Trước
Sau

Chương 38

Hu hu, làm ơn có ai tốt bụng đuổi tên này ra khỏi phòng đi,

mà làm gì có ai chứ, bây giờ chắc con hổ nào thấy hắn cũng phải cánh xa tám thước,

không dám đến gần. Từ bao giờ mà hắn trở nên đáng sợ như thế này vậy? Nhưng mà

hắn giận cái gì chứ, tôi bị thế này là tại hắn mà, tôi mới là người dùng cái giọng

âm trầm đấy với hắn chứ. Nhưng mà, hu hu, tôi không dám đâu, bây giờ hắn đáng sợ

lắm, hu hu. Bây giờ tôi còn sợ hắn hơn sợ ma nữa, mà có khi ma cũng sợ hắn lúc

bây giờ mất. Cái con người này luyện được chiêu “áp bức thần chưởng” từ bao giờ

vậy? Tôi cũng muốn đi luyện!

- Cô có bị ngu không mà lại để bọn nó đánh hả? Lại còn bị

thương đến thế này? Não cô từ não người biến thành não heo à?

Hắn đập tay cái “rầm” xuống cái bàn bên cạnh giường tôi là mọi

thứ trên đó như là biết được sự tức giận của hắn mà… không cần chạm vào cũng tự

rơi. Mọi người ai cũng lo lắng muốn xông vào giải cứu tôi nhưng mà khổ nỗi chẳng

ai dám vào cả. Đấy là cái thể loại gì hả? Nhát như cáy!

- Hạ… hạ hỏa đi! Lỗi… lỗi là tại t… tôi… sơ suất, hề hề, bọn

nó chụp th… thuốc mê ý mà.

Tại sao tôi càng ngoan ngoãn nói sự thật thì cái không khí

xung quanh nó càng tồi tệ hơn vậy? Ôi mẹ ơi, khó thở quá, sắp chết, sắp chết rồi,

quái, sao mãi chưa chết, chết nhanh lên. Tôi thề với cái bóng đèn bằng chưa bao

giờ tôi muốn chết như thế này, nhất là khi hai con mắt của hắn nhìn tôi chăm

chú đến nỗi làm tôi tưởng tượng ra khung cảnh rằng thì là một lát nữa nó sẽ chiếu

ra tia laze đâm thủng người tôi mấy cái lỗ, thật đáng sợ mà.

- Bọn nó đánh cô như thế nào?

- T… tôi là bị ngất nha!

- Khi cô tỉnh thì bọn nó đánh cô như thế nào?

Cậu hỏi để làm gì a? Nhìn cái mặt như muốn giết người diệt

khẩu như cậu thì làm sao mà tôi nói được chứ? Tôi nói ra cậu giết tôi thì sao?

Tôi yêu đời lắm, trừ lúc này ra thì lúc nào tôi cũng yêu đời cả.

- Ực, bọn nó… chính là… thì đó… là thế đó!

- Chính là gì? Là thế nào?

- Cậu xem phim thì cậu thấy đó giật tóc này thì tát này thì

đá thôi.

Tôi nói liền một mạch rồi ôm ngực thở vì hết hơi, hơ hơ,

hình như sắc mặt hắn ngày càng kém thì phải, bây giờ Diêm Vương cũng không đáng

sợ bằng hắn mất.

- Thế có đau không?

- Dạ có ạ.

- Thế thấy hối hận chưa?

- Dạ chưa ạ.

Hối hận cái gì? Hỏi cụt lủn như vậy thì ai mà hiểu được chứ.

Nhưng bây giờ mà hỏi lại thì khả năng tôi bị đau tim do ai đó chắc phải cao đến

99,999999…% mất. Tóm lại thì là… trả lời bừa là giải pháp tốt nhất.

- Không ở trong bệnh viện nữa, về nhà tôi dưỡng bệnh!

