Trước
Sau

Bánh dày rán cùng bình dấm chua

Thẩm Dũng kéo cánh tay Phương Nhất Chước đi đến thư phòng của Thẩm Nhất Bác, nghe nói là đến xem ảo thuật.

Trong lòng Phương Nhất Chước khó hiều, không biết là ảo thuật gì?

Tới cửa thư phòng, thấy Thẩm Kiệt ngoắc ngoắc tay với mọi người, Phương

Nhất Chước và Thẩm Dũng liền đi vào phòng, Thẩm Kiệt vội vàng đem cửa

thư phòng đóng lại.

Hai người vào phòng mới phát hiện, cửa sổ

đều dùng đệm dày để che chắn, trong phòng đốt đèn, Thẩm Nhất Bác đứng ở

đàng kia, âm trầm nhìn hai người cười cười, khiến cho Thẩm Dũng và

Phương Nhất Chước sợ đến nỗi xoay người muốn chạy.

“Quay lại, quay lại.” Thẩm Kiệt ngoắc tay với hai người, “Rất thú vị.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi đến cạnh bàn.

Chỉ thấy trên bàn đang đặt cái rương mang về từ Thanh Sơn thôn, bên trong rương vẫn là khối đá như lúc trước.

Thẩm Nhất Bác cầm một ngọn đèn, đi đến gần rương, rắc vào bên trong một ít

bột trắng, Phương Nhất Chước khó hiểu hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, đó là

bột gì vậy?”

“Là bột xương.” Thẩm Nhất Bác nói, bắt đầu châm lửa…

Ngọn lửa dấy lên, quả nhiên là màu xanh, giống hệt ngọn đèn bọn nha dịch cầm đêm đó ở trên đồng ruộng.

Thẩm Nhất Bác thổi tắt nến, trong phòng liền trở thành một mảnh đen kịt, chỉ còn duy nhất ngọn lửa màu xanh kia đang cháy yếu ớt, có chút quỷ dị.

“Nhìn khối đá này đi.” Thẩm Nhất Bác vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ tảng đá bên trong hộp.

“A?” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều cảm thấy kỳ quái, khối đá này, dường như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Có ánh sáng a?” Phương Nhất Chước cảm thấy cổ quái, liền hỏi: “Vì sao có thể phát sáng?”

“Ta đã tìm thợ thủ công, đem những khối đá kia cắt ra, các ngươi nhìn đi.”

Nói rồi, Thẩm Nhất Bác tắt đèn, Thẩm Kiệt chạy đến đem những tấm đệm

chặn cửa sổ đều dời đi, trong phòng lập tức sáng lên.

Thẩm Nhất

Bác lấy ra một khối đá, chỉ thấy ở giữa đã bị cắt ra thành một đường

thẳng tắp, mở ra đem thiết diện bên trong cho Phương Nhất Chước và Thẩm

Dũng nhìn.

“Bên trong là ngọc thạch sao?” Phương Nhất Chước tiến đến gần nhìn, chỉ thấy lớp vỏ ngoài là một vòng bùn đất, bên trong lại

có cấu tạo như trứng gà, vòng màu trắng ở phía ngoài, phía trong màu

xanh, càng vào trung gian màu sắc càng đậm.

Thẩm Dũng cũng không hiểu biết nhiều về ngọc thạch, duỗi tay gõ thử một cái, cảm giác lạnh

lẽo khô cứng, rồi lại đưa mắt nhìn Thẩm Nhất Bác, “Phụ thân, là ngọc

thạch tốt nhất sao?”

Thẩm Nhất Bác cười cười, nói: “Ngươi đoán xem.”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều có chút bất đắc dĩ, nhìn Thẩm Kiệt, nhưng hắn cũng lắc đầu.

“Cái này có phải giống như Hoà Thị Bích* không?” Phương Nhất Chước hỏi.

