Trước
Sau

Gặp lại cũng tạm biệt

Đến sân bay, Chúc Kì

Trinh vừa định lấy điện thoại di động ra gọi cho Đông Phương Càn, thì

trước người đột nhiên bị một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt vây quanh, cô ngẩng đầu, hơi giật mình nhìn Đông Phương Càn một thân quân trang.

Hình như anh đen hơn một chút, mà mặt mày rõ ràng lại càng sáng ngời. Khuôn

mặt vẫn không lộ vẻ gì, nhìn Chúc Kì Trinh, giống như đang nhìn hoa hoa

thảo thảo, hoặc là người Lục thập hoa giáp.

“Về nhà.” Nói xong

anh thuận tiện dắt tay Chúc Kì Trinh, Chúc Kì Trinh giật mình, không

phải anh nói mặc quân trang phải trang nghiêm sao? Không thể lôi lôi

kéo kéo sao? Cũng không dám hỏi nhiều, mặc ý anh lôi kéo đi về hướng bãi đỗ xe.

Cùng với anh tranh chấp, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Chỉ là vào giờ khắc này, cô không nhớ tới Trịnh Hân Ngạn còn tồn tại ,

vào giờ phút này, anh ta đang làm gì ở đâu? Nếu anh ta nhìn thấy tay của mình đang dắt tay người đàn ông khác, lại sẽ là loại vẻ mặt nào đây?

Đến trước xe, Đông Phương Càn khẽ cau mày, “Sao lại lái chiếc xe này? Xe của anh đâu?”

Chúc Kì Trinh bất mãn, “Xem thường xe của em? Nó lại ít linh kiện không thể so với xe của anh, có cái gì không tốt?”

Đông Phương Càn buông tay cô ra, ngồi vào ghế phụ lái.

Trên sân bay QQ nhỏ tốc độ cao, tốc độ đều xuất phát, dọc đường hai người

không nói chuyện, vốn không tính sẽ hài hòa quan hệ, lúc này đột nhiên

bị một chiếc xe phá hỏng càng thêm triệt để.

Chúc Kì Trinh so với Đông Phương Càn không bình tĩnh, thời tiết ở đây nóng còn khiến người

suýt chết ngạt cảm thấy không khí trong xe lạnh lẽo, cô vội ho một

tiếng, cuối cùng mở miệng giải thích: “Cái kia…… Thực ra là xe của anh

quá lớn, em không biết lái. Ngộ nhỡ đụng chạm cọ xát, sợ anh sẽ tìm đến

em gây sự?”

Đông Phương Càn hút thuốc, lạnh lùng hỏi: “Tìm em gây sự? Em cảm thấy anh sẽ tìm em gây sự thế nào?”

“Cái này làm sao em biết a? Anh cũng không phải người hào phóng……” Lời vừa

ra khỏi miệng cô lập tức ý thức được họa là từ miệng mà ra, vì thế lập

tức cúp lên tươi cười lấy lòng, “Ý của em là, ừm…… Đàn ông đều rất yêu

xe a, cha em với anh trai em đều coi xe chăm sóc như bảo bối, trước kia

em muốn học, bọn họ sống chết không cho, lại là Hummer có cá tính như

vậy, em đâu dám chạm vào tùy tiện!

Nghe vậy Đông Phương Càn chợt

bị sặc khói thuốc, đứng lên dùng sức ho khan, thật vất vả mới trở lại

bình thường, anh hung tợn trừng mắt nhìn Chúc Kì Trinh, “Nói em đừng nói dối, đã quên rồi sao?”

Chúc Kì Trinh kinh sợ, cô sợ Đông Phương

Càn uy h**p chết mất, lập tức bắt đầu níu lưỡi, “Không không không,

không có nói dối a, cái đó…… Chỉ là khoa trương một điểm nhỏ mà thôi! Em sai rồi, về sau không bao giờ khoa trương nữa.” Cô quay đầu nhìn lén

sắc mặt của Đông Phương Càn, thấy bộ dạng hắn không tiếp tục làm khó dễ, tảng đá trong lòng mới buông xuống.

Cô cười trộm ở trong lòng,

dũng cảm thừa nhận sai lầm, chiêu này đối phó với Đông Phương Càn vẫn

còn rất hiệu nghiệm. “Anh muốn uống nước sao? Anh uống bình trà xanh này trước, biết anh trở về, em cố ý mua để dự sẵn trên xe!” Nói xong lại cả kinh, cô căn bản không biết là Đông Phương Càn tới đón a?

