Trước
Sau

Chương 43

Cái tên con trai ở khu resort kia không phải tôi không quen,

nói nôm na thì hắn ta là mối tình đầu tiên của tôi, nhưng không ổn chút nào. Ừ

thì nhà hắn giàu, hắn ta đối xử với tôi cũng không tệ trừ việc là hắn ta hơi

hơi quá khích một chút xíu. Đùa tôi à? Một chút xíu cái con khỉ, mỗi lần nhìn

thấy tôi là hai mắt sáng rỡ như hổ thấy mồi, đi đâu lúc nào cũng phải mang tôi

đi theo. Và cuộc nói chuyện của hai đứa lúc nào cũng tràn ngập màu hồng và trái

tim bay phấp phới. Đầu tiên tôi còn cảm thấy là “ừ, yêu nhau thì phải thế chứ”

và càng về sau thì tôi càng chán nản. Tôi đã vô cùng cố gắng lái sang các vấn đề

khác nhưng chỉ được mấy câu là hắn ta lại lái trở về những câu chuyện màu hồng

tràn ngập trái tim ấy. Và thế là tôi nói chia tay, nhưng hắn không chịu, tôi cố

giải thích, nhưng hắn không nghe, còn lúc nào cũng bám dai bám dẳng theo tôi miệng

nói không ngừng. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, dưới sự trợ giúp của gia đình con

Linh thì tôi tạm thời trốn được và an ổn đến bây giờ, à không, đến trước cái đợt

tham quan đáng ghét này xảy ra mới đúng. Và đúng như suy nghĩ của tôi, cái vụ tắm

bể nước nóng diễn ra ở nơi này, sau khi thay áo tắm xong, tôi mới rón rén chạy

ra một cái bể vắng người nào đó mà an tọa chui nào. Trường tôi cũng không đến nỗi

ác độc nên đã bao trọn bộ tất cả các bể ở đây. Tôi không thích chỗ đông người,

chui vào một cái bể đông người thì chẳng có gì thú vị mà còn rất là ồn ào,

nhưng nếu ở một cái bể vắng thì sẽ rất yên tĩnh, vừa có thể ngâm nước gừng muối,

vừa có thể ngắm được quang cảnh xung quanh, tôi là một người rất biết hưởng thụ

mà. Ở đây thì cứ dưới một cái lán che là có bốn bể nhỏ hình tròn để tắm, và tôi

thì đang riêng một cái lán.

- Chị, hóa ra chị ở đây.

Cả bốn bể nước dưới cái lán che đều im lặng, chỉ thấy tiếng

“ục ục” của nước đang sục vào bể, vậy thì cái tiếng nói đó ở đâu vậy? Bây giờ

là sáng sớm, làm gì có chuyện có ma. Đang trong cơn nghi vấn và sợ hãi thì có một

bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi, hoảng hốt quay ra, tôi thấy cậu bé tên gì ấy

nhỉ? À, Hoàng Minh. Thằng bé nhảy cái “ùm” xuống bể làm nước bắn lên tung tóa

và người hứng chịu thì không ai khác, đó chính là tôi. Thằng bé đi đi trên cái

bậc ngồi nên không bị ngập nước, bì bạch từng bước một mà đi về phía tôi rồi lại

chui tọt vào lòng tôi, người thằng bé ấm quá đi.

- Chị, sao chị lại ở đây?

- Trường chị cho đi tham quan, có được đi tắm bể nước nóng ở

đây.

- Thế ạ, thảo nào hôm nay em thấy đông thế. Nhưng chị ơi, em

không thích mấy chị ở kia đâu, mấy chỉ ấy nghịch bắn hết cả nước vào người em,

còn véo má em nữa.

Nó nói thì tôi mới để ý, thằng bé đang mặc quần áo bơi, hai

má thì sưng phồng và đỏ ửng lên, chắc do bị véo nhiều quá, nhìn có vẻ đau. Một

lũ ác ôn, sao lại xuống tay mạnh như vậy chứ. Mái tóc vàng của thằng bé thì

đang ướt nhẹp do nước. Đôi mắt xanh ngọc bích ướt át mở lớn, nhìn như một búp

bê sứ, đây chính là thiên thần.

- Thế anh trai em đâu?

Cuối cùng cũng nhớ đến cái mối hiểm họa đấy, tôi mới hỏi thằng

bé.

- Anh em đang đi tìm cái gì ấy, sao chị lại hỏi? Chị thích

chơi với anh em hơn chứ gì.

- Không có, không có, an hem bắt nạt chị nên chị phải biết

đường mà trốn đó mà.

- Chị đừng lo, sẽ có em ở đây bảo vệ chị!

