Trước
Sau

Chương 29

Lương quốc, Vọng thành, trong Mao quý phủ, bởi vì chủ nhân không thoải mái mà bao phủ mây đen. Dạ Dương thất tung nhiều ngày, Mao Qua không hiểu vì

sao hắn đi mà không từ giã, những người được phái đi giám thị cũng không thấy hình bóng, phỏng chừng là bị giết. Mao Qua phái người truy tìm

tung tích Dạ Dương mà không có tin tức gì, hắn lo lắng đi tới đi lui

trong phòng, sao mình có thể ăn nói với sư phụ đây, không phải Dạ Dương

thương mình sao, ái tình cũng không có khả năng giữ hắn lại, vậy cái gì

mới giữ chân Dạ Dương được. Hắn cùng Dạ Dương là huynh đệ cùng sư phụ,

cũng là quan hệ tình nhân, còn có quan hệ lợi dụng.

Mao qua nhận

được tin tức, nơi Dạ Dương thất tung là gần Phong Diệp sơn trang. Những

người giám thị Dạ Dương đều chết ở bên ngoài Phong Diệp sơn trang, tất

cả đều bị cắt đứt yết hầu, bởi vì nhìn không ra yết hầu bị binh khí nào

cắt đứt, trong lòng Mao Qua nghi hoặc, những người này có phải do Dạ

Dương giết hay không. Nhưng trong tay Dạ Dương không có binh khí, hắn có thể giết người sao. Chẳng lẽ hắn đã luyện được tuyệt học của sư môn –

Vô Tâm bí quyết. Sư phụ cũng không hiểu thấu được Vô Tâm bí quyết, sao

hắn có thể làm được, trong sư hắn giống như là người vô dụng nhất, chả

nhẽ võ công của hắn đã đạt đến xuất thần nhập hóa. Trong lịch sử của sư

môn chỉ có một vài người luyện thành công Vô Tâm bí quyết, một người bị

trục xuất khỏi sư môn có thể làm được sao. Hắn muốn tìm Dạ Dương, hắn

phải biết rõ bí mật của Vô Tâm bí quyết.

Phong Diệp sơn trang, là địa bàn của đại thương nhân Long Uyên, Long Uyên có tiền có thế, là

người đứng đầu gia tộc Long thị. Long thị là gia tộc kinh thương nhiều

đời, nhưng gia tộc bọn họ cũng có rất nhiều sĩ tử nhân tài. Các quan to

quý tộc nhắc tới Long gia, không người nào không biết. Mao Qua cũng

không muốn đắc tội với họ.

Mao Qua cùng thủ hạ của mình đến Phong Diệp sơn trang, đi qua rừng phong trủi lụi, trời đang vào vào đông, mặc dù khí trời cũng tốt, nhưng gió lạnh thổi tới trước mắt, trời giá rét

đông lạnh, đường đến Phong Diệp sơn trang trắc trở, ngoại trừ mấy người

tiều phu đốn củi, thì không có một bóng người.

Mang theo lễ vật,

Mao Qua gõ cửa đại môn của Phong Diệp sơn trang, gã thủ vệ canh cửa

không nhận ra Mao Qua, nhưng bởi vì Long Uyên đã dặn, có người hỏi Dạ

Dương, thì không thể nói Dạ Dương đã tới Phong Diệp sơn trang. Thấy Mao

Qua tới chơi, gã thủ vệ rất đề phòng.

“Vị này tiểu ca, giúp ta

thông bẩm một tiếng, nói là Mao Qua tới bái kiến Long Uyên – Long trang

chủ.” Mao Qua phi thường khách khí nói.

“Hảo, ngươi chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại, ” Gã thủ vệ đóng cửa lại, tiến vào tong viện.

Quản gia nhận được bẩm báo của thủ vệ, vội vàng hướng hậu viện chạy đi.

Long Uyên là một người rất biết hưởng thụ, ăn mặc cực kỳ chú ý, mấy ngày nay Dạ Dương tới, hắn đối với cơ thiếp nam sủng hậu viện không có một chút

hứng thú, mỗi ngày cùng Dạ Dương như hình với bóng. Thấy Dạ Dương y phục cũ nát, len lén lấy mất mấy y phục này, mua quần áo mới đặt tại tủ quần áo cho Dạ Dương. Dạ Dương thấy hắn làm vậy, cũng không thể trách được,

chỉ lặng lẽ lấy y phục cũ nát của mình về bỏ vào bao quần áo.

