Trước
Sau

Thiệt tình chân ý chúc phúc ngươi

Đêm dài yên

tĩnh, toàn bộ vương phủ đều chìm vào bóng tối.

Cổ Tiếu

Tiếu nằm ngủ say ở trong tay Tĩnh Huyền Phong, khắp căn phòng chỉ có tiếng

hít thở an ổn đều đều, bao lâu rồi không được an tâm ngủ như vậy, nàng c*̃ng

không nhớ rõ… Mà an bình luôn ngắn ngủi , nàng lại bắt đầu thấy cơn ác mộng

kia——

Trong mộng

cảnh tượng vẫn như trước, rất nhiều bướm ở giữa hoa viên bay múa, rồi khi

nàng bất chợt ngẩng đầu lên, lại thấy hạng vạn cây kim đâm thẳng vào

mắt… Nàng đã không còn chắc đây là cảnh trong mơ hay là sự thật, cố gắng

trấn an sợ hãi cực độ trong lòng, không ngừng nói với chính mình nhất định phải

nhìn hết giấc mộng này, bằng bất cứ giá nào , phải đi qua được đoạn

bị kim đâm này…

Nhìn như gần

ngay trước mắt, nguyên lai lại cách xa mặt đất rất nhiều, nàng lấy hết

dũng khí, nhìn chăm chú về phía chân trời, chỉ thấy từ trên trời giáng xuống

vô số ngân châm, lúc bắt đầu chỉ thấy vài cây, nhưng chỉ chốc lát sau,

nhanh chóng ngưng tụ lại, trở thành một cái gậy thực khổng lồ, lao

về phía nàng với vận tốc ánh sáng…

Cổ Tiếu

Tiếu cảm thấy mồ hôi đã thấm ướt y phục, nàng thất hồn lạc phách nhắm chặt

hai mắt, nàng không phải bộ đội đặc chủng, cũng chưa từng chịu qua huấn luyện

cực khổ, chỉ có thể lấy phản ứng nguyên thủy nhất c*̉a con người là che

lại hai mắt, vừa nhìn qua khe hở giữa các ngón tay vừa tê thanh liệt phế

hô to, nhưng đến khi “Cái gậy to” đó tiếp cận nàng, nàng lại phát hiện nó

càng xuống thấp lại càng nhỏ bé, khi ở trước mắt lại càng mơ hồ nhỏ bé

Đột nhiên,

có cái gì đó đâm thẳng vào mắt nàng, một trận đau đớn đến tận xương

tủy khiến nàng như muốn ngất, sau đó, trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen,

hoa cỏ ong bướm đều biến mất không thấy, tất cả chỉ còn là đêm đen đến

cả năm ngón tay c*̃ng không thấy, bỗng nhiên xuất hiện một ảo ảnh mờ nhạt

sáng loáng…

“Tiểu manh

nhi mau tỉnh lại!” Tĩnh Huyền Phong bị tiếng thét chói tai của nàng làm cho

bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy nàng vẻ mặt đầy nước mắt thống khổ kêu đau.

“Ách…” Cổ

Tiếu Tiếu bị hắn lắc mạnh làm cho tỉnh lại, Tĩnh Huyền Phong thấy nàng

đã mở mắt, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, không khỏi lo lắng nói, “Gặp

ác mộng?”

Cổ Tiếu

Tiếu lòng còn sợ hãi ngồi dậy, ôm cổ hắn vô lực nói, “Kiếm củi ba năm thiêu một

giờ, ngươi vì sao lại lay tỉnh ta…”

Tĩnh Huyền

Phong không rõ cho nên nói, “Ngươi không ngừng quát to, trán còn đổ mồ hôi, chẳng

lẽ ngươi còn thích mơ tiếp?”