Đang định trả lời thằng bé thì từ xa vang lên tiếng hét lớn

của thằng anh. Tôi vội vàng choàng cái khăn choàng tắm vào người và xỏ tạm đôi

dép lê gần đó rồi chạy bán sống bán chết. Nhưng tôi chạy không có được nhanh,

chưa kể tên kia còn là con trai, nhưng tôi vẫn cố cắm đầu cắm cổ mà chạy. Chạy

đến bãi cỏ rộng lớn phía trước, đây là khu trượt cỏ, tôi vẫn chạy chạy chạy, và

tên kia thì vẫn đuổi đuổi đuổi, nhưng khoảng cách giữa tôi và tên đó cũng đang

ngày càng ngắn. Tôi thì hơi sức có hạn, cơ thể cũng hơi yếu, chưa kể mặc mỗi bộ

bikini, choàng được thêm cái áo tắm vào người, mà chạy bán sống bán chết giữa

trời đông lạnh nữa, không chết mới lạ. Hình như Quân cũng đã nhìn thấy tôi nên

gạt đống con gái đang bu quanh ra mà đuổi theo tôi, miệng thì cứ ý ới “dừng lại

dừng lại” đùa à, dừng lại để có mà chết. Và sau đó thì cả tên Phong cũng thấy

và gạt cô bạn Hằng ra mà đuổi theo, nhìn mặt tên đó ngứa mắt quá đi. Nhưng

không quan tâm gì nhiều về việc đó, tôi cố gắng giữ cho hô hấp ổn định rồi cắm đầu

cắm cổ mà chạy về phía trước. Chạy hụt cả hơi thì ba con người kia vẫn còn dai

dẳng mà đuổi theo, nhận ra mình không còn sức nữa, tôi chui tạm vào một bụi cây

gần đó mà trốn. th* d*c không ngừng và tim thì đập nhanh đến mức chóng mặt. Ba

người chạy đến đó thì nhìn nhìn quanh rồi rồi cũng mỗi người một ngả, chờ một

lúc, tôi mới run lập cập mà chui ra, về đợt này tôi mà không ốm thì tôi chắc

cũng chết luôn.

- Chị Châu, chị ở đâu vậy? Chị Châu!

Nghe thấy tiếng gọi của nhóc Minh, tôi như người sắp chết đuối

vớ được phao mà đạp đạp vào mấy cái cây gần đó để ra hiệu cho thằng bé. May sao

nó cũng thong minh nên phát hiện ra tôi đang run lập cập đứng một góc. Nó hỏi

luyên tha luyên thuyên một hồi gì gì đấy nhưng tôi chẳng thể nào mà mở miệng ra

nổi vì hai hàm răng nó cứ đập vào nhau không ngừng. Tôi chạy vội vào cái bể nước

nóng vắng vắng nào đó rồi toàn cơ thể mới có thể từ từ giãn ra được. Không hiểu

kiếp trước tôi làm điều gì sai trái mà kiếp này lại đen đủi thế hả trời. Ôi làn

nước nóng thân yêu, thật là thoải mái quá mà, toàn thân tôi được bao phủ một mảng

ấm áp làm tôi tưởng tượng như xương cốt của tôi nó cũng sắp tan ra rồi.

- Minh, Minh, lại đây chị bảo!

Thằng bé đang quẫy quẫy nghịch nước, nghe thấy tôi gọi cũng

nhanh nhẹn mà bì bõm lội đến.

- Em ra chỗ để đồ lấy cho chị cái túi có ghi chữ “Minh Châu”

ấy!

Thằng bé vâng dạ rồi đi ngay, ngoan thật. Ước gì tôi cũng có

một đứa em dễ thương như thế này, tôi sẽ quý nó như quý vàng quý ngọc luôn.

Nhưng bọn trẻ con bây giờ đâu phải đứa nào cũng ngoan được như thế này đâu a,

nhiều đứa tôi mới chỉ nhìn thôi là nó đã khóc ầm cả nhà lên, điếc hết cả tai.

Còn có những đứa thì đi đến đâu, thấy cái gì, đập cái đấy, nhiều khi trông bọn

trẻ con mà bực hết cả mình, nên tôi cũng rất sợ trẻ con nha. Nhưng nhóc Minh

thì lại rất đáng yêu.

- Chị, chị ơi! Có phải cái này không ạ?

Thằng bé từ xa chạy đến, nhìn cái dáng lùn tịt đáng yêu đến

kinh khủng, tôi muốn bắt cóc thằng bé này về nuôi quá đi mất thôi!

- Đúng rồi, cảm ơn em nhé!

Ôm lấy túi đồ, tôi chạy thật nhanh đến nhà tắm để thay quần

áo, đằng sau tôi là nhóc Minh cũng đang chạy theo. Lại mang lên mình cả một đống

quần áo, tôi rất sợ lạnh, nhưng chắc chắn sau khi từ đây về tôi sẽ còn sợ hơn

trước nữa. Đang chuẩn bị đi ra ngoài thì tôi lại nghe thấy tiếng ba người kia

đang gọi tôi ý ới nên đành đổi ý mà nép vào góc tường, trong đầu thì lầm bẩm

mong Chúa cứu rỗi sinh linh bé bỏng này. Thật ra tôi sợ bị rơi vào tay cái tên

Dương kia là vì chắc chắn đến 200% là khi bắt được tôi thì hắn sẽ nhốt tôi vào

một cái phòng nào đó rồi ngày ngày nói với tôi những câu chuyện màu hồng. Tại

sao tôi lại chắc chắn như vậy? Đơn giản là tôi đã từng bị như thế một lần rồi.

