Trước
Sau

Chương 45

- Cái gì?

Làm ơn có ai noi cho tôi biết là chuyện gì vừa xảy ra đi,

cái tên này vừa nói gì? Hắn mà cũng biết mở miệng nói câu này á? Nhưng nói thật

thì trong lòng tôi lại có một cảm xúc vui vui cực kì khó tả.

- Tôi nói là, cô làm bạn gái tôi đi.

Nâng tay lên đặt lên trán hắn, đâu có sốt, nhiệt độ rõ là

bình thường, thế sao lại nói như vậy?

- Nhưng… nhưng mà…

- Chỉ là thử thôi được không? Tôi biết là cô không yêu tôi

nhưng mà hãy cho tôi một tia hi vọng đi, ở bên nhau lâu có lẽ cô sẽ nảy sinh

tình cảm với tôi thì sao? Đi mà…

Hắn nhìn tôi bằng cái ánh mắt, ừm… miêu tả như thế nào nhỉ?

Giống ánh mắt của con cún con tội nghiệp bị bỏ lại ven đường giương đôi mắt

đáng thương về phía những người đi qua vậy.

- Nhưng…

Tôi chỉ muốn đọc thân tự do chời bời kiếm tiền thôi.

- Đi…

Hắn túm lấy cái cánh tay của tôi rồi lắc lắc, ánh mắt vẫn

nhìn chằm chằm về phía tôi, tôi rất là dễ bị mủi lòng đó a, đừng làm vậy mà.

- Thôi được…

- Yeahhhhhh, hú hú!

Tôi còn chưa nói hết câu thì hắn đã hú hét như điên như loạn,

cầm tay tôi lắc lên lắc xuống, có phải là hắn quên rằng tôi đang băng bó đầy

mình rồi không. Bây giờ nhìn hắn chẳng khác gì khỉ xổng chuồng, chạy chạy quanh

phòng rồi hú hét điên loạn, còn đứng hẳn lên cái bàn học mà nhảy nhảy múa múa.

Hắn nhảy đẹp thì còn đỡ, tôi sẽ chẳng nói gì đâu, nhưng đây là cái kiểu đầu lắc

lên lắc xuống như ngôi sao nhạc rock, tay cũng gảy đàn vô hình cũng rất là khí

thế. Cảnh tượng này muốn có bao nhiêu quái dị, thì liền có bấy nhiêu quái dị.

Và tôi thì đang nhức mắt về cái hành động quái dị bậc nhất của hắn, và có xúc động

muốn gọi nhân viên sở thú đến đây đây.

- Châu, nhảy tăng – gô với tôi!

- Tôi đang bị thương.

- Nhảy tăng – gô đê!

- Tôi đang bị thương.

- À quên, không có nhảy nhót gì cả, đã bị thương lại còn ham

hố, cô cứ thế thì chẳng bao giờ khỏi được đâu.

Mẫu thân kiếp, là tên nào cứ mồm miệng oang oang “nhảy tăng

– gô” xong bây giờ lại mắng tôi ham hố. Bực hết cả mình, tôi mà khỏe mạnh thì

ngay cái thời khắc mà hắn lay tay tôi thì tôi sẽ gạt ra rồi đập cho một cái vào

đầu, đỡ phải phạm sai lầm như thế này. Cho nên, sự việc tôi đồng ý làm bạn gái

hắn là do sức khỏe tôi không tốt.

Ngày hôm sau thì hắn giữ tôi ở lại nhưng tôi kiên quyết ngoảnh

mặt làm ngơ mà chạy về, tuy chỉ bị thương ngoài da và một ít trong da nên tôi

có thể đi học ngay mặc dù người hơi xác ướp một chút nhưng cũng đã được quần áo

che đi. Nhưng đến trường thì mọi ánh mắt còn đổ dồn về phía tôi nhiều hơn cả

lúc trước nữa, mà những cái ánh mắt đó thì thực sự là rất khó nói. Và mọi ngay

diễn ra rất bình thường, đến trường, ngồi nghe tên Phong lải nhải cái gì đó mà

hôm qua ông quản gia bị ngã cầu thang còn cô giúp việc thì đập mặt vào tường. Rồi

xong lại đi về nhà. Mọi chuyện diễn ra rất là bình thường, và cái công việc

“yêu nhau” tưởng chừng như đau khổ của tôi cũng diễn ra hết sức suôn sẻ.

