Trước

Bước vào Đông Thấm Quốc tìm phu quân

Cổ Tiếu

Tiếu dưới sự trợ giúp c*̉a Đại Ngưu, Tiểu Ngưu đã đến được biên cảnh Đông Thấm

Quốc, Tiểu Ngưu tuy là nam tử, nhưng tâm tư tinh tế, dọc theo đường đi luôn chiếu

cố Cổ Tiếu Tiếu cẩn thận, còn Đại Ngưu thì ở trên đường thu thập tình

hình mới nhất, mà Cổ Tiếu Tiếu lấy địa vị Vương phi kiêm chủ nợ chiếm hết

ưu thế, cơm đến há mồm, quần áo đến… tự mình mặc. (=”=)

“Đại Ngưu,

chúng ta còn cáchkinh thành xa lắm không?” Cổ Tiếu Tiếu vén màn che lên cười

tủm tỉm hỏi, vừa nghĩ đến sẽ nhanh chóng được gặp lại Tĩnh Huyền Phong,

khóe môi không dấu được cười đến dị thường sáng lạn.

“Hồi bẩm

Vương phi, tiểu nhân vừa rồi hỏi thăm qua, tới buổi trưa liền có thể tới chủ

thành Đông Thấm Quốc ” Đại Ngưu tiếp tục lái xe, Tiểu Ngưu nhìn khắp bốn phía

toàn là rừng chuối, nghi hoặc nói, “Ca, nơi này sao lại không có đường

lớn? Sợ là đi nhầm đi?”

“Đông Thấm

Quốc xung quanh đều là rừng cây, khác với thành trấn bình thường, dân

chúng đại bộ phận đều ở trong nhà trên cây”

“Ngao ngao

ngao… Vượn người thái sơn!” Cổ Tiếu Tiếu hoa chân múa tay vui sướng ngồi vào

bên người Đại Ngưu, trong không khí hỗn loạn mùi lá cây thơm ngát, bên tai truyền

đến giai điệu chim chóc tuyệt vời, nàng chu miệng lên thở dài, “Thực muốn nhìn

một chút a… chim hót hoa thơm, ô ô…”

“…” Đại

Ngưu, Tiểu Ngưu khó xử c*̀ng nhìn nhau một cái, “Vương phi đừng thương tâm,

ngài không nhìn thấy chưa biết chừng còn là phúc khí “

“Ân? Vì sao

lại nói như vậy?”

“Chim chóc

ở đây đều có hình thù kì quái a, đỏ thẫm lam đậm vàng chanh, mỏ vừa

to lại dài, không giống với chim sẻ nhỏ nhỏ c*̉a chúng ta, còn có sâu cũng

cực kì xấu, vỏ ngoài trong suốt còn có thể nhìn thấy cả lục phủ ngũ tạng,

nôn…” Tiểu Ngưu che mồm chui vào trong xe, hắn thực không muốn nói tiếp

đâu, mất công làm chính mình thấy ghê tởm .

Cổ Tiếu

Tiếu nghe thế liền nhíu mày, “Ngươi nói là vẹt đi? Động thực vật ở rừng mưa

nhiệt đới quả thật là không giống với chỗ chúng ta, màu sắc đa dạng hình

thù kỳ quái, bất quá cá cảnh nhiệt đới rất đẹp a” nàng c*̃ng bò theo vào

trong xe, từ trong bọc hành lý lấy ra một lọ tinh dầu, “Ta c*̃ng có chuẩn

bị ít thuốc, bôi lên người phòng muỗi đốt”

