Trước

Phiên Ngoại 4 : Hoàng Đế Siêm Quốc Cầu Thân

Nhìn người trên giường sắc mặt dần hồng hào sau khi uống thuốc….hơi thở của nàng cũng dần vững vàng hơn. Thì ra nàng chính là Quận chúa của thổ Phiên, nhưng một quận

chúa vì sao lại sống ngoài Vương phủ…có phải nàng vì dung mạo kia khiến

nàng bị hắt hủi…..Hắn biết tỳ nữ của nàng đi tìm người của vương phủcũng sắp về đến….hắn vì việc nước không thể ở thêm, chỉ đành rời đi trước

khi người vương phủ đến. Tấn Ninh hít một hơi sâu quay đầu bước nhanh ra khỏi cửa, sợ bước chân quyến luyến hắn sẽ không thể rời khỏi nàng.

Mặt trời bắt đầu tỏa những tia sáng đầu tiên rồi vươn cao đón một ngày mới. Khi Nguyệt Phù tỉnh dậy cũng là khi thái y thổ quốc đang bắt mạch cho

nàng…

- Hẳn là quận chúa vừa được uống một loại đan dược

trân quý nào đó…mạch tượng ổ định…Có một luồng khí trấn giữ tâm mạch.

Nếu được uống tiếp loại dược này…ta nghĩ bệnh của quận chúa có thể sẽ

khỏi hẳn….

- Quận chúa đã uống gì sao ?? Vương phi và vương

gia đều đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Mỹ, căn bệnh kia của nàng bọn họ

đã từng thử nhiều cách chạy chữa nhưng cũng vô phương….

- Nô tỳ không rõ…có thể là thuốc của Quân vương siêm quốc cho nàng uống khi nô tỳ đi tìm vương gia vương phi…..Tiểu Mỹ bối rối….

- Là Ngọc Tâm Đan gì đó….con nghe vương tử Siêm quốc bảo thuộc hạ lấy cho con uống…lúc đó tuy không thể mở nổi mắt…nhưng con vẫn nghe được mọi

thứ xung quanh rất rõ….Nguyệt Phù thều thào nói…có phải bệnh của nàng có thuốc chữa hay không ???

- Ngọc Tâm Đan…. ???Thái y kinh ngạc kêu lên…

- Ông biết loại dược đó sao ??? Mộng Nhật ở một bên bắt lấy thái y

hỏi….nếu thật có huốc chữa trị cho Phù nhi nàng cũng xem như nhẹ nhõm

phần nào…..Vì dù sao nàng ấy cũng là con gái muội muội nàng. Việc muội

muội vì Gả cho Trầm Thiên mà mới sinh ra Nguyệt Phù với nửa mạng sống,

luôn khiến kẻ làm tỷ tỷ như nàng không yên. Ngày đó nếu nàng chính là

Tướng quân phu nhân…không chừng kiếp nạn này sẽ ứng lên nàng chứ không

phải muội muội.

- Lão từng nghe nói…là loại thuốc làm từ hai trăm loại dược liệu trân quý khó tìm. Trong đó có một loại là Tuyết

Linh Chi….một ngàn năm mới nở hoa một lần….mỗi lần nở chỉ được một đóa

hoa….một đóa chỉ chế ra được mười viên Ngọc Tâm Đan….Tuyết Linh chi chỉ

có trên đỉnh Hàn Nhục Linh tại Siêm quốc….Trong Tứ quốc cũng chì có

hoàng tộc Siêm quốc mới có loại thuốc này…Nhưng phần nhiều chỉ nghe đồn

đại …chưa từng gặp qua có ai được dùng qua Ngọc Tâm Đan.

Nguyệt Phù ngồi tựa vào đầu giường trầm lặng một lúc lâu….hắn vì sao lại tốt

với nàng như vậy….Đưa tay lên ngực, trái tim nàng lại vì hắn mà nhảy múa không yên trong lồng ngực….Nàng….thích hắn sao ???

