Trước
Sau

Chương 4

Sau khi được ra về sớm do ông thầy bất tỉnh, tôi lại ung

dung bon bon trên chiếc xe đạp điện yêu dấu để đi đến chỗ làm thêm. Tôi làm

thêm ở một quán kem khá nổi tiếng, và bởi vì nó là quán kem nên nó tên là

Ice-Cream, nghĩa là kem, phải nói là bà chủ của tôi rất giỏi đặt tên nha. Quán

có diện tích khá rộng, cách trang trí của quán đơn giản tạo được sự thoải mái

cho khách hàng. Và kem ở cửa hàng này rất ngon và chất lượng nên cũng rất thu

hút khách hàng, và mọi người đến đây thì không ai là không thử món đặc trưng của

quán – kem xoài dừa, và vị của nó thì ăn rồi sẽ biết. Nhưng an tâm là sẽ rất

ngon vì nó là món đặc trưng của quán.

Còn 10 phút nữa là đến ca của tôi, nhưng bây giờ chưa đến

nên tôi có thể ngồi thư giãn một chút. Quán này vì nổi tiếng nên người làm cũng

được chọn lựa rất kĩ lưỡng. Tất nhiên là phải có kinh nghiệm, dẻo mỏ, có ngoại

hình đẹp, và tất nhiên là tôi may mắn chui được vào làm việc ở đây. Và cũng có

thể nói trắng ra là tôi đang tự taag bốc bản thân đấy. Nhưng tiền lương ở đây

thì tất nhiên là không thể ít, vì vậy cho nên nói trắng ra là tôi cũng không

nghèo lắm.

- Aaaaaa, anh kia đẹp trai quá!

- Anh ý học ở trường Star thì phải?

- Đúng rồi đúng rồi! Hotboy trường Star đấy!

- Tớ không mơ chứ, trên đời này có hoàng tử bạch mã thật

sao?

- Bla…bla…

Nhưng đa số con gái dù có ngoại hình, dẻo mỏ, hay có kinh

nghiệm thế nào nhưng vẫn bị mắc một căn bệnh nan y khó chữa- bệnh dại trai. Trừ

tôi ra nhé! Nhưng mà cơ bản thì tôi sẽ biết chuyện xảy ra sau đó, chỉ cần đếm

ngược 3… 2… 1!

- Châu ơi, ra đây bọn tớ nhờ chút!

- Còn 2 phút nữa mới đến giờ làm của tớ!

- Bọn tớ sẽ làm hộ cậu 2 phút cuối mà!

- Rồi sao? Chuyện gì?

- Biết rồi còn hỏi, ra xin số cái anh đẹp trai kia cho bọn tớ

đi!

- Giá cả vẫn như cũ nhé, 200k một đứa, miễn thắc mắc!

Nói xong thì với tư thế rất là anh hùng, tôi bước lại cây

hái tiền, a nhầm, là khách, là khách. Vẫn nghe thấy bọn kia xì xào mấy câu “đắt

thế!” “đắt thế!”.

- Mời quý khách chọn món!

Kèm theo câu nói đó là một động tác nhẹ nhàng đặt quyển menu

xuống rồi lại nhẹ nhàng rút tay về, không để sơ sót bất kì một động tác thừa

nào.

- Hế nhô!

- Xin lỗi quý khách, cũng tôi không có món đấy!

- Cô không nhận ra tôi à?

- Xin lỗi, chúng tôi cũng không có món đấy!

Trời ơi là trời, làm sao mà tôi lại không nhận ra được cơ chứ,

không phải là cơ “sóng thần” mang tên Phong thì còn ai vào đây nữa hả trời! Sao

số tôi xui vây hả trời, hay do hôm trước lỡ tay giết con kiến nên bây giờ bị quả

báo? Kiến ơi, tao xin lỗi mày mà!

- À, là cậu hả, chọn món đi chứ còn gì nữa, cậu đang làm tốn

thời gian của tôi đấy.

- Này khách hàng là Thượng Đế, cô không biết cái lí lẽ đó

hay sao mà ăn nói với tôi như vậy chứ hả?

- À không, tôi biết chứ, nhưng đối với tôi cậu là Diêm Vương

chứ Thượng Đế gì.

- Cô… Vẫn là quên đi, gì cũng được, cô bưng ra cái kem gì

thì tùy cô.

Chuẩn bị hi sinh đi “anh chàng đẹp trai” há há há.

- Được rồi, tôi có thể nhờ cậu một việc được không?

- Việc gì? Vì bổn vương đây tính tình tốt bụng nên việc gì

cũng có thể đáp ứng cô.

Hừm, chẳng nhẽ tôi bảo cậu cởi truồng chạy lung tung khắp phố

cậu cũng đáp ứng à?