- Con heo lười, dậy đi học thôi nào!

Tôi đang mải vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ, xung quanh thân thể

là một tầng chăn bông dày cộp quấn quanh thì bị một bàn chân vô duyên nào đó đạp

một phát làm tôi đang từ trên giường rơi cái “bịch” xuống dưới đất. Và cái tên

đầu sỏ gây nên chẳng ai khác chính là tên Phong, từ ngày hôm đó, hắn đã trở

thành khách quen ở đây, ngày ngày vô tư bước vào rồi lại ngày ngày không biết xấu

hổ bước ra.

- Cậu bị ngốc à mà đạp người như thế, tôi mà đập đầu xuống đất

chấn thương sọ não, mất trí nhớ, tử vong thì sao? Tôi phải…

- Cô phải giàu như Bill Gates, phải ăn hết các món ngon trên

đời này rồi mới chết được chứ gì. Lải nhải suốt ngày, dậy, mau đến trường.

Cái gì mà lải nhải suốt ngày chứ, đó chính là ước mơ của tôi

từ lúc sinh ra tới giờ đấy, ít ra hắn cũng phải tôn trọng một chút chứ. Nhưng

dù tôi đã mang họ hàng nhà hắn ra hỏi thăm một trăm tám mươi lần trong trí não

nhưng ngoài miệng thì cũng không nói gì mà chỉ vùng vằng đi thay quần áo, thật

ra là mặc thêm quần áo và đánh răng rửa mặt. Sau một lúc thì tôi lại đường hoàng

bước ra, mặt mũi phấn khởi, sáng láng, giống hệt như dân tri thức trừ việc tôi

không đeo kính.

- Cô còn nhìn cái balo mà cười đến bao giờ nữa?

Tiếng nói châm chọc của hắn như đâm thẳng vào cái đại não

đang đi thăm Đường Tăng của tôi. Sao dạo này tôi hay đơ người ra thế nhỉ? Cầm lấy

cái cặp rồi khoác lên vai, tôi đi lướt qua hắn ra không quên yêu thương mà trao

cho hắn một cái lườm đến lác con mắt, nhưng cái tên mặt dày kia vẫn cười cười

ngu ngơ, hắn tưởng đấy là liếc mắt đưa tình chắc?

- Cậu còn đứng đần ra đấy đến bao giờ nữa?

Tôi vừa nói bằng giọng điệu mang đầy vẻ khinh bỉ vừa nhìn

cái tên con trai vẫn đang đứng dựa vào cửa, nhìn trần nhà mà cười rõ là ngu

kia. Dù là đã quen nhau, tôi chẳng tìm được từ nào đỡ sến súa hơn từ “quen

nhau” nữa đâu. Ok, dù đã quen nhau nhưng cách nói chuyện của chúng tôi vẫn chẳng

tay đổi, vẫn cái kiểu thích móc nhau lên tận đỉnh cột cờ. Dù sao nghe thấy câu

nói của tôi thì hắn cũng tỉnh ra và lật đật chạy theo sau, nhưng cái điệu cười

ngu đó vẫn chưa hết. Thật ra thì đến một tiếng nữa thì mới vào học, nhưng tên

này chẳng hiểu học đâu ra cái kiểu, đi bộ hóng gió sớm, lạnh sắp chết ra rồi

còn bày đặt hóng với chẳng hớt. Từ nhà con Linh mà đi bộ đến trường cũng phải mất