Tiểu Ngưu

thụ sủng nhược kinh tiếp nhận bình thuốc, hai huynh đệ bọn họ trước khi đầu

quân vào Vân thành là gia đinh trong phủ Đại hoàng tử, sau Đại hoàng tử lại cố

ý đưa hai người bọn họ cho Tĩnh Huyền Phong, bọn họ sống luôn phải nhìn

xem sắc mặt c*̉a chủ nhân, nên thấy Cổ Tiếu Tiếu có thái độ thích ứng

rất nhanh trong mọi tình cảnh đều cảm thấy nghi hoặc, “Vương phi ngài… Đối

chúng tiểu nhân thật tốt “

Cổ Tiếu

Tiếu hớ hớ cười, “Suy bụng ta ra bụng người thôi, ta là một cái người mù,

trên đường ít nhiều đều được hai huynh đệ các ngươi chiếu cố “

“Hầu hạ

Vương phi là chuyện nên làm, ngài quả thật cùng với chủ tử (ý chỉ Tiểu

Phong sến súa ý) bất đồng “

“…” Cổ

Tiếu Tiếu chỉ cười không nói, nàng nếu từ nhỏ sống ở trong thâm cung đại viện

đương nhiên sẽ không giống như bây giờ, mà cho dù chính mình có muốn giả

vờ cao quý thanh lịch c*̃ng không dễ dàng. Nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc

trọng yếu, “Vào thành trước tiên phải lén tìm hiểu tin tức gần đây, nếu

Vương gia gặp rủi ro tất tạo thành náo động, nhưng chúng ta c*̃ng không thể

ngu ngốc mà chui đầu vô lưới “

“Vâng” Tiểu

Ngưu ứng thanh, lại cao thấp đánh giá Cổ Tiếu Tiếu, “Vương phi, vì an toàn

c*̉a ngài, tốt nhất là nên nữ phẫn nam trang vào thành “

“Ý kiến

hay, vẫn là Tiểu Ngưu thận trọng” Cổ Tiếu Tiếu giơ lên ngón tay cái khen ngợi.

Nàng một lòng nghĩ mau chóng gặp lại Tĩnh Huyền Phong, càng tới gần thành Trấn

càng không thể kiềm chế được phấn khởi, nàng âm thầm hạ quyết tâm, lần này nếu

có thể thuận lợi gặp lại Tĩnh Huyền Phong, nàng sẽ không bao giờ cách xa

hắn nữa, cho dù là phải sống những ngày tháng ít ỏi, cũng sẽ cảm giác

thực hạnh phúc. (nữ nhân lớn đúng là ko thể giữ mak)

※※ ※

Đông Thấm

Quốc tường thành đều được làm từ những thân cây ngàn năm, chim chóc tự

do đậu trên đó làm tổ, hai ba nhóm tăng lữ ở trên ngã tư đường tụng kinh,

hoá duyên, khiến cho người ta cảm thấy được trở về đất Phật Tổ.

Tiểu Ngưu

tùy tiện đi vào một cửa hàng tìm hiểu tin tức Trấn Nam Vương, chưởng quầy vừa

thấy hắn liền nhiệt tình tiến lên, “Tiểu ca ngươi là người Hán sao? Muốn

mua loại độc dược thế nào cứ việc mở miệng, tiểu đ**m cái gì cần có đều có nga

“…” Tiểu

Ngưu không được tự nhiên cười cười, nói nơi này dân chúng mời mọc buôn bán độc

dược c*̃ng giống y như tiểu nhị tửu quán tiển đ**m.

Lúc này, Đại

Ngưu đem ngựa kéo vào một khách đ**m rồi mới tiến vào cửa hàng c*̀ng

Tiểu Ngưu, Cổ Tiếu Tiếu đã đổi qua nam trang mộc mạc màu nâu, đầu đội nón

che nắng mà Tiểu Ngưu bện.

Cổ Tiếu

Tiếu trong lúc vô tình đụng tới vật gì đó lạnh như băng, vì thời tiết nóng bức,

nàng không khỏi s* s**ng thêm mấy cái, thuận miệng hỏi, “Vừa mềm vừa lạnh

sờ thật thoải mái, đây là cái gì?”