- Không đ…

Ôi mẹ ơi, tôi còn chưa nói hết câu thì đã bị cái bản mặt Thần

Chết của hắn dọa cho hồn vía bay bằng sạch, để lại mỗi cái xác bơ vơ. Nhưng dù

thế nào thì ông bà cũng từng có câu “nam nữ…” gì gì đó bất thân, mặc dù bây giờ

cái câu đó đã có rất nhiều bản chế khác nhau, hơ hơ. Cơ mà tôi là con gái, tôi

không thể về ở cùng một cái nhà với một thằng con trai được đâu, hu hu, điều đó

là bất khả thi, hu hu, có ai can đảm nói cho hắn biết đi!

- À… tôi nghĩ là không cần vậy đâu, Châu có thể ở nhà t… t…

t…

Con Linh nó đúng là một người bạn tốt mà, nhưng đang tốt thì

cũng ngậm chặt miệng lại, cúi gằm mặt xuống đất do bị tên ác ma kia lườm cho một

cái cắt da cắt thịt. Nhưng không sao, con bé đó đã dám đứng lên để bảo vệ cho

tôi, tôi yêu nó quá, nhưng nếu nó nói hết câu thì tôi còn yêu nó hơn.

- Tôi đi ra làm thủ tục xuất viện cho cô ta, còn cô tiểu thư

vui lòng nhờ ai đó sắp xếp hành lí của cô ta hộ tôi đi.

Nói xong tên đó đá cái cửa rồi đi ra ngoài, khi đi ra đến cửa

thì lườm tất cả cái đống bác sĩ y tá một lượt làm ai ai mặt cũng tái mét, thở

cũng không dám thở. Khi bóng hắn đã khuất, tất cả mọi người lúc ấy mới “phù mà

thở ra một hơi, nhưng khuôn mặt vẫn khiếp sợ nhìn về phía bóng hắn đã khuất.

- Hắn lúc nào cũng đáng sợ vậy sao?

Con Linh người vẫn còn run lẩy bẩy, mặt xám xịt mà hỏi tôi với

giọng điệu run sợ, khổ thân con nhỏ, từ bé đến giờ còn chưa ai nói nặng một câu

với nó, à trừ tôi ra, tôi nói suốt, mà bây giờ lại bị một thằng con trai lườm

cho đến không thốt ra được lời nào thì hoảng loạn là đúng. Tôi còn sợ chứ nói

gì đến nó.

- Không, hôm nay là lần đầu tiên tớ thấy đấy.

- Ở nhà hắn cậu sống tốt nhé, nhớ là phải đảm bảo tính mạng,

hắn ta mà có lên cơn cuồng sát thì phải gọi điện ngay cho tớ nghe chưa. Trong

phòng lúc nào cũng phải giấu ít nhất năm con dao ở những chỗ dễ lấy nhất xung

quanh căn phòng để cho dù cậu đang ở vị trí nào thì cũng có thể phản kháng nghe

chưa. Còn nữa, lúc nào cũng phải mang ít nhất một con dao gấp bên người nghe

chưa, những chỗ cứa vào dễ chết như cổ tay rồi cổ thì phải bảo vệ thật tốt đấy

biết chưa…

Cho đến bây giờ thì tôi mới được biết một sự thật rằng con

Linh bị bệnh hoang tưởng, và có lẽ là nặng đến không thể chữa nổi rồi. Nó làm

như là tôi vào sống trong nhà của sát thủ không bằng, mà có khi thế thật. Nhưng

làm gì đến nỗi phải trang bị dao kéo đầy đủ thế chứ, chỉ cần một con dao gấp

trong túi và hai con dao để trong phòng là được rồi mà. Sau khi con Linh nó lải

nhải một thôi một hồi nào là phải dấu dao ở đây, để dao chỗ này, thuốc xổ cất

đây, dây trói để kia thì cuối cùng nó cũng tha cho hai cái lỗ tai bé nhỏ, đáng

thương của tôi. Tự nhiên nó lại phát khùng nắm chặt lấy hai tay tôi, mắt sáng

long lanh, kiểu này là sắp nhờ vả gì đây mà.