Những gì thái y nói khiến cả căn phòng chìm trong yên lặng….mọi người đều hít

một hơi thật sâu. Vậy chẳng phải quận chúa của bọn họ rất may mắn hay

sao….một viên thuốc mà cả nghìn năm mới chế ra được mười viên, nàng đã

uống một viên rồi….muốn uống thêm….ở đâu ra kia chứ…. Thổ quốc và Siêm

quốc đang động binh đao….Nói gì thì muốn có thêm một viên thuốc nữa để

trị dứt bệnh của nàng, chẳng khác nào nắm mơ. Không, phải nói là nắm mơ

có lẽ dễ hơn nhiều….

Khi Hoàng đế Thổ quốc đang rối bới vì

quốc khố giàu có của Thổ phiên ngày một cạn dần vì chiến sự liên miên,

thì sứ giả Siêm quốc cầu kiến. Bọn họ muốn nghị hòa, mà bang giao hai

nước sẽ dùng hôn sự để ràng buộc. Nghe vậy Thát Hoài Thương tỏ ra hết

sức vui mừng, ông tập hợp hết các công chúa đẹp nhất của mình ra để

Vương tử Siêm quốc lựa chọn. Nhưng sứ giả chẳng thèm nhìn đến…

- Người con gái mà Hoàng thượng nhà chúng ta cầu hôn là Quận chúa duy

nhất của Thổ quốc Quận chúa Thát Tử Linh con gái của Thọ Vĩnh vương

gia.

- Việc này….Trẫm phải hỏi ý của ngài ấy….Hoàng thượng

khó xử lên tiếng….Ông nghe nói Tử Linh đi đâu đó xa nhà hai năm, chỉ vừa mới trở về, còn bệnh một trận rất nặng…chẳng biết tình hình thế

nào….Giờ lại gả nàng đi hòa thân xa xôi chẳng biết Vĩnh vương có chịu

hay không.

Sứ Giả Siêm quốc được giữ lại chờ ý của phủ Vĩnh

Vương….vài ngày sau Vĩnh vương phủ lại tuyên cáo Quận chúa lâm bệnh

nặng, việc hòa thân phải dời lại đợi bệnh tình quận chúa khá hơn.

Trong phòng khách của Thọ Vĩnh vương phủ, Dư Tấn Ninh vừa uống ly trà trên

bàn vừa nghe hai vợ chồng Thọ Vĩnh vương gia giải thích.

- Ý ngài là người ở căn nhà đó không phải là quận chúa con hai người…mà là

đại tiểu thư của Trầm tướng quân Triệu quốc. ???…Thật không ngờ nàng lại là con gái của vị tướng mà hắn kính nể.

- Phải…Nó và Tử

Linh có khuôn mặt y hệt nhau…vì Mộng Nguyệt và ta là hai tỷ muội song

sinh…bọn chúng đều giống mẫu thân…Mộng Nhật ở một bên trả lời…

- Vậy hiện giờ…con gái ngài cùng nàng ấy biến mất….không rõ tung tích… ???

- Phải…Trầm tướng quân bói một quẻ….ông ta nói Từ Linh nhà ta và Nguyệt

Phù đến năm mười bảy tuổi sẽ gặp phải sinh tử mệnh mà chết. Nguyệt Phù

sẽ chết trong trận pháp ngũ hành của phu quân tương lai của nó…còn Tử

Linh sẽ vì đắc tội với quân vương Siêm quốc mà bỏ mạng. Nhưng nếu đổi

chỗ bọn họ cho nhau…có thể hóa hiểm thành an…còn mang đến mối duyên

lành. Nhưng việc này phải không được để bất cứ ai biết…ngay cả hai đứa

nhỏ kia cũng phải dấu….Ta nghe nói Tử Linh đã dùng danh nghĩa Nguyệt Phù mà gả cho Nha Thương Vũ….Tiểu vương gia của Triệu quốc…..chẳng hiểu

chuyện gì xảy ra với con bémấy ngày trước nó quay trở về…còn ốm một

trận…Vừa kể nước mắt Mộng Nhật đã chảy dài trên khuôn mặt bà. bà thật lo lắng cho đứa con thiếu suy nghĩ này….Phải chi nó cũng chín chắn già dặn như Nguyệt Phù thì hay biết mấy….