*Hòa Thị Bich: Nguyên là vào thời Xuân thu, có một người tên là Biện Hòa,

vốn là một tiều phu. Trong một lần lên núi kiếm củi, ông nhìn thấy chim

phượng hoàng đậu trên một phiến đá.Biết phiến đá đó là ngọc quý, ông

mang nó về nhà rồi đem lên kinh đô dâng cho Sở Lệ Vương. Sở Lệ Vương

thấy đây chỉ là một viên đá tầm thường liền đuổi Biện Hòa ra ngoài,

nhưng Biện Hòa khăng khăng cho rằng đó là ngọc quý. Nhà vua nổi giận

truyền chỉ chặt đi một chân của ông. Sau này Sở Lệ Vương mất, Sở Vũ

Vương lên kế vị, Biện Hòa chống gậy mang ngọc đến lần nữa và lần này ông bị chặt nốt chân còn lại. Nhiều người ái ngại cho ông, khuyên ông nên

từ bỏ ý định dâng ngọc nhưng ông không nghe. Khi Sở Văn Vương lên ngôi,

ông nhờ người khiêng mình tới dâng ngọc một lần nữa. Sở Văn Vương lấy

làm lạ, bèn sai người cẩn thận phá bỏ lớp đá bên ngoài ra xem thử thì

quả nhiên bên trong là một viên ngọc quý. Nhà vua mừng rỡ, toan trọng

thưởng cho ông nhưng ông từ chối. Để ghi công người tìm thấy ngọc, nhà

vua đặt tên ngọc là Hòa Thị Bích.

“Ha.” Thẩm Dũng cười tủm tỉm nhìn nàng, “Nương tử cũng có học vấn nha, còn biết đến Hoà Thị Bích.”

Mặt Phương Nhất Chước ửng đỏ, biết Thẩm Dũng trêu chọc nàng, nhẹ nhàng đạp hắn một cái.

Thẩm Dũng cong cong khóe miệng, ngực lại ngứa ngáy.

“Khụ khụ.” Thẩm Nhất Bác điều chỉnh tay áo một chút, ngồi xuống nói: “Chuyện này. . . chỉ có thể nói lòng tham của con người không đáy, sai càng

thêm sai, cuối cùng thành sai lầm lớn.”

Thẩm Dũng và Thẩm Kiệt

đều kéo ghế lại, Phương Nhất Chước cũng muốn ngồi, Thẩm Dũng lại kéo

nàng đến ngồi lên đùi mình, hai má và hai tai của Phương Nhất Chước đều

hồng thấu, tất nhiên là không thể ở trước mặt Thẩm Nhất Bác làm càn như

vậy, vội vàng tránh thoát, kéo ghế ngồi ở một bên.

Thẩm Dũng

dùng đầu ngón chân chọc chọc Phương Nhất Chước, sau chọc đến nỗi cái cổ

Phương Nhất Chước cũng đỏ lên, Thẩm Nhất Bác ho khan một tiếng, hung

hăng liếc mắt trừng hắn, lúc này Thẩm Dũng mới thu liễm lại, kéo ghế đến bên người Phương Nhất Chước, ngồi xuống cạnh nàng, cũng không náo loạn

nữa.

“Cố Thanh Sơn có một tật xấu, đó chính là nghiện cờ bạc!”

Thẩm Nhất Bác nói, “Mặt khác, ta xem trên địa chí, vùng Thanh Sơn, không thể tạo nên ngọc thạch.”

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đều gật đầu, Thanh Sơn thôn phần lớn đều là đất đá đồi núi, hầu như không có đá thạch, làm sao có thể sản sinh được ngọc thạch?

“Cố Thanh Sơn

ham mê bài bạc đánh cược, cược ngựa cược đánh đấm, cược vàng bạc … hắn

đều thích…ngay cả trong lời nói hàng ngày, cứ mở miệng ra là đòi đánh

cược… Có điều về sau hắn lại thích đánh cược một thứ vô cùng kích

thích.” Thẩm Nhất Bác nói, “Cược đá!”

“Cược đá sao?” Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều vô cùng ngạc nhiên.

“Cái này ta cũng đã thấy qua, ở những nơi quanh năm sản xuất ngọc thạch, mọi người đào ra được những khối đá lớn, liền bán rất đắt. Đại gia định giá ban đầu, những người muốn mua ai đưa ra giá cao nhất sẽ có được, không

giới hạn giá. Những viên đá đó, nếu mở ra bên trong có ngọc thạch, thì

sẽ phát tài lớn, nhưng nếu đó chỉ là những khối đá bình thường, vậy thì

sẽ lỗ vốn lớn.” Thẩm Nhất Bác nói, “Ta kiểm tra hồ sơ án của quan phủ,

năm đó Cố Thanh Sơn đánh cướp được rất nhiều vàng bạc, sau đó số tiền

này không cánh mà bay, có người nói hắn đều đem tiền đó để cược vào

những khối đá kia.”