- Nhưng đến đấy thì cậu chụp cho tớ mấy cái ảnh độc của cậu

ta nha, há há há. Lũ con gái trường tớ hâm mộ cậu ta lắm, bán ảnh của cậu ta

thì nhiều tiền phải biết. Đây, cầm cái này mà chụp.

Nói xong nó dí cho tôi một cái máy ảnh canon vào tay dù tôi

chưa có đồng ý. Rồi lại nhảy bổ vào ôm chầm tôi, miệng thì liên tục “yêu cậu,

yêu cậu,…” nó có nhớ rằng tôi là bệnh nhân không đấy, siết gì mà siết chặt thế

hả trời?

- Hai người chia tay nhau xong chưa?

Nghe thấy giọng nói trầm trầm của tử thần, tôi và con Linh mặt

tái mét lại, run sợ mà buông nhau ra nhưng vẫn nắm chặt tay nhau. Tôi liên tưởng

đến mấy bộ phim Hàn Quốc nha, cảnh tình yêu bị chia cắt ấy.

- Nhanh lên!

Và giọng nói đó lại vang lên làm cả tôi lẫn con Linh đều đồng

thanh.

- Dạ vâng ạ!

Và phải nói thật là sau đó hắn bế tôi và tôi không biết gì nữa

cả, bởi vì… vì sao thì tôi cũng không có biết. Tôi chỉ biết là bây giờ tôi đang

ở trong một cái căn phòng đẹp đẹp, to to, sơn màu tím dịu nhẹ, tôi ngồi trên

cái giường cũng to to có chăn đệm màu tím đậm. Ở trong phòng có cái cửa kính to

đùng, có thế ngắm được phong cảnh bên ngoài, nhưng đi kèm với cái cửa đó thì

cũng có cái rèm cửa màu tím đậm. Ngoài ra thì còn có một cái TV 52 inch ở phía

trước giường, còn có mấy cái tủ quần áo cũng là màu tím nhạt, và có cái trần

nhà màu trắng. Đây quả là phòng của một người yêu màu tím mà.

- Cô còn đang nhìn cái quái gì đấy?

Giọng nói tử thần phát ra làm tôi chú ý đến cái sự vật phát

ra tiếng nói đấy, hắn ngồi đấy từ nãy đến giờ mà mãi tôi mới để ý đến. Phật tha

lỗi cho con vì sự lơ đãng này.

- Đây sẽ là phòng của cô, ở đây cho đến khi nào khỏi thì đi

học, muốn đi đâu thì cũng phải báo tôi một tiếng, không nói gì mà tự ý lăng qua

lăng quăng thì đừng có trách tôi. Đến bữa muốn ăn gì cũng phải nói với tôi,

không có sự cho phép của tôi thì cô không được làm cái gì cả. Nghe rõ chưa?

- Dạ vâng ạ!

Hu hu, đồ ác ma, tôi đâu phải là cái gì của hắn đâu mà hắn lại

độc ác như vậy? Chẳng nhẽ tôi muốn đi vệ sinh cũng phải xin phép rồi thì báo

cáo cho hắn biết sao? Tôi nói chuyện với ai cũng phải được sự cho phép của hắn

hay sao? Đến tôi nhắm mắt cũng phải được sự cho phép của hắn hay sao? Đồ đáng sợ,

đồ vô nhân tính, đồ đáng ghét, đồ con heo, đồ…

- Sắp đến bữa tối rồi, bây giờ cô muốn ăn gì?

- Tôi không có hứng ăn gì cả?

- Ăn gì?

Mẹ ơi, cho đến bao giờ hắn mới cất cái khuôn mặt sát khí dày

đặc kia đi hả? Hu hu, hắn làm tôi sợ chết mất, Ngộ Không, chu mi nga!

- Tôi…

- Tôi hỏi cô là MUỐN – ĂN – GÌ???

