Trước
Sau

Thỏa hiệp

"Còn không nhanh nói vấn đề chính!" Chúc Kỳ Trinh vẻ mặt nghiêm túc khẽ trách mắng.

Hoàng Thiếu Khanh ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói, "Sau lại nghe nói bọn họ chạy trốn tới Hongkong. Chỉ có điều, hơn mười ngày

sau, Đông Phương liền trở về rồi, chỉ có một mình anh ấy, bọn em cũng

hỏi anh ấy tới cùng chuyện gì xảy ra. Lúc ấy thật sự bảo mấy đứa trong

viện chúng em giúp đứa trẻ thất vọng là anh ấy, tất cả mọi người đều

mong anh ấy chạy trốn thành công !"

Nói xong cậu ta xấu xa cười

với Chúc Kỳ Trinh một tiếng, như kiểu cười trên nỗi đau của người khác,

"Nhưng sống chết người kia không nói, sau đó ngoan ngoãn trở lại trường

học, nhận trừng phạt không nhỏ, bắt đầu học lại từ đầu. Hoan Hoan cũng

từ sau lúc đó mà biến mất, mãi cho đến hơn một năm về sau, bọn em mới

biết Hoan Hoan được điều đi trường học khác, hơn nữa vừa tốt nghiệp đại

học liền được bố trí đến quân phân khu thành phố T trao tặng cấp bậc

Thượng úy, không tới mấy tháng sau, liền được nâng lên, cha mẹ của cô

cũng đều theo tới thành phố T, mua nhà ổn định cuộc sống, sống những

ngày tháng thuận buồm xuôi gió.

Bọn em phỏng đoán như vậy, có lẽ

là Hoan Hoan với nhà Đông Phương đã đạt được điều kiện ích lợi nào đó,

đối với tương lai của cô và tiền đồ là điều kiện có lợi, cho nên phản

bội Đông Phương.

Từ đó về sau, Đông Phương càng thêm trầm mặc ít

nói, cũng càng không gần nữ sắc nữa rồi, bất luận mỹ nữ nào anh ấy đều

không liếc mắt nhìn. Hơn nữa quan hệ với người trong nhà cũng hoàn toàn

không thể hiện ra, vừa tốt nghiệp anh liền tự mình chạy đến đơn vị, từ

một trung đội trưởng nhỏ bắt đầu đi lên, luôn ở đơn vị lăn lộn mấy năm

như vậy, cũng không về nhà, cho nên nghe nói hai người kết hôn, em lúc

ấy còn rất bất ngờ, lúc đầu còn tưởng rằng người kia chuẩn bị độc thân

cả đời!"

Chúc Kỳ Trinh vẫn còn đắm chìm trong những việc đã qua của Đông Phương Càn, nhất thời chưa hồi phục lại tinh thần.

Cái mặt lúc nào cũng căng cứng của Đông Phương Càn đó thế mà đã làm qua

chuyện bỏ trốn? Anh cũng từng vì tình yêu mà làm ra hành động trái

ngược, phản kháng với người trong nhà?

Chúc Kỳ Trinh xót xa nghĩ: Đông Phương Càn, anh tuổi trẻ cũng hết sức lông bông a, chỉ vì một

người phụ nữ khác, chẳng quan hệ tới mình mà thôi.

Sau khi từ

biệt với Hoàng Thiểu Khanh, cô buồn buồn không vui về đến nhà, vừa nằm

xuống liền ngủ thiếp đi, công việc buổi chiều cũng không đi.

Không biết tại sao, cô cảm giác rất mệt, đắm chìm trong cảm giác tội lỗi, chỉ muốn ngủ ngon một giấc, cái gì cũng có thể không cần nghĩ, không cần

làm.

Nhắm mắt lại, cô hồi tưởng lại gần một năm qua chung sống

cùng Đông Phương Càn, hồi tưởng sự biến đổi trong tình cảm gần đây của

mình, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Tại sao mình lại khó chịu như vậy? Tại

sao sau khi biết chuyện quá khứ của anh cả thể xác và tinh thần đều mệt

mỏi như vậy?

Lúc tỉnh dậy, điện thoại đầu giường phát ra âm thanh nhắc nhở tin nhắn gửi đến chưa xem, cầm lên vừa nhìn, bên trong có mười tin nhắn mới. Vừa nhìn tên, toàn bộ là của mặt cá ươn.

"Hừ, gửi

tin tức đi lúc nào không biết? Có chuyện cũng không gọi điện thoại à?

Hoàng Thiểu Khanh, nhanh như vậy đã đi mật báo rồi hả ?" Cô có chút tức

giận mắng mấy câu, bắt đầu kiểm tra xem xét.