- Cho tôi xin số điện thoại của cậu được không?

- Úi xời, tưởng có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Cúi

đầu, đưa tai ra đây tôi nói cho. *Thì thào* 09xxxxxxxx. Chắc cô thông minh nên

nhớ được chứ hả?

- Ờ, cảm ơn cậu!

Quay lưng rồi sải bước lại phía quầy tiếp tân, nhìn cái lũ

con gái hám trai kia thấy tôi quay về là hai mắt còn sáng hơn cả sao đêm. Nhìn

cái tư thế thì như hổ rình mồi, kiểu như chỉ cần tôi về là sẽ vồ đến ngay tức

khắc.

- Châu Châu, có được số chưa?

- Rồi!

- Cho tớ trước!

- Tớ trước!

- Tớ trước!

- Tớ! Tớ!

Ôi trời ơi là trời, đau đầu chết mất, cảm giác như pháo đang

nổ đùng đùng ngay bên tai ý.

- Từ từ nào, nỏng nảy là hỏng việc đấy, tiền trao thì cháo mới

múc, đưa tiền trước đây!

200k, 400k, 600k, 800k, 1 triệu, giàu rồi, há há.

- 09xxxxxxxx! Đấy đấy, số anh đẹp trai của các cậu đấy!

- Cảm ơn nhá, mà vừa nãy anh ý nói thầm gì với cậu đấy?

Số điện thoại cho các người chứ cái gì nữa.

- À, anh ý khen các cậu xinh, muốn làm quen đấy!

Và ngay sau đó là…

- Aaaaaa, anh ấy khen mình xinh!

- Ôi, hoàng tử của lòng em, anh đã đến rồi đó sao?

- Bạch mã hàng tử, thần tượng của lòng em.

- Bla… bla…

- Mấy người thôi đi! Chuẩn bị kem cho người ta đi kìa, anh đẹp

trai ý bảo là gọi tất cả các loại đấy!

Nói một câu để g**t ch*t “anh đẹp trai” rồi tôi lại anh hùng

quay lưng bước đi. Nói thật chứ với cái vụ xin số được tiền như thế này này,

mai sau có khi cái lũ hám trai kia nghèo kiết xác đi ăn xin còn mình lúc đấy lại

thành tỉ phú thì chết dở.

Đang trong cơn mộng tưởng một cuộc sóng xa hoa ở tương lai

không biết có đến hay không thì có một âm thanh tựa nhưa cái kéo cắt đắt phựt một

cái sợi đây liên tưởng của tôi và lôi kéo tôi trở lại hiện thực phũ phàng là

tôi… chưa giàu.

“Châu chấu bay, châu chấu lượn, châu chấu bay rồi lượn, cơ

mà em ghét châu chấu, ghét châu chấu nhưng châu chấu vẫn bay rồi lượn…”

Nhạc chuông điện thoại độc của tôi đấy!

- Alo!

- Chào Châu, Linh đây!

- Chào Linh, Châu đây!

- Oaoaoaoaoa, Châu ơi tớ thất tình rồi, hú hu hu hu, thằng đấy

bỏ tớ theo con khác rồi, hu hu hu hú, Châu ơi, cái thằng ******** đấy, nó nó

dám bảo là tớ không bằng con đấy. Bla… bla…

- A a a, Linh ơi, Tớ đau bụng quá, bệnh đau dạ dày của tớ lại

tái phát rồi, thôi chào cậu nhé! A a, đau quá, bệnh viện, bệnh viện!

Và thế là cúp máy, khoan khoan, đừng vội kết luận tôi là một

con bạn xấu, một con bạn vô tâm, một con bạn ******** gì gì đấy. Thực chất tôi

là một con bạn cực kì tốt là đằng khác. Tôi mà không làm thế thì chắc chắn con

Linh đó nó sẽ khóc lóc rồi kể lể đủ kiểu 2 tiếng đồng hồ là ít. Nhưng mà nếu

tôi cúp máy ngay thì chắc chắn giờ đây con bé đấy đang quên cả chuyện khóc lóc

lẫn chuyện nó vừa bị bạn trai chia tay xong mà thay vào đó là đang nhìn cái điện

thoại mà **** tôi không kiêng nể đấy. Nhưng hi sinh vì bạn bè một chút cũng

không sao cả, vì tôi là người bạn tốt mà. Nói trắng ra thì tôi chỉ muốn đảm bảo

cho cái tai của tôi và không muốn lãng phí thời gian kiếm tiền thôi.

Quay đầu ra, đập vào mắt tôi là cảnh tượng “sóng thần tên

Phong” đang trợn tròn mắt nhìn mười mấy loại kem đang bày là liệt trên bàn chờ

anh ta thưởng thức, há há, ai bảo chọc vào bổn nương ta cơ.