đến 20 phút nhưng cái tên thần kinh này vẫn muốn đi mặc dù hắn có ô tô ấm áp, hạnh

phúc. Tôi vừa đi trên đường vừa không ngừng than vãn về cái hoàn cảnh ** le của

mình, hai tay thì đút thật sâu vào túi áo. Tôi vẫn đang cố gắng mà làm cơ thể

mình càng ấm càng tốt thì tự nhiên tôi cảm thấy có một bàn tay khác cũng chui

vào túi áo tôi rồi lôi tay tôi ra ngoài, và tiếp theo sau đó thì có năm ngón

tay cùng đan xen vào tay tôi. Tên Phong đó đang nắm tay tôi? Chuyện này cũng

bình thường thôi nhưng chẳng hiểu sao bây giờ tôi lại thấy khá là bất ngờ đấy.

Nhưng phải công nhận là tay hắn ấm thật.

- Cô có biết hôm nay là ngày gì không?

- Ngày X tháng Y.

- Cái gì nữa?

Trông mặt hắn đã bắt đầu khá là mất kiên nhẫn, tự nhiên lại

hỏi tôi ngày với chẳng tháng để làm cái quái gì chứ?

- Thứ tư?

- Còn gì nữa không?

- Không.

Trên mặt hắn đang ngự trị một thứ cảm xúc rõ ràng là tức giận?

Hắn đang tức giận cái quái gì vậy chứ hả?

- Hôm nay là kỉ niệm một tháng chúng ta yêu nhau đó.

“À” một tiếng rồi tôi cũng không nói gì nữa mà nhìn lung

tung xung quanh. Theo quan niệm của tôi thì chỉ có những kẻ rỗi hơi mới để ý

cái việc đó. Tuy còn khá sớm và trời còn chưa sáng hẳn nhưng các bác các cô bán

đồ ăn sáng cho học sinh cũng đã dọn hàng ra hết rồi. Nhưng bọn họ cứ nhìn chằm

chằm vào bọn tôi, tay chỉ chỉ chỏ chỏ, miệng thì bàn tán không ngớt, chẳng nhẽ

mấy bà cô này chưa thấy người ta nắm tay nhau bao giờ sao? Bọn tôi cứ đi đến

đâu là bị chỉ chỏ đến đấy, và chỉ một lúc sau thì trên cái vỉa hè đã có đến mấy

hội đang buôn dưa rất là hăng hái và nhiệt tình làm tôi chột dạ nhìn từ đầu đến

cuối xem có phải là trên người minh có cái gì bất thường không, nhưng hình như

là không có. Cuối cùng thì cổng trường đã hiện ra trước mắt, tôi đang vui mừng

vì sắp thoát kiếp nạn thì cái con người bên cạnh lại lên tiếng.

- Trưa nay cô đi ăn với tôi nhé!

- Ừ.

Không sao cả, nếu trong cái ngày này thì tôi rất là vô tư a,

lại còn được ăn nữa chứ. Bỗng nhiên phía sau lưng bọn tôi vang lên tiếng chạy

“bịch bịch” nặng nề, thật ra thì cũng bình thường thôi nhưng chẳng hiểu tại sao

tôi lại linh cảm cái thứ đang chạy đấy liên quan đến tôi.

- Chị... chị Châu, em... hộc... đuổi kịp... chị rồi...

Hóa ra là nhóc Minh dễ thương đây mà, thảo nào tôi lại nghe

thấy tiếng chạy nặng bình bịch như thế, mà chưa kể nghe suốt từ nãy đến giờ mới

thấy đuổi đến bên mình. Vứt cái bàn tay ấm áp kia ra một bên làm chủ nhân của

nó đang định lên tiếng truy xét nhưng mỗi tội là tôi lại không quan tâm. Ngồi

xuống rồi xoa đầu thằng nhóc, tôi để ý thì lại thấy mấy bà cô đang suýt xoa vì

độ dễ thương của thằng bé và... bảo tôi với cái tên đang giãy nảy lên vì bị coi

như không khí kia là... vợ chồng trẻ? Mấy người bị điên sao? Không thấy thằng

nhóc vừa gọi tôi là chị xong à? Đang mải hậm hực vì bị hiểu nhầm vô duyên vô cớ

nhưng tôi chợt nhớ ra một vấn đề vô cùng vô cùng quan trọng.