Tin nhắn đầu tiên: Nước sông hòa vào biển rộng

Tin nhắn thứ hai: Liền không còn là nước sông

Tin nhắn thứ ba: Tình yêu trở thành quá khứ

Tin nhắn thứ tư: Liền không còn là tình yêu

Tin nhắn thứ năm: Khi cô quạnh hóa thành tương tư

Tin nhắn thứ sáu: Khi nhịp tim biến thành lời thề

Tin nhắn thứ bảy: Trái tim anh

Tin nhắn thứ tám: Nhật Nguyệt chứng giám

Tin nhắn thứ chín: Chúc Kỳ Trinh

Tin thứ mười: Điều anh muốn chỉ là hiện tại

Bàn tay nắm chặt điện thoại, bắt đầu khẽ run. Cô tưởng tượng không nổi,

Đông Phương Càn chỉ biết khi dễ mình, lấy đau khổ của mình làm thú vui,

là dưới trạng thái thế nào, tâm tình thế nào gõ ra những lời thế này.

Anh – một người đã từng điên cuồng yêu một người phụ nữ khác, tự nói với

mình tình yêu đã qua, mình nên tin không? Anh – một người đã từng mang

một người phụ nữ khác bỏ trốn, tự nói với mình điều anh muốn chỉ là hiện tại, mình có thể tin không?

Cô không biết, cô chỉ có thể hỏi

ngược lại mình, Chúc Kỳ Trinh, tình yêu của ngươi mất đi chưa? Ngươi có

thể yêu anh lần nữa hay không?

Nội tâm của cô đầy mâu thuẫn và

rối rắm, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, cô gửi đi một tin nhắn cho Đông

Phương Càn: Anh còn hận cô ta không?

Rất nhanh, tin nhắn trả lời của anh trở lại: không

Câu trả lời này của anh, so với tốc độ trả lời tin nhắn bình thường của anh, cuối cùng lại để cho Chúc Kỳ Trinh lộ ra nụ cười.

Hận, cũng vẫn là còn nhớ mong, còn nghĩ đến, trong lòng còn yêu, vẫn còn

canh cánh trong lòng. Bất luận câu trả lời của anh là thật hay giả, mình đã không thể nào khảo cứu*, cũng không muốn tốn tâm tư đi phân tích

nữa. Cho dù là giả, vậy thì thế nào? Ly hôn với anh? Chiến tranh lạnh

với anh? Mỗi ngày khiến cho mình buồn buồn không vui? Hơn nữa dường như

không hề giống như lúc mới bắt đầu thờ ơ đối với mình như vậy nữa, tính

khí cũng thu lại rất nhiều, còn thỉnh thoảng quan tâm mình, liệu có phải biểu thị anh thật sự bắt đầu quên lãng quá khứ? Thật sự bắt đầu muốn

cùng mình sống tốt? Hay là. . . . . . Có chút yêu mình?

*khảo cứu: tìm tòi để giải đáp khúc mắc, để tìm ra sự thật

Cô bị ý nghĩ hài hước của mình chọc cho cười khúc khích, yêu mình? Nếu như tình yêu của anh là lấy khi dễ làm phương thức biểu đạt, vậy hay là

thôi đi. Ngày, phải qua thế nào vẫn qua thế đó, quân tẩu nên có lòng

khoan dung của quân tẩu! Cô không tim không phổi nghĩ.

Tâm tình

bởi vì một chữ này, mà trở nên vui mừng khôn xiết, mừng rỡ kích động. Cô kích động nhấn phím, gửi một cái tin nhắn nữa: điểm tuyệt đối!

Sau khi gửi tin nhắn đi, trong lòng lại mâu thuẫn, đối với câu trả lời cùng tốc độ trả lời tin nhắn của Đông Phương Càn, cô thật sự không thể bắt

bẻ, nhưng Đông Phương Càn cho đến bây giờ vẫn liên lạc với Từ Hoan Hoan, đây lại tính là cái gì?

Một thanh âm chợt vang lên: chẳng lẽ anh thật đúng là muốn trong nhà đặt một người, bên ngoài nuôi một người?

Một thanh âm lại nói: hừ, anh có thời gian kia sao?

Không được, chuyện này phải hỏi rõ ràng. Ngay sau đó cô lại lần nữa bắt đầu

gửi tin nhắn, chuẩn bị chất vấn Đông Phương Càn tại sao Từ Hoan Hoan lại thay mặt anh mang thảm tới? Hai người hẹn nhau đi chọn? Nếu như thế,

tấm thảm trải sàn kia mình mới không cần!

Chỉ là tin nhắn còn chưa có gửi xong, chuông điện thoại di động đã vang lên, hiển nhiên là mặt cá ươn gọi tới.

Nhận điện thoại, cô không lên tiếng, đối phương cũng là một mảng trầm mặc,

chỉ là từ trong đường truyền phát ra rõ ràng thanh âm giảng bài của giáo viên.