Long Uyên nhẹ nhàng đi vào phòng Dạ Dương, trong phòng rất an tĩnh, chỉ nghe thanh âm ba ba đang gấp quần áo, Long Uyên không giải thích được, nhìn

kỹ, thấy Dạ Dương đang thu dọn vài món quần áo cũ, gấp lại, bỏ vào trong bao quần áo.

“Ngươi thực sự là hà tiện, giữ những quần áo cũ này làm gì. Ta lấy ngươi lại mang trở về, vì sao Dạ huynh phải làm như vậy. Phong Diệp sơn trang lớn như thế, có thể để ngươi thiếu ăn thiếu uống,

dùng những quần áo này sao.” Long Uyên tức giận đoạt bao quần áo trong

tay Dạ Dương, lần này nhất định phải mang những y phục này xử lý triệt

để.

Dạ Dương không hiểu vì sao Long Uyên lại buồn bực, mình chỉ là nghèo nên keo kiệt một chút, không đến nỗi tức giận như vậy chữ.

“Vì sao Long lão đệ lại buồn bực như vậy, những thứ này ta đã dùng nhiều năm, ta tiếc.”

“Ngươi gạt ta.” Long Uyên biết Dạ Dương không phải là một người nghèo đến mức

phải hà tiện, Long Uyên vứt bao quần áo sang một bên, thu hồi sự giận

dữ, trịnh trọng nói, “Ngươi đừng nghĩ rằng mình ăn nhờ ở đậu, cũng không cần lo lắng nhìn sắc mặt của ngươi khác. Ta không phải là Mao Qua, Uyên sẽ không bao giờ lừa dối người trong lòng của mình. Uyên biết ngươi lo

lắng, không nên nghĩ như vậy. Không thể l*m t*nh nhân thì chúng ta làm

huynh đệ, sao Uyên có thể để ngươi đi.”

Dạ Dương không có cảm

giác an toàn, hắn bị người lừa dối thành thói quen, nên hắn luôn chuẩn

bị quần áo trước cho chính mình, lúc nào hắn cũng có thể rời đi cho dù

không biết kế tiếp sẽ tới nơi nào. Long Uyên lại yêu thương hắn, Dạ

Dương tự biết mình không xứng với Long Uyên, Long Uyên phú khả địch

quốc, hắn nghèo rớt mồng tơi, Long Uyên tuấn mỹ tiêu sái, hắn tướng mạo

nhiều lắm cũng chỉ coi là tuấn lãng, Long Uyên còn có nhiều cơ thiếp nam sủng như vậy, mỗi một người đều trẻ trung kiều mị, cái gì hắn cũng

không thể sánh với người khác.

“Uyên là người được người khác

ngưỡng vọng, Dạ Dương là một tên khất cái lưu lạc khắp nơi, chúng ta

cách quá xa. Ngày hôm nay Uyên có thể trở thành huynh đệ tốt nhất của

Dạ Dương, ngày mai Dạ Dương gây trở ngại cho ngươi, Dạ Dương sẽ bị đuổi

khỏi đây. Mặc dù ta lang bạt, không nhà không nghề nghiệp, nhưng Dạ

Dương không muốn chút tôn nghiêm cuối cùng cũng mất đi. Nghe nói Tề quốc ra chiêu hiền lệnh, Dạ Dương muốn đến Tề quốc tự tiến cử, làm một chức

quan nuôi sống mình cũng tốt.” Dạ Dương đi qua nhặt bao quần áo cũ nát

lên, vỗ vỗ bụi bặm, lưu lại, ngày nào đó bị Long Uyên ghét, không cần

người khác đuổi, mình cũng rời đi, tiêu sái mà đi, không hề bi ai.

Long Uyên đoạt bao quần áo kia, dùng toàn lực vứt xa hơn, hắn tức giận đỏ

mắt, nắm vai Dạ Dương lay động, “Vì sao ngươi không tin tưởng ta, Uyên

là quân tử không phải tiểu nhân. Uyên thương ngươi đã lâu, nhưng ngươi

làm như không thấy. Lòng của ngươi vẫn còn cái tên Mao Qua kia, cái tên

tiểu nhân ngụy quân tử, hắn còn dây dưa với Kiều Nặc, từ đầu đến cuối

hắn đều lừa dối ngươi, vì sao ngươi còn nghĩ đến hắn.”