- Minh, anh trai em đâu?

- Anh em đi trước rồi, bảo đi nhận lớp gì gì đấy, anh em em

mới chuyển ra đây sống đấy, bây giờ em được ở cạnh chị mỗi ngày rồi.

Tôi có dự cảm không lành về cái công việc đi nhận lớp tên

kia.

- Vậy à, em cứ về nhà trước đi nhé, bây giờ chị phải đi học

rồi, khi nào đi học về thì chị sẽ sang chơi với em sau nhé!

- Vâng, nhà em ở ngay cạnh cái nhà to to số 12 ý chị nhé!

Nói xong thằng bé cũng nghe lời mà chạy đi, không biết trên

đường về nó có bị bắt cóc không nữa. Mà cạnh “nhà to to số 12”? Hic, chọn nhà

khéo thật, ngay cạnh nhà con Linh, nơi mà tôi đang ăn bám, hu hu. Đến bây giờ

tôi mới quay ra nhìn cái tên mặt đã đen như than Quảng Ninh đang đứng lườm tôi

đến sắp lòi hai con mắt kia, sao chứ hả? Nhưng cũng không muốn nói nhiều nên

tôi cười cầu hòa rồi đưa tay lên xoa đầu hắn làm cái mái tóc vuốt keo dựng đứng

lên bù xù như cái ổ chim vậy, nên tôi lại đành phải vuốt vuốt cho nó thành cái

hình dạng cũ rồi ung dung hướng cổng trường mà đi đến. Thật ra thứ tư là cái

ngày học nhẹ nhàng nhất trong tuần bởi vì đó là ngày mà tất cả các môn như âm

nhạc, mĩ thuật, thể dục đều cùng nhau xuất hiện. Thể dục chỉ là học sinh ra

sân, chào thầy rồi mỗi người một cái ghế đá rồi ngồi chém gió với nhau. Mĩ thuật

cũng chỉ là một môn vào lớp, chào cô rồi tất cả lại quay sang nhau chém gió tiếp,

và âm nhạc cũng như vậy. Vừa đi vừa nghĩ nên tôi đâm sầm vào một người, đang định

ngẩng đầu lên xin lỗi thì đã bị ăn ngay một cái đánh rõ đau vào đầu.

- Con nhỏ nhà nghèo, mày làm bẩn hết cả quần áo của tao rồi,

mày biết nó bao nhiêu tiền không? Mày làm đến cuối đời cũng không trả được đâu

nghen con, mày chết với bà, hôm nay bà phải thay mặt mọi người dạy dỗ mày!

Sau lời tuyên bố rõ là hùng hồn thì cái đứa đó cầm tóc tôi

kéo rồi kéo, giật rồi giật làm tôi cảm được như da đầu cũng đã sắp bị giật ra.

Mọi người bị thu hút bởi cái loa gắn trên mặt rõ to của cô nàng và một cảnh

phim nữ sinh đánh nhau vô cùng đặc sắc nên bu vào đông như kiến. Mọi người nhìn

rồi cười rồi lầm bầm rồi chỉ chỏ đông vui như lễ hội. Và ngay khi tôi đang định

giật cái tay vô duyên đang ngự trị ở trên mái tóc mình ra thì có một hình dáng

con người rẽ đám đông bước vào và giải thoát cho tôi khỏi bàn tay của mụ phù thủy

độc ác.

- Cô đang làm cái trò gì trong trường học vậy?