"Anh đang học?" Chúc Kỳ Trinh rốt cuộc cũng mở miệng hỏi trước.

"Ừ."

"Thế mà anh còn gọi điện thoại?"

"Anh ở ngoài cửa."

Từ trong giọng nói của anh, nghe ra vô cùng vui sướng, Chúc Kỳ Trinh không tự chủ cắn môi khẽ nâng khóe miệng lên mỉm cười, mặt cá ươn thế nhưng

lá gan lại lớn như vậy? Không phải quân đội quản lý rất là nghiêm ngặt

sao? "Quân nhân các anh lên lớp cũng có thể tự do, không tập trung thế

này à?" Cô hỏi.

"Không thể, nói không chừng phải bị xử phạt."

"Á?" Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, gọi một cuộc điện thoại gửi một cái tin nhắn

cũng phải bị xử phạt? Đây là lên lớp gì vậy a? "Vậy anh còn không nhanh

lên cúp điện thoại?" Đợi một lát, thấy đối phương không có động tĩnh, cô có chút lo lắng, mặc dù vẫn oán giận anh, nhưng cũng không muốn anh gặp khó khăn trong công việc, đặc biệt là vì mình."Mau cúp a, anh làm gì

thế?"

Lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp

của Đông Phương Càn, hồi lâu, mới nghe anh dùng giọng trầm thấp nói:

"Chúc Kỳ Trinh. . . . . . Chờ anh quay về."

Những lời này, vang

vọng bên tai rất lâu, cô nhếch miệng nhìn điện thoại cười khúc khích,

đột nhiên ý thức được vẻ mặt của mình vô cùng mê trai, cô tức giận quăng điện thoại di động lên đầu giường, tức miệng mắng to: "Kỳ Trinh ngốc,

ngươi sao lại dễ lừa thế này? Mấy cái tin nhắn một cuộc điện thoại liền

biến ngươi thành vui sướng như vậy? Người ta cũng không nói lời ngon

tiếng ngọt, giải thích cũng không có chứ, trận địa này của ngươi liền

bị bắt được. Đều giống như anh, thì Đổng Tồn Thụy* Hoàng Kế Quang**

người ta còn biểu hiện thế nào?"

*Đổng Tồn Thụy (1929 – 1948)

xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khổ, 8/1945 tham gia Bát Lộ Quân,

3/1947 gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc, đầu xuân 1948 đảm nhận chức

tiểu đội trưởng quân dã chiến Đông Bắc tiểu đoàn 11 sư đoàn 32 quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, 3 lần lập công lao lớn, 4 lần lập chiến công nhỏ, nhận được huân chương chiến công hạng 3 do chủ tịch Mao Trạch Đông trao tặng. 25/5/1948 trong lúc chiến đấu giải phóng huyện Long Hóa đã

anh dũng hy sinh, khi đó vẫn chưa đầy 19 tuổi.

**Hoàng Kế Quang

(1931 – 1952), anh hùng dân tộc. Là lính thông tin quân tình nguyện nhân dân Trung Quốc liên đội 9 trung đoàn 135 sư đoàn 45. 19/10/1952 hy sinh tại Triều Tiên trên gò cao số 597.9 khu Cam Lĩnh, tuổi mới gần 22. Được cơ quan lãnh đạo quân tình nguyện nhân dân Trung Quốc ghi nhận công lao hạng nhất, phong tặng danh hiệu “anh hùng đặc biệt”. (Tài liệu mình bổ

sung thêm giúp mọi người thêm hiểu câu so sánh của Chúc Kỳ Trinh nhé.

:))

Về chuyện tại sao Từ Hoan Hoan tới đưa thảm trải sàn, cô nghĩ để đến khi Đông Phương Càn trở về, hỏi anh trước mặt là được, đến lúc

đó nếu phát hiện vẻ mặt anh có bất kỳ điều không bình thường nào, mình

tuyệt đối một quyền đấm thẳng vào mặt anh.

Mấy ngày tiếp theo,

tâm trạng của Chúc Kỳ Trinh cũng không tệ, mỗi ngày đều vui đến điên

dại, làm việc cũng tích cực. Tan làm không có việc gì, đột nhiên rất

muốn đi luyện chân một chút, vì vậy ăn cơm xong liền mặc quần áo đến võ

quán Taekwondo.

Dọc theo đường đi, cô đều nghĩ tới có thể lại

đụng phải Trịnh Hân Ngạn hay không, nhưng không biết tại sao, hiện tại

cô tuyệt không sợ gặp lại anh, trong lòng vô cùng thản nhiên.

Chỉ là, đến cuối cùng, không gặp được Trịnh Hân Ngạn, ông chủ nói từ sau hôm vô tình gặp mình ở đây, anh cũng không tới nữa.

Hay là, anh là trở về đi xem mắt sao? Sẽ kết hôn sao? Cô nghĩ.

