Trước
Sau

Chương 227

Chỉ cần bỏ qua một chi tiết rất nhỏ cũng đủ khiến cho nàng chết vài

lần; hơn nữa càng vài thời khắc khẩn cấp thì nàng lại càng cẩn trọng

hơn.

Trong quân đội Lan Lăng, Tô Vân Phong đã dạy nàng không ít, nhất là

thời điểm hành quân đánh giặc họ thường sử dụng động tác tay để trao đổi với nhau. Cái này cũng giống với những tiếng lóng hay là ám hiệu mà

nàng dùng trước kia; thứ nhất là nàng cảm thấy quen thuộc, thứ hai là vì nàng rất thích nghiên cứu này nọ cho nên vẫn nhớ rất rõ trong đầu.

Thực tế so với những gì nàng học được không có sai biệt lắm, Tô Vân

Phong còn phái người tới những nước khác làm mật thám thu thập thông

tin, ngay cả mấy chuyện đó hắn cũng nói cho nàng biết. Tối hôm qua lúc

Hách Liên Quyền làm động tác tay cho lui binh nàng đã lưu ý tới, cảm

giác có điều không thích hợp.

Nhất định là gã sẽ không chịu bỏ qua cho Hiên Viên Khanh Trần và nàng!

- Không ngờ vương phi còn biết tới những thứ này.

- Không còn cách nào, muốn sống thì phải dựa vào chính mình

thôi. Chẳng phải Tây Sở vương vì muốn ta mất cảnh giác mà đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao?

Máu nhỏ từng giọt từ trên lưỡi kiếm xuống đất. Hàng mày xinh đẹp của

Cảnh Dạ Lan khẽ nhíu lại, nhìn máu tươi bị tán đi thì nàng chỉ lẳng lặng ổn định lại cổ tay, bước tiếp theo chính là….

Đã tới đường cùng rồi, nếu không vạn bất đắc dĩ thì nàng quyết không

buông tay. Tầm mắt tỏa ra bốn phía, binh mã đã vây quanh, hiện tại chỉ

có duy nhất mình Hách Liên Quyền là tấm khiên bảo vệ cho nàng và Hiên

Viên Khanh Trần, nếu có sơ suất gì thì chỉ có chết!

Nàng ngoái đầu nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang đứng thẳng sau lưng

mình, ánh mắt hắn bình lặng như nước, đối diện với nàng phát ra nhu tình nói không nên lời. Cảnh Dạ Lan như bị hắn cuốn hút, mỉm cười. Tia lo

lắng khi nãy nổi lên trong lòng đều đã tiêu tán; nếu thật sự lúc này

trốn không thoát thì tốt xấu gì nàng cũng không chỉ có một mình.. sẽ

không giống như trước kia, chỉ có một người cô đơn tồn tại.

Cảm giác như vậy có lẽ rất kỳ quái nhưng mà nàng thật sự nghĩ như thế.

Bên hông chợt chặt, là hắn bước tới gần ôm nàng.

- Ta đến rồi đây! – hắn cầm chuôi kiếm, bàn tay to rộng, ấm

áo bao lấy bàn tay lành lạnh của nàng. – Tay có lạnh không? – hắn thương tiếc đem tay nàng đặt vào ngực rồi sau đó q*** t** nắm kiếm bức ép Hách Liên Quyền.

- Tây Sở vương, ngươi có biết vì sao cô vương chán ghét

ngươi như vậy không? – nụ cười hắn cong lên đầy mị hoặc. Thân thể tuy

rằng suy yếu nhưng giờ phút này hắn vẫn đứng sừng sững kiên định như một ngọn núi.

- Bắc An vương chán ghét ai còn cần tới lý do sao?

Hiên Viên Khanh Trần quét mắt sang bốn phía:

- Xem ra ngươi vẫn chưa rõ, ngươi cho rằng ngươi thật sự có

thể lật đổ cô vương sao? – hắn tặc lưỡi chậc chậc, vẻ mặt tỏ ra chán

ghét vô cùng. – Mỗi lần cô vương và ái phi bên cạnh nhau thì ngươi đều

xuất hiện không đúng lúc quấy rầy chúng ta. Và ngươi còn suýt làm hại

nàng bị thương, chỉ riêng điểm này thì cô vương đã đủ muốn g**t ch*t

ngươi rồi!

Những lời nói này nửa đùa nửa thật làm cho tâm Cảnh Dạ Lan động. Sao

tới bây giờ mà người này vẫn không đứng đắn thế nhỉ? Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện sát khi trong lòng Hiên Viên Khanh Trần đã tỏa sang

bốn phía.