Cổ Tiếu

Tiếu thành thật đem hết cảnh tra tấn trong mơ nói cho Tĩnh Huyền Phong,

hắn sau khi nghe xong, tựa hồ cảm thấy có chút vô cùng kì diệu, vừa tự hỏi

vừa nhìn chăm chú vào mắt Cổ Tiếu Tiếu, bỗng nhiên mâu trung cả kinh nâng cằm

Cổ Tiếu Tiếu lên… Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy hắn đang nhéo nhéo giống như

giúp mình nặn mụn, vừa muốn mở miệng hỏi, đã thấy Tĩnh Huyền Phong bước xuống

giường cầm ngọn đèn trở về, đợi sau khi quan sát tỉ mỉ, lại dùng ngón út

xẹt qua khóe mắt Cổ Tiếu Tiếu, nghiêm túc dò hỏi, “Ngươi vừa nói cây châm

kia… là đâm vào nơi này?”

Cổ Tiếu

Tiếu vì lúc ấy rất sợ hãi nên căn bản không nhớ rõ đâm vào nơi nào, nhưng

nàng xác định là rơi xuống từ bốn phía, theo sau chính là đau đớn mãnh

liệt, “Đại khái đi, làm sao vậy? …”

Tĩnh Huyền

Phong vẫn không lên tiếng, dùng thêm lực đạo ấn xuống, “Có cảm giác gì khác

thường không?”

“Tròng mắt

cũng sắp bị ngươi ép lòi ra rồi, dù nói ta mù, nhưng tốt xấu gì c*̃ng là

để bài trí” Cổ Tiếu Tiếu vừa nói lại đột nhiên nảy ra một vấn đề, nàng

giữ hai má Tĩnh Huyền Phong nhìn thẳng vào chính mình, khẩn cấp nói, “Ta

tròng mắt ra sao? Có bị dị dạng chỗ nào không, đồng tử đồng tử! Nhìn

xem ở giữa có điểm đen nào không?”

Tĩnh Huyền

Phong ngẩn ra, nói chi tiết, “Người mù tròng mắt là khuếch tán , cho nên mới vô

thần, còn c*̉a ngươi thực tròn, vẫn chưa bị biến dạng “

Cổ Tiếu

Tiếu vừa nghe lời này, sốt sắng trong lòng rốt cục c*̃ng hạ xuống, nàng trước

kia, có một bằng hữu lúc đùa với phi tiêu không cẩn thận làm bị thương ở mắt,

trị liệu không có hiệu quả làm cho một bên mắt bị mù, nhưng thầy thuốc yêu cầu

hắn phải bỏ đi tròng mắt hoại tử nếu không mắt bên kia cũng sẽ hỏng theo,

lúc ấy nàng còn cho rằng chuyện này thực không đáng mà khóc lớn một hồi…

Nghĩ vậy, Cổ Tiếu Tiếu trong lòng lộp bộp hy vọng, này có phải thuyết

minh thần kinh thị giác c*̉a thân thể này chưa hoàn toàn hoại tử? !

Tĩnh Huyền

Phong không biết nàng đang cười ngây ngô vì chuyện gì, vỗ vỗ mặt nàng giúp hồi

hồn, “Ngươi sao vậy?”

Cổ Tiếu

Tiếu hưng phấn cười cười, thuận thế ôm hắn nằm xuống, “Không có việc gì, ngủ

đi “

“Không biết

là do ta vừa rồi mới tỉnh ngủ nên hoa mắt, hay là nguyên lai thật sự có,

ngươi ở trên khóe mắt hình như còn có một điểm đỏ rất nhỏ” Tĩnh Huyền Phong

bị nháo như vậy, hiện giờ rất khó đi vào giấc ngủ.

“Phải

không? Không rõ ràng lắm…” Cổ Tiếu Tiếu mơ hồ trả lời, “Có lẽ chờ ta mơ

hết giấc mộng này sẽ có đáp án, ta cho rằng trong mộng này hẳn là có ám chỉ

nào đó, nếu không sẽ không mơ lặp đi lặp lại như vậy”

Tĩnh Huyền

Phong vừa nghe nàng nói còn muốn tiếp tục mơ hết giấc mộng, càng quyết định

tối nay không ngủ , thứ nhất nếu nàng la to chính mình còn phải đánh thức, thứ

hai, vạn nhất nàng ở trong mộng nói mớ cái gì, hắn còn có thể hỗ trợ nghe một

chút.