Dạ Dương

bị lay động, khó chịu, hắn dùng lực đẩy Long Uyên ra, cũng là tức giận

nói: “Ta không có nghĩ đến hắn, ngươi không nên nói bậy.”

“Ta nói bậy, trong tay của ngươi còn có hà bao hắn tặng cho ngươi, mỗi ngày ngươi đều lấy ra xem.”

“Hà bao này là lễ vật Bình nhi tặng vào sinh thần của ta, sao lại biến

thành của Mao Qua. Ngươi biết không, ta lớn thế này rồi chưa được tặng

lễ vật, ta tất nhiên phải quý trong tấm lòng hiếu thuận của Bình nhi.”

Hóa ra là hiểu lầm, Long Uyên nghẹn nửa ngày, nghẹn đỏ mặt, thật xấu hổ.

Thừa nhận mình sai, có điểm mất mặt mặt mũi. Long Uyên nghĩ nửa ngày,

cuối cùng mở miệng nói, “Xin lỗi.”

“Không sao, Dạ Dương cũng

không phải quý nhân gì, ta chuẩn bị rời khỏi đây xây dựng sự nghiệp,

trước khi gia nua, ta cũng muốn có một gia đình. Mỗi ngày về nhà, có

người chờ ở cửa đón ta. Tình ái là cái gì a!”

Dạ Dương vuốt vuốt

gọn gàng áo khoác tơ vàng ngân tuyến, cảm giác mềm mài khiến kẻ khác yêu thích không buông tay. Dạ Dương sờ sờ áo khoác nói, “Áo khoác như vậy

không thích hợp với Dạ Dương, Dạ Dương thích áo vải thô, chỉ cần sạch sẽ là được.”

Long Uyên cúi đầu, tự hỏi chính mình một chút, sau đó

nói, “Uyên cùng ngươi cùng đi Tề quốc, Uyên sẽ xây một sơn trang, chúng

ta cùng ở đó, được không.”

Dạ Dương mỉm cười, mất đi vẻ lo lắng,

con mắt trong trẻo sâu thẳm tràn ngập vui sướng, hắn đi qua ôm Long Uyên một chút, vỗ vỗ sau lưng Long Uyên: “Tâm ý của Uyên Dạ Dương xin nhận,

ngươi là người tốt, ngươi có thân phận địa vị, trẻ trung tuấn mỹ, giai

nhân theo không xuể, Dạ Dương không xứng với ngươi. Dạ Dương lớn tuổi,

hơn nữa Dạ Dương không có khả năng cho ngươi con nối dõi, Uyên nên suy

nghĩ sâu xa.”

“Uyên không quan tâm, cả đời này Uyên không cầu gì, chỉ cần cùng ngươi trong lòng làm bạn suốt đời. Dù cho Uyên chỉ có thể

sống một ngày đêm, chết cũng không tiếc.” Long Uyên thâm tình nhìn Dạ

Dương, hắn chưa từng nghiêm túc như vậy. Dạ Dương bị ánh mắt cực nóng

của hắn nhìn chăm chú, cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu, hắn có

điểm xấu hổ. Một lão nam nhân lại xấu hổ, trong lòng Dạ Dương tự giễu

chính mình.

Một khối ngọc bộ lục bích đong đưa trước mặt hắn, Dạ

Dương ngẩng đầu, Long Uyên liền mang ngọc bội đeo lên cổ hắn. Ngọc bội

vẫn còn vương hơi ấm của cơ thể, sáng bóng trong suốt, khiến tâm Dạ

Dương cảm thấy ấm áp. Dạ Dương vừa muốn mở miệng, đã bị Long Uyên ngăn

lại.

“Không được nói cự tuyệt, Uyên tự nguyện cho ngươi, ngươi

không được cự tuyệt. Nếu như có một ngày ngươi chán ghét Uyên, lưu lạc

khắp nơi, thực sự không có tiền tựu thì bán đi, cũng có thể chống đỡ

cuộc sống.” Long Uyên bỏ ngọc bội vào trong vạt áo Dạ Dương, Dạ Dương

không có cự tuyệt, chỉ trầm tĩnh nhìn Long Uyên, vành mắt ửng đỏ.

“Ta sẽ không bán đi, Dạ Dương sẽ quý trọng nó.”

Long Uyên mỉm cười, trong lồng ngực kích động, mũi có chút say say. Mình

không phải là một người đa sầu đa cảm, sao lại trở nên yếu đuối thế này.

Quản gia không hiểu được khung cảnh phong tình, vội vàng đi đến, nói nhỏ bên tai Long Uyên: “Lão gia, Mao Qua tới.”