“Tiểu ca biết

nhìn hàng a, đây là miếng da rắn tốt nhất c*̉a tiểu đ**m, hôm nay vừa đưa tới

còn chưa kịp xử lý” chủ quán vẻ mặt tươi cười, nắm tay Cổ Tiếu Tiếu lên sờ

tiếp vào, “máu rắn, hàng mới cực thượng đẳng!” (Đú đởn thiếu gia: có

da gấu trắng ko? Lông phải thực dài, thực mềm a, sờ hảo sướng)

“…” Cổ

Tiếu Tiếu nhất thời rút tay về, cười so với khóc còn khó coi hơn, “Ha ha, quả

thật là thứ tốt, chủ quán nên giữ lại, nên giữ… Ta chỉ muốn mua một chút

thuốc chống muỗi thôi” nàng vừa nói vừa vò đầu bứt tai bày ra bộ dạng toàn

thân đều ngứa, “Đông Thấm Quốc địa linh nhân kiệt đều hảo, chỉ là muỗi cắn

người thực nhiều, có phải là chuyên môn khi dễ chúng ta ngoại nhân hay

không a…”

Chủ quán

mang tới mấy bình tinh dầu đưa cho Cổ Tiếu Tiếu, mồm mép sang sảng cười,

“Tiểu ca da thịt mềm mại đương nhiên sẽ bị muỗi chích nhiều a, chúng ta

dân bản xứ hàng năm đều ăn thịt rắn, hiệu quả phòng ngừa trùng cắn rất rõ

rệt “

Cổ Tiếu

Tiếu hơi c*́i người nói lời cảm tạ, lại nói bóng nói gió, “Này trong thành rất

ít người Hán đi, các ngươi dân bản xứ có thể ma cũ bắt nạt ma mới hay không?”

“Sẽ không

nha, người dân Đông Thấm đều rất nhiệt tình hiếu khách, thật là rất ít gặp

qua người Hán, bất quá một thời gian trước đã có mấy nam nhân tới đây, nhìn

qua hình như là quan to”

Lời này vừa

nói ra, Tiểu Ngưu vội vã tiến lên từng bước, “Bọn họ đi nơi nào ?”

“Thật có lỗi,

cái này ta không biết” chủ quán hàm hồ đáp lại, sau đó quay đi bận rộn tiếp

đón khách nhân khác.

Cổ Tiếu

Tiếu kéo kéo cổ tay Tiểu Ngưu ý bảo rời đi, chỉ cần dân chúng Đông Thấm quốc

không có thành kiến với người Hán là đến rồi, mà thực chất tính trong lời

nói đã có chút ẩn ý .

Sau khi Cổ

Tiếu Tiếu một đường hỏi thăm, mới biết nơi này là quốc gia nữ chủ ngoại nam

chủ nội, các nữ nhân lên núi hái thuốc, luyện độc, chi phối chi tiêu hằng ngày,

còn nam nhân ở nhà chăm đứa nhỏ nấu cơm, đợi khi thê tử về nhà, trượng phu phải

đem đồ ăn nóng hầm hập dọn lên trên bàn, thê tử tâm tình không tốt tùy thời có

thể động tay động chân đối với trượng phu, còn trượng phu chỉ có thể nén giận

cười làm lành… Cổ Tiếu Tiếu trong mắt loạn chuyển, này chẳng lẽ là đất nước

nữ quyền trong truyền thuyết? Tĩnh Huyền Phong tính tình hỏa bạo kia có thể

chịu được uất khí này sao?

Bọn họ ba

người ngồi ở trong một trà quán uống trà lạnh tiện thể lắng tai nghe dân

chúng chung quanh nhàn thoại việc nhà, lúc này, hai vị binh lính tuần tra Đông

Thấm Quốc đi vào, trong đó có một người nói nhỏ, “Trong cung tối hôm qua xảy

ra hỏa hoạn, một mồi lửa liền thiêu hủy toàn bộ trùng thảo nữ vương bệ hạ

nuôi dưỡng, nữ vương bệ hạ giận dữ lập tức ra lệnh đem thị vệ liên can thất

trách đi hỏa thiêu “

Mà vị binh

lính kia hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc, “Có bắt được phóng người hỏa không?”