Một lúc lâu

sau

—— ý tưởng

cùng sự thật luôn chênh lệch lớn như vậy.

Cổ Tiếu

Tiếu vù vù ngủ say lại không làm ầm ĩ nữa, còn Tĩnh Huyền Phong muốn ngủ

lại không dám ngủ, chống mí mắt mơ mơ màng màng, hắn càng chờ càng phiền

lòng, càng cảm thấy không thoải mái, đẩy đẩy bả vai tiểu manh nhi tỉnh, Cổ

Tiếu Tiếu buồn ngủ thật sâu, nghiêng người, tay khoát lên cổ hắn tiếp tục

đi vào giấc ngủ, mơ hồ xèo xèo ngô ngô nói, “Đừng nháo, ta đang ngủ thật

ngon…”

“…” Tĩnh

Huyền Phong thong thả trừng mắt nhìn, kéo lấy cánh tay đem cả người nàng đặt

lên trên chính mình, Cổ Tiếu Tiếu đau khổ mở mắt ra, làm một vẻ mặt khinh bỉ,

“Ngươi ngủ không được c*̃ng không để cho người khác ngủ sao?”

Tĩnh Huyền

Phong mắt mở lớn, ra lệnh, “Thị tẩm.”

“…” Cổ

Tiếu Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, nhất thời thanh tỉnh ba phần, “Thân ái ! … Đừng

như vậy được không? Đừng kéo…” Nàng lời còn chưa dứt, xiêm y mỏng trên người

đã bị ma trảo “Mở cửa”, mà Tĩnh Huyền Phong cùng Cổ Tiếu Tiếu trong nháy

mắt thay đổi vị trí, Cổ Tiếu Tiếu giờ phút này đã hoàn toàn thanh tỉnh, nàng

tay đấm chân đá không cho hắn sờ loạn, “Nửa đêm, ngươi không thấy ngủ ngon,

này không phải là chứng động kinh sao? !”

Tĩnh Huyền

Phong cười trộm không nói, mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, Cổ Tiếu Tiếu mất sức

chín trâu hai hổ mới thành công ngậm chặt đôi môi, kỳ thật cũng không có chuyện

gì to tát, nhưng nàng chính là dỗi, không thể để hắn khi nào muốn làm

chuyện cầm thú thì làm! Nàng chẳng lẽ phải luôn luôn phối hợp đi? Trong

lòng quả thật có chút ương bướng liều chết không theo.

Mà Tĩnh

Huyền Phong vẫn mím môi cười thầm, hắn đoán nàng ởt trong lòng rõ ràng đang

mắng chửi người, thậm chí còn lấy hết sức tự bảo vệ mình, lúc này mới

đắc ý thả tay ra, lật người nằm lại bên gối, “Ngủ.”

“…” Cổ

Tiếu Tiếu như tượng đá bị đẩy ngã chỏng vó vẫn không nhúc nhích, trong khi

nàng còn không hiểu đây là cái tình huống gì, thì bên kia Tĩnh Huyền Phong

đã phát ra tiếng hít thở nặng nề… Nhưng nàng, hoàn toàn không còn buồn ngủ!

Cổ Tiếu

Tiếu mắt trừng lớn, áp bức tinh thần nàng xong, hắn lại thản nhiên

nghiêng đầu đi ngủ, thật sự là cầm thú không bằng quái dị thú!