- Ha, hu hu, oa oa, tôi… hức… tôi, hu hu hú…

Dưới sự áp bức của chế độ Phong kiến, à nhầm, của sát khí,

tôi không nhịn được mà bật khóc lên như trẻ con. Tại sao tôi lại nói là như trẻ

con? Tôi quên nói là trong thời gian tôi làm bạn với đám gấu bông thì con Linh

nó còn nghĩ ra một cách nữa để tôi đỡ chán, đó là đọc truyện cổ tích. Từ những

cái truyện quen thuộc như “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” hay là “Lọ Lem” rồi

thì “Công chúa ngủ trong rừng” đến những cái truyện tên lạ hoắc như là “voi con

đi ô tô”, “vịt con đua xe đạp” hay “rắn và thỏ là đôi bạn thân” nó đều kể tuốt.

Cho nên tinh thần của tôi cực kì suy sụp trong thời gian nằm viện nhờ phúc của

con bạn thân. Hu hu, nhưng bây giờ tôi khóc là do bị lão phù thủy kia bắt nạt

đó, hu hú hu…

- Thôi được rồi, nín đi, đừng khóc nữa.

- Oa oa, hú hu, óa óa óa…

Cuối cùng thì sát khí cũng đã tiêu tan đi hết, nhưng mà tôi

vẫn còn sợ, hu hú hu hu hù hu… Và em muốn khóc lên cho thỏa nỗi hãi… hú hú hú.

- NÍN!

Tôi là bệnh nhân, là bệnh nhân, hu hu, sao không ai chịu hiểu

điều đó vậy? Không được quát mắng bệnh nhân, không được dọa nạt bệnh nhân, hú

hu. Tại sao, hu hú, sao lại có mụ phù thủy, à nhầm, lão phù thủy Sila trong

này, bà, à nhầm, ông ý sắp giết tôi đây này, bớ người ta. Nghĩ lung tung loạn xạ

thế thôi nhưng tôi vẫn nín.

- Hức hức…

- Trong cái thời gian dưỡng bệnh kia cái con nhỏ tên Linh đó

đã làm cái quái gì với cô vậy?

- Hức hức, nó… nó… nó vác cả đống gấu bông đến nói là để cho

tôi đỡ chán, xong cuối cùng là tôi toàn phải tự kỉ nói chuyện với mấy con đấy

trong lúc không có ai ở cùng. Lại còn ngày nào cũng đọc truyện cổ tích cho tôi

nghe đến mòn lỗ tai, xong chưa kể suốt ngày phát rồ lên rồi nói ba lăng nhăng

loạn xì ngậu do xem phim Hàn quốc quá nhiều. Rồi có khi nửa đêm nửa hôm chui

vào phòng bệnh của tôi rồi kể chuyện ma nữa, hu hú. Nó là ác ma, xong tôi bảo về

nhà tôi lấy mấy thứ lung tung đến cho tôi chơi thì nó một mực không đi, lại còn

không cho tôi xuất viện, phòng bệnh cũng không cho tôi nhấc chân ra nửa bước mặc

dù tôi biết là tôi bị gãy chân, nhưng tay tôi cũng có làm sao đâu, chỉ rách da

rách thịt một chút thôi mà nó bắt tôi không được cử động, bây giờ tôi cảm tưởng

người tôi liệt luôn rồi chứ. Mà còn cậu nữa, chỉ tại cậu mà tôi bị cái lũ con

gái đó bắt cóc đánh đập không thương tiếc, bây giờ cậu lại nổi nóng với tôi là

sao? Tôi mới là người phải tức giận chứ, chúng nó còn nói năng đả kích tâm hồn

tôi, tôi khỏi thì tôi phải giết chúng nó.

Thôi chết, hình như tôi nói hơi nhiều, dạo này tôi có vẻ thật

thà quá, thế này thì chết dở, nếu không mau quay về cuộc sống trước kia chắc

tôi sẽ biến thành đứa trẻ năm tuổi luôn quá. Bằng chứng cho sự lỡ miệng vừa rồi

là cái tên kia đang bình thường mà bây giờ mặt mũi lại xám xịt, kh*ng b* tinh

thần người khác rồi.

