Trước
Sau

Tước Nhiên mới đến

Tiểu cô

nương cõng Liễu Triêu Hoa trên lưng bỗng dừng bước một chút, lại như

bình thản hỏi rằng: “Tỷ tỷ của ngươi như vậy, ngươi không ghét nàng

sao?”.

“Vì sao phải ghét? Nàng chẳng qua là còn nhỏ tuổi mà thôi”, thanh âm của Liễu Triêu

Hoa rất nhỏ nhẹ, Tước Nhiên phải bước chậm lại mới nghe được tiếng nàng.

Tước Nhiên

nở một nụ cười, dường như không ngờ Liễu Triêu Hoa sẽ trả lời như vậy:

“Ngươi rõ ràng nhỏ tuổi hơn nàng, sao lại cố tình giả dạng người lớn như vậy?”.

Trong lòng

Liễu Triêu Hoa có chút rối loạn, không hé miệng nói thêm lời nào. Cũng

may Tước Nhiên cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ cõng Liễu Triêu Hoa về

phòng của nàng.

Liễu Triêu

Hoa cảm thấy nghi ngờ: “Làm sao ngươi biết phòng ta ở chỗ nào?”. Phòng

của nàng được xây trong hậu viện, một mình ở một đình lâu nho nhỏ, lại

có thêm tiểu hoa viên, bên trong Liễu Tân Chi đã hạ cấm chế, thế nhưng

dường như không hề ảnh hưởng gì đến Tước Nhiên thì phải.

Tước Nhiên

dừng bước, ngẩng đầu chậm rãi nói: “Vừa nãy là dựa vào trực giác, có

điều đến đây lại như không thể tiến vào tiếp được”.

Liễu Triêu

Hoa cười, đưa tay chỉ cho Tước Nhiên phương hướng chính xác, hỏi: “Ngươi tên là gì? Tại sao lại theo phụ thân ta đến đây?”.

“Ta tên Tước Nhiên”, Tước Nhiên cõng Liễu Triêu Hoa chậm rãi hướng về phía trước,

rất bình thản nói rằng: “Người nhà ta đều đã bị giết, cho nên ta theo

Chưởng môn đến đây”.

Liễu Triêu

Hoa có chút kinh hãi, lại nghe giọng nói bình tĩnh của Tước Nhiên, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không thành lời. Phải có dũng khí đến đâu,

tư chất thế nào mới có thể bình thản nói ra một sự thật tàn khốc như

vậy?

Hai người

đều không nói chuyện nữa, Tước Nhiên đi đến tiểu hoa viên thì dừng bước, nơi Liễu Triêu Hoa vẫn một mình ở là nơi trông như tứ hợp viện, bốn

phía đều có hành lang bao quanh, ở giữa là một hoa viên, bên trái hoa

viên là ao cá cùng đình nghỉ mát, bên phải là hoa và cây cảnh sum suê,

kỳ hoa đua nở, đẹp đến rung động lòng người.

Ở giữa hoa

viên được rải nga noãn thạch* làm thành một con đường nhỏ. Trước thềm

cửa có một có một con cóc đá cao gần một thước trấn thủ. Tước Nhiên cõng Liễu Triêu Hoa dừng bước trước mặt con cóc, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Con cóc này trông rất giống cóc thật. Hình như ta vừa thấy con ngươi

nó động đậy”.

*Đá trứng ngỗng, có hình dạng viên tròn, thường được dùng để rải đường.

Liễu Triêu

Hoa khẽ cười, nàng lần đầu tiên gặp con cóc này liền bị nó dọa cho đến

nhảy dựng, hiện giờ đã không còn kinh sợ khi thấy nó nữa. Chẳng qua lá

gan của Tước Nhiên cũng thật lớn làm cho Liễu Triêu Hoa giật mình một

phen.

“Nó có thể

cử động”, Liễu Triêu Hoa cười bảo Tước Nhiên cõng mình ngồi xuống trước

mặt con cóc đá, Liễu Triêu Hoa vỗ nhè nhẹ lên đầu con cóc, cười nói:

“Cóc thúc, ta về rồi đây”.

Con cóc đang ở trạng thái bất động bỗng nhiên mở mắt, đôi con ngươi lục sắc sáng lấp lánh, nhìn về phía Liễu Triêu Hoa chớp mắt một cái, há mồm, ộp ~ kêu

một tiếng, lại nâng chân phải lên vỗ một nhịp, trong không khí liền nổi

lên những gợn sóng nhỏ như tơ, gợn sóng men theo con đường nhỏ rải nga

noãn thạch, qua cửa trước khuếch tán ra bên ngoài, được chừng một thước

thì ngừng lại.

Nước gợn lăn tăn dồn dập, cả tiểu viện dường như được bao phủ bởi một mảng ánh nước

loang loáng chẳng khác gì ở trong một cái lồng thủy tinh.

Lúc con cóc

đá phát ra tiếng, Tước Nhiên liền kêu lên đầy kinh sợ, ngã ngửa ra, Liễu Triêu Hoa cũng bị quăng ngã ra mặt đất, mặt mày nhăn lại, xoa xoa mông

nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Tước Nhiên, an ủi nói: “Không sao đâu, nó sẽ

không làm ngươi bị thương”.