Không một ai được làm nữ nhân mà hắn yêu thương bị thương, không một ai…

- Vì một nữ nhân mà biến thành bộ dáng thê thảm như lúc này, ngươi thật sự cảm thấy đáng chứ? – Hách Liên Quyền cười lạnh, quay đầu

nhìn bốn phía. – Ngươi hãy nhìn xung quanh đi, dù hôm nay ngươi có giết

bổn vương thì nhất định cũng trốn không thoát. Đến lúc đó Bắc An của

ngươi sẽ máu chảy thành sông, hàng ngàn người sẽ chôn cùng với ngươi.

Quân sĩ của ngươi sẽ hối hận vì sao lại nguyện trung thành với một vị

chủ nhân không cần giang sơn chỉ muốn mỹ nhân như ngươi!

Hiên Viên Khanh Trần nghe xong im lặng không nói gì, chỉ ôm chặt Cảnh Dạ Lan trong lòng:

- Nàng nghĩ thế nào?

Nàng vẫn luôn quan sát xung quanh, đều là người của Hách Liên Quyền,

dù bọn họ có lợi dụng Hách Liên Quyền được lúc này thì cũng không có

cách nào để thoát thân. Có lẽ thật sự sẽ là lần cuối cùng gần nhau rồi.

- Cảnh Lan! – hắn gọi tên nàng, hắn đang chờ câu trả lời cuối cùng từ nàng.

Than nhẹ một tiếng, nàng thu hồi tầm mắt, đúng là tới thời điểm cuối

cùng thì tâm mới đủ bình yên để suy ngẫm lại tất cả những gì không muốn

nghĩ tới từ trước tới nay.

Hiên Viên Khanh Trần! Nàng nhìn chăm chú gương mặt quen thuộc, lo

lắng trong lòng ngưng lại, hết thảy cứ như đã nằm lại đúng vị trí nó vốn có. Hắn từng nói dù có chết cũng phải ở bên cạnh nhau, mà từ tới giờ

nam nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng; cho dù đã nhiều lần bỏ trốn đi

nhưng vẫn không thể không tái hợp với hắn.

- Nếu đã thế này thì ta có thể nghĩ gì được nữa, tùy ý ngươi đi! – bàn tay nho nhỏ của nàng đặt trước ngực hắn, cách một lớp quần áo nàng có thể cảm thụ được độ ấm cơ thể hắn. Thoáng cái, cơ thể nàng nhẹ

nhõm đi rất nhiều. Lâu này nàng rất muốn thoát ly khỏi hết thảy, không

quan tâm tới bất cứ chuyện gì chỉ cần ở bên cạnh một người đáng để tin

tưởng; tuy rằng nàng biết đó chỉ là ảo tưởng nhất thời nhưng trước mắt

giống như nàng có thể thực hiện được.

- Nếu ta nói ta muốn nàng trở về cùng ta, vĩnh viễn không

rời khỏi ta, bên cạnh ta cả đời thì nàng có bằng lòng không? – đột nhiên Hiên Viên Khanh Trần cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Nàng lẳng lặng nghe, trong lúc vô tình tay chạm phải thứ hắn mang

theo người, không cần nhìn, chỉ cần chạm vào thì Cảnh Dạ Lan cũng biết

đó là cái gì.

- Cảnh Lan, ta nghĩ là nó cũng muốn như vậy! – Hiên Viên

Khanh Trần chậm rãi nói, đây chính là khúc mắc lớn nhất giữa hai người.

Tay bị hắn đè chặt lại, lòng bàn tay chạm vào chiếc khóa nho nhỏ,

lòng bàn tay cảm nhận hơi ấm cơ thể, mu bàn tay áp vào lòng tay nóng

bỏng của hắn…

- Ta… – nàng vẫn không thể nào tha thứ, căn nguyên rối rắm chính là vì vậy.

- Ta thay đổi chủ ý, trước tiên ta muốn biết đáp án của

nàng, ngay bây giờ! – trong lời nói ôn nhu của Hiên Viên Khanh Trần còn

mang theo hơi thở bá đạo mà Cảnh Dạ Lan rất quen thuộc. Hắn muốn biết

được đáp án!

Đôi mắt màu vàng yêu dị khóa chặt khuôn mặt nàng, vẫn là ánh mắt nóng cháy, mãnh liệt như trước.

- Cảnh Lan, ta muốn biết đáp án của nàng, trả lời ta đi! –

khẩu khí của hắn chân thành tha thiết, từng bước buộc nàng phải đáp trả.

Nếu.. nếu.. nếu.. kết quả không đúng như dự liệu thì nàng phải làm sao? Trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm hỏi chính mình một lần nữa.

Sáng sớm mai, ánh sáng mặt trời mỏng manh chiếu rọi xuống. Nàng cắn

môi, chăm chú nhìn nam tử trước mặt. Trong đôi mắt linh động sự né tránh dần biến thành kiên định.

Giữa bọn họ đúng là cần phải có sự quyết định để xác minh mọi chuyện!