- Cô vừa nói cái gì?

- Tôi có nói gì đâu.

Thật ra thì tôi nói nhiều lắm.

- Cái lũ đấy nói gì với cô?

- Chúng… chúng nó không nói gì cả.

Cha mẹ ơi, hít thở không thông nữa rồi, oxi bị sát khí chèn

ép hết rồi à?

- Nói!

- Dạ vâng ạ, chúng nó nói là “Mày cũng thức thời nhỉ? Tao

nói cho mày biết, anh Phong không bao giờ để ý đến mày đâu, anh ấy chỉ là thấy

mới lạ nên hứng thú thôi, chứ người xứng với anh ấy thì chỉ có tao thôi. Nên

thôi cái kiêu vênh mặt lên trời đấy đi.” Tôi nhớ câu này nhất! Tôi phải trả thù

cho bõ tức thì thôi.

Vừa nói tôi vừa làm ra cái điệu bộ bẻ tay hùng hồn nhưng mỗi

tội bẻ mãi chẳng ra cái tiếng “crac” nào cả.

- Được rồi, cô nằm im đấy, chút nữa sẽ có người mang đồ ăn

lên. Tôi ra ngoài có việc.

Nói xong thì hắn đi ra ngoài kèm với tiếng đóng cửa cái “rầm”.

Hic hic, đến đây rồi mà tôi vẫn phải nằm im sao? Chán chết tôi mất, hu hu.

“Cạch” mở cửa ra thì tôi thấy hắn quay lại, trên tay là em

Ipad thân yêu của tôi, ôi, đã lâu lắm rồi chị không có được gặp em, em có khỏe

không? Có nhớ chị không?

- Nằm im đấy!

Sau đó thì có một người con trai đẹp như thiên thần da trắng

môi đỏ nhìn cưng không thể nào tả nổi bê đồ ăn lên. Cuộc sống của tôi ở nhà hắn

chỉ đơn thuần là nằm – ăn – chơi – ngủ - vệ sinh cá nhân, và đặt dấu chấm hết.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết hôm nay so với mọi

hôm thì ấm áp hơn rất nhiều. Tôi nghỉ học ở trường để dưỡng thương cũng đã hơn

một tháng. Sinh nhật tôi thì cũng đã qua dưới trần nhà, chẳng tổ chức hay cái

quái gì cả bởi vì tôi không có hứng thú. Thức dậy với tâm tình sảng khoái do tối

qua ngủ ngon giấc, tôi chào ngày mới với những ánh nắng ấm áp bên ngoài của

kính. Các vết thương của tôi cũng đã tốt lên cực kì nhiều và tôi đã sắp có thể

trở về trường học. Còn “sóng thần” thì từ hôm đấy không bao giờ thấy hắn mang

cái “mặt than” của ngày hôm đó nữa, quả là trời phù hộ. Tôi đang sống với những

suy nghĩ đẹp trong đầu thì quả là ông trời chẳng tốt với tôi bao giờ cả, không

tốt nên mới phá hoại tâm tình của tôi.

“Rầm” cánh cửa bị đá ra một cách thô bạo. Và “sóng thần” xồng

xộc đi vào, trên mặt thì rất là… hớn hở?

- Hí hí, tôi có một tin, cô có muốn biết không?

- Muốn.

Nhìn cái mặt bỉ ổi của cậu thì quả thật là tôi rất khao khát

muốn biết được cái chuyện gì làm cho cái miệng cậu sắp kéo lên tới tận mang tai

như thế kia.

- Hí hí, cô muốn biết đúng không?

- Ừ.

Thì tôi vừa bảo muốn xong rồi còn gì nữa.

- Hí hí, tôi đã biết bọn nào đánh cô rồi.