Xong

rồi xong rồi, mã P lúc này vỗ trên lưng ngựa rồi, miệng thúi! Miệng

thúi! Cũng không biết Đông Phương Càn nghe thấy việc này không, cô lén

lút liếc mắt về phía Đông Phương Càn, thấy anh lắc lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như không phát hiện gì, cuối cùng cô mới thở ra một hơi.

Mà giờ khắc này Đông Phương Càn, tay cầm trà xanh, nhìn ngoài cửa sổ, hé

miệng mỉm cười. Công tác mệt mỏi, nỗi khổ tương tư hai tháng, anh thường xuyên nghĩ, việc kết hôn này là đúng hay không đúng? Chúc Kì Trinh bị

để lại ở Đông Phương gia như vậy, cô có thể hay không bị ủy khuất? Mà

chính mình, lại yêu hay không yêu cô đây?

Mãi đến vừa rồi, anh xác định, mình là yêu.

Chỉ có nhìn thấy cô, lòng mới có thể thả lỏng, khóe miệng mình mới có thể giơ lên.

Bởi vì không có báo cho người nhà, Đông Phương gia cũng không biết Đông

Phương Càn trở về, mà anh cũng không có ý định là về nhà đêm nay, gọi

điện cho Đông Phương Khải Đông Phương Càn xin phép một tiếng, bảo ngày

mai sẽ về nhà, lại để cho Chúc Kì Trinh lái xe đến phòng tân hôn của bọn họ.

Phòng tân hôn không có gì thay đổi, sạch sẽ không có một hạt bụi, xem ra thường xuyên có người quét dọn ở đây.

Tới nơi này lần nữa, lúc mới cưới tất cả trí nhớ đều lao ra khỏi đầu, nhất

là kia đau đớn một đêm. Chúc Kì Trinh trong chớp mắt hiểu nguyên nhân

Đông Phương Càn không muốn về nhà là dẫn mình tới đây.

Nghĩ tới, tâm tình bắt đầu khẩn trương.

Để qua loa hành lí xuống, Đông Phương Càn nói: “Anh đi tắm, em giúp anh lấy quần áo.”

“A? Sớm như vậy?”

Đông Phương Càn nhíu mày, ý cười có chút ẩn nhẫn, “Tắm mà cũng phân biệt sớm muộn gì?” Anh cúi người nhìn gần cô, “Em nghĩ tới cái gì?”

Chúc

Kì Trinh lúng túng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cô mắng thầm: miệng thúi! Miệng thúi! Người ta chỉ nói đi tắm, lại chưa nói muốn làm gì? Anh như

thế nào mình thì đào hố cho mình nhảy vào đây?

“Cái kia…… Em nói

là, anh anh anh……” Bỗng nhiên cô nghĩ đến một cái cớ, lập tức nâng cao

âm lượng lớn tiếng hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm tối sao? Nên đi ăn cơm

trước.”

Đông Phương Càn liền xoay người đi về hướng phòng tắm, vừa đi vừa nói chuyện: “Ăn chút trên máy bay rồi, không đói bụng.”

Tắm xong Đông Phương Càn đi ra, ngoài dự đoán của Chúc Kì Trinh, anh cũng

không thúc giục mình đi tắm, càng không có hành động thân mật khác quá

mức, chỉ là ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, thỉnh thoảng điểm điếu

thuốc.

Chúc Kì Trinh xa xa ngồi ở sô pha bên kia, nhàm chán chỉ

muốn ngủ, ban ngày lại cùng Chung Thành đi dạo hơn nửa ngày, đã sớm mệt

cả người bủn rủn.

“Em đi lên mạng.” Cô nhảy dựng lên chạy vào thư phòng, tốt lắm cô không muốn tối nay liền chịu đựng suốt đêm. Nhưng mà

còn chưa đến mười hai giờ, cô lại kiên trì không nổi nữa, trở lại phòng

khách, thấy Đông Phương Càn vần ngồi trên sô pha hút thuốc như cũ, nhìn

chán quảng cáo, bộ dáng bất động như núi.

Cô tìm quần áo đi tắm,

tắm xong đi ra phòng khách trống không, vừa nhìn vào phòng, Đông Phương

Càn từ sô pha hút thuốc đổi thành hút thuốc lá trên giường, vẫn lẳng

lặng như cũ dựa vào xem tivi đùa giỡn mái tóc.