“Đã biết.” Long Uyên khoát khoát tay, ý bảo quản gia đi ra ngoài, hắn sẽ xử lý chuyện này.

Quản gia đi ra ngoài sắp xếp mọi việc, Long Uyên nhìn Dạ Dương nói, “Dạ huynh, Uyên có việc phải xử lý, Uyên đi một chút.”

“Ngươi đi đi.” Dạ Dương nói.

“Không được mang bao quần áo kia trở về.” Long Uyên nói xong câu đó, xoay

người xuất ra một cây quạt, giả vờ tiêu sái rời đi. Dạ Dương nhìn theo

hắn, Dạ Dương bước nhanh đi ra sân, đến cạnh tảng đá ven đường dưới tàng cây, nhặt lên bao quần áo bị Long Uyên ném đi, ôm vào trong ngực xoay

người đi vài bước. Bỗng nhiên Dạ Dương nghĩ đến cái gì đó, hắn cười ha

ha, nhìn bao quần áo trong tay, sau đó ném ra ngoài tường. Dạ Dương nghĩ đến mọi chuyện cũ đều dứt bỏ, hóa ra lại nhẹ nhõm như vậy. Dạ Dương cảm giác mình không già, tuyệt đối không già. Hắn tràn ngập sức sống chạy

khắp nơi trong viện tử, kiếm một cây cành cây vũ khởi kiếm pháp.

Long Uyên đi tới tiền thính, Mao Qua đã được mời vào trong phủ, hắn ngồi ở

tiền thính chờ Long Uyên. Mao Qua tỉ mỉ nhìn tiền thính này, đồ dùng đều bằng gỗ, đồ cổ bài biện đều là kỳ trân dị bảo. Trong lòng Mao Qua minh

bạch, nói Long thị phú khả địch quốc không phải là hư danh. Long Uyên ưu nhã tiêu sái tiến đến, ôm quyền chắp tay nói, “Mao lão gia, Uyên không

biết ngài đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội.”

“Long lão gia khách khí, Mao mỗ bất tài, nói tới đại giá quang lâm, thực sự

là khiến Mao mỗ tổn thọ.” Mao qua cũng là ôm quyền chắp tay đáp lễ Long

Uyên.

“Mao lão gia mời ngồi, quản gia thượng trà.” Long Uyên nói.

Khách và chủ ngồi xuống, Mao Qua cùng Long Uyên nói chuyện phiếm, nói một

hồi, Mao Qua muốn kết thúc, thế là há mồm hỏi: “Sư đệ của Mao mỗ là Dạ

Dương thất tung đã nhiều ngày, có người nói gặp hắn ở gần Phong Diệp sơn trang, Long lão gia có từng gặp chưa.”

“Dạ Dương là người phương nào, Uyên chưa từng gặp qua Dạ Dương. Mao lão gia có thể đưa bức họa

của hắn, Uyên sẽ bảo quản gia hỏi hạ nhân xem, ngươi xem được không.”

Long Uyên nói. Lúc hắn nói mặt không đổi sắc tâm không động, trong lòng

Long Uyên biết Phong Diệp sơn trang rất lớn, nếu Mao Qua muốn tìm một

người quả là khó khắn. Ta không giao người, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao.

“Mao mỗ nghe nói Long lão gia từng gặp mặt sư đệ một

lần, hẳn là phải biết. Nay lại nói không biết dung mạo của Dạ Dương?”

Mao qua không tin Long Uyên nói. CCái tên này đang nói dối, Dạ Dương

nhất định ở trong nhà hắn.

“Ngươi nghe ai hồ ngôn loạn ngữ, Uyên

chưa từng gặp qua Dạ Dương, không thấy sao biết được hắn. Ai nói cho

ngươi sư đệ của ngươi ở tại đây, Uyên chỉ thích mĩ nhân, Mao lão gia, sư đệ của ngươi là mỹ nhân sao?” Long Uyên cố ý hỏi.

“Không thể coi là mỹ nhân.” Mao Qua nói đúng trọng tâm, khuôn mặt Dạ Dương cũng được

xem là đẹp, nhưng như Kiều Nặc mới được coi là mỹ nhân.

