Trước
Sau

Suy nghĩ sâu xa

Bên ngoài

Hàn Băng huyệt, Phó Nguyên vỗ nhẹ vào vai Liễu Triêu Dương lúc này đang

tựa đầu vào vai hắn, khóe mắt hắn liếc thấy sương trắng lại ngưng tụ ở

cửa huyệt, Liễu Triêu Hoa từ trong huyệt đang chậm rãi đẩy xe lăn đi ra.

Liễu Triêu

Dương dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mình đang tựa vào bả vai

của Phó Nguyên thì thoáng cái cả khuôn mặt đều ửng đỏ, nàng thẹn thùng

cúi đầu nên không nhìn thấy Phó Nguyên nhìn Liễu Triêu Hoa với ánh mắt

thâm trầm.

Ra khỏi Hàn

Băng huyệt, Liễu Triêu Hoa từ từ di chuyển đến trước mặt hai người, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Liễu Triêu Dương, nàng liền dùng ánh mắt chế

nhạo nhìn về phía Phó Nguyên.

Khuôn mặt

ngăm đen của Phó Nguyên hơi đỏ lên, hắn tỏ ra trấn tĩnh nhìn Liễu Triêu

Hoa nói: “Đi thôi, nhân lúc hiện tại không ai chú ý.”

Liễu Triêu

Hoa mỉm cười gật đầu, Liễu Triêu Dương lặng lẽ khom lưng liếc về phía

cửa Hàn Băng huyệt, sau đó cẩn thận đẩy xe lăn của Liễu Triêu Hoa nhẹ

nhàng rời đi.

“Triêu Hoa,

con hồ yêu kia thế nào rồi? ” lúc ba người đã đi xa khỏi Hàn Băng huyệt, Liễu Triêu Dương mới dám hạ thấp giọng hỏi một tiếng.

Liễu Triêu

Hoa thần sắc bình tĩnh dùng thân mình che giấu phần tay áo dính máu, sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Không ổn lắm, bị tra tấn.”

Trong mắt

Liễu Triêu Dương hiện lên vẻ áy náy, một tay nàng vò vò góc áo, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Liễu Triêu Hoa mới nói: “Hay là ngày mai lại đến lần

nữa, tỷ có một lọ thuốc trị thương phụ thân đưa cho, muội lấy mà mang

đến cho nó.”

Phó Nguyên

liếc nhìn thoáng qua phần tay áo dính máu bị Liễu Triêu Hoa dùng thân

che lại, rồi tiếp tục im lặng theo sau hai người.

Liễu Triêu

Hoa quay đầu lại nhìn Liễu Triêu Dương một cái: “Thuốc phụ thân đưa cho

tỷ thì tỷ cứ giữ lại, lúc nãy muội đã mang thuốc tốt vào rồi.”

Nghe được

lời nói an ủi của Liễu Triêu Hoa, thần sắc của Liễu Triêu Dương mới tốt

lên một chút, nàng cùng Phó Nguyên đưa Liễu Triêu Hoa về đến cửa tiểu

viện mới nói lời từ biệt.

Liễu Triêu Hoa nhìn bóng dáng của Phó Nguyên mỉm cười: “Người lúc nãy theo sau muội là huynh sao?”

Bước chân

Phó Nguyên đột nhiên dừng lại, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn bóng lưng Liễu

Triêu Hoa đang ngồi trên xe lăn chậm rãi di chuyển, trong mắt hiện lên

một tia kinh ngạc. Liễu Triêu Dương cũng nghi hoặc quay đầu lại, nhìn

theo tầm mắt của Phó Nguyên thấy bóng lưng của muội muội đang rời đi thì hỏi: “Sư huynh, sao vậy?”

Phó Nguyên lấy làm kinh hãi, Liễu Triêu Dương hỏi như vậy chứng tỏ là không nghe thấy lời nói vừa rồi của Liễu Triêu Hoa.

Thì ra là…,

Truyền âm nhập mật(1)!

(1)

Truyền âm nhập mật: là một loại võ công thường được miêu tả trong các

tiểu thuyết võ thuật của Trung Quốc, một người có thể sử dụng nội công

để phát ra âm thanh chỉ để cho một hoặc một số người được chỉ định nghe

được, những người khác ở đó lại không thể nghe thấy.

Trong lòng

Phó Nguyên chợt thấy nặng nề, càng lúc hắn càng không thể nào nhìn thấu

con người thật của Liễu Triêu Hoa. Hắn nhìn Liễu Triêu Dương cười cười:

“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy hình như có người đang nhìn

chúng ta.”

Liễu Triêu

Dương trong lòng hoảng lên, thần sắc căng thẳng kéo tay Phó Nguyên:

“Thật…sao? Vậy chuyện chúng ta đi Hàn Băng huyệt làm sao bây giờ?”

Phó Nguyên

nhìn bàn tay của Liễu Triêu Dương đang lôi kéo tay mình, hơn nữa cảm

giác được thân thể căng thẳng của nàng đang dựa sát vào khiến mặt hắn

lại đỏ lên: “Không có chuyện gì, chắc là huynh nhầm thôi.” vừa nói hắn

vừa nắm chặt bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Liễu Triêu Dương, hai người

cùng nhau đi về một phía, bóng dáng khuất dần trong đêm tối.

