Trước
Sau

Cuộc hẹn (trung)

Vừa đi vào người phục vụ liền lễ phép chào đón Lâm Hiểu, cô nói tên

của Ngô Tuấn Hạo ra thì được đưa đến một đại sảnh khá rộng, bên trong

không có nhiều bàn lắm. Số người có mặt cũng không nhiều nên trông nơi

đây có chút trống trải.

Lâm Hiểu nhìn Ngô Tuấn Hàn bộ dáng khá đứng đắn đứng bên cạnh Ngô

Tuấn Hạo cười đến là ôn hòa, càng đến gần bước chân Lâm Hiểu càng chậm.

Ngô Tuấn Hạo chờ Lâm Hiểu đến gần liền lịch thiệp mà thân sĩ đứng lên, tay làm tư thế “Mời”.

Lâm Hiểu cười mỉm, ngồi xuống đối diện bọn họ. Cô im lặng đánh giá

hai người trước mặt, rõ ràng đây là những người không cần quần áo làm

nền cũng nhìn ra quý khí nơi họ.

Quần áo trên người hai người họ Ngô này cũng không phải quá mức sang trọng, một bộ trang phục nền nã thêu hoa văn nho nhỏ ở tay áo, tất cả

đều lộ ra vẻ quý khí. Trong lòng Lâm Hiểu buồn bực, Bác Thần sao lại

quen biết những người này? Bọn họ rõ ràng không thuộc cùng là người tầng lớp dân thường như cô và hắn.

Đại khái sợ Lâm Hiểu ngại ngần, Ngô Tuấn Hạo cười nói: “A Thần thường nói với tôi em là cô dâu hiền của cậu ấy, tôi cũng không khách sáo, gọi em một tiếng chị dâu được không?”

Mặt Lâm Hiểu nóng lên, cảm thấy xưng hô này không được tự nhiên nhưng cô cũng không bài xích nó, “Không sao đâu, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.”

Ngô Tuấn Hạo cười cười, nhìn sang Ngô Tuấn Hàn ngồi cạnh hắn: “Đây là em họ của tôi, nó chính là cái đồ miệng thối, nhưng tính tình không

xấu, chuyện lần trước phạm phải khiến nó ảo não thật lâu.”

Ngô Tuấn Hàn không được tự nhiên cầm cốc lên uống nước, nhỏ giọng than thở: “Em mới không có ảo não đâu.”

Lâm Hiểu cười tỏ vẻ không ngại mà Ngô Tuấn Hạo cũng chưa có ý định

vào thẳng câu chuyện. Hắn gọi đồ ăn trước, rồi dặn Lâm Hiểu không cần

khách khí.

Lâm Hiểu tùy ý ăn một ít hải sản, trong lòng cô có việc vướng bận, thức ăn dù ngon cũng trở thành vô vị.

Ăn ước chừng nửa giờ, không khí tốt hơn một chút, Ngô Tuấn Hạo mới

chậm rãi ngừng lại, nhìn thấy động tác của hắn, vốn Lâm Hiểu đã không

muốn ăn cũng ngừng lại theo.

Ngô Tuấn Hàn thấy anh họ nhìn mình, đôi đũa đang hướng đến đĩa rau

chợt khựng lại, ngay ngắn đứng lên,nói với hai người đang ngồi: “Mọi

người ăn đi, em đi mua một ít đồ, lát sau sẽ về ngay.” Nói xong, Ngô

Tuấn Hàn không tình nguyện trừng anh họ nhà mình một cái mới chậm rãi ra ngoài.

Thấy Ngô Tuấn Hàn rời đi, Lâm Hiểu đã phần nào nhận ra. Ngô Tuấn Hạo

cố ý gọi Ngô Tuấn Hàn cùng đến ăn cơm, chắc sợ hắn là một người đàn ông

xa lạ sẽ khiến Lâm Hiểu không được tự nhiên, càng dễ dàng ngăn được

những hiểu lầm không đáng có? Ngay cả những điều này cũng nghĩ đến, tâm

tư người đàn ông này hẳn phải rất cẩn thận.

“Lòng vòng lâu như vậy, tôi sẽ nói thẳng với em luôn.” Ngô Tuấn Hạo ngừng một chút rồi nói tiếp, “Chính là chuyện về A Thần.”

Lâm Hiểu lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt lộ vẻ chăm chú, gật đầu nhìn về phía hắn.

“Tôi tới thành phố A để mở một công ty, dự định của tôi là để A Thần phụ trách và quản lý mọi việc của công ty đó.”

