Trước
Sau

Loại cảm xúc nào chi phối lý trí ?

Ba canh giờ

qua đi

Cổ Tiếu

Tiếu không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị Tây Bằng Đinh Luân từ trong mơ

hồ gọi hồn trở về, nàng giờ phút này cảm thấy toàn thân mỗi một đốt ngón tay

đều cứng ngắc, lại nói làm người mẫu cũng không phải chuyện dễ làm gì, càng

đừng nói là khỏa thân, trống trơn nằm một chỗ mấy tiếng đồng hồ, có

bao nhiêu lạnh c*̀ng xấu hổ a.

“Còn muốn họa

bao lâu…” Cổ Tiếu Tiếu lần thứ bốn mươi bảy dò hỏi.

“Sắp” Tây

Bằng Đinh Luân khuôn mặt bất biến đáp lại.

Cổ Tiếu

Tiếu l**m l**m môi, “Ta khát …”

“Chờ

chút” Tây Bằng Đinh Luân chỉ chuyên chú vào vẽ tranh, đối với yêu cầu c*̉a

Cổ Tiếu Tiếu hòan toàn ngoảnh mặt làm ngơ.

“Ta muốn

đi nhà vệ sinh một chút “

“Nhẫn nại

đi”

“…” Cổ

Tiếu Tiếu mí mắt hơi hơi hạ xuống, Tây Bằng Đinh Luân tức khắc mệnh lệnh “Đừng

nhúc nhích”, Cổ Tiếu Tiếu thở c*̃ng không dám thở mạnh bi ai giãy dụa

trong lòng, nàng nghĩ đến một vấn đề ác liệt… Nhớ rõ xem qua một bộ truyện

tranh: hoạ sĩ bắt người mẫu bế một con mèo không được nhúc nhích, vẽ tới

mười mấy tiếng mới hoàn thành, người mẫu kích động tiêu sái tiến lên thì thấy,

trên bức họa kia chỉ có con mèo! Người mẫu nháy mắt vỡ thành từng mảnh

nhỏ, ai biết Tây Bằng Đinh Luân có phải hay không đang đùa giỡn nàng, biết

đâu vẽ nửa ngày chỉ có mỗi vĩnh hằng chi tâm ở trên tranh!

“Ngươi xác

định là đang họa ta sao?”

“Đương

nhiên, ngươi có thể chính mình xem…” Tây Bằng Đinh Luân nhất thời sửng sốt,

“Thật xin lỗi.”

“Không quan

hệ, người mù chính là người mù, ta c*̃ng không để ý, sớm đã thành thói quen”

Cổ Tiếu Tiếu hơi hơi cười yếu ớt, Tây Bằng Đinh Luân đối việc nàng mù vẫn là

tận lực tránh đề cập , từ điểm đó có thể hiểu hắn so với Tĩnh Huyền Phong

còn biết tôn trọng người khác, Tĩnh Huyền Phong căn bản đã sớm đem ba chữ

“Tiểu manh nhi” làm tên c*̉a nàng.

“Ngươi mù

đã bao lâu?”

“Khoảng 7,

8 năm trước khi xuyên qua, sau xuyên qua một tháng” Cổ Tiếu Tiếu cố ý nhắc tới

xuyên qua, nàng đang chờ Tây Bằng Đinh Luân mở miệng hỏi, dù sao ngươi một câu

ta một lời nói chuyện phiếm cho qua thời gian.

“Không thể

trị sao?” Tây Bằng Đinh Luân cẩn thận tỉ mỉ làm công tác kết thúc.

“Không thể

đi, ta cũng không rõ ràng lắm” Cổ Tiếu Tiếu thất vọng mếu máo.

“Sau này Bản

vương tìm người tới xem qua, có lẽ có thể chữa trị” Tây Bằng Đinh Luân cầm

bút có chút do dự… Nàng trong hai tròng mắt vô thần không khỏi nhiễm một tia thản

nhiên bất lực, đến tột cùng có nên vì Cổ Tiếu Tiếu vẽ một đôi mắt to hữu thần,

hay là vẫn nên giữ nguyên hương vị đặc sắc này?

… Đang

trong khi do dự , một chút ánh trăng xẹt qua đôi mắt Cổ Tiếu Tiếu, ánh sáng lộ

ra một phần hồn nhiên cùng trong suốt, Tây Bằng Đinh Luân khóe miệng giương

lên, đề bút đem cảnh tượng tuyệt vời này nháy mắt lưu lại…

“Ngươi có

thể đứng dậy ” Tây Bằng Đinh Luân thưởng thức họa phẩm c*̉a chính mình, không

khỏi vừa lòng cười cười.