- Tiếp đó vì sao Cả Phù

nhi, cả nhi nữ của ông bà lại mất tích ???Tấn Ninh gật đầu hiểu được câu chuyện…nhưng vẫn chẳng thể hiểu vì sao hai nàng ấy lại trốn đi….

- Là do Ngài đến cầu thân…lại chỉ định là quận chúa Siêm quốc…Tử Linh đã

gả cho người ta…nên có lẽ con bé sợ bắt đi hòa thân…còn vì sao lại rủ cả Nguyệt Phù cùng đi và vì sao nàng ấy cũng đi cùng nó trong khi sức khỏe còn yếu thế kia thì ta không rõ.

- Liệu có phải Nguyệt Phù

chủ nhân cũng muốn đi tìm hôn phu của mình….muốn cùng tiểu chủ nhân một

nữ thờ hai chồng hay không….Dù gì thì Phò mã gia cũng là vị hôn phu của

nàng ấy ??? Ở một bên Tiểu Mỹ thầm suy đoán…

- Không được

….ta không cho nàng ấy lấy kẻ khác….Hừm…hắn vất vả lắm mới tìm được

nàng, vất vả lắm mới tìm được cách nghị hòa để cầu thân…hắn không cho

phép nàng lấy nam nhân khác….không thể…nàng chỉ có thể lấy hắn….Tấn Ninh ở một bên giận dữ đập bàn….

- Ta không biết cá người dùng

cách gì tìm ra nàng….nếu không tìm ra…nghị hòa của chúng ta cũng sẽ hủy

bỏ….Tấn Ninh trước khi đi bỏ lại một tuyên cáo.

Thổ quốc ban lệnh cho tất cả các Tinh Ám trong việc tìm kiếm….cuối cùng cũng tin tức của các nàng

Sát ngay biên giới của Siêm quốc và Bắc quốc có một căn nhà tranh nhỏ. Nhìn địa hình Phía sau chính là núi Tùng Hạc, bên phải là Hạnh Lâm, bên trái là Trúc Lâm trước nhà tranh là rừng hoa Đào trấn giữ. Nhìn rừng hoa Đào trước nhà khiến Tấn Ninh nhớ đến căn nhà nhỏ bọn họ đã từng ở. Khi Tấn

Ninh lao đến đó như một mũi tên thì có một nam nhân khác cũng đã ở đó.

Hăn phóng nhanh xuống ngựa kề kiếm vào cổ tên kia. Kẻ kia khẽ lắc mình

bỗng nhiên biến thành Nguyệt Phù…Nhưng tren mặt nàng không có cái bớt đỏ kia. Nhìn Khuôn mặt hắn ngày nhờ đêm mong kiến trên tay cũng rơi mất.

Dù biết kẻ trước mắt không phải nàng…nhưng Tấn Ninh không thể nào động

thủ với người trong lòng.

Chớp lấy một thoáng do dự của hắn

Nha Vô Ảnh lùi lại biến mất sau vườn đào. Tấn Ninh vội vã đuổi

theo…Thuộc hạ bên cạnh hắn thấy thế ngăn lại :

- Bệ Hạ đó là trận Ngũ Hành….rất nguy hiểm…

- Trẫm mặc kệ…không thể để tên kia vào trong đó….Tấn Ninh lo lắng kêu

lên…sợ rằng nàng gặp vị hôn phu rồi hắn sẽ không có cơ hội nữa. Tấn Ninh vội vàng xông vào trận pháp. Thế trận xoay chuyển…những mũi tên bay ra

từ những bia đá khiến thủ hạ xung quanh hắn tử thương vô số.

Thế trận càng xoay càng không thấy được đường ra….Một Mũi Tên bay đến mà hắn không nhìn thấy khiến hắn ngã xuống.

Nguyệt Phù lao ra khỏi nhà khi nghe Thương Vũ nói quân vương Siêm quốc đang bị vây hãm trong rừng đào. Nàng luống cuống tay chân, không thể nhớ cách

phá giải trận mà tỷ tỷ đã dạy nàng….Hắn có thể đang gặp nguy hiểm…. Lệ

nàng rơi…tim như bị ai siết chặt….hắn ở đâu….trận pháp này phải hóa giải ra sao đây….Từ ngày đầu tiên nàng gặp hắn nàng đã bị hắn hấp dẫn. Ngày

đó, khi nàng trong cơn mạo bệnh biết hắn ở cạnh nàng, nàng cảm thấy yên

tâm và ấm áp cõi lòng. Nàng yêu hắn, cầm chân hắn ở lại cùng nàng, dường như chẳng phải vì nhiệm vụ, mà bởi lòng nàng muốn thế.

