như tôi cùng Tử Kiện đi tự học, tôi

không làm được chắc anh ấy cũng sẽ giúp tôi, mà đáp án của anh ấy chắc

chắn hay hơn Chung Nguyên …

Haiz, mơ mộng tí thôi, hôm nay lúc đi tự học, Chung Nguyên nặng nề

vác vào theo một cái laptop, hắn là người của Apple, nên máy tính cũng

là của Apple, màu trắng. tôi phát hiện tên này rất thích màu trắng, lúc

bình thường hắn thích mặc áo somi trắng, sạch sẽ, hơn nữa tóc ngắn cắt

đơn giản gọn gàng, tạo cho người khác cảm giác “tôi rất ngây thơ, tôi

rất lương thiện”, giả dối, trời biết hắn có bao nhiêu âm hiểm tà ác

>

Chung Nguyên mở máy tính, hỏi tôi: “Em chọn lớp môn học nào?”

Tôi: “Hỏi làm gì?”

Chung Nguyên mở hệ thống chọn lớp của trường, login vào: “Còn để làm gì?”

Ak, cái âm hồn bất tán này, định chọn lớp giống tôi hả? Tính tới lúc

điểm danh, lúc kiểm bài tập ta làm giúp ngươi hả? Nằm mơ đi …

Thế là tôi đáp: “Không nói với ngươi.”

Chung Nguyên nhìn máy tính chằm chằm, bình tĩnh: “Đừng ép anh hack tài khoản của em.”

Tôi: “…”

Hình như hắn lừa mình, tên điên này không phải lần đầu tiên dùng kỹ

xảo, hừ hừ, không thể lần nào cũng trúng kế được. Tôi cũng không tin,

hắn ta biết một chút vật lý, toán học, phân tích định lượng còn có thể,

không thể nào tay nghề gì cũng biết qua?

Nghĩ đến đây, tôi cười lạnh, nói: “Hack đi, ngươi hack đi, gỏi thì làm!”

“Uh, là em kêu anh đó nha.” Chung Nguyên nói xong, loay loay trên trang web một lát, gõ bàn phím mấy cái. “Tốt lắm.”

Tôi không thể tin nhìn màn hình máy tính của hắn, thực, thực là …

Chung Nguyên nhàn tản nói: “Em dùng ID là số sinh viên trong học

viện, mật mã vẫn là cái hệ thống giao cho, em không có sửa … nói chung

là không phải anh đi hack nick nha.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Ngu7oi làm sao biết mã số sinh viên của ta?”

Chung Nguyên: “Thẻ cơm của em trong tay anh.”

Trời ơi, đáng hận.

Chung Nguyên tìm được thời khóa biểu của tôi, khoa tay múa chân một

phen, nói: “Chà, mù mù mờ mờ đi chọn 4 môn khó chơi nhất trong toàn

khóa, cho dù tự ngược cũng đâu cần ngoan vậy đây, đầu gỗ, em đúng là kỳ

tài.”

Tôi toát mồ hôi, nhìn hắn.

Chung Nguyên thản nhiên xem tiếp thời khóa biểu, nói: “Này này, có

mấy cái cũng ghê lắm, em chọn không?” Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn tôi trưng cầu ý kiến, coi như có tí dân chủ.

Vô nghĩa, cho dù ta nói không chọn, ngươi cũng cố tình chọn giùm ta đi.

Chung Nguyên hoàn toàn không vì cái sự ngụy dân chủ của mình mà xấu

hổ, hắn dứt khoát thay đổi hoàn toàn mấy môn ta chọn trước, chọn lại

hoàn toàn, thực tế chứng minh, chọn toàn mấy môn quá là ghê.

Chung Nguyên sau khi thay đổi hết mấy môn lựa chọn của tôi, còn chưa

đã sửa luôn môn thể dục, đem bóng bàn sửa thành tennis, lý do là vì bóng bàn yêu câu người có tốc độ phản ứng và tính linh hoạt cao, rồi nhìn

tôi lắc lắc đầu.

Hận, tôi có trì độn vậy sao?

Sau khi chọn xong hết, Chung Nguyên lại lấy trong túi xách ra một cái gì đó nhìn như đèn pin đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy, cẩn thận hỏi: “Cái gì vậy?”

Chung Nguyên đáp: “Sốc điện, nghe nói gần đây trong trường không an toàn.”

Oh, đây là cây sốc điện trong truyền thuyết ư, lần đâu tiên mới thấy

nha. Tôi cảm động nhìn Chung Nguyên “Cảm ơn ngươi a”. Tuy rằng tên này

có vẻ âm hiểm, nhưng dù sao khuyết điểm của chưa đến mức che mờ ưu điểm, Mark đã dạy, nên lấy biện chứng mà giải quyết vấn đề.

“Không cần cảm ơn, sau này em biểu hiện tốt là được, tối thiểu đừng chọc giận anh.”

Tôi gật gật đầu, coi như ông chủ đang cổ vũ công nhân viên chức đi.

Xem ra trước giờ tôi biểu hiện không tệ, nhưng mà về chuyện tôi chọc

giận hắn, thực kì quái nha, nào giờ toàn là hắn chọc điên tôi không à.

Tôi cẩn thận xem kĩ cái sốc điện, hỏi Chung Nguyên: “Cái này dùng sao?”

Chung Nguyên chỉ vào nó, khoa tay múa chân: “Đem dí vào người kẻ địch, sau đó ấn nút này là được.”

“Là như thế này à?” Tôi nói, không tự chủ được nghe theo chỉ đạo của hắn, ấn nút …

Giây tiếp theo, Chung Nguyên đổ gục xuống bàn.