“Thật là mạo hiểm a?” Thẩm Dũng không nhịn

được mà hỏi, “Nếu như tất cả đều là đá bình thường, vậy chẳng phải hắn

sẽ lỗ vốn chết sao?”

“Ta đoán Cố Thanh Sơn có thể nghĩ, một ngày nào đó hắn sẽ bị quan phủ bắt, nhiều vàng bạc như vậy cũng không có nơi để cất giấu, dù sao cũng sẽ bị quan phủ tịch thu.” Thẩm Nhất Bác lắc

đầu, “Cho nên hắn mới nghĩ ra biện pháp đem vàng bạc đổi thành khối đá

như vậy. Kẻ đào hóa lang quân kia, hẳn cũng đã xem một số ghi chép về Cố Thanh Sơn, mới có thể đến bên trong núi tìm những tảng đá kia.”

“Thì ra là thế.” Phương Nhất Chước lại hỏi: “Vậy mấy khối đá này, thật ra vô cùng đắt a!”

“Nhưng trong những khối đá đó cũng không phải là ngọc thạch thật sự.” Thẩm

Nhất Bác có chút tiếc hận nói, “Nếu như tài sản của Cố Thanh Sơn là một

vạn lượng bạc, vậy những tảng đá này khả năng chỉ trị giá một trăm lượng bạc.”

“A?” Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều nhíu mày.

“Vậy chẳng phải hắn lỗ lớn sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Những thứ này căn bản không phải ngọc thạch.” Thẩm Nhất Bác nói, “Ta hỏi mấy

người thợ thủ công, bọn họ nói đây chỉ là những tinh thạch không đáng

giá mà thôi, đại thể là những kẻ đào được dùng để lừa dối người thường.”

“Ai nha, vậy tiền bạc của Cố Thanh Sơn không phải đều bị lừa mất sao?” Thẩm Dũng liên tục lắc đầu, “Đáng tiếc, uổng công hắn làm hảo hán nhiều năm

như vậy, kết quả vẫn là bị lừa như thường.”

“Đúng vậy.” Thẩm Kiệt cũng gật đầu, “Càng đáng tiếc là vì mấy viên đá, lại khiến nhiều người chết như vậy.”

“Người chết ở Thanh Sơn thôn cùng những viên đá này có quan hệ sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Ừ.” Sắc mặt Thẩm Nhất Bác nghiêm túc trở lại, lắc đầu, nói: “Kẻ đào hóa

lang quân kia, thật ra đêm đó cũng phát hiện ra những viên đá này không

phải ngọc thạch, nhưng chưa kịp nói đã bị đám người Vương Quý đánh chạy

đi. Hắn ghi hận trong lòng, liền bẩm báo lên tri phủ của Lạc huyện, hắn

nói trên núi ngẫu nhiên phát hiện được trân bảo Cố Thanh Sơn lưu lại năm đó, thế nhưng người trong thôn muốn độc chiếm không chịu giao cho quan

phủ, hắn trốn đến đây cáo trạng.”

“Thật là đê tiện.” Phương Nhất Chước nhíu mày.

“Kẻ kia vốn cũng chỉ muốn người của quan phủ bắt đám người Vương Quý, để

cho hắn hết giận, nhưng không nghĩ tới Huyện lệnh của Lạc huyện lại là

một kẻ rắp tâm hại người.” Thẩm Nhất Bác thở dài, ý bảo Thẩm Kiệt tiếp

tục nói.

Thẩm Kiệt gật đầu, nói: “Trên đường bắt bọn nha dịch

này ta đã hỏi rõ ngọn nguồn, bọn họ nói sau khi Huyện thái gia biết

chuyện hàng vạn hàng nghìn vàng bạc của Cố Thanh Sơn được biến thành

những khối đá, biết đây đây cơ hội ngàn năm có một, liền nghĩ sẽ âm thầm ra tay đem những khối đá kia làm của riêng mà thần không biết quỷ không hay, trước hắn thu xếp cho tên đào hóa lang quân, sau đó phái người vào thôn hỏi thăm. Nhưng mà những rương đá đã sớm bị người trong thôn ném

vào trong sông, tìm thế nào cũng không thấy, hắn liền nghĩ là thôn dân

cất dấu đi.”