Tước Nhiên

thở gấp, nhìn Liễu Triêu Hoa rồi lại nhìn con cóc đá to lớn giống hệt

cóc thật kia, một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, ngập ngừng nói: “Nơi

này đúng thật là dọa chết người”.

Liễu Triêu Hoa ngồi dưới đất nhìn nàng cười: “Về sau có lẽ còn nhiều thứ dọa người hơn, ngươi phải chuẩn bị cho tốt”.

Tước Nhiên

đứng đậy, chân còn hơi hơi run, hiển nhiên là bị hù dọa không nhẹ, nàng

hít sâu một hơi, nhìn Liễu Triêu Hoa đang ngồi dưới đất trong mắt hiện

lên vẻ hối lỗi, đi tới ngồi xổm xuống định cõng nàng lên, Liễu Triêu Hoa không dám cho nàng cõng, cười dịu dàng: “Ngươi… bế ta đi”.

Tước Nhiên

cười, trong mắt phượng nhỏ dài tràn đầy ánh sáng lấp lánh, Liễu Triêu

Hoa nhìn nàng tựa hồ thấy được một chấm phỉ thúy sắc xanh nơi đáy mắt.

“Sợ ta lại

quăng ngã ngươi sao?”, Tước Nhiên ôm Liễu Triêu Hoa, Liễu Triêu Hoa vòng tay ôm cổ nàng, cười nói: “Nếu lại bị một lần nữa ta cũng không ngã như vậy”.

Tước Nhiên

bế nàng, đi vào con đường rải nga noãn thạch được bao trùm bởi những gợn sóng, nàng nhìn Liễu Triêu Hoa, đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại không đi được?”.

Đôi mắt Liễu Triêu Hoa ánh lên vẻ buồn bã, Tước Nhiên cảm thấy hối hận vì bản thân

đã lỡ lời đang muốn tìm cách sửa lỗi, lại nghe Liễu Triêu Hoa nhẹ giọng

nói: “Phụ thân nói ta bị ma đạo hạ bùa chú lúc còn đang trong bụng mẹ”.

“Bùa chú?”,

Tước Nhiên khẽ nhíu mày, dừng bước, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Liễu Triêu Hoa đang ôm trong lòng, khó hiểu hỏi: “Nếu đúng là ma đạo, ngươi không

sợ yêu quái đến lấy mạng ngươi ư?”.

Liễu Triêu

Hoa ngước mắt, thản nhiên nhìn nàng nói: “Sợ chứ, sao lại không?”. Cũng

chính là lo lắng điều này mà Liễu Tân Chi bảo vệ nàng vô cùng chặt chẽ,

đương nhiên, việc tu tiên của Liễu Triêu Dương do vậy cũng yêu cầu vô

cùng cao.

Tước Nhiên trong lòng kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài.

“Ngươi thật

là kỳ quái”, trên người Tước Nhiên có chút gì đó khiến cho Liễu Triêu

Hoa không khỏi cảm thấy quen thuộc, cho nên Liễu Triêu Hoa lần đầu tiên

thẳng thắn bộc lộ nội tâm: “Cho dù sợ hãi cũng thế thôi, chân của ta từ

trước đã không đi lại được. Cái gì tới sẽ tới, điều ta có thể làm chính

là để cho vận mệnh bạc bẽo của mình được thư thả một chút”.

Sự từng trải của Liễu Triêu Hoa làm cho đôi mắt của Tước Nhiên trầm xuống, nàng nghĩ vận mệnh bạc bẽo của Liễu Triêu Hoa chính là việc bị ma đạo hạ bùa chú

cho nên cũng không hoài nghi điều gì khác, chậm rãi tiêu sái bước đi

trên con đường nhỏ rải nga noãn thạch, Tước Nhiên nghe thấy Liễu Triêu

Hoa trong lòng mình nhẹ giọng nói: “Kỳ thực, ta cũng rất muốn có thể đi

lại, rất muốn đi khắp nơi ngắm nhìn phong cảnh, ta ghét nhất là bị giam

cầm một chỗ, mỗi ngày chỉ thấy được cảnh sắc như nhau, lúc nào trên đầu

cũng chỉ một khoảng trời như vậy. Nhưng nguyện vọng này lại không thể

thực hiện được. Không đúng sao? Như vừa rồi, nếu hai chân của ta có thể

đi lại, trước khi ngươi ngã ta sẽ nhảy xuống khỏi lưng ngươi”.

Liễu Triêu Hoa nhìn Tước Nhiên chớp mắt mấy cái, nụ cười có chút giảo hoạt.

Tước Nhiên

thần sắc khẽ đổi, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh, nàng cười

nói: “May mắn ngươi lại không đi được, bằng lúc không ta ngã ngươi lại

không ngã. Có câu đem đau khổ chia cho người khác, đau khổ kia sẽ giảm

bớt, đem niềm vui truyền cho người khác, niềm vui kia sẽ tăng lên”.