Không đầu không

đuôi anh xem có thể hiểu? Trong lòng Chúc Kì Trinh tự quyết bò lên

giường, trong chốc lát đã ngủ mất. Trước khi ngủ cô còn mơ mơ màng màng

âm thầm vui mừng, xem ra mặt cá ươn không có ý định xâm phạm mình.

Thấy Chúc Kì Trinh hô hấp đều đặn, trong lòng Đông Phương Càn rối rắm đến

cực điểm. Anh vốn cũng không phải là một người biết nói lời ngon tiếng

ngọt, khéo lấy lòng người, kết hôn cùng Chúc Kì Trinh là không có bất cứ một chút cơ sở tình cảm nào, mà thậm chí cô là bị ép bất đắc dĩ mới kết hôn với mình.

Nhìn ra được, cô không có chấp nhận mình, nếu

không bình thường cô cũng không đối xử thận trọng với mình như vậy, mà ở cùng một chỗ với mình, lại né tránh.

Anh không muốn Chúc Kì

Trinh nghĩ mình trở về chỉ là cần thỏa mãn nhu cầu sinh lý, vậy sẽ càng

làm Chúc Kì Trinh sinh ra cảm xúc bất mãn.

Anh tắt TV, nghiêng

đầu nhìn Chúc Kì Trinh ngủ há mồm thở to, khóe miệng hở ra một đường

cong xinh đẹp không kìm lòng nổi, anh chậm rãi nằm xuống, nhẹ nhàng đưa

tay, muốn ôm cô vào trong ngực.

Đúng lúc này, Chúc Kì Trinh bỗng

chốc đưa tay mạnh mẽ ra quyền, hung hăng đánh vào trên mặt của Đông

Phương Càn. Thật ra cô cũng không ngủ hoàn toàn như chết, vẫn đều cảnh

giác người đàn ông kì lạ bên cạnh.

Cô nghĩ, đêm đầu tiên của mình cũng không hề để lại cho anh, như vậy tiếp theo mình, cô hi vọng là tự

nguyện, mà không phải giống lần đầu tiên như vậy, là một đau đớn tràn

đầy và không cam lòng nhớ lại.

Không phải không thừa nhận, làm

cho ý nghĩ này của cô trở nên kiên quyết là Trịnh Hân Ngạn giúp đỡ. Vào

ngày hôm nay biết được cái đó Trịnh Hân Ngạn từ xa chạy tới chỉ vì thấy

một lần mặc áo cưới của mình, cái tên si si ngốc ngốc Trịnh Hân Ngạn

nói muốn chờ mình, vốn là anh ta làm cô dao động lại làm hết hi vọng ý

chí.

Mà phút chốc, cô nghĩ nếu thân thể không thuộc về mình, thì trái tim, phải giữ lại.

Đông Phương Càn trừng mắt mắt nhìn hầm hầm cô, muốn biết rõ ràng cuối cùng

động tác ở dưới cô đang ngủ là phản xạ có điều kiện, hay là đã chuẩn bị

phản kích cho mình.

Nhưng mà, anh thất vọng rồi, anh đang nhìn

không thấy trên mặt Chúc Kì Trinh ngày thường khúm lúm, không nhìn thấy

khi phạm sai lầm sau đó lo sợ lấy lòng, nhưng là vẻ mặt kiên định không

thể xâm phạm.

“Anh đáng sợ như vậy?” Anh lạnh giọng hỏi.

“Em không thích bị ép buộc.”

Đông Phương Càn muốn nói mình căn bản không có ý nghĩ ép buộc, nếu không sẽ

không nhất định phải chờ đến bây giờ! Nhưng anh cũng không phải là người giỏi về giải thích, ngược lại là mở miệng cười lạnh một tiếng, “Bắt

buộc thì sao?”

Ánh mắt Chúc Kì Trinh bỗng nhiên thả ra ánh sáng

nghiêm túc, cô gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Càn, nghiến răng

nghiến lợi, gằn từng chữ nói: “Hận anh cả đời!”

Chúc Kì Trinh như vậy là xa lạ, là người Đông Phương Càn chưa từng gặp trước đây, cho dù

cô hao tốn trăm cay nghìn đắng chạy đến trên núi quyết đấu cùng mình,

cũng chưa từng lộ ra một mặt hung ác.

Vậy giải thích rõ chuyện

này với cô có ý chí và quyết tâm sao? Hoặc là cô đối với mình đụng vào

đã bất mãn tình cảnh như thế? Nếu không thì bước đầu cô lại phản kháng

mình?

Mà Đông Phương Càn, không phải bị hù dọa lớn, lại càng

không là người nhận thua, cho dù là hôn nhân, anh cũng muốn nắm giữ toàn bộ quyền chủ đạo.