“Sau đó thì sao?” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước

đều cảm thấy có chút đáng sợ, sẽ không phải vì mất khối đá mà giết nhiều người như vậy chứ? Đúng là nói không thông a! Sao lại có Huyện lệnh ngu như vậy?

“Những chuyện tiếp theo, càng thêm nực cười và đáng

tiếc.” Thẩm Kiệt thở dài nói, “Dưới tay Huyện thái gia kia có một sư

gia, bình thường đều đưa ra những chủ kiến mưu ma chước quỷ, Huyện thái

gia đem chuyện này giao cho hắn xử lý, trước tiên hắn phái người ngồi

rình đợi, thế nhưng trái chờ phải đợi, cũng không thấy thôn dân đem đá

kia đi đổi thành bạc, vì vậy có người đưa ra một chủ ý ngớ ngẩn cho

hắn.”

“Chủ ý ngớ ngẩn?” Thẩm Dũng bật cười, “Trong đầu những người này chắc cũng không nghĩ ra được cái ý kiến gì hay ho.”

“Bọn họ nghĩ, những thôn dân này có bạc, cho nên không động đến những khối

đã kia cũng không lo, chờ mọi chuyện qua quá đi, mới lấy những khối đá

kia ra dùng. Vì vậy biện pháp tốt nhất là để thôn dân không có tiền… Bọn họ không có tiền lại muốn sống, không phải sẽ đem đá ra đổi sao?”

“Để thôn dân không có bạc … Là cướp bạc của họ sao?” Phương Nhất Chước hỏi.

Thẩm Kiệt lắc đầu, “Là khiến cho vụ mùa không thể thu hoạch!”

“Cái chủ ý quỷ gì vậy?” Thẩm Dũng cả giận nói, “Không thể thu hoạch, không

phải chỉ có thôn dân chịu đói, còn có người của toàn bộ Lạc huyện sẽ ăn

cái gì?”

“Sư gia kia có một người bạn là lang trung, rất rành về những trò tà môn ma đạo, liền cho sư gia một ít thuốc bột, đem bột đó

rắc vào đồng ruộng, khi thôn dân tưới nước cho rau, rau sẽ chết.”

“Quả thực cực kỳ sai lầm!” Phương Nhất Chước rất là tức giận, “Rau bị độc

héo chết, người ăn vào không phải cũng sẽ chết sao? Người Lạc huyện mua

rau chẳng lẽ không có ăn nhầm?”

“Lang trung kia cũng chỉ là một

kẻ gà mờ, cho rằng ăn không chết người, nói nếu sư gia muốn thử một lần

xem có tác dụng hay không, trước hết rắc bột đó lên một mảnh đất trồng

rau.” Thẩm Nhất Bác lắc đầu, “Mảnh đất này lại chính là rau trồng cho

người dân ăn, không bán… Ngày thứ hai, phàm là những người ăn rau, đều

lần lượt bị bệnh, sau đó chết đi.”

“Có chuyện này sao?” Thẩm Dũng trợn tròn hai mắt, “Đúng là táng tận lương tâm!”

“Sư gia thấy nhiều người chết như vậy, biết đã gây chuyện, liền vội vàng

trở lại báo cáo với Huyện lệnh, Huyện lệnh cũng luống cuống.” Thẩm Nhất

Bác tiếp tục nói, “Mà lúc này, người của Thanh Sơn thôn đều bỏ chạy,

huyện lệnh nhân thời cơ này liền tạo tin đồn nói là do rau gây ra dịch

bệnh, ý đồ lừa dối mọi người.”

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều lắc đầu không nói, những thôn dân đó bị chết thật là không đáng.

“Sau đó, Huyện lệnh cũng tìm được rương báu ở dưới lòng sông, tìm thợ thủ

công đến nhìn, lại bị nói là giả, giận tím mặt!” Thẩm Kiệt nói, “Hắn tìm người đào hóa lang quân đến tính sổ, kẻ kia lúc này đã sớm hối hận, lại sợ bị giết, không thể làm gì khác hơn là lập lời nói dối, nói là đồ

thật đã bị thôn dân giấu rồi, đồ giả này chỉ là thủ thuật che mắt, còn

dạy cho đám quan binh phương pháp dùng bột xương đốt đèn để tìm đá

thật.”