Từ

bé có một cơ thể yếu ớt gần đất xa trời….Nguyệt Phù luôn bàng quang với

mọi thứ xung quanh. Nàng luôn chuẩn bị tâm lý sẽ ra đi bất cứ khi nào.

Vì thế nàng cố giữ bản thân không lưu luyến thứ gì, cũng chẳng để người

khác lưu luyến mình. Nhưng dường như người tính không thể bằng trời

tính, tình cảm kia cứ thế len lỏi vào tim nàng rồi cắm rễ sâu trong đó.

Nàng muốn níu giữ hắn…muốn cuộc đời nàng có hắn…có chấp niệm với hắn….Đó cũng là lý do nàng có mặt ở đây.

Nhờ giúp đỡ của Thương

Vũ…trận pháp được hóa giải. Nhìn thấy Tấn Ninh nằm trên đất….máu đỏ

nhiễm ướt trường bào….lệ nàng lại rơi….Nguyệt Phù lao đến bên hắn òa

khóc….

- Thương thế của chàng…nàng lại lo lắng hỏi…khuôn mặt trở nên trắng bệch vì lo lắng…

- Chỉ bị thương ngoài da….máu này là của thuộc hạ ta…. Tấn Ninh thấy nàng lo mà cảm thấy thật hạnh phúc. – Phù nhi….Khuôn mặt nàng….Tấn Ninh ngạc nhiên đưa tay sờ khuôn mặt hắn ngày đêm nhung nhớ.

- Ta…xin lỗi….ta đã gạt chàng…mặt ta không có cái bớt….Nguyệt Phù cúi gắn mặt xuống lí nhí xin lỗi….

- Ta không trách nàng….Nàng….trốn đến đây…vì sợ ta ép hôn sao….Tấn Ninh

Hít sâu một hơi lấy dũng khí hỏi nhưng lại sơ nàng thừa nhận…

- Còn không phải vì chàng muốn cưới tỷ tỷ sao ??? Ta đã giao kèo với tỷ

tỷ….nếu ta giúp tỷ ấy tìm phu quân….Tỷ ấy sẽ đổi luôn thận phận cho

ta…để ta dùng thân phận quận chúa Thổ Phiên mà gả cho chàng…Trả lời hắn

mà khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ….nàng vì muốn gả cho hắn mới cố gắng như

vậy…vậy mà hắn lại hiểu lầm nàng.

- Thì ra vậy…ta có

nghe rồi…bệnh của nàng nếu uống thêm ba viên Ngọc Tâm đannữa sẽ khỏi

hẳn. Hắn vừa nói vừa đưa chiếc hộp nhỏ đến bên nàng….trong hộp có ba

viên thuốc màu trắng bạc.

- Là lễ vật hỏi vợ của bổn vương…nàng gả cho ta nhé…..

- Sao có thể được…thiếp nghe nói loại dược này rất quý….Nguyệt Phù hoảng hốt kêu.

- Ta còn….Vả lại vẫn còn đang điều chế tiếp…nàng đừng lo….Tấn Ninh mỉm cười

- Chẳng phải Hồ thái y nói Tuyết Linh chi ấy một ngàn năm mới ra hoa một lần…. ??

- Phải…nhưng ta có tới 4 cây…tình cờ năm nay vừa tròn một ngàn năm của

một trong bốn cây Tuyết Linh Chi ấy….Năm nay có thể nói là song hỷ lâm

môn….Tấn Ninh ôm Nguyệt Phù vào lòng cười to….Trong rừng đảo nhỏ hai

người cứ thế ngọt ngào ôm nhau không rời mà chẳng thèm quan tâm đến đám

người bên cạnh đang đỏ bừng mặt vì cảnh tượng ngượng ngùn