Anh giống như lạnh lùng nhìn lại Chúc Kì Trinh, bình tĩnh nói: “ Vậy thì được rồi em hận anh cả đời!”

Nói xong lại đè lai b* ng*c Chúc Kì Trinh. Đúng, chính là đè lại, cùng bất

cứ cái gì v**t v* cũng không quan tâm, gần như đến cái này dùng sức

chống đỡ thân thể anh, tay anh thì thô bạo xé rách quần áo Chúc Kì

Trinh.

Cô lập tức thét chói tai, giương nanh múa vuốt không có

cách thức gì hướng Đông Phương Càn làm lộn xộn, Đông Phương Càn đã đem

quần áo vén tới ngực, lộ ra b* ng*c ngạo nghễ đứng thẳng.

Anh cố

gắng ngửa đầu né tránh công kích của Chúc Kì Trinh, một phát bắt được

hau tay của cô cầm tới đỉnh đầu, xoay người đè trên người của cô.

Chúc Kì Trinh cảm thấy anh chỉ giữ một chân của mình, và thế phản xạ có điều kiện, nâng đầu gối l*n đ*nh đầu dùng sức, trong nháy mắt anh buông hai

tay ra.

Chúc Kì Trinh dồn sức trèo lên, muốn nhấc chân đá anh một cước xuống giường, không ngờ đột nhiên bị anh bắt lấy bàn chân, dùng

sức lôi ra, trọng tâm bất ổn không hề báo trước Chúc Kì Trinh ngửa đầu

ra sau.

“Ầm” một tiếng vang giòn, là âm thanh cái gáy va vào trên tường của Chúc Kì Trinh……

Trận này nhà dữ dội, Chúc Kì Trinh dường như bị thương ngất xỉu có thể kết thúc.

Đông Phương Càn hơi ngây người, lập tức ôm lấy cô, “Nói chuyện! Nói chuyện!” Anh lớn tiếng hô, âm thanh có chút run rẩy.

Một lúc sau, Chúc Kì Trinh mở mắt nhìn thấy Đông Phương Càn, tiếp theo oa một tiếng, khóc lớn đi ra.

Đông Phương Càn trầm mặt không nói gì, một tay ôm cô, một tay dùng sức xoa

nắn cái gáy của cô, không nhanh chóng máu bầm tan ra, ngày mai nhất định sẽ sưng to lên.

Khóc một hồi lâu, Chúc Kì Trinh mới khôi phục

sức lực, vì thế không chút khách khí phất tay dùng hết lực trên người

đánh Đông Phương Càn.

“Mặt cá ươn, anh muốn giết người a? Thiếu

chút nữa em sẽ chết!” Cô tính khóc đứt đoạn, ở giữa mắng xen lẫn, “Em

ghét cha, vì sao muốn em gả cho anh a? Mẹ nói chỉ cần động phòng ở đêm

tân hôn có thể hạnh phúc, vì sao em không hạnh phúc một chút nào…… Gạt

người, mẹ em gạt người! Em hận mọi người các ngươi, vì sao muốn ép em

kết hôn, vì sao muốn gả em cho người mặt cá ươn này……”

Cô thật sự cảm thấy oan ức, cô oán hận từng người thúc đẩy trận hôn nhân này, hại

cô vùi lấp ở giữa loại tình cảnh mâu thuẫn này cho tới bây giờ, không

dám nghĩ Trịnh Hân Ngạn ngày trước, hiện tại cũng không dám yêu Đông

Phương Càn, chẳng lẽ cả đời mình, sẽ trôi qua như vậy?

……

Rất lâu, cô ngừng khóc. Đêm đã khuya, trong tiểu khu im lặng vô cùng, mà

trong phòng cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, ngoại trừ thỉnh thoảng vài tiếng Chúc Kì Trinh khóc thút thít, có vẻ cực kỳ bất ngờ.

Đầu

giường màu vàng nhạt ánh đèn ấm áp chiếu theo, cuối cùng Đông Phương Càn dừng tay, chậm rãi buông Chúc Kỳ Trinh ra đứng lên, nhìn cô một cái

thật sâu, ra khỏi phòng.

Chúc Kỳ Trinh nằm nghe động tĩnh một

lát, hình như phòng khách không có âm thanh mở cửa đóng cửa vang lên, cô thất vọng nói thầm câu: "Như vậy anh cũng không rời nhà bỏ đi, không

có hi vọng!"