Trước
Sau

Môi hở răng lạnh

Hai sợi lông trắng tuyết nhanh chóng lướt nhẹ rồi cuốn lấy hai chân Liễu Triêu Hoa,

ống quần bị kéo lên một đoạn, đôi chân trắng nõn lộ ra, một hình vẽ màu

đen bằng nửa hạt gạo hiện ra trước mắt lão hồ ly. Màu đen của nó giống

như dùng mực nước đậm đặc vẽ lên vậy, hơn nữa nằm trên đôi chân trắng

nõn càng có vẻ đối lập dễ thấy.

Nhãn lực của lão hồ yêu vô cùng tốt, tầm mắt hơi hơi dừng lại đã nhận ra được hình

vẽ bằng nửa hạt gạo kia, đó là một con Phượng Hoàng bị vây trong bụi gai không thể cất cánh được! Phượng Hoàng cúi đầu kêu khóc, một vài giọt

nước mắt màu đen lã chã rơi xuống từ khóe mắt mang vẻ mĩ lệ.

“Hồ gia

gia!”, Liễu Triêu Hoa sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn vào mắt lão hồ yêu, lại thấy trong mắt lão tràn đầy vẻ mừng rỡ ánh lên trong đối mắt màu

vàng đẹp đẽ lại càng thêm sáng chói động lòng người!

Lão hồ yêu

buông lỏng hai chân Liễu Triêu Hoa ra, ngửa mặt lên trời cười to, từng

tràng cười mừng như điên muốn xuyên thủng màng nhĩ nàng, lão cười một

hồi lâu đến mức không thở nổi mới từ từ ngừng lại. Lão bây giờ giống hệt như một con hồ ly vừa trộm được gà đang nhỏ giọng cười cười.

Liễu Triêu

Hoa nhìn đôi tai lớn màu trắng bạc trên đỉnh đầu lão đang rung động,

bỗng nhiên mở miệng, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nhìn thẳng lão hồ yêu nói: “Hồ gia gia, ngươi biết chú thuật này là gì đúng không!”.

Lão hồ yêu

như bị nghẹn họng, nhìn vẻ mặt chắc chắn của Liễu Triêu Hoa, đôi mắt

vàng xinh đẹp trừng lên còn lớn hơn cái chuông đồng, điệu cười chưa dứt

của lão lại biến thành những tràng ho khan kịch liệt. Lão hồ yêu khụ khụ khó chịu, mắt chăm chú nhìn, thấy trên mặt Liễu Triêu Hoa hiện lên chút ít vẻ áy náy, sự tức giận nhất thời dâng lên, đôi tai mềm mại như nhung dựng cao, cả giận nói: “Hậu bối, ngươi rất đáng ghét! Lão phu cười kệ

lão phu, mắc mớ gì tới ngươi! Mau rời đi!”.

Lão hồ yêu

không thèm để ý đến sắc mặt kinh ngạc của Liễu Triêu Hoa, phát động sức

mạnh của Thổ Hành Châu, nhìn thấy Liễu Triêu Hoa thất kinh kêu lên một

tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ, lúc này mới ngửa đầu nhìn lên trần hang đá, thở dài một hơi lẩm bẩm nói một mình: “Rốt cuộc cũng không chịu

đựng nổi nữa à”, chỉ còn có ba năm, ba năm… hi vọng hắn có thể chịu đựng được.

Ánh mắt lão

chuyển hướng đến một bên của hang động, dời đi chòm râu đang phủ kín

trên tuyết trắng, bên dưới chòm râu thế nhưng lại có vô số thi thể…

Đôi mắt vàng xinh đẹp khẽ nháy một cái, hiện lên một tia thương xót, vì bảo vệ thứ

bên trong, không biết đã chết bao nhiêu Linh Thú Thần Điểu.

Lão hồ yêu

cho tới bây giờ thật ra cũng không phải là loại hồ ly thiện lương gì,

lúc lão vừa tới đây, nơi này có một thần thú vạn năm khó gặp là Huyền Vũ sắp chết, Huyền Vũ hao hết linh lực nhìn thấy lão, chẳng qua cười cực

kì bi thương liền chậm rãi nhắm lại hai mắt sớm đã không còn ánh sáng

của nó, trên mặt còn mang theo nụ cười như được giải thoát, cái đầu lúc

nào cũng ngẩng cao của thần thú rũ xuống mặt đất, mất đi toàn bộ sinh

khí.

Lão hồ yêu

cảm thấy đối phương chết thật tốt, vừa lúc giúp lão không cần phí sức

lực, lão nhân lúc mình cảm thấy đói bụng không chút do dự xé thịt con

thần thú kia nuốt vào bụng. Nhưng mà dần dần, ở trong hang động trống

trơn, lúc cái gì cũng không có mà ăn, lão mới càng cảm thấy bi thương,

đến nỗi cho dù chết đói lão cũng không muốn động đến những thi thể kia.

“Cuối cùng cũng công đức viên mãn rồi, các ngươi mặc dù không chống

cự, nhưng là lão phu kiềm chế được, cũng coi như đáp ứng tâm nguyện của

các ngươi”, lão hồ yêu nhẹ giọng lẩm bẩm. Sự thống khổ cả ngày lẫn đêm

bị hút dần linh lực, cuối cùng cũng khiến lão thấy được hi vọng kết

thúc.

Liễu Triêu Hoa cảm thấy một trận mê muội rồi nàng bị một lực đạo ném

ra khỏi hang ngầm, bị quăng trên mặt đất thảm hại, chiếc xe lăn của nàng cũng cùng bay ra rồi rơi ngay bên cạnh. Liễu Triêu Hoa một tay chống

xuống đất, một tay đỡ trán cố ngăn cảm giác choáng váng đầu óc, còn chưa cảm thấy thoải mái hoàn toàn thì đã nghe thấy bên tai từng tiếng kêu

“Triêu Hoa” vang lên dồn dập…