Cổ Tiếu Tiếu

vừa nghe được động, vội vã duỗi người, mỏi mệt đánh cái ngáp, “Không dễ

dàng, rốt cục tự do —— “

“A, vất vả

” Tây Bằng Đinh Luân đem một ly nước trái cây đưa cho nàng, Cổ Tiếu Tiếu ngẩng

cổ một hơi uống hết, vui sướng đầm đìa nói, “Đừng khách khí, coi như ta bồi

thường cắn ngươi một ngụm kia, không cần tiêm vắc-xin phòng bệnh “

Tây Bằng

Đinh Luân không khỏi nhìn về phía cánh tay xử lý vết máu, thế này mới nhớ tới

hành động đủ loại điên cuồng c*̉a nàng lúc trước, “Ngươi cũng thật đủ

ngoan(độc) “

“Ta nghĩ

ngươi định làm cái kia với ta, cho nên ta mới có điểm kích động, hiểu lầm

hiểu lầm, ha ha” Cổ Tiếu Tiếu vừa giải thích vừa sờ vĩnh hằng chi tâm cẩn

thận tháo ra, vạn nhất làm hỏng gia đại bảo thạch c*̉a người ta, một trăm nàng

cũng đền không nổi, nhưng móc vòng cổ lại không cẩn thận vướng vào mấy

sợi tóc, nàng hơi hơi nhíu mi xoay người, “Giúp ta gỡ một chút, bị mắc”

Tây Bằng

Đinh Luân ứng thanh ngồi xuống, Cổ Tiếu Tiếu đem tóc vén qua một bên, cúi đầu

để hắn gỡ, Tây Bằng Đinh Luân gỡ móc vòng cổ ra, nhưng có vài sợi

tóc đã xoắn chặt vào, “Có lẽ phải hy sinh mấy sợi tóc c*̉a ngươi”

“Ân, túm

đi, động tác phải nhanh a, nếu không sẽ rất đau ” Cổ Tiếu Tiếu vừa nói vừa

nhe răng trợn mắt chuẩn bị thật tốt, Tây Bằng Đinh Luân vì tránh cho nàng

quá mức đau đớn, một tay giữ lấy tóc nàng, một tay kia nháy mắt giật đứt,

Cổ Tiếu Tiếu vẫn như c*̃ ngồi yên bất an chờ, không biết Tây Bằng Đinh Luân

đã đem vĩnh hằng chi tâm để vào trong hộp.

Tây Bằng

Đinh Luân đem vĩnh hằng chi tâm cẩn thận đặt vào trong tủ, khi trở lại, phát

hiện Cổ Tiếu Tiếu như trước cúi đầu chờ đợi, hắn nhẹ giọng cười, “Nhìn ngươi

vẫn là chưa ngồi đủ “

Cổ Tiếu

Tiếu híp mắt, sờ ngực thấy vật kia không còn, nàng không tự chủ được xoa

xoa mái tóc, trêu ghẹo nói, “Ngươi có phải thường xuyên giúp nữ tử tháo vòng

cổ hay không nha, động tác thực thuần thục “

Tây Bằng

Đinh Luân cười mà không nói, đi đến trước mặt nàng vươn tay, “Nếu Trấn Nam

Vương phi không phản đối, bổn vương nguyện đưa ngươi trở về phòng “

Cổ Tiếu

Tiếu đối Tây Bằng Đinh Luân đã thả lỏng cảnh giác, c*̃ng vươn tay, Tây Bằng

Đinh Luân tức khắc đón ý bắt lấy tay nàng, Cổ Tiếu Tiếu trí tạ cười nhảy

người lên, lại không biết hai chân ngồi lâu mà bị mất cảm giác đến đứng

không vững, nàng gót chân mềm nhũn nhất thời ngã về phía trước, Tây Bằng Đinh

Luân vội bước lên đỡ nàng, Cổ Tiếu Tiếu trong lúc bối rối bắt được lưng

quần hắn, vừa nghĩ sẽ đứng vững vàng, chỉ nghe “Tê kéo” một tiếng, đã đem quần

đùi của hắn kéo xuống tận … Tây Bằng Đinh Luân theo bản năng lui lại mấy bước

về phía sau, lại quên quần đùi vẫn còn vướng ở mắt cá chân, mà Cổ Tiếu

Tiếu cùng lúc đó mất trọng tâm gục ở trong ngực Tây Bằng Đinh Luân, rắc

rối nối tiếp nhau, cái trán Cổ Tiếu Tiếu cuối c*̀ng đập mạnh vào cơ ngực

kiên cố c*̉a Tây Bằng Đinh Luân——

“…” Tây Bằng

Đinh Luân khóc không ra nước mắt nằm trên mặt đất, tư thế ngã này thật quá

khó nhìn, hơn nữa hắn chỉ mặc mỗi một cái quần đùi.