Nàng nhổm

dậy, nhẹ nhàng thân thể Tĩnh Huyền Phong nằm thẳng ra, sau đó tìm chính xác

vị trí ngực hắn… Sau đó tặc tặc cười đứng lên, thở sâu nhảy lên một cái, hung

hăng đặt mông ngồi xuống ngực hắn… Nhưng khi mông cùng ngực sắp tiến vào va

chạm thân mật, nàng lại bỗng nhiên cảm thấy mông mình bị một đôi tay nâng… Cổ

Tiếu Tiếu trong lòng kinh hô một tiếng, bên ngoài lại giả ngu sung lăng ha

ha ngây ngô cười, “Nguyên lai ngươi không ngủ nha, ta nghĩ đi nhà vệ sinh, khi

xuống giường không cẩn thận bị ngã một chút, hắc hắc hắc hắc…”

“Phải

không? Vậy ngươi làm mẫu một chút, bổn vương cũng muốn biết dùng mông đi xuống

giường là như thế nào” Tĩnh Huyền Phong sớm đoán được nàng không cam lòng bị

đùa giỡn, nhưng c*̃ng không nghĩ tới sẽ chiêu thức ngoan độc như vậy, nếu

mà thật sự ngồi xuống, tám phần tim phổi đều phun hết ra ngoài. (*ném

tông* 2 cái đứa BT này, có để cho lão gia ta ngủ ko hả, nửa đêm còn

bày đặt hú hí với nhau, chúng bay mấy tuổi rồi)

Cổ Tiếu

Tiếu khóe miệng giật giật, trong lúc vô kế khả thi hạ chỉ có thể dùng đòn

sát thủ cuối cùng, đại pháp tranh thủ đồng tình, “Ai nha nha, người ta nhìn

không thấy thôi, ô ô…”

Tĩnh Huyền

Phong nghiêm trang nói, “Khóc cũng không đừng hòng, làm mẫu nhanh chút, nếu

không ấn vào tội mưu sát chồng mà xử” (=))~)

“…” Cổ

Tiếu Tiếu nghiến răng nghiến lợi căm giận Tĩnh Huyền Phong, nháy mắt lại

chuyển qua cười to, “Ta hiện tại không muốn đi nhà vệ sinh , nếu không, hay

là cứ thị tẩm đi?” Nàng vừa nói vừa lộ ra một bên bả vai, lại còn chớp

chớp lông mi ra vẻ đáng yêu.

“…” Lần này

đổi thành Tĩnh Huyền Phong không nói gì, chiêu này còn ác hơn! (vk ck nhà

nì thực ba chấm)

※※ ※

Sáng sớm

hôm sau

Cổ Tiếu

Tiếu trước khi Tĩnh Huyền Phong tỉnh lại đã rời giường, nàng rón ra rón rén

ra khỏi phòng, bởi vì còn phải giúp Nhiễm Nhượng Hà châm cứu, đợi sau

khi tắm rửa thay quần áo xong, nàng lệnh cho nha hoàn Linh Đang đi thỉnh Nhiễm

Nhượng Hà lại đây, nhưng theo nha hoàn nói, Nhiễm Nhượng Hà miệng đáp ứng tức

khắc đến, nhưng mãi vẫn không thấy người, nàng chờ đợi hết kiên nhẫn, đành

phải ôm lấy hộp châm cứu, để nha hoàn đưa nàng đi đến khách phòng c*̉a Nhiễm

Nhượng Hà——

Nha hoàn đỡ

Cổ Tiếu Tiếu đi qua hậu viện vào trung viện, trên đường đi lại vừa vặn gặp

được quân sư c*̉a Tĩnh Huyền Phong tiến đến bái phỏng, mà lần này quân sư

đến chính là vì đem rùa thần cùng vĩnh hằng chi tâm trao lại cho Cổ Tiếu

Tiếu.

Cổ Tiếu Tiếu

sau khi hướng quân sư cảm tạ xong, quân sư liền vội vàng quay về quân doanh.