Lúc này

trong lòng Liễu Triêu Hoa cũng không thoải mái gì, dọc đường đi lúc nãy

nàng không hề phát hiện ra Phó Nguyên theo sau. Nếu không phải là lúc

phá giải thập nhị phương trận pháp, phía sau đột nhiên truyền đến hơi

thở vô cùng mỏng manh, sợ rằng nàng cũng sẽ hoàn toàn không hay biết gì.

Hắn rốt cuộc che giấu hơi thở bằng cách nào?

Ngay cả Nguyệt Mãn và nàng đều không phát hiện ra.

Liễu Triêu

Hoa vừa âm thầm tự hỏi vừa điều khiển xe lăn trở lại tiểu viện của mình, định giơ tay vỗ l*n đ*nh đầu con cóc đá thì một bóng người lao ra chắn

trước mặt nàng.

Là Tước Nhiên.

Tước Nhiên nhìn chằm chằm Liễu Triêu Hoa bằng đôi mắt to tròn màu xanh lục đồng thời mím chặt môi không nói lời nào.

Liễu Triêu

Hoa nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, trong lòng có chút áy náy, kéo tay

nàng lại, nhè nhẹ cọ má vào lòng bàn tay nàng, chủ động lấy lòng: “Tước

Nhiên, đừng giận ta.”

Khí thế hùng hổ ban nãy của Tước Nhiên liền giảm xuống, nàng cảm thấy rất hài lòng

với hành động lấy lòng này của Liễu Triêu Hoa: “Thôi được rồi, ta còn

không rõ con người ngươi sao.”

Liễu Triêu

Hoa cười một tiếng, biết Tước Nhiên không tức giận với mình nữa, nàng

ngửi thấy mùi cá lan tỏa trong không khí liền kéo tay Tước Nhiên cười

nói: “Tước Nhiên thật tốt, lại làm thức ăn ngon cho ta.”

Tước Nhiên trợn mắt nhìn nàng một cái: “Nửa đêm canh ba tự nhiên chạy đi đâu. Làm ta phải thức dậy làm bữa ăn khuya cho ngươi.”

Liễu Triêu

Hoa liếc nhìn Tước Nhiên một cái, cảm thấy sắc mặt nàng đã bình tĩnh trở lại, mới cười khổ một tiếng nói: “Nguyệt Mãn trốn khỏi chỗ ta lại để

cho người khác bắt được, ta lén đi thăm nó một chút, thấy nó bị dùng

hình tra tấn.”

Tước Nhiên

sửng sốt, suy nghĩ một hồi mới hiểu được Nguyệt Mãn mà Liễu Triêu Hoa

đang nói tới là ai, lại nghe thấy việc dùng hình tra tấn, trong đôi mắt

xanh ngọc bích hiện lên vẻ chán ghét: “Lại là người của Thiên Nguyên

tông các ngươi làm?”

Liễu Triêu

Hoa cười khổ một tiếng gật đầu: “Tước Nhiên, ngươi đừng như vậy, nếu như có ngoại tộc xâm phạm lãnh địa của ngươi, hơn nữa còn tỏ ra uy h**p,

ngươi sẽ làm thế nào? Nếu không phải là giết thì cũng là ăn thịt đúng

không?”

Sắc mặt Tước Nhiên giống như bị nghẹn họng, nàng tỏ vẻ không phục quay đầu lại nhưng cũng không phản bác được lời nào.

“Nếu như

không phải vì cuộc so tài tiên kiếm sắp được cử hành, lại chưa có quan

yêu, Nguyệt Mãn rơi vào tay bọn họ lần này nhất định mất mạng.”

“Vậy sao

ngươi không cứu nó?” Tước Nhiên quay đầu lại nheo mắt hỏi, gần đây thái

độ của Liễu Triêu Hoa rõ ràng là muốn che chở cho hồ yêu kia, nàng thật

sự muốn biết nếu phải lựa chọn giữa Thiên Nguyên tông và hồ yêu, Liễu

Triêu Hoa sẽ chọn bên nào.

“Bây giờ còn chưa đến lúc.” Liễu Triêu Hoa chuyển động xe lăn đi trước, Tước Nhiên đi theo sau.

“Tại sao lại chưa đến lúc?”

“Trước tiên phải cứu được hồ gia gia, sau đó mới có thể cứu nó.”

“Tại sao

không thể cứu nó trước, sau đó cứu lão hồ yêu?” trong mắt Tước Nhiên

tràn đầy nghi hoặc. Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ

giải thích: “Thân sơ có khác(2), đối với ta hồ gia gia quan trọng hơn một chút, ta tuyệt đối không thể vì cứu hắn mà đánh rắn động cỏ.”

(2)

“Thân sơ có khác”: “thân sơ” nghĩa là thân mật và xa lạ, ý chỉ quan hệ

giữa Liễu Triêu Hoa và lão hồ yêu thân thiết hơn quan hệ của nàng và hồ

yêu bị bắt kia.

“Hơn nữa…”

đôi mắt Liễu Triêu Hoa hơi trở nên thâm trầm, nàng mở miệng nói: “Nếu

như không có hắn, lần này phụ thân ta và các trưởng lão rất có thể sẽ

bắt hồ gia gia làm quan yêu. Chỉ sợ hồ gia gia đã bị giam mấy trăm năm,

vừa được thả ra sẽ nổi điên mà đả thương người, tàn bạo khó trấn áp,

ngay cả người đứng đầu cuộc tranh tài năm nay cũng khó mà địch nổi,

ngược lại còn nguy hiểm đến tính mạng.”