“Không rõ

ràng lắm, bất quá, nữ vương bệ hạ tựa hồ vẫn chưa tìm ra thủ phạm, nghe nói chỉ

xử lý nghiêm khắc những người bỏ bê nhiệm vụ, ai, mười người toàn vì thế

mà toi mạng “

Cổ Tiếu

Tiếu thần kinh buộc chặt, cẩn thận nghe… Nghe qua chuyện này có thể thấy Độc

Thấm Tâm là một nữ nhân lãnh khốc vô tình, vì một gian phòng sẽ giết mười mấy

người để trút giận, nghĩ vậy nàng nhất thời cả kinh, Tĩnh Huyền Phong không

phải đã bị nàng làm thịt rồi chứ? !

“Chúng ta

đi, thẳng đến vương cung Đông Thấm Quốc ” Cổ Tiếu Tiếu trong lòng không yên

đứng lên, chỉ mong Tĩnh Huyền Phong đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc

này đã không còn quan tâm phía trước có phải có cạm bẫy hay không, mà cho dù

có là hố lửa, nàng cũng phải nhắm mắt mà nhảy xuống. Mà Đại Ngưu, Tiểu Ngưu vẻ

mặt cũng trở nên khẩn trương, bọn họ không hẹn mà cùng thay Trấn Nam Vương lo lắng.

Cùng lúc

đó, trong vương cung Đông Thấm Quốc

“Nữ vương bệ

hạ, mấy tên thị vệ kia khi nào thì giả ra pháp trường?” Đại thần tất cung tất

kính dò hỏi.

Độc Thấm

Tâm còn chưa mở miệng, Tĩnh Huyền Phong đã đi vào đại sảnh cung điện, Độc Thấm

Tâm thấy Tĩnh Huyền Phong bừng bừng khí thế, giương tay lên lệnh đại thần

lui ra, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nâng lên đôi mắt đẹp, “Trấn Nam

Vương, có gì chỉ giáo?”

Tĩnh Huyền

Phong chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp c*̉a Độc Thấm Tâm, hiển nhiên mục đích của

nàng c*̃ng không phải là giết người, chính là muốn giết một đám nhận tội

thay cho hắn xem thôi, huống chi, hỏa thiêu so với chém đầu còn tàn nhẫn

hơn, “Bổn vương đối với ngươi, đã không còn lời nào để nói “

Độc Thấm

Tâm chậm rãi quay đầu qua một bên… Tĩnh Huyền Phong bộ dáng cố chấp như trước

vẫn liều chết không theo, giờ này ngày này, nàng đã không biết chính mình có

còn muốn một lòng muốn gả cho Tĩnh Huyền Phong nữa hay không, có lẽ bọn họ thật

sự không thích hợp làm phu thê, nhưng việc đã đến nước này nàng đã không thể

thu tay lại được nữa.

“Trấn Nam

Vương, lời nói này tuy có chút bất kính, nhưng ngài đang trong cơn nguy

kịch, không bằng trước tiên tự lo cho bản thân minh đi”

Tĩnh Huyền

Phong không khỏi cười nhạt, “Bổn vương có phải đối với ngươi quá khách khí

hay không? Bổn vương thấy ngươi chỉ là một cái nữ nhân nên mới hết lần

này tới lần khác nhường nhịn, tựa hồ lại càng khiến ngươi muốn diễu võ

dương oai”

Độc Thấm

Tâm kiêu ngạo hỏi ngược lại, “Ngài không muốn nhẫn nhịn nữa thì định làm

thế nào đây?”

Tĩnh Huyền

Phong nhìn nàng cười đầy thâm ý, “Đông Thấm Quốc quả thật không giỏi dụng

binh, phòng bị lơi lỏng, ngươi có thời gian chế ngạo bổn vương nhàn rỗi,

không bằng tự mình đi biên cảnh tìm hiểu một chút xem sao” kỳ thật Tĩnh Huyền

Phong trước khi rời khỏi Vân thành đã làm tốt công tác chuẩn bị, một khi hắn

thả ra khói báo động, đại quân Trấn Nam Vương đóng ở biên cảnh sẽ xông vào

Đông Thấm Quốc.