“Vậy là

rõ, Uyên là người thích chưng diện, nếu hắn không phải là mỹ nhân, Uyên

sẽ không có hứng thú với hắn.” Long Uyên suy nghĩ một chút nói, “Nếu như ngươi không tin, ta bảo quản gia gọi hạ nhân tới, ngươi cứ hỏi bọn hắn. Quản gia, gọi nha hoàn, sai vặt, đầu bếp hộ ,người chăn ngựa toàn bộ

tới, Mao lão gia muốn tìm người, hỏi xem bọn họ có biết Dạ Dương không.”

“Vâng lão gia.” Quản gia vội vã chạy ra, một lúc sau, trong việnđã có đầy đủ

mọi người. Long Uyên đứng ở trên bậc thang, lớn tiếng quát: “Các ngươi

có thấy người lạ nào tới nơi này không?”

“Bẩm lão gia, ta chưa

thấy người nào tới đây, chỉ thấy mấy tiều phu đi qua.” Một hạ nhân đã

lớn tuổi đáp. Bọn họ đã sớm nhận lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được

nói ra Dạ Dương đang ở tại Phong Diệp sơn trang.

Mao Qua nhìn

thấy như vậy, biết rõ Long Uyên sẽ không giao Dạ Dương ra, chính mình sẽ vào Phong Diệp Sơn Trang, tự mình đi tìm người. Mao Qua hạ quyết tâm,

ôm quyền thi lễ với Long Uyên, “Long lão gia, Mao mỗ đa quấy rầy, thỉnh

thứ lỗi.”

“Mao lão gia cũng là lo lắng cho sư phụ đệ mình, Uyên không ngại.” Long Uyên mỉm cười rộng lượng.

“Quấy rầy, thật xin lỗi, Mao mỗ còn muốn đi tìm sư đệ, cảm tạ Long lão gia.”

Dáng tươi cười của Mao Qua luôn bị che giấu, không ai thấy rõ hắn là

loại người như thế nào.

“Quản gia, tiễn Mao lão gia.” Long Uyên

khoát tay, quản gia lập tức dẫn đường. Long Uyên nhìn theo đoàn người

của Mao Qua rời đi, trong lòng có tính toán, Mao Qua đã đến tậm Phong

Diệp sơn trang, tất nhiên ban đêm sẽ đột nhập sơn trang, phải chuẩn bị

thật tốt. Khóe miệng Long Uyên giơ lên, xấu xa cười, ta sẽ không tặng Dạ Dương cho bất luận kẻ nào, Mao Qua, ngươi đừng nghĩ bắt cá hai tay.

Một tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy tới, hô: “Lão gia, Dạ lão gia điên rồi, ngươi đi xem đi.”

Điên rồi, lúc ta đi Dạ Dương còn tốt mà, sao lại nói hắn điên. Long Uyên một đường chạy vội, Dạ Dương gặp chuyện không may hắn vạn phần lo lắng.

Bỗng nhiên hắn dừng lại cước bộ, bên hồ có một người đang múa kiếm,

người này chính là người trong lòng của hắn. Lần đầu tiên Long Uyên nhìn thấy kiếm pháp như vậy, một cây cành cây nơi tay, cũng có thể xuất thần nhập hóa. Sự mềm dẻo lại kiên cường, kiếm pháp như vũ đạo. Vạt áo tung

bay, giống như thần tiên giáng trần.

Dạ Dương vận lực vung lên,

cành cây trong tay đánh vào đại thụ đối diện, thân cây thô to xuất hiện

lỗ thủng. Long Uyên không biết võ công của Dạ Dương lại cao cường như

vậy, “Hảo công phu!” Long Uyên vừa vỗ tay vừa tán thán.

“Múa rừu

qua mắt thợ, bị chê cười bị chê cười.” Dạ Dương khiêm tốn khách khí với

Long Uyên. Mặt Long Uyên nhăn nhíu, sao lại khách khí vậy chứ.

“Dạ huynh khách khí như vậy, đây là không muốn trở thành người một nhà với Uyên.” Long Uyên hờn giận.

“Dạ Dương cùng Uyên làm tri kỷ làm sao?” Dạ Dương cười nói.

“Hảo, chúng ta làm tri kỷ kỉ đời.” Long Uyên vươn tay, Dạ Dương cũng đáp lại, hai tay cầm một chỗ. Hai người mỉm cười nhìn đối phương, Long Uyên bỗng nhiên dùng sức, Dạ Dương không phòng bị, bị kéo vào trong lòng Long

Uyên, Long Uyên liền hôn lên đôi môi của Dạ Dương.

“Uyên, ngươi. . .” Dạ Dương bất đắc dĩ thở dài.