Cổ Tiếu

Tiếu thống khổ ngẩng lên, “Thực xin lỗi, chân bị tê rần” nàng hai chân như

trước vô lực, đành cố bò từ trên người Tây Bằng Đinh Luân xuống dưới, mà

nàng chưa từng phát hiện là, đùi chính mình vừa vặn đang cọ ở trên bộ vị mẫn cảm

□ thuộc loại nam tính không chịu được “Ma sát”□ c*̉a Tây Bằng Đinh Luân…

Tây Bằng

Đinh Luân vì vậy nên thân thể truyền đến một trận khô nóng… Hắn đột nhiên đứng

dậy đem Cổ Tiếu Tiếu đặt nằm lên giường bên cạnh, Cổ Tiếu Tiếu phản ứng

không kịp, không khỏi khẽ kêu một tiếng, hai chân gấp khúc rơi trên mặt đất, mà

lưng lại vẫn tựa ở trên thành giường, bỗng một bờ môi ôn nhu dán lên môi

chính mình… Nàng kinh ngạc đã quên giãy dụa, khớp hàm bị mở ra khiến đầu

lưỡi Tây Bằng Đinh Luân thuận lợi xâm nhập, hắn một đôi tay tham nhập vào

trong váy của nàng, không kiêng nể gì ở giữa bắp đùi nàng v**t v*, mà nàng làn

da tinh tế mềm mại không xương, không khỏi lại khơi dậy d*c v*ng nam nhân vài

phần , Cổ Tiếu Tiếu sợ tới mức rớt xuống nước mắt, loạn đánh trên vai hắn,

cả giận nói, “Ngươi có phải nam nhân hay không a, cư nhiên lật lọng? !”

“Chính là

vì là nam nhân” Tây Bằng Đinh Luân lại hàm trụ môi của nàng, biết rõ không thể

xâm phạm thân thể Trấn Nam Vương phi, nhưng giờ đây d*c v*ng khống chế lý trí

hắn, động tác trong tay chính là dừng không được ——

“Ô ô, ngươi

này không chỉ nuốt lời mà còn là đại sắc lang…” Cổ Tiếu Tiếu bị hắn cường

thế, quần áo đã bị xé rách vất loạn khắp nơi, Cổ Tiếu Tiếu rốt cục hiểu được

nam nhân chính là dã thú, mặc kệ ngươi có phải nữ nhân kết hôn hay không, chỉ cần

thỏa mãn d*c v*ng bọn họ, ngay cả vợ hoàng đế đều dám chiếm lấy.

Tây Bằng

Đinh Luân đè nàng nằm trên giường, đối mặt với tiếng khóc bất lực c*̉a nàng tựa

hồ gọi về một tia lý trí, cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến từng đợt đập cửa

dồn dập, Cổ Tiếu Tiếu thấy hắn động tác chần chờ một lát, cấp bách từ dưới

thân hắn chui ra, nghiêng ngả lảo đảo cuộn mình ở góc tường tránh né ——

“Chuyện

gì?” Tây Bằng Đinh Luân lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Trấn Nam Vương phi đang

thất hồn lạc phách, hắn không khỏi đột nhiên rút về một tia thần trí… đôi mắt

nhiễm thượng một tầng áy náy, chính mình lực khắc chế luôn luôn tốt lắm,

đêm nay lại là làm sao vậy?

“Quốc

vương, ngài… Đã ngủ chưa?” Từ khi Cổ Tiếu Tiếu tiến vào phòng Tây Bằng Đinh

Luân một khắc kia, Hồng Hạnh vẫn bất an đứng ở cửa bồi hồi, thời điểm nghe tới

tiềng ồn ào nhỏ vụn, nàng liền không cần nghĩ ngợi vội vã gõ cửa, về phần lý

do gõ cửa còn chưa kịp nghĩ tới.

“Hồng Hạnh

cứu… Ngô…” tiếng la Cổ Tiếu Tiếu bị một bàn tay to che lại, nàng phẫn hận

đấm đá, Tây Bằng Đinh Luân trầm trầm khí, dường như không có việc gì đáp lại,

“Có việc ngày mai lại bàn, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi “

“Ân…” Hồng

Hạnh cô đơn ứng thanh, nàng không có quyền ngăn cản việc gì, người bên trong

lại không muốn nàng tiến vào.

Đợi tiếng

bước chân Hồng Hạnh biến mất ở hành lang yên lặng, Tây Bằng Đinh Luân mới thở

nhẹ buông tay ra, Cổ Tiếu Tiếu vội hút mấy khẩu dưỡng khí, lại tiếp tục

ngửa cổ muốn kêu cứu, nhưng một tiếng chưa phát ra lại bị che miệng lại… Tây Bằng

Đinh Luân hơi hơi nhíu mi, bất đắc dĩ nói, “Thực xin lỗi, mới vừa rồi là ta xúc

động , ta buông tay ra, ngươi đừng hô có được không?”