Độc Thấm

Tâm c*̃ng từng nói qua một câu rất hợp với ý hắn, thà làm ngọc vỡ, bất

quá, hắn luôn muốn cho Độc Thấm Tâm một cơ hội, dù sao khi dễ nữ nhân c*̃ng

không phải là tác phong c*̉a hắn, hơn nữa hắn không muốn làm to việc này,

nhưng nàng lại như trước cố chấp bướng bỉnh, nếu cứ dây dưa như vậy thì

đànhải ph lấy vũ lực ra kết thúc thôi.

Độc Thấm

Tâm nghe vậy liền ngẩn ra, tựa hồ có chút khó có thể tin, “Trấn Nam Vương đã dẫn

đại quân đến biên cảnh Đông Thấm Quốc?” Tĩnh Huyền Phong cư nhiên vô thanh vô tức

đem đại quân kéo vào Đông Thấm Quốc, thế nhưng nàng một chút c*̃ng chưa phát

hiện.

” Độc Thấm

Tâm ngươi nên làm rõ một sự kiện, bổn vương c*̃ng không phải là sợ ngươi,

ngươi là người gây hấn trước, dùng tánh mạng bổn vương để áp chế, bổn

vương sớm nên ra lệnh tiêu diệt Đông Thấm Quốc, nhưng ngươi lại nói ra điều

kiện làm bổn vương dở khóc dở cười, trong thâm tâm ta vốn cho rằng ngươi trong

lòng không thực sự tà ác, nhưng ngươi lại không biết hối cải hết lần này

tới lần khác chọc giận bổn vương” Tĩnh Huyền Phong mặt không chút thay đổi

giơ lên ba ngón tay, “Lại cho ngươi ba ngày, tồn vong Đông Thấm Quốc ngay trong

tay ngươi, nghĩ cho kĩ đi”

Độc Thấm

Tâm thẫn thờ ngồi xuống, là nàng suy nghĩ quá mức đơn giản sao? Vốn tưởng rằng

nước chảy thành sông, đâm lao phải theo lao… Xem lại trí nhớ xa xưa, dã tâm mẫu

hậu năm đó… Lợi dụng kim sí cửu cửu quy áp chế hoàng đế đương triều, vọng tưởng

chiếm cứ một phương, ai ngờ hoàng đế nhất quyết không chịu khuất phục điều

kiện này, lại còn vạn hạnh gặp được cao nhân giải độc, còn mẫu hậu thì

rơi vào tuyệt vọng, vì không chịu nổi đả kích nên uống thuốc độc tự vẫn.

Năm đó Độc

Thấm Tâm còn nhỏ lên kế thừa vương vị, đối với cái chết c*̉a mẫu thân hoàn

toàn không biết gì cả, cho đến khi nàng đủ mười tám tuổi, mới tiến vào mật thất

Trần Phong đọc di chúc c*̉a mẫu thân để tìm ra đáp án, chân tướng rõ

ràng khiến nàng rung động không thôi, cho dù Ngô đế khoan hồng độ lượng không

hề gây khó dễ Đông Thấm Quốc, nhưng chuyện này đã tạo thành một khối tâm

bệnh, mà nàng đã thề sẽ đem bí mật không thể cho ai biết này chôn kín ở dưới

đáy lòng, vì muốn Đông Thấm Quốc bốn bề an ổn, nàng mới lựa chọn Tĩnh Huyền

Phong, Tĩnh Huyền Phong thứ nhất là hoàng tử, thứ hai gan dạ sáng suốt hơn người,

nhưng không ngờ lại một lần nữa giẫm lên vết xe đổ đem Đông Thấm Quốc đẩy

vào hiểm cảnh.

Nàng trăm

ngàn lần suy nghĩ c*̃ng không ra… Chẳng lẽ hoàng tộc người Hán, ai c*̃ng

không sợ chết sao?

Độc Thấm

Tâm rơi vào thế khó xử ấn ấn huyệt thái dương, giờ phút này, cho dù nàng có

thay Tĩnh Huyền Phong giải độc, mà phương pháp giải độc này nói ra, chắc chắn

sẽ khiến hắn nghi ngờ, có lẽ còn cho rằng nàng bụng dạ khó lường.