Ngô Tuấn Hạo nói tới đây thì cố ý dừng lại quan sát sắc mặt của Lâm

Hiểu, chỉ thấy Lâm Hiểu lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng là không hề biết đến

việc này. Nói như vậy, Ngô Tuấn Hàn thế mà lại đoán đúng.

Lâm Hiểu bị những lời này dọa cho giật mình. Trước đây cô chưa bao

giờ nghĩ tới khả năng này sẽ xảy ra. Bác Thần ở trong mắt cô, ách, nói

thật, là một người đàn ông không có nhiều năng lực, như thế nào bây giờ

lại thành người được tin tưởng phụ trách cả một công ty?Hơn nữa nhìn vào Ngô Tuấn Hạo, đây tuyệt đối không phải một công ty nhỏ.

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiểu, trong lòng Ngô Tuấn Hạo thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói: “Tôi cũng không biết A Thần nghĩ sao, vẫn luôn từ chối đề nghị đó, cho nên lần này mới mạo muội muốn gặp em nhờ em giúp

đỡ khuyên nhủ hắn.”

Lâm Hiểu có điểm muốn ấn cái cằm bị lệch của mình về vị trí cũ. Mời

Bác Thần làm người phụ trách, mà không những được mời, hắn còn từ chối

thẳng thừng, không những từ chối thẳng thừng bên kia còn tận lực tìm đủ

phương pháp mời hắn đi làm. Lý Bác Thần, tên hàng xóm nhà nàng có khi

nào lại có khả năng lớn đến thế?

Linh hồn bị đánh bật ra xa của Lâm Hiểu mất một lúc lâu mới lấy lại

được suy nghĩ bình thường, cô sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Đây quả thực

là một cơ hội tốt nhưng năng lực của Bác Thần có hạn, có lẽ anh ấy sợ

làm công ty của anh suy sụp nên mới từ chối?”

Ngô Tuấn Hạo nghe xong thì kinh ngạc: “Em không biết cuộc sống mấy năm trước của Bác Thần sao?”

Đầu óc Lâm Hiểu trống rỗng, líu lưỡi hỏi: “Sao cơ?”

Ngô Tuấn Hạo cũng sửng sốt vài giây, mới bất đắc dĩ cười nói: “Thế

này mới đúng với phong cách của A Thần, kỳ thật cũng không phải chuyện

xấu gì, càng không phải là bí mật nào lớn lao, nói cho em biết cũng

không sao.”

Nếu không phải Ngô Tuấn Hạo vẫn một điều A Thần hai điều A Thần, Lâm

Hiểu đã cảm thấy không thể gắn Bác Thần cô biết với cái người có chuyện xưa hoành tráng trong miệng Ngô Tuấn Hạo là một rồi.

Từ khi học đại học Bác Thần đã bộc lộ tài năng, khi ra ngoài làm việc thì thăng tiến rất nhanh. Nhờ số vốn đầu tư của Ngô Tuấn Hạo, Bác Thần

bắt đầu quản lí công ty của chính mình. Lâm Hiểu nghe đến đây thì kinh

hoảng, mãi cho đến khi Ngô Tuấn Hạo dùng giọng điệu vừa cười khổ vừa

kiêu ngạo kể đó là công ty mà hai người cùng lập nên.

Năm ấy Bác Thần mới hơn 20, ở một công ty tầm trung chạy nghiệp vụ,

một đường thăng lên chức tổ trưởng tổ tiêu thụ. Nhưng ở vị trí này suốt

một năm, cấp trên cũng không bởi vì thành tích xuất sắc của hắn mà tiếp

tục đề bạt, vừa vặn lúc đó Ngô Tuấn Hạo có tiền mà nhàn rồi liền nổi

hứng bàn với Bác Thần: hắn góp tiền, Bác Thần xuất lựcc, nếu kiếm được

tiền thì lãi chia đôi. Năng lực của Bác Thần quả thực vô cùng xuất

chúng, ở công ty cũ đã tích lũy được khá nhiều khách quen, lúc ban đầu

cũng gặp rất nhiều khó khăn nhưng càng về sau, công ty bọn họ một đường

đèn xanh, gần hai năm xuất hiện trong giới thương nghiệp đã trở nên danh tiếng.

Khi ấy Bác Thần vô cùng hăng hái, lợi nhuận đổ về càng ngày càng

nhiều, thường xuyên buôn bán có lời cả về tiền bạc lẫn thanh danh. Nói

đến công ty của bọn họ ắt phải nói đến Bác Thần, không phải dùng ngữ khí hâm mộ ca ngợi cũng phải hào phóng giơ ngón tay cái lên khẳng định.