Quân nhìn thẳng vào cô bạn xinh đẹp đầu như cái lo xo mà vừa

nãy đã “v**t v*” tóc tôi làm cô bạn mặt trắng bệnh, người run lẩy bẩy như điện

giật.

- Tại... tại nó đâm vào em trước!

Nhìn cái bảng tên thì rõ ràng là học lớp 12, vậy mà lại đi

xưng “em” với một đứa lớp 10, đúng là đồ dở hơi. Quân nghe thấy câu trả lời của

bà chị đó thì nhướng mày quay sang hỏi tôi.

- Thật vậy sao?

- Đúng, là tôi vô ý đâm vào chị ấy.

Nghe được câu trả lời của tôi, cậu ta gật gật đầu rồi lại

quay qua cô bạn, tiếp tục màn thẩm vấn.

- Chỉ là vô ý mà cũng đánh người ta thành như vậy?

- Tại nó không chịu xin lỗi.

- Này, tôi còn chưa kịp xin lỗi, còn chưa kịp mở miệng thì

cô đã đánh tôi rồi nói ba lăng nhăng rồi, tôi kịp mở miệng ra sao? Mà bà chị à,

đừng có nói dối không chớp mắt như thế, mai sau xuống âm phủ sẽ bị cắt lưỡi đấy!

Sau khi nghe cái lời nói dối trắng trợn của bà chị cái gì mà

“không chịu xin lỗi” tôi hất cái mặt lên để biện minh cho sự vô tội thuần khiết

của mình, kèm theo lời đe dọa mê tín dị đoan mà tôi đọc được ở đâu đó. Nhưng

cái lời đe dọa đấy thì chỉ có bọn trẻ con mới tin, nhưng tôi không ngờ sau khi

nghe câu “cắt lưỡi” thì mặt bà chị kia đã tắng bệch nay càng trắng hơn, này,

không phải là sợ đấy chứ? Sau khi đưa tiễn bà chị và đám đông đi, tôi định cảm

ơn Quân thì lại có một tên vô duyên chen vào.

- Cô sao lại đứng với tên đáng ghét đó thế?

Đáng ghét cái đầu cậu, tôi quý cậu ta hơn cậu nhiều!

- À, không có gì, tôi chỉ giúp cô ấy khi cô ấy đang bị bắt nạt

thôi mà, vì tôi chẳng thấy cái người lúc nào cũng to mồm nói “bảo vệ Châu” đâu

cả, nên đành phải ra mặt.

Nói móc nhau đây mà, đám đông vừa tản ra nhưng khi thấy hai

chàng hotboy cãi nhau thì lại bu vào nhanh chóng, nhưng may cho cái thân mỏng

manh của tôi, tôi đã kịp chuồn ra một ch* k*n đáo gần đấy để nấp và tiếp tục

theo dõi trò vui. Đùa chứ ở lại không bị đè bẹp thì cũng hết oxi để thở mà chết

mất.

- Thế chẳng nhẽ tôi phải nhịn vệ sinh để bảo vệ cô ta sao?

Có khi trước khi cứu đã vỡ bàng quang ấy!

À, hóa ra là vừa nãy đi vệ sinh.

- Thế sao cậu không giải quyết trước khi đên trường đi?

Đúng rồi, nhà có vệ sinh mà không chịu đi.

- Nhưng lúc đấy tôi không buồn.

- Thế sao đúng lúc đến trường lại lên cơn?

Hai người này định thảo luận cái vấn đề đấy đến khi nào nữa?

Lại còn thảo luận ngay giữa sân trường?

- Ai biết được.

- Cơ thể cậu mà cậu còn không biết?

Càng xem càng thấy lố bịch.

- Tôi đi vệ sinh mắc mớ gì đến cậu?

- Nhưng cái việc đi vệ sinh của cậu làm ảnh hưởng đến sự an

toàn của cô ấy.

Cậu ta đi vệ sinh thì tôi chết sao?

- Không đi vệ sinh thì nó lại ảnh hưởng đến an toàn của tôi

đấy!