Nàng đem

vĩnh hằng chi tâm cất vào trong áo, lại sờ sờ sợi dây trên người “Lão rùa

thần”, túm lấy một đầu kéo “Lão rùa thần” tới trước mặt, rồi lại thả

nó xuống đất, nắm dây thừng ở trong viện bước chậm, sau một lát không lên tiếng

trầm tư, lại hướng nha hoàn phân phó nói, “Lại đi thỉnh Nhiễm quốc vương, nếu

hắn đến thì để hắn chờ ở trong phòng ta, ta trước ra ngoài phơi nắng một

chút… Còn có… Đi thỉnh Đinh Luân quốc vương tới gặp ta một chút…”

Nha hoàn

lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau liền đưa Tây Bằng Đinh Luân tới hoa viên ——

Tây Bằng

Đinh Luân vốn là người sống có quy luật, lúc này đã sớm thức dậy… Hắn ánh

mắt lúc này dừng trên thân ảnh hồng nhạt ở giữa bụi hoa, không khỏi nhợt nhạt

cười.

Nhưng, khi

đến gần, lại phát hiện Cổ Tiếu Tiếu cư nhiên đang dùng dây thừng kéo rùa

thần lôi đi, mà tinh quy đáng thương bị lật mai xuống đất, bốn chân giơ

thẳng lên trời…

Tây Bằng

Đinh Luân không đành lòng nhìn tiếp đành quay đầu qua một bên, “Trấn Nam

Vương phi… Tìm ta?”

“A? … Ngươi

đã đến rồi” Cổ Tiếu Tiếu vì suy tư quá mức nhập tâm nên cũng không chú ý có

người tới gần, rất nhiều lời kịch vừa nghĩ ra lại trong lúc nhất thời khẩn

trương mà quên mất.

Tây Bằng

Đinh Luân thấy nàng một bộ dường như muốn nói lại thôi, cố tình trêu chọc

nói, “Không nghĩ tới tinh quy này còn có thể sống “

Cổ Tiếu

Tiếu hớ hớ cười nhấc dây thừng trong tay lên, lại thấy rùa thần lắc lư giữa

không trung chuyển động thong thả 360 độ, nàng hồ ngôn loạn ngữ nói, “Đúng vậy,

ta đối xử với lão rùa thần rất tốt, không thấy ta đang dắt rùa sao”

“…” Tây Bằng

Đinh Luân dở khóc dở cười thở dài, nghe nói qua dắt chó dắt ngựa đi dạo,

còn dắt rùa thì thực là lần đầu thấy.

“Cùng nhau

đi dạo một chút đi, buổi sáng không khí thật tốt” Cổ Tiếu Tiếu mất tự nhiên

nói, không có mục tiêu đi về phía trước… Tây Bằng Đinh Luân mâu trung cả

kinh, vội vàng chạy theo, nhưng đã không kịp giữ chặt nàng, không cần nghĩ

ngợi giơ tay che ở trước mặt nàng, Cổ Tiếu Tiếu khuôn mặt nhất thời chạm

vào lòng bàn tay ôn nhu, nàng kinh hô một tiếng, mũi chân đã chạm vào một vật

cứng, theo bản năng lấy tay sờ sờ, hóa ra là một cái cây to đang sừng sững ở

trước người nàng…

Tây Bằng

Đinh Luân thấy nàng vẫn không nhúc nhích dừng chân bất động, bả vai bỗng

nhiên run nhè nhẹ, mà trong lòng bàn tay lại bị những giọt nước mưa làm ẩm

ướt… Hắn không khỏi thu hồi lòng bàn tay nhìn nhìn… Là một giọt một giọt nước mắt

loang loáng, Tây Bằng Đinh Luân lo lắng kéo hai vai nàng xoay lại, ôn nhu

nói, “Xảy ra chuyện gì?”