“Vậy tên đào hóa lang quân kia thì sao? Còn sống không?” Thẩm Dũng hỏi.

“Đang bị giam giữ trong đại lao.” Thẩm Kiệt cười, “Huyện lệnh kia ngàn vạn

lần không nên lưu hắn lại, lần này cả nhân chứng vật chứng đều có đủ!”

“Tốt!” Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đồng thời vỗ tay, đám người đó thực sự đáng chết!

“Việc này ta đã làm hồ sơ bẩm báo lên kinh.” Thẩm Nhất Bác liên tục lắc đầu,

“Thôn dân của Thanh Sơn thôn, ta cũng đã báo chân tướng cho bọn họ.”

“Vậy bọn họ thế nào rồi?” Phương Nhất Chước không đành lòng, nếu biết người

thân của mình vì lòng tham của kẻ khác mà chết uổng, chẳng phải là đau

muốn chết sao?

“Còn có thể làm sao?” Thẩm Nhất Bác cười khổ,

“Người cũng đã mất, ngoại trừ ôm đầu khóc rống, không thể làm gì khác.

Lưu Đại Phương cũng đã khám nghiệm tử thi, đều là trúng độc mà chết. Tất cả những người có liên can tham dự đến chuyện này đều đã bị tróc nã quy án, chờ thánh chỉ đến, liền khai đao trảm.”

Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều gật đầu, cảm thấy những kẻ như thế nên giết hết mới thống khoái!

Quả nhiên, ba ngày sau, công văn ở kinh thành được chuyển đến, muốn áp giải mấy kẻ tù kia nhập kinh, hoàng thượng đem hành vi phạm tội của bọn họ

chiêu cáo thiên hạ trên hoàng bảng, sau đó lăng trì xử trảm để an ủi

những vong hồn thôn dân uổng mạng. Mặt khác, hoàng thượng rất khen ngợi

đối với việc phá án lần này của Thẩm Nhất Bác, còn bồi thường cho những

thôn dân còn lại của Thanh Sơn thôn, để cho bọn họ có thể an táng thân

nhân, trở về quê cũ bắt đầu cuộc sống mới… Một đoạn thị phi này, cuối

cùng cũng trở lại bình thường.

Vụ án của Thanh Sơn thôn, được chiếu cáo thiên hạ, tất nhiên cũng là truyền khắp đầu đường cuối ngõ Đông Hạng phủ.

Mọi người ngoại trừ phỉ nhổ không ngớt đối với việc làm ác ôn của Huyện

lệnh Lạc huyện, lại càng thêm tán thưởng hai cha con Thẩm Nhất Bác và

Thẩm Dũng, Thẩm Dũng hôm nay đã thành tấm gương của mỗi nhà ở Đông Hạng

phủ trong việc dạy dỗ hài tử. Bọn họ thường nói nhất chính là câu ——

Thấy không? Con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, ngươi xem Thẩm Dũng đi,

hôm nay có bao nhiêu tiền đồ?

Thẩm Dũng tiếp tục ở trong nhà xem sách, đùa giỡn với Phương Nhất Chước, tình cảm của vợ chồng son ngày

càng trở nên sâu nặng, chỉ tiếc… Hai vị sư phụ của hắn vẫn không trở về, cũng không biết đến tột cùng là đang bận rộn chuyện gì.

“Nương

tử, hai lão đầu kia có phải gặp chuyện không may rồi không?” Thẩm Dũng

có chút đứng ngồi không yên, “Tại sao trước khi đi cũng không nói một

tiếng? Thật khiến người ta lo lắng!”

“Cũng có thể a.” Phương

Nhất Chước gật đầu, nàng đang đứng ở bên cạnh bếp lò, trên tay cầm một

chiếc đũa thật dài, đang đảo cái gì đó trong nồi.

“Nương tử, làm cái gì vậy?” Thẩm Dũng tiến lại gần nhìn, cằm gác ở trên vai Phương Nhất Chước, lười biếng hỏi.

“Bánh dầy rán.” Phương Nhất Chước trả lời.

Thẩm Dũng nhìn một chút, thấy trong nồi có mấy miếng bánh dầy, Phương Nhất

Chước dùng chiếc đũa chậm rãi lật lên lật xuống, vừa rán vừa rắc đường

lên phía trên, ngoài vỏ bánh vàng óng, thoạt nhìn vừa xốp lại vừa giòn.