“…” Cổ

Tiếu Tiếu tâm không cam lòng không nguyện gật gật đầu, Tây Bằng Đinh Luân

lúc này mới rảnh tay, hắn ngồi ở bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, thấy nàng bộ dáng

chật vật không chịu nổi, trong mắt lại nhiễm thượng một tầng hối lỗi. Cổ

Tiếu Tiếu vơ loạn quần áo, duỗi chân một cước đá ra, mà vừa vặn đá vào

xương bánh chè c*̉a Tây Bằng Đinh Luân, “Ách…” Nàng nhất thời ăn đau ôm ngón

chân… Mà một bàn tay to lại đang hạ xuống xoa xoa chân nàng, còn cười châm

chọc, Cổ Tiếu Tiếu tức giận đến loạn đánh lên người hắn, không khỏi rớt

xuống mấy giọt nước mắt ủy khuất nói, “Ngươi không biết là chính mình thực

quá đáng sao? !”

Tây Bằng

Đinh Luân tùy ý để nàng bạo lực phát tiết bất mãn, thành khẩn gật gật đầu, “Là

thực quá đáng, thật có lỗi Trấn Nam Vương phi, ngày sau tuyệt không phát sinh

chuyện tương tự nữa, bổn vương thiệt tình thành ý hướng Trấn Nam Vương phi

xin lỗi “

“Ngươi còn

biết ta là Trấn Nam Vương phi sao? Ngươi còn dám phi lễ ta, ta liền! … Tóm lại

ngoại trừ Tĩnh Huyền Phong ta tuyệt không cho phép bản thân cùng nam nhân bên

ngoài phát sinh quan hệ thể xác!” Cổ Tiếu Tiếu trịnh trọng cảnh cáo.

“Ngươi thực

thương hắn” Tây Bằng Đinh Luân ngắt lời.

Cổ Tiếu

Tiếu giật mình, “Ta là thê tử c*̉a Tĩnh Huyền Phong, nếu gả cho hắn sẽ trung

thành với hắn” nói xong lời này, kỳ thật Cổ Tiếu Tiếu chính mình cũng rất giật

mình , địa vị tên cầm thú không bằng kia từ khi nào ở trong lòng mình thẳng tắp

thăng tiến?

Tây Bằng

Đinh Luân c*̃ng không lên tiếng sửa sang lại quần áo thực tốt, áo trong rộng

thùng thình ẩn ẩn lộ ra cơ ngực hoàn mỹ, hắn vừa quay lại thấy Cổ Tiếu

Tiếu tội nghiệp tránh ở góc tường, tóc đen xõa như thác nước, hỗn độn phân

tán ở trước ngực, hốc mắt đỏ bừng, môi hơi hơi sưng tấy, thấy thế nào cũng đều

giống như nữ tử vừa gặp rủi ro, mà ở trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ bắt buộc

người nào, chính mình sao lại rơi vào hoàn cảnh “Dục hỏa đốt người” không chịu

nổi? Hắn không khỏi nhẹ giọng cười, “Bổn vương gọi thị nữ của ngươi lại đây “

“Không cần!”

Cổ Tiếu Tiếu ngẩng đầu lớn tiếng ngăn lại, “Ta hiện tại quần áo không chỉnh,

không thể cứ như vậy đi ra ngoài, vì tránh cho lời đồn đãi chuyện nhảm rơi vào

trong Vân thành, ngươi giúp ta lấy một bộ xiêm y đi!” Nàng chỉ biết một cái đạo

lý —— trên đời tai vách có ở khắp nơi, mà nàng vốn đã bị tiêm nhiễm

bởi mấy mẩu chuyện buôn dưa trên Internet “Độc hại”, rồi nhàn thoại c*̉a bọn

tỷ muội việc hồng hạnh nhà ai lại ra tường, ai chửa hoang, ai bị bắt gian tại

giường, ai lại mất công đi lo lắng loại sự tình này sẽ phát sinh ở trên người

mình a, đã nói cổ đại truyền thông không đủ phát triển, nhưng c*̃ng không

thể để miệng đời tùy ý dèm pha.

“Thực cẩn

thận” Tây Bằng Đinh Luân nhẹ nhàng bâng quơ tất cả, trong mắt xẹt qua một tia bất

đắc dĩ… quốc vương vốn ổn trọng c*̉a Tây Long Quốc trong một khắc mất

bình tĩnh đã trở thành đồ vô sỉ c**ng b** không thành.