Cổ Tiếu

Tiếu trong lòng có chút là lạ, không biết nên nói cái gì, kỳ thật nàng

trước khi gặp Tây Bằng Đinh Luân đã suy nghĩ rất nhiều đối sách, hảo ngôn khuyên

bảo, nhõng nhẽo cứng rắn cự tuyệt, đàm luận lợi hại, thậm chí còn muốn lôi

cảm tình c*̉a Tĩnh Huyền Phong cùng nàng ra làm lợi thế, nhưng giờ phút này lại

thầm nghĩ thiệt tình xin lỗi…”Nam nhân săn sóc ôn nhu giống như ngươi vậy… Lại

bị ta cô phụ… Trong lòng rất khó chịu” nàng hít hít mũi, lại cúi đầu thật

sâu, “Thực xin lỗi Tây Bằng Đinh Luân, thực xin lỗi…”

Tây Bằng

Đinh Luân run sợ hồi lâu, hắn từ lâu đã biết chuyện tình này chắc chắn

sẽ không có kết quả, nhưng tình cảm, quả thật không thể khống chế, vẫn

còn có chút mơ tưởng quá phận, tuy c*̃ng muốn gạt bỏ Trấn Nam Vương phi

ra khỏi đáy lòng, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng lại cảm thấy tất cả

đều đã quá sâu không thể cứu vãn… Hắn không cần Trấn Nam Vương phi thấy

có lỗi vì tội danh có lẽ có, xin lỗi so với trực tiếp cự tuyệt hắn, còn

cảm thấy đau hơn.

Hắn nhẹ

nhàng lau đi nước mắt trên má nàng, ra vẻ bình tĩnh nói, “Ngươi sao lại phải

xin lỗi? Ta chưa bao giờ yêu cầu ngươi thay đổi chuyện gì, này là sai lầm của

ta, vốn tưởng rằng, ta đã cẩn thận đem thiệt tình giấu kín, nhưng vẫn như

trước khiến cho ngươi cảm thấy khó xử, ta, hôm nay sẽ lập tức rời đi, tái kiến

, Trấn Nam Vương phi…” Nói xong, Tây Bằng Đinh Luân ẩn nhẫn đau đớn tột đỉnh

xoay người rời đi…

“Đợi chút,

Tây Bằng Đinh Luân! Có đồ vật này không nên thuộc về ta…” Cổ Tiếu Tiếu

vươn hai cánh tay ở trong không khí huơ huơ, nhưng đằng trước chỉ toàn là

hắc ám, hắn đến tột cùng ở đâu a?

… Kỳ thật,

Tây Bằng Đinh Luân vẫn đứng ở trước mặt nàng, tay nàng ở rất gần… nhưng lại

sờ không tới, tựa như đoạn tình cảm này vốn không nên phát sinh, không có

duyên phận.

Nhưng vô luận

Cổ Tiếu Tiếu kêu gọi như thế nào, cuối cùng, Tây Bằng Đinh Luân vẫn lựa chọn

im lặng rời đi, rời đi thật thản nhiên, thậm chí khóe miệng còn lộ ra một tia

tươi cười chúc phúc… Tâm c*̉a hắn đã ở lại trên người nàng, hắn còn cần vĩnh

hằng chi tâm làm gì đây? … Cổ Tiểu Tiểu, lưu lại làm kỷ niệm đi, tự nhiên

giống như bằng hữu tặng lễ vật tân hôn đi, tái kiến, mà lúc này đây, thật ra

là phải nói vĩnh biệt.

Hoặc là

nói, cùng đoạn tình cảm hồn nhiên này chính thức nói lời từ biệt, bất quá, một

khi Trấn Nam Vương phi gặp nạn, hắn nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ, nhưng

đương nhiên, hắn cũng không hy vọng sẽ vì thế mà gặp mặt.

Đời này,

Tây Bằng Đinh Luân thiệt tình chúc ngươi cùng Tĩnh Huyền Phong hạnh phúc, kiếp

sau, sẽ có một nam nhân không còn tên là Tây Bằng Đinh Luân, nhưng vẫn như

trước cố chấp mang theo tình cảm chân thành này, nhất định phải gặp được

ngươi trước.