Hồi đó tôi đã được nhà con Linh “che mắt thiên hạ” hộ rồi nhưng một hôm tôi đi mua

chai Pepsi uống thì lại gặp ngay hắn, thế là vèo vèo vèo, tôi chẳng kịp biết

cái gì thì một lúc sau đã thấy mình bị nhốt ở một cái phòng rõ là đẹp. Ngày ba

bữa cơm và ngồi nghe những câu chuyên mày hồng và những lời thỏ thẻ ngọt như

mía lùi. Sau đấy thì có một hôm tôi nhặt được một cái sợi sắt nhỏ nhỏ trong

phòng, sau khi nghịch đủ mọi trò với nó thì tôi quay ra… nghịch ổ khóa. Thế nào

mà chọc ngoáy một hồi thì tự nhiên cái khóa lại mở ra. Sướng quá hóa rồ tôi chạy

như điên ra khỏi cái nhà to đùng đấy và mãi một tiếng sau tôi mới ra khỏi cái

nhà to quá cỡ ấy do bị lạc ở quá nhiều chỗ. Và tôi không hi vọng cái ác mộng bị

nhốt đó xảy ra một lần nữa đâu. Thấy bên ngoài đã im lặng, tôi mới ló cái đầu

ra thì giọng nói của nhóc Minh từ một nơi nào đó mà tôi không biết lại vang ra.

- Các anh ấy đi hết rồi, chị cứ ra đi!

Nghe được câu nói ấy của thằng bé, tôi mới an tâm mà bước

ra, chào tạm biệt thằng nhóc đáng yêu nhưng nó thì vẫn cứ giữ khư khư tôi lại.

- Châu, hóa ra cậu ở đây.

Trong khi tôi đang cố gắng gỡ thằng nhóc đang bám chặt trên

người tôi ra thì Quân lại chạy đến, phía sau là hai con người mà tôi không muốn

gặp.

- Này! Cô chạy để chết à?

- Châu! Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.

Hừm, tôi không có chạy để chết mà tôi chạy để không phải chết

dưới tay mấy người thì có.

- Minh ơi, em có nghe thấy cái gì không? Chị chẳng nghe thấy

gì cả. Thôi chị em mình đi chơi đi!

Nói thế rồi tôi bế nhóc Minh lên rồi quay lưng đi thẳng, còn

ba con người kia thì… tôi không biết. Quả nhiên là sau cái đợt tham quan kinh

khủng đó thì tôi bị cảm rồi thì sốt nằm bẹp trên giường không đi đâu được cả.

Nhóc Minh thì ngày ngày gọi điện thoại kể chuyện nào thì là lớp nó hôm nào có bạn

không làm được bài, có bạn bị ngã, có bạn viết xấu rồi bla bla, vô vàn chuyện

trên trời dưới bể. Khi tôi khỏi ốm thì cũng quá sợ đi học bởi vì ở trong nhà ấm

quen rồi, ra ngoài lạnh lắm. Theo tôi thì trong năm thì chỉ có mùa hè là nóng,

còn các mùa còn lại lạnh hết, nhưng mùa hè thì lại nóng đến chảy mỡ ra. Và mùa

hè thì tôi cũng ra ngoài vì một là nóng, hai là sợ đen da.

“Rầm” cánh cửa phòng bật tung ra.

- Con kia, còn không mau dậy đi học đi, còn ngồi ì ra đấy nữa,

khỏi ốm rồi thì mau đến trường!

Con Linh vừa gào om tỏi vừa lấy chân đạp đạp vào người tôi

qua lớp chăn bông dày và to sụ, nó học được cái tính bạo lực từ đâu vậy chứ?

- Lạnh lắm a, lạnh lắm.

- Lạnh cái búa, mau dậy!

Nói xong, nó ác độc đạp một phát vào lưng tôi khiến tôi từ

trên giường mà ngã lộn cổ xuống dưới đất, đập đầu cái “cốp” xuống dưới sàn. Hu

hu, tôi vừa mới ốm dậy mà, đối xử phải nâng niu nhẹ nhàng mới đúng chứ. Nhưng

cũng không dám mở miệng ra mà bài xích với nó nên tôi đành ra sức mà chiến đấu

với cái lạnh hung hãn trước sự chỉ huy của tổng tư lệnh Linh Tinh Tinh.

- Thôi lẩm bẩm mà đi đánh răng nhanh đi, mặt mũi như sắp đi

đánh giặc.

Đủng đỉnh bước vào nhà tắm, khoảng năm phút sau thì tôi lại

đủng đỉnh đi ra ngoài. Sao Việt Nam không có cái vụ cho học sinh nghỉ đông nhỉ?

Được thế thì sướng phải biết. Tôi nghỉ ốm có ba ngày thôi nhưng phải nói thật

đây là cái năm học mà tôi nghỉ nhiều nhất đấy.