Đồng thời, ông chủ còn nói cho cô biết một chuyện: "Tháng sau trong thành

phố sẽ tổ chức một cuộc tranh tài Taekwondo, em thấy chị dâu có thể đăng ký vào tổ nghiệp dư."

Chúc Kỳ Trinh cười lắc đầu, "Taekwondo tôi chỉ đã tham gia thi, thi đấu tranh tài thì một chút kinh nghiệm cũng

không có, vẫn là đừng đi làm mất mặt."

"Đai đen đều có tư cách dự thi, chị dâu nếu không có việc gì có thể coi như đi chơi một lần. Hơn

nữa hai người đoạt giải đầu tiên còn có thể đại diện thành phố đi Bắc

Kinh dự thi, đây chính là một chuyện vô cùng vinh quang đó a!"

Vinh quang? Cô có thể không xen vào, chỉ là vừa nghe nói có thể đi Bắc Kinh, khiến cho cô lập tức do dự. Nếu là như thế thì có thể danh chính ngôn

thuận đi Bắc Kinh thăm Đông Phương Càn rồi ha? Không sợ vì mình đi tìm

anh trước mà mất mặt rồi?

Cô cười khô khốc hai tiếng, "Như vậy a. . . . . . Là rất vinh quang. Vậy tôi suy nghĩ một chút!"

Ngày thứ hai, cô chấp nhận dự thi, hơn nữa lập tức bắt đầu huấn luyện khẩn

cấp. Nhà Đông Phương đối với chuyện này ngược lại vô cùng ủng hộ, bọn họ không nghĩ tới Chúc Kỳ Trinh biết Taekwondo, còn đến trình độ có thể

thi đấu, đối với tất cả những chuyện có thể ló mặt làm vẻ vang gia tộc,

bọn họ đều rất thích và tán thành.

Lão gia tử ra lệnh là: "Giành lấy giải nhất!"

Chúc Kỳ Trinh cười khổ, lời ngài nói thật nhẹ nhàng, cái giải nhất này nói giành được là giành được sao?

Thật là ngoài ý muốn của cô, cha và anh trai, đều phiếu chống, bày tỏ kiên

quyết không đồng ý. Bọn họ cho rằng cái loại đánh đá này, bình thường

vui đùa một chút cũng được, nếu như thực sự là thi đấu, đảm bảo không

cho phép bị thương. Chúc Giác Trinh còn nghiêm trang nói cho cô biết,

tiền thưởng nhất đẳng anh trai cho, chỉ cần cô đừng đi tranh tài. Cuối

cùng còn nói năng hùng hồn uy h**p: "Nếu em dám đi thi đấu, anh sẽ tịch

thu hết mấy thỏi vàng của em."

"Tại sao? Đó là tài sản của riêng em. Hơn nữa, anh biết mật mã két sắt của em sao?"

Chúc Giác Trinh một chút cũng không để ý mà cười nói: "Cái mật mã kia của em cả nhà ai cũng biết, dì Lý không có việc còn lấy những thỏi vàng đó ra

lau chùi nữa!"

Chúc Kỳ Trinh bị dọa đến giật mình, tình yêu đối

với két sắt trong phòng mình chính là ngăn chặn dự tính a? Ngay sau đó,

cô vội vàng chạy về nhà lấy tất cả của hồi môn đem đến nhà Đông Phương.

Nhưng sau khi về nhà (nhà Đông Phương đó), tìm khắp cả căn phòng cũng

không tìm ra ngăn kéo có chìa khóa.

Cô nghĩ, rốt cuộc là trụ sở

quân đội, hệ số an toàn nhất định là cao. Giấu đi giấu lại giấu nửa

ngày, cuối cùng cô nhét hộp đựng thỏi vàng vào gầm giường, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không phải sao?

Cô nhìn kẻ tiểu

nhân dưới gầm giường đắc chí lẩm bẩm: "Ta là bị hù dọa sao? Ta trước

tiên sẽ không buông tay chiếm được lợi thế sao? Ta là người bị mấy khối

tiền thưởng này hấp dẫn sao? Ta chỉ là muốn quang minh chính đại xuất

hiện trước mặt Đông Phương Càn, khiến ta cũng lật thân nông nô, lo liệu

làm chủ một lần!"

Thái độ Đông Phương Càn đối với chuyện này là ‘ cười ’, sau khi anh nghe ở trong điện thoại chỉ có một tiếng cười, sau

khi Chúc Kỳ Trinh tức giận mắng một trận trong điện thoại, anh mới nói:

"Chiêu ‘ Hầu Tử triền thân ’ đó của em rất hữu hiệu, sau khi treo thân

người khác nhất định không cho xuống, nói không chừng có thể thắng!"

"Mặt cá ươn, có bản lĩnh anh đừng quay về, anh mà quay về em liền một mình đấu với anh!"