Trước
Sau

Sự tĩnh lặng trước cơn bão

Bạch Sùng Tước!

Chính

là Bạch Sùng Tước! Người Kỷ Hiểu Nguyệt thầm yêu suốt ba năm trời,

nhưng ngay sau khi thổ lộ với Kỷ Hiểu Nguyệt lại biến mất không chút

sủi tăm.

Nhưng

điều bất ngờ hơn cả là, chỉ với thời gian sáu năm lại có thể thay

đổi hoàn toàn một con người đến như vậy! Hoa Hồ Điệp nhìn An Húc

Dương, rồi lại nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, không khí giữa hai người này

thật kỳ lạ! Nhất là Kỷ Hiểu Nguyệt, anh chàng biết, một khi Hiểu

Nguyệt yên lặng, tuyệt đối phải đề cao cảnh giác!

Nếu

anh chàng trước mặt nói dối thì thê thảm rồi! Anh ta sẽ sớm hiểu

nói dối có hại cho sức khoẻ, thể chất và tinh thần như thế nào!

Nếu

anh chàng trước mặt này nói thật, An Húc Dương thật sự là Bạch Sùng

Tước đã biến mất sáu năm trước, hậu quả chắc chắn không thể tưởng

tượng được! Kỷ Hiểu Nguyệt đã ném cái tên này vào sổ đen vô số lần

rồi, có khi cô sẽ “băm vằm chém vụn” anh ta ra cũng nên!

Hoa Hồ

Điệp thầm khóc thương cho anh chàng đẹp trai trước mặt.

“Hoa

Hồ Điệp, nếu thói quen cũ của cậu vẫn chưa thay đổi, tôi cũng không

ngại làm bà mối giúp cậu. Cậu thích Tề Hạo phải không? Tôi có thể

tạo vài cơ hội giúp cậu, nhưng với điều kiện là những công việc tối

hôm nay cậu phải làm hết”. An Húc Dương đẩy chồng tài liệu phía Kỷ

Hiểu Nguyệt tới trước mặt Hoa Hồ Điệp.

“Cậu

nói sao? Cậu sẽ tạo cơ hội cho tôi và Tề Hạo ở chung sao?” Hoa Hồ

Điệp hoàn toàn quên mất cái gọi là “điều kiện” của An Húc Dương.

Chỉ mới nghe thấy cái tên “Tề Hạo” hai mắt anh chàng đã b*n r* vô số

trái tim màu hồng, quanh đầu là hàng ngàn ngôi sao lấp lánh đang bay

lượn.

“Đúng

thế”. An Húc Dương mỉm cười, quay sang nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt:

“Chúng

ta có thể ra ngoài một lát được không? Coi như cho anh một cơ hội giải

thích”.

Kỷ

Hiểu Nguyệt là người thế nào chứ? Không cần biết người đàn ông này

có phải Bạch Sùng Tước trước kia cô thầm yêu hay không, quan trọng là

cô không phải ở lại đây làm việc cả đêm. Tìm được một người chết

thay lại không phải mời đi ăn đêm, trốn được đương nhiên cô muốn trốn

rồi!

Anh

chàng Hoa Hồ Điệp đáng thương! Sau này nhất định mình sẽ đối xử tốt

với cậu, đêm nay cậu chịu thiệt rồi!

Còn

lời giải thích của An Húc Dương thì...

Kỷ

Hiểu Nguyệt trong lòng thầm cười nhạt, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn

kia lại rất bình tĩnh, cô mỉm cười đáp: “Được!”

Không

ổn, không ổn rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt không thể dễ dàng vui vẻ đồng ý

như vậy được! Hoa Hồ Điệp cảm giác có người đã bị lừa!

Nhưng

mà...

“Đợi

một chút!” Hoa Hồ Điệp lớn tiếng gọi với theo hai người đang chuẩn

bị rời khỏi văn phòng.

“Làm

việc tốt nhé!” Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương không hẹn mà cùng quay

lại dặn dò.

“Làm

tốt đi, nhất định tôi sẽ cho cậu một sự ngạc nhiên bất ngờ! Yên tâm!”

An Húc Dương an ủi.

Kỷ

Hiểu Nguyệt cũng đưa lời hứa hẹn: “Mình cũng vậy”.

Hoa Hồ

Điệp đau khổ cúi đầu tiếp tục công việc, sao có vẻ... người bị lừa

lại là anh chàng vậy nhỉ?

Mà,

cái câu “Mình cũng vậy” trước khi đi của Kỷ Hiểu Nguyệt là có ý

gì?

Mặc

kệ, dù sao anh chàng cũng đã xác định phải ở đây làm việc suốt đêm

rồi!

Kỷ

Hiểu Nguyệt đáng ghét, An Húc Dương đáng ghét, Bạch Sùng Tước đáng

ghét! A... a... a...!

Lại

có tiếng bước chân vọng đến, Hoa Hồ Điệp đang định hỏi sao hai người

nói chuyện nhanh vậy, thì người xuất hiện trước mặt khiến Hoa Hồ

Điệp ta mắt chữ O mồm cũng chữ O.

Dáng

người cao lớn, bước đi vững chãi, khí chất, cử chỉ khiến trái tim

người người loạn nhịp! Đây, đây, đây không phải là Tề Hạo sao?

An Húc

Dương làm việc hiệu quả thật đấy! Nhanh như vậy đã tạo được cơ hội

rồi!