Nhưng người xưa có câu, mây có trôi trên trời cũng có lúc bị núi cản

lại, gió thổi mạnh đến đâu vẫn có rừng chắn được (mình chém!!!) mà cũng

có thể nói vận khí năm ấy của Bác Thần thật sự kém.

Năm ấy, tập đoàn nhà Ngô Tuấn Hạo gặp khủng hoảng tài chính, để bù

vào lỗ hổng ngân sách, tập đoàn phải thu về tất cả những khoản đầu tư

phân tán trước đó. Mà Ngô Tuấn Hạo cũng không có cách nào khác chỉ có

thể ngừng đầu tư vào công ty của Bác Thần.

Bị nhà đầu tư đứng đầu của mình ngừng cấp vốn, việc quay vòng vốn

trong công ty liền khó khăn. Mà Bác Thần vì biết tình huống bên Ngô Tuấn Hạo nên không hề trách móc mà tự mình tìm một nhà đầu tư khác.

Trong thời điểm công ty ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, ông chủ công

ty cũ mà Bác Thần từng làm đã biết được tin tức này. Sau khi Bác Thần

rời đi cũng mang theo một lượng lớn khách hàng của ông ta mà các khách

hàng mới cũng không ngừng bị công ty Bác Thần cướp đi hết. Công ty của

ông ta liền rơi vào tình trạng khốn đốn, ngày càng lụi bại.

Nghe nói Ngô gia ngừng đầu tư vào đó, thống hận trong lòng ông ta bắt đầu bùng phát chuyển thành hành động. Đầu tiên ông ta tiết lộ thông tin này ra bên ngoài tạo thành lời đồn, bịa đặt phỉ báng cả Bác Thần và

công ty của hắn.

Bên Bác Thần cũng không ngồi yên, tin tức Bác Thần ở công ty cũ

thành tích tốt như thế nào, bị chèn ép ra sao cũng được loan ra. Người

thông minh căn bản sẽ không bị nhưng thong tin trước đó lừa gạt.

Ông chủ kia giận dữ, liền thuê xã hội đen quấy phá công ty Bác Thần.

Lúc ấy Bác Thần vừa tìm được một nhà đầu tư rất mạnh nhưng lại xảy ra

chuyện này, nhà đầu tư kia vì muốn bảo đảm an toàn của mình mà quyết

định đổi ý.

Công ty của Bác Thần, một bên bị xã hội đen quấy phá, một bên lại khó quay vòng vốn nên rất nhiều nhân viên sợ hãi đã xin nghỉ việc, Bác Thần lâm vào cảnh sứt đầu mẻ trán.

Nhưng điều này vẫn chưa phải tệ nhất, phía cảnh sát không tìm được

chứng cớ chứng minh lũ côn đồ là do ông chủ kia thuê tới. Lão ta thấy

Bác Thần vất vả bôn ba thì chợt ngừng lại, chờ đến khi Bác Thần vực dậy

công ty chuẩn bị tiếp tục kinh doanh thì lại phái một đám người đến đem

tất cả thành quả mới gây dựng lại đập nát toàn bộ.

Đến lúc này, cảnh sát cuối cùng cũng bắt được bọn chúng, rồi từng

bước tra ra kẻ chủ mưu phía sau. Nhưng dù vậy, công ty Bác Thần tài sản

đã bị phá nát, nhân viên thì chẳng còn mấy người nguyện ý ở lại mà càng

khiến Bác Thần thống khổ là, người nhân viên trung thành nhất của hắn

bởi vì phải liều mạng cùng mấy tên côn đồ mà bị đập ghế vào trúng cột

sống. Qua mấy lần phẫu thuật, mới tránh được kết cục bán thân bất toại.

Lúc ấy, Ngô Tuấn Hạo bởi vì phải xử lí vấn đề của tập đoàn nhà mình

nên cũng không biết chuyện, chỉ đến khi mọi việc đều đã xảy ra hết hắn

mới nắm rõ được tình hình.

Nghe nói bên công ty Bác Thần muốn hắn quay một lần nữa bắt đầu nhưng thể xác và tinh thần của Bác Thần đã quá mỏi mệt. Trừ bỏ cả ngày đến

bệnh viện chờ người nhân viên kia phẫu thuật cũng không trả lời bất kì

điều gì. Cùng lúc đó, hắn nhận được điện thoại thông báo mẹ mình đang

nằm viện liền vội vàng trở về thành phố A chăm sóc mẹ.

Sau đó không lâu hắn quay lại thành phố S, mời người nhân viên trung

thành đó ăn một bữa cơm rồi giải thể công ty. Kiểm kê toàn bộ tài sản

công ty rồi trở về nhà ở thành phố A.

Suốt hai năm không bước chân đến thành phố S một bước.