Phương Nhất Chước cầm đũa chọc chọc, nghe thấy tiếng “răng rắc” vang

lên, bên ngoài vỏ bánh lập tức xuất hiện một lỗ thủng, nhân bánh trắng

mềm bên trong, dính lên trên đầu chiếc đũa.

“Đây là bánh dày

thượng hạng a.” Thẩm Dũng tham lam nuốt nước miếng, Phương Nhất Chước

đem bánh gắp ra đĩa, rồi lấy đũa kẹp đưa đến bên miệng Thẩm Dũng, không

quên dặn, “Cẩn thận nóng đó.”

“Phù…” Thẩm Dũng thổi thổi một

chút, há mồm cắn, quả thật là nóng, có điều vỏ ngoài của bánh vàng giòn, ngòn ngọt, gạo nếp bên trong mềm dẻo lại thơm, rất vừa miệng.

“Nương tử, ăn ngon quá!” Thẩm Dũng ca ngợi, “Bánh dày mua ở chỗ nào thế?”

“Là do tiểu ca bán thức ăn cho.” Phương Nhất Chước thuận miệng trả lời.

Lỗ tai Thẩm Dũng nghe được hai chữ “Tiểu ca” lập tức dựng lên, liền hỏi: “Tiểu ca bán thức ăn?”

“Ừ.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm gật đầu, “Thức ăn nhà hắn bán đặc biệt

tươi ngon, ta mỗi ngày đều mua ở đó, hôm nay hắn nói là nhà làm bánh

dày, bảo ta mang một ít về nếm thử.”

Thẩm Dũng đưa tay sờ sờ cằm, tự nói… À? Mua thức ăn tặng bánh dày, có chuyện tốt thế này sao? Còn là tiểu ca…

Một hồi, Phương Nhất Chước đem bánh dày đi đưa cho Thẩm phu nhân và Thẩm

Nhất Bác, Thẩm Dũng quay sang nhéo Tiểu Kết Ba, hỏi: “Ngươi có cùng

nương tử ta đi mua thức ăn không?”

“Không có.” Tiểu Kết Ba lắc đầu, “Cả ngày ta đều ở cùng thiếu gia.”

“Vậy Liên Nhi và Tiểu Thạch thì sao?”

“Hai nha đầu đó cả ngày theo đuôi thiếu phu nhân, nhất định có đi a.” Tiểu Kết Ba hỏi, “Làm sao vậy?”

“Khụ khụ…” Thẩm Dũng nói, “Ngươi giúp ta hỏi thăm hỏi một chút, tiểu ca

thường bán thức ăn cho Nhất Chước là ai?” Thẩm Dũng hạ giọng nói.

“Tiểu ca?” Tiểu Kết Ba mở to hai mắt, “Thiếu gia, Thiếu phu nhân cho ngài cắm sừng sao?”

“Phi!” Thẩm Dũng giơ tay lên đập cho hắn một cái, “Nương tử là người biết giữ

bổn phận, ngươi còn nói bậy ta sẽ đánh cái mông ngươi!”

“Vậy ngươi… hỏi thăm tiểu ca đó làm gì?” Tiểu Kết Ba lầm bầm.

“Ngươi không nghe nói sao? Nương tử đẹp dễ có người nhớ thương!” Thẩm Dũng nói, “Còn không mau đi hỏi!”

“Được!” Tiểu Kết Ba vội vã chạy đi, không bao lâu sau đã nhanh chóng trở về, “Thiếu gia, hỏi được rồi!”

“Thế nào?” Thẩm Dũng vội vàng hỏi hắn.

“Liên nhi nói, tiểu ca đó tên là Lưu Mậu, là một kẻ đọc sách, cũng rất tuấn

tú, cha mẹ hắn bán thức ăn ở ngoài chợ để cho hắn ăn học, thỉnh thoảng

rảnh rỗi hắn sẽ đến giúp cha mẹ bán thức ăn, là người tốt.” Tiểu Kết Ba

không quên bổ sung một câu, “Có người nói, hắn đối với Thiếu phu nhân

rất tốt!”

Chân mày Thẩm Dũng đều dựng đứng lên, ôm cánh tay loay hoay đi lại ở trong sân, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lưu